Tử Thần Vương Phi: Tướng Quân

Chương 11: Lục Cô Nương?!

Dạ Tuyết đưa Tử Hàm cùng Phong Lãnh Nguyệt dạo chơi khắp trang viên Bách Hoa, mặt trời vừa ngã về Tây ba người cũng mệt lữ.

Tử Hàm luyến tiếc vân vê đóa hoa lan hoàng dương trong tay, ánh mắt thoáng buồn. Nàng ấy chưa từng nhận ra thời gian một ngày lại trôi nhanh như vậy.

Dạ Tuyết cùng thị tỳ thϊếp thân của Tử Hàm mang theo chút đồ dùng ra ngoài "Thế nào? Không muốn trở về rồi?"

Tử Hàm rũ mắt cười khẽ "Có chút không muốn."

Dạ Tuyết ngẩn đầu nhìn trời. Vừa mới đây trời còn khá trong xanh nay đã có mây đen kéo đến, ước chừng lại sẽ có mưa đi?!

Tử Hàm cũng ngẩn đầu "Sắp mưa rồi sao?"

Dạ Tuyết lắc đầu "Xem ra không thể trở về trong hôm nay được rồi."

Tử Hàm nhìn nàng, ánh mắt có chút mong chờ "Biểu tỷ..."

Dạ Tuyết khẽ cười dùng ngón trỏ dí dí vào cái trán thanh thoát của Tử Hàm "Ở lại thêm một đêm, vui mừng?"

Tử Hàm cúi đầu ngượng ngùng "Thật khó có dịp được ra khỏi cung, có chút luyến tiếc ah."

Dạ Tuyết lắc đầu cười trừ "Lại nói đã dần chuyển mùa, vì sao thời tiết lại cứ luôn thất thường như vậy, nói mưa là mưa."

Tử Hàm nghiêng đầu chỉ chỉ lên trời "Dạo gần đây quả thật có chút thất thường. Có lẽ bên trên sảy ra sự cố đi?"

Dạ Tuyết cười "Muội toàn suy nghĩ những chuyện gì! Vẫn còn tin tưởng thần minh tam giới trong truyền thuyết ah?!"

Tử Hàm bĩu môi, lại hiếu kì hỏi "Biểu tỷ thật sự không tin sao?"

Dạ Tuyết nhúng vai "Chưa tận mắt thấy chưa thể tin. Truyền thuyết cũng chưa chắc đã thật, muội vậy mà lại tin sao?"

Tử Hàm cười trừ "Không chỉ ta, bách tín và một số người khác đều tin tưởng thần phật. Nếu đã không có thì cớ sao lại có sách sử ghi chép lại? Lại nói nếu không phải là thật thì đã sao? Vốn đó đã là tín ngưỡng ăn sâu vào trong lòng con người rồi."

Dạ Tuyết lắc đầu, nàng không rõ lắm về thế giới này, nàng có chút không tin về những chuyện hoang đường như thần minh tam giới gì đó. Nhưng mẫu thân nàng không phải là minh chứng sáng suốt nhất hay sao?!

Mẫu thân nàng không phải người nơi đây, người phá thời không xuyên đến.

"Biểu tỷ?"

Dạ Tuyết ngẩn đầu.

"Tỷ làm sao vậy?"

Dạ Tuyết lắc đầu, nàng vỗ vai Tử Hàm "Muội trở về phòng trước, ta đến Bách Hoa lâu thông báo một chuyến, để người hầu trở về kinh đưa tin. Tránh mọi người lại lo lắng."

Tử Hàm nhu thuận gật đầu "Biểu tỷ cẩn trọng."

Dạ Tuyết phất tay "Vào trong đi."

Dạ Tuyết trở lại trang viên thì trời đã chập tối, mưa nặng nề bắt đầu rơi như trút nước. Thời gian vẫn còn sớm như vì mưa to mà tối đen như mực, những ngọn đèn thắp bên dọc đường đã sớm bị mưa làm tắt ngóm.

