Taehyunggie, Xin Đừng Đau Lòng [VKook]

Chương 23: Trong Tầm Mắt Anh

"Kim Taehyung , anh đi về phòng anh mà ngủ ."

Jungkook đẩy hắn ra khỏi phòng , bây giờ mặt cậu , cả người cậu đều đang nóng như lửa đốt , không muốn lại cùng hắn ở một chỗ đâu . Cậu chưa trừng phạt hắn đủ . Thời gian hắn tổn thương cậu chẳng lẽ vì nụ hôn vừa nãy liền xoá hết sao .

Mặc kệ cậu nói gì , hắn vẫn mặt dày đi vào phòng cậu , nằm lên giường của cậu .

"Đi ra ngay. Đây là giường của tôi ."

"Đây là nhà của anh ."

Taehyung ngồi dậy nắm lấy tay cậu kéo xuống giường . Mạnh dạn ôm cậu vào lòng , để đầu cậu vùi vào cổ hắn .

"Em đừng tạo khoảng cách với anh nữa được không? Bao năm như vậy chưa đủ sao?"

"Chính anh tạo nên tất cả mọi thứ . Anh đã rời bỏ tôi , anh có biết buổi tối 6 năm trước cho dù bao năm nữa tôi cũng không thể quên được . Anh cho tôi tình yêu sau đó anh ngủ với người khác trước mặt tôi . Rồi anh cứ như vậy mất tích . Ngày anh quay về , tôi cố gắng lại gần anh , một lần nữa anh lại đẩy tôi ra , nói rằng anh chỉ vứt bỏ một mình tôi . Anh còn cách nào khiến tôi đau lòng thêm nữa thì làm luôn đi ."

Jungkook nằm yên không chống đối hắn nữa , cậu nghĩ nên nói hết trong lòng ra may ra hắn sẽ động lòng thấy cậu quá khổ sở sẽ buông tha cậu . Thấy hắn không nói gì cậu lại tiếp tục .

"Hôm nay anh ôm tôi trong lòng , ngày mai vẫn có thể vứt bỏ tôi . Đúng , tôi thừa nhận mình vẫn còn quan tâm đến anh nhưng để quay trở lại tình yêu lúc đầu là chuyện không thể . Tôi sợ lắm Taehyung tha cho tôi đi . "

Jungkook không muốn mình lại một lần nữa yếu đuối nhượng bộ hắn . Cậu phải tỉnh táo không thể để tình cảm mù quáng được . Phải luôn nhắc nhở bản thân hắn đã tổn thương cậu .

Hắn nghe cậu nói mỗi lúc một nhỏ dần giống như cậu đang kiềm nén cảm xúc trong lòng không cho mình rơi nước mắt . Jungkook kêu hắn tha cho cậu . Nhưng không thể để cậu ở xa hắn được . Việc đem cậu về ở cạnh hắn ngoài muốn bù đắp cho cậu thì vẫn còn một bí mật lớn nữa . Dù sao để đảm bảo an toàn cho cậu , để cậu nghĩ hắn ép buộc cậu cũng được . Cậu nhất định không được đi xa khỏi tầm mắt hắn .

Taehyung xoa đầu cậu , lại ôm cậu chặt hơn . Hắn cũng biết cậu rất đau lòng . Một người thì đau lòng một người đau cả thể xác lẫn trái tim . Thôi thì mọi chuyện để một mình hắn giải quyết . Jungkook ngây thơ như vậy tốt nhất đừng nên biết chuyện gì cả . Để cậu ấy nghĩ hắn là tên khốn nạn cũng được . Miễn sao là cậu vẫn còn thấy ngoại trừ gặp hắn ra thì cuộc đời cậu cũng không đến nổi nào quá tệ .

"Jungkook xin lỗi nhưng anh là người rất ích kỷ , không thể để em rời khỏi tầm mắt anh được . Tất cả mọi chuyện anh đều không ép buộc em trừ việc em phải ở lại đây với anh ."