Con đường phía trước tối đen, sâu hun hút về phía trước không thấy rõ cảnh vật. Những khóm hoa dại bị mưa lớn chà đạp, mảnh mai, yếu đuối trước sự dữ dằng của thiên nhiên.

Tầm nhìn dần được chiếu sáng bởi những ánh đèn rực rỡ hắc ra từ trang viên Bách Hoa đồ sộ. Lúc này đây, trong trang viên dường như náo động không ít, bóng đen đội mưa chạy qua lại không dứt.

Dạ Tuyết đến trước đại môn chính của trang viên, nàng cởϊ áσ rơm che mưa ra ngay lập tức có người chạy lại đưa cho nàng một cái ô giấy dầu.

"Không biết trời đã tối khách quan đi đâu giờ mới trở lại?"

Dạ Tuyết không mấy để ý trả lời "Đến Bách Hoa lâu, phái thuộc hạ trở về nhà báo với người thân một tiếng."

Người hầu kia mỉn cười bung ô giấy dầu giúp nàng.

"Trong trang viên có việc gì sao?"

Người hầu kính cẩn nói "Trang viên có người ăn cắp vật tư, hiện tại đã cho người truy bắt hắn ta. Khách quan yên tâm, mọi sự an toàn của du khách được đảm bảo tuyệt đối."

Dạ Tuyết gật đầu tiếp nhận ô giấy dầu "Tốt. Vất vả rồi!"

Người hầu mỉn cười đứng phía sau đợi Dạ Tuyết đi khuất mới làm nốt công việc của bản thân.

Dạ Tuyết che ô đi dưới mưa lớn, nàng đi thẳng về biệt viện sắp xếp phòng nghỉ cho du khách. Trước hết phải đi qua khuôn viên rộng lớn trước biệt viện mới có thể đến phòng cho khách nhân.

May mắn buổi trưa nàng đã từng đi qua một vòng, bây giờ không có cảm giác đi vào chốn lạ nữa.

Tiến vào khuôn viên một đoạn Dạ Tuyết đột nhiên nghe thấy tiếng rột roạt như giẫm phải lá cây khô. Nàng lắng tai nghe một chút, cảm thấy có chút khác thường liền hướng theo âm thanh mà đi đến.

Âm thân nhỏ trong làn mưa kia tựa như ảo giác của Dạ Tuyết, không lặp lại thêm lần nào nữa.

Dạ Tuyết đi đến một hòn giả bên trong một con đường nhỏ. Nàng kiểm tra một loạt cảm thấy không chút khác thường liền tính rời đi nhưng chân vừa bước liền khự lại.

Dạ Tuyết chuyển người đi ra sau hòn giả.

Trong mưa lớn, đột nhiên có một lười dao sắc bén hướng tới nàng đâm đến. Dạ Tuyết nghiêng người, dùng cán dù đỡ một dao, cán dù gỗ bị lưỡi dao cắt một vết thật sâu.

Dạ Tuyết thu ô lại trong nháy mắt, dùng ô giấy dầu tựa như một thanh vũ khí hướng người đang ẩn nấp trong bóng đêm đánh tới.

Người trong tối cũng chẳng phải kẻ dễ bị bắt nạt, người nọ xoay xoay chủy thủ trong tay, chẳng mấy chốc đã tước đi mấy mảnh giấy dầu trên ô.

Dạ Tuyết cùng người nọ một bên sáng một bên tối, một ô dù một chủy thủ mà đọ chiêu.

Phía xa có tiếng bước chân dồn dập, nghe như có không ít người.

Người trong tối nghe thấy tiếng động từ xa liền lẩn mình vào bóng tối, trong phút chốc không còn thấy bóng.

Dạ Tuyết thoáng nhíu mày, bản thân cũng lách người trốn bên cạnh một hòn giả gần đó.