Jungkook sau khi đã nói hết lòng mình nhưng vẫn nhận lại câu trả lời ngoan cố của hắn . Cậu cũng không biết làm sao , lắc nhẹ đầu cậu chán nản đẩy hắn ra rồi quay lưng lại với hắn . Cậu chỉ muốn ngủ thôi . Không muốn nghĩ gì nữa . Cậu cũng biết không thể làm trái ý hắn . Hắn cũng nói ngoài chuyện ở đâu không ép cậu chuyện gì khác rồi  . Thôi thì hắn muốn như thế , ở với cậu mỗi ngày nhận lấy sự lạnh nhạt của cậu cũng sẽ chán thôi .

...

Giữa đêm thì cậu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại . Bật dậy nhìn sang bên cạnh không thấy Taehyung đâu cậu ngồi dậy đi về phía ban công , vô tình nghe được Taehyung đang nói chuyện với ai đó .

"Tìm được ông ta chưa?"

"......."

"Đừng để ông ta biết về cậu ấy . Cậu cứ theo dõi ông ta , bao giờ đến thời điểm tốt chúng ta sẽ lên tiếng ."

Jungkook nghe cũng không hiểu gì lắm . Ông ta là ai vậy? Còn cậu ấy nữa? Rốt cuộc là đang nói về ai ? Không để ý Taehyung mở cửa đi vào lúc nào làm cậu giật bắn mình .

"Sao em đứng ở đây? Anh làm em tỉnh giấc sao?"

"Anh nói chuyện với ai vậy Taehyung?"

Jungkook bỏ qua câu hỏi của hắn

"Công việc ở bên Anh thôi . Em vào ngủ đi ."

"Khoan đã , anh , trên mặt anh có sẹo sao?"

Hôm nay trăng đặc biệt sáng hơn mọi khi . Bình thường cũng không để ý . Nay đứng dưới ánh trăng mặt của hắn ánh lên một vết sẹo hình như là vậy đó nhưng mờ lắm cũng không chắc nữa . Nhớ đến lần gặp lại Suga hyung cũng có hỏi hắn về vết sẹo trên mặt .

"Không phải đâu , em mớ ngủ rồi đó . Vào ngủ không thì cùng anh vận động chút đi ."

Taehyung đóng cửa lại , mặt liền chuyển sang vẻ biếи ŧɦái nhìn cậu chằm chằm .

"Tôi đi ngủ ."

Jungkook liền quên vấn đề vừa rồi leo lên giường đắp chăn kín cả người . Taehyung nhìn cậu luống cuống liền mỉm cười muốn chọc một chút .

"Jungkookie , anh có vấn đề thế này ."

Hắn khều cậu giọng nũng nịu

"Chuyện gì nữa ."

Jungkook nhăn mặt quay đầu lại nhìn hắn .

"Anh đánh răng rồi nhưng lại thèm cái gì đó ngọt ngọt . Làm sao đây ?"

"Anh uống nước đi như vậy sẽ không thèm ăn nữa ."

Jungkook cau mày , không phải chứ tối vậy thèm ngọt sao?

"Anh còn có biện pháp tốt hơn uống nước đấy ."

"Là gì ?"

"Hôn em ." Nói xong liền nhắm vào môi cậu hôn một cái . Hắn cười cười xoa đầu cậu , con thỏ ngốc này lần nào cũng bị trêu đùa .

"Anh làm như thế lần nữa tôi sẽ bỏ đi."

Jungkook đánh hắn một cái rõ đau vào vai rồi quay lưng với hắn . Taehyung cũng không có bắt lỗi cậu đánh hắn đau . Kéo chăn lên cùng cậu yên giấc .

....

"Eric anh đến đón em chưa ?"

Jungkook ở trên phòng nằm lăn qua lăn lại cũng 3 tiếng rồi hiện tại đang rất chán .

"Xin lỗi em , công việc vẫn còn nhiều anh phải đi giải quyết một chút . Hôm nay Taehyung không đến làm , mọi việc đều là anh đại diện . Anh có việc rồi , tạm biệt em nhé . Đừng giận."

Cứ như vậy Eric cũng cúp máy rồi . Có phải tên xấu xa kia lại viện cớ bắt Eric làm việc để không thể đi cùng cậu không vậy? Phải tìm anh ta mới được .

"Này , Taehyung anh làm gì trong đó lâu vậy , mở cửa đi."

Jungkook đi sang phòng cấm ở kế bên gõ cửa , chắc là phòng làm việc gì đó của hắn . Hắn từ sáng sau khi lén hôn má cậu rồi bị cậu đá một cái liền chui vào phòng này ở đây từ sáng sớm đến giờ cũng gần trưa rồi .

"Taehyung , tôi đói , mở cửa đi."

"Em đói hả ? Anh nấu gì đó cho em ."

"Cuối cùng anh cũng chịu ra rồi . Sao ? Anh bắt Eric làm việc nhiều để tôi ở nhà chán sao? Mà trong phòng có gì đấy , sao anh đứng che hết vậy? Bí mật lắm sao?"

Cậu cố gắng nhón chân lên xem bên trong liền bị Taehyung đẩy ra ngoài , hắn đóng cửa lại rồi lôi cậu xuống dưới bếp .

"Không có gì trên đó đâu . Em không được vào đó nào em chịu hẹn hò lại với anh . Anh sẽ cho em vào."

Hắn vừa nói vừa đeo tạp dề làm đồ ăn cho cậu .

"Tôi không thèm . Tôi đã có đối tượng rồi ."

"Là Eric sao?"

Taehyung cũng dửng dưng hỏi cậu .

"Anh quản làm gì . Anh đã nói chuyện của tôi anh không ép buộc rồi mà ."

"Anh chỉ hỏi thôi . Có điều anh muốn nhắc em , bao giờ bị Eric bỏ rơi đừng về đây khóc lóc với anh đó ."

"Anh hiểu anh ấy lắm sao?"

"Em mới gặp cậu ấy có vài lần , anh đã ở cùng cậu ấy suốt 6 năm trời . Em nói xem ."

"Tôi không biết nhưng mà có điều này tôi biết được anh với Kami cũng có vấn đề ."

Jungkook vừa nói vừa khinh bỉ nhìn hắn

"Kami làm sao? "

"Anh không phải không biết chị ấy thích anh chứ?"

Jungkook tròn mắt nhìn hắn . Nhìn vẻ mặt ngốc ra của hắn khi nói về Kami . Không lẽ thật sự không biết tình cảm của chị ấy?

"Không quản . Anh xem Kami như em gái thôi , con bé cũng biết anh không có hứng thú với phụ nữ."

Taehyung nhìn cậu nhướng mày , sau đó còn lấy tay nựng cằm cậu .

"Nhưng mà chị ấy nói hồi bên Anh , lúc chị ấy sợ anh cũng qua ngủ cùng ? Rồi lúc nào về cũng cùng anh ăn cơm có vẻ rất vui mà ?"

"Em cứ lo ghen tuông không hiểu gì cả . Anh qua ngủ cùng nhưng anh nằm trên sofa con bé nằm trên giường . Còn ăn cơm cùng có cả Eric nữa . Bọn anh ở cùng nhà mà ."

"Ai nói tôi ghen ? Tôi chỉ lo Kami thật sự thích anh lại bị kẻ vô tâm như anh ngó lơ , như thế rất tội chị ấy thôi ."

Jungkook trợn mắt nhìn hắn rồi quay đi . Trong lòng hình như cũng đã bớt được một chút gánh nặng .

...

"Jungkook , em không tính về quê thăm mẹ sao?"

Taehyung vừa dọn cơm vừa hỏi chuyện cậu

"Gọi là bác gái , mẹ của tôi thôi ." Jungkook liếc hắn . "Tôi cũng rất muốn về nhưng dạo này mẹ tôi hình như không muốn liên lạc với tôi nữa . Mỗi lần tôi gọi mẹ đều tắt máy . Còn gọi lên cô nhi viện thì nói mẹ bận sẽ liên lạc sau , nói mẹ dặn tôi đừng về thăm mẹ vẫn ổn."

Jungkook rầu rỉ nhìn chén cơm .

"Chắc mẹ em có công việc đấy."

"Mà nè thật lạ , từ lần mẹ bị dính vào kiện tụng rồi được anh giúp đỡ thì cũng ít liên lạc với tôi . Đã thế dạo trước tôi có nhận được một tin nhắn , trong đó ghi là tôi phải bảo trọng giữ sức khoẻ tốt nhưng mà từ số lạ . Hồi trước lúc gã Lee còn ở công ty tôi không có thời gian về thăm mẹ , sau khi anh đến thì tôi được nghỉ ngơi nhưng mẹ lại bảo tôi đừng về . Anh xem có phải mẹ tôi có chuyện gì khó nói không?"