Người tới là người hầu trang viên. Bọn họ tra xét nơi hai người vừa giao đấu một hồi, có lẽ do mưa quá lớn chẳng thể nhìn rõ nên họ nhanh chóng rời khỏi.

Dạ Tuyết vừa ra khỏi hòn giả liền nghe thấy tiếng nữ tử cười đối diện "Chậc, hiếm thấy Dạ Tuyết tướng quân trốn đông trốn tây như vậy!"

Dạ Tuyết dỡ khóc dỡ cười, rõ ràng nàng sợ phiền phức chứ có phải như nữ tử nói, giống như sợ hãi mà trốn.

"Lại nói lần trước ta cũng không ăn thịt ngươi, Lục cô nương chạy nhanh như vậy làm gì?!"

Phía đối diện có một thân ảnh bước ra, nàng vận váy dài màu đen tuyền, hòa mình vào đêm tối khó mà phân rõ được.

Dạ Tuyết thầm nhủ, quả nhiên buổi trưa nàng không nhận nhầm người, là nàng.

"Ngươi không ăn, Thẻ cô... Vị tướng quân bên cạnh người sẽ ăn nha!"

Dạ Tuyết có chút bất đắc dĩ "Lần trước còn chưa cảm tạ Lục cô nương trợ giúp ở Hắc Phong Trại..."

"Ngươi chớ nói mấy lời ba hoa kia, ta cũng không phải giúp các ngươi. Nhìn bọn họ chướng mắt thôi."

Dạ Tuyết trầm ngâm một lát mở miệng "Không biết Lục cô nương đến kinh lăng là có việc gì?"

Nữ tử tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng "Ta làm việc còn phải hỏi qua Dạ Tuyết tướng quân?"

"Không dám, chỉ là muốn hỏi một chút. Không biết Lục cô nương có ý nghĩ gì, Tiêu Cẩn Minh ở Nam Cương có lẽ vẫn chờ một lời nói của ngươi."

Nữ tử thoáng nhíu mi, lầm bầm "Đúng là tên yếu đuối... Thật muốn để bổn cô nương chăm sóc như nữ chính ah..."

Dạ Tuyết có chút nghe không rõ, nhíu mày nhìn nàng ấy.

"Thôi, ta cũng không rảnh hàn huyên với tướng quân. Đi trước!"

"Khoan đã."-Dạ Tuyết lên tiếng.

Nữ tử quay đầu nhìn nàng "Còn có lời gì chưa nói?"

"Mong Lục cô nương thận trọng hành động của bản thân một chút. Ta từng hứa qua với Tiêu Cẩn Minh là sẽ dung túng cho ngươi, nhưng mong ngươi làm việc đúng chừng mực. Nếu vượt qua khả năng của ta, ta khó mà đối với người chu toàn."

Nữ tử cười nhạt, lời nói lên đến bảy phần phách lối "Ai cần hắn ra mặt che chở, lại nói ta và ngươi không thân, dung túng là lẽ gì?! Dạ Tuyết tướng quân không cần xem trọng. Chỉ sợ sau này chúng ta không cùng một trận doanh đâu."

Lời vứa dứt người đã đi mất.

Dạ Tuyết nhìn về bóng dáng nữ tử xa dần, có chút không thể nắm bắt được.

Nữ tử như màn đêm lúc trời đổ mưa to như thế này. Phía trước là một mảnh đen tối, không thể lường trước, không thể nắm bắt được.

Tử Hàm đứng ở trước cửa phòng chờ Dạ Tuyết Trở lại. Trời đã càng ngày càng tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng nàng đâu, Tử Hàm một mảnh sốt ruột.

Trong màn mưa xuất hiện một thân ảnh, Tử Hàm vội bung ô chạy đến bên cạnh Dạ Tuyết.

"Biểu tỷ, sao lại dầm mưa thế này?!"

Dạ Tuyết cười gượng "Ô bị gió thổi bay, chỉ có thể đội mưa trở lại."