Taehyung nhìn cậu kể chuyện cũng không có đáp trả , hắn cứ gắp đồ ăn cho cậu . Mặt cũng không mấy gì vui vẻ .

"Sao anh không nói gì đi . Đây là chuyện riêng duy nhất mà tôi muốn nói với anh đó . "

Jungkook thấy hắn có điểm lạ liền hỏi

"Thì em cứ nghe lời mẹ đi , dạo này em cũng bị phóng viên theo dõi nhiều nên tốt nhất cứ ở trong tầm mắt của anh ."

"Kì thật là tôi thấy mọi người dường như giấu tôi cái gì đó . Tôi cũng lớn rồi cũng cần phải biết mọi chuyện . Tôi cũng không thể mãi ở trong tầm mắt của anh đâu."

....

Taehyung đứng trong phòng cấm nhìn ra ngoài cửa sổ nhâm nhi tách cafe trong tay . Sau khi dụ Jungkook về phòng ngủ trưa thư giãn anh mới an tâm quay lại làm việc . Nói là phòng cấm thật ra là phòng ngủ của anh . Ở đây có rất nhiều máy giám sát ở các nơi trong công ty lẫn ở nhà anh , còn cả ở cô nhi viện của mẹ Jungkook . Bên trên tường còn có hình của cậu được phóng to treo lên thuận tiện nhìn ngắm .

"Tôi cũng không thể mãi ở trong tầm mắt của anh ."

Câu nói của cậu khiến hắn lo lắng . Hắn chờ đợi ngày được cứu cậu ra khỏi mọi cám dỗ , được che chở cho cậu . Nhưng có điều sự thật không đơn giản , có thể đối với hắn thì không sao nhưng đối với cậu chắc sẽ không chịu nổi . Hắn biết cậu từ bé đã sống thiếu thốn mọi thứ về tình thương về vật chất . Nên khi biết được mọi chuyện của cậu hắn không thể làm ngơ được . Từ một người của công chúng , số mệnh đưa đẩy hắn gặp cậu , hắn phải lùi lại về phía sau làm mọi thứ kể cả hi sinh ước mơ của mình để giúp cậu . Đợi hắn đưa mọi chuyện ra ánh sáng sẽ kể cho cậu nghe tất cả .

"Taehyung , Jungkook sao rồi ?"

"Cậu , tại sao gọi cho con lúc này vậy? Không phải ở Daegu có gì sao?"

Taehyung thoát ra khỏi những suy nghĩ bởi tiếng điện thoại , là của bố Bang .

"Cậu ở với gia đình cũng rất thoải mái chỉ lo Jungkook thôi . Con tìm được Lee Joo chưa?"

"Điện thoại của chúng ta vẫn có thể bị nghe lén. Ngày mai con sẽ đưa Jungkook về Daegu chơi . Mai gặp nói tiếp nhé ."

Taehyung cúp máy nhìn đồng hồ đã gần 6h chiều . Không biết con thỏ kia đã dậy chưa nữa . Hắn đã nói giữ người trước tình cảm bù đắp sau , dù gì cũng đã giữ được cậu , cậu không muốn hẹn hò lại với hắn thì từ từ bù đắp vậy .

Đứng ở ngoài phòng tính gọi Jungkook liền nghe cậu nói chuyện điện thoại với Jimin . Thôi để cậu thoải mái một chút . Nói về chuyện tình cảm của cậu . Hắn không hề lo lắng về cậu với Eric . Đơn giản hắn hiểu Eric hơn bất cứ ai . Eric có hứng thú với phụ nữ . Ở cạnh Eric suốt 6 năm hắn biết Eric là người hiểu chuyện , cũng biết Eric hiểu hắn thương Jungkook chắc chắn không thể phát sinh tình cảm với cậu . Hắn tin tưởng Eric .

....

Eric ngồi trong phòng làm việc , hôm nay thật sự có quá nhiều việc để giải quyết , Taehyung kia thì cứ lo ở nhà với tình yêu của hắn , quăng hết việc cho anh .

Nhắc đến mới nhớ , hôm nay anh có hẹn với Jungkook chắc chắn Taehyung cũng lo lắng nên mới cho anh nhiều việc như vậy . Cậu hay lắm . Nói thật ra dù mới tiếp xúc với Jungkook anh cũng dễ dàng hiểu tại sao Taehyung lại thương cậu ấy như vậy . Jungkook dù có ghét Taehyung như nào đi ăn vẫn lo cho hắn ở nhà đói . Dù muốn ra ngoài với anh vẫn sẽ ngóng nhìn điện thoại canh giờ về sớm . Cậu cũng không vì chỉ lo cho Taehyung thôi . Còn nhớ hôm bị phóng viên bao vây , sau khi đưa cậu vào trong an toàn , Jungkook còn hỏi anh có bị làm sao không ?  Có phải bị bao vây như vậy khó chịu lắm không? Cậu ấy thật sự đáng yêu lắm . Không lo cho mình lại cứ đi quan tâm đến anh .

"Taehyung là tại cậu không chịu nói hết mọi chuyện cho em ấy biết . Làm sao em ấy hiểu được lòng cậu . Đúng là đều ngốc như nhau cả "

Eric tắt máy tính , vội cầm áo vest rời khỏi công ty . Từ trước đến nay anh đều hiểu chuyện nhất là chuyện của Taehyung anh rất nể hắn . Coi như hắn có khuất mắt không thể thể hiện tình cảm sâu đậm với Jungkook . Vậy để anh thử vài lần gần gũi cậu ấy chắc sẽ khiến tên kia phát điên mà bày tỏ chân thành hơn nhỉ?

....

"Jungkook em đói chưa mau xuống ăn cơm."

Taehyung bên ngoài đợi cậu nói chuyện với Jimin cũng đã hơn 1 tiếng . Có nhiều thứ để nói lắm sao . Vậy mà bên cạnh hắn lại cứ cọc cằn thôi .

"Anh cứ ăn trước đi , tôi ra ngoài gặp Eric một lúc."

Jungkook vội vội vàng vàng nói nhanh với hắn một câu liền chạy xuống nhà . Taehyung cau mày khó chịu . Hắn nấu ăn cho cậu , đợi cậu buôn chuyện xong mới gọi cậu đi ăn . Vậy mà Eric vừa gọi bảo gặp liền gặp ngay . Taehyung đi vào phòng đến bên cửa sổ nhìn xuống sân nhà . Đúng là xe của Eric đang đậu ở đó .

Jungkook vừa chạy xuống gặp Eric đã vui mừng . Eric mở cửa xe bước xuống trên tay còn cầm theo 1 lốc sữa chuối cùng với loại pizza Jungkook thích ăn . Cậu cười phấn khích nhìn đống đồ ăn , vội nhận lấy còn cúi đầu cảm ơn anh .

"Kookie em chưa ăn sao?"

Eric xoa đầu cậu

"Thật ra tên kia đã làm đồ ăn cho em rồi . Em đang định xuống ăn thì anh gọi đấy."

Jungkook vẫn mải mê nhìn ngắm lốc sữa chuối mắt vẫn sáng rực.

Eric liếc mắt lên lầu liền thấy Taehyung đang nhìn về phía anh . Trong đầu liền nghĩ muốn chọc hắn một chút . Đối với quan điểm của anh vẫn là đánh nhanh rút gọn . Jungkook đáng yêu như này mà tên kia cứ nhẹ nhàng không chịu cứng rắn đâm đầu theo đuổi thì làm sao giành lại được .

"Kookie , em có muốn chọc Taehyung không?"

"Sao? Chọc hắn sao? Vui đó nhưng bằng cách nào hắn lúc nào cũng trơ mặt không dễ chọc đâu."

Eric nhìn cậu hớn hở rồi lại chu môi suy nghĩ cách chọc Taehyung liền mỉm cười bước lại gần .

"Đơn giản lắm , GHEN."

Nói xong liền kéo sát cậu lại hôn nhẹ lên đôi má phúng phính đáng yêu của Jungkook .

End chap 23

Chap sau sẽ có cảnh ám muội nồng ấm của đôi trẻ huhu mình viết tiếp sau khi up chap này lên đâyyyy 🥴🥴