Dạ Tuyết cùng Tử Hàm đi vào mái hiên nơi sương phòng, cùng lúc đó, căn phòng đối diện cũng mở ra. Dạ Tuyết liền đối mặt với Phong Lãnh Nguyệt đã thay một thân bạch y tựa thiên tiên đang đứng ngẩn ra trước cửa.

Phong Lãnh Nguyệt biết mình thất thố vội ho khan một tiếng "Tướng quân trở lại rồi sao?"

Dạ Tuyết giúp Tử Hàm khép ô lại, khẽ cười "Vừa khéo trở lại vào giờ dùng bữa. Hai người đã ăn chưa?"

Phong Lãnh Nguyệt lắc đầu. Tử Hàm cởi ngoại y ước đẫm của nàng ra "Vẫn chưa. Luôn đợi tỷ trở về rồi cùng dùng cơm."

Tử Hàm dặn dò thị tỳ chuẩn bị nước nóng giúp Dạ Tuyết lại nói "Biểu tỷ mau thay y phục kẻo lại nhiễm phong hàn. Muội và Hòa Việt vương đợi tỷ ở phòng ăn."

Dạ Tuyết gật đầu "Tốt, hai người đến trước, ta sẽ nhanh đến."

"Ân."

Dạ Tuyết quen biết Lục cô nương ở Hắc Phong trại, chính là ổ thổ phỉ mà nàng phụng mệnh diệt trừ vào hai tháng trước.

Dạ Tuyết trước đó giả dạng thành một tiểu lâu la từ bên ngoài trở về núi, đột nhập vào Hắc Phong trại. Lần đầu tiên nhìn thấy Lục cô nương chính là lúc vào trại không bao lâu, thấy cô ấy đang trèo tường... Đúng! chính là trèo tường!

Sau mới biết cô ấy cùng một vài nữ tử khác bị bắt đến Hắc Phong trại. Nhưng Lục cô nương kì quái này chẳng giống người bị bắt chút nào, ngược lại càng giống chủ gia hơn.

Lần nàng đem quân diệt sạch cũng có một phần công lớn nhờ vào cô ấy.

Dạ Tuyết mang quân lên núi đã thấy cô ấy vật ngã cả một đám người. Lục cô nương tư thế vô cùng khí phách giẫm lên ngực một trong những tên địa vị cao trong trại. Trên tay còn cầm một bó đuốc như muốn đốt trụi Hắc Phong trại.

Dạ Tuyết can ngăn một hồi cô ấy mới từ bỏ ý định phóng lửa đốt trại. Trên mặt khi ấy còn có chút... Tiếc nuối?!

Khi đó Dạ Tuyết bận xử lí tàn dư sơn tặc nên chẳng để ý, mấy chốc quay đầu đã không còn thấy bóng dáng của cô ấy.

Lần nữa gặp là là ba ngày sau tại Tiêu phủ thành Nam Cương.

Nghe thị vệ bên cạnh Tiêu Cẩn Minh nói lại mới biết Lục cô nương ngay khi vừa rời khỏi núi đã đến thành Nam Cương. Trong lúc vô ý "lỡ" ném phấn độc vào mắt Tiêu Cẩn Minh.

Lục cô nương bị Tiêu Nhược Phàm bắt lại chữa trị cho ca ca mình. Có lẽ phấn độc không quá mạnh, Tiêu Cẩn Minh khi đó lại có phần đề phòng nên độc không phá hủy đi đôi mắt. Rất nhanh liền chữa khỏi.

Tiêu Cẩn Minh vừa tiêu độc, còn chưa tỉnh lại thì Lục cô nương lại lần nữa cao chạy xa bay rồi.

Lần đó Dạ Tuyết còn chưa đàng hoàng nói chuyện với cô ấy.

Hôm nay là lần thứ ba Dạ Tuyết gặp lại cô ấy...

Lục Thượng Vi.