Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

Chương 57: Em có phải là nên nói chút gì đó?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài cửa sổ có gió thổi qua xào xạc, nụ hôn phớt của Diệp Hoài giống như gió ấm lướt nhẹ qua mặt nước, dịu dàng lại ngắn ngủi. Viên Tinh Châu phảng phất có một loại cảm giác được quý trọng, trong lòng mềm mại mà rối tinh rối mù.

Khi hai bờ môi tách ra, hai người đều có chút thẹn thùng. Ánh mắt của Diệp Hoài quả thật giống như mật đặc quánh không thể hòa tan, ngọt ngào phát ngấy.

Viên Tinh Châu biết giờ phút này ánh mắt của mình chỉ có thể càng nồng cháy, cậu thật sự quá thích Diệp Hoài, không, không chỉ dừng lại ở thích, là ái mộ.

Mà ở mỗi một lần Diệp Hoài hôn cậu, Viên Tinh Châu đều sẽ có một loại cảm giác không chân thực tựa như là trúng xổ số, mỗi một lần, đều là kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mẻ cùng niềm vui sướиɠ bất ngờ.

"Em chẳng chủ động gì cả." Diệp Hoài lùi ra, tựa vào ghế sô pha nói giọng phàn nàn, "Sao mà rụt rè như vậy hả?"

"Em đâu có." Khuôn mặt Viên Tinh Châu nóng lên, cậu đích thực càng thích Diệp Hoài chủ động, loại quá trình này quá đỗi hưởng thụ. Cơ mà chính cậu cũng không phải là rụt rè.

"Em mỗi ngày đều chủ động tìm anh tán dóc mà, còn nhắn tin cho anh nữa." Viên Tinh Châu có ý đồ làm mờ trọng điểm.

Diệp Hoài lại nhìn thấu tâm tư nhỏ của cậu, cười nhìn cậu: "Chỉ thế thôi mà được? Tôi là đang nuôi một chú yêu tinh điện thoại di động sao?"

Viên Tinh Châu: "......"

"Quả nhiên theo đuổi thành công rồi liền không quý trọng nữa." Diệp Hoài lúc này mới cầm hộp bánh ngọt lên, rồi lại cười nói, "Coi chừng tôi bị người cạy đi mất đấy."

Viên Tinh Châu biết là hắn đang trêu mình, nhưng mà dòng ý nghĩ vừa xoay chuyển, lại nhịn không được nhân tiện hỏi, "Cho nên anh đối với mỗi một đứa người yêu đều là cảnh cáo như thế này sao?"

Diệp Hoài vừa nhấc tay xúc bánh ngọt, nhướng mày nhìn cậu: "Mỗi một đứa?"

"Đúng thế. Đừng nói đây là mối tình đầu của anh." Viên Tinh Châu không rõ vì sao, trong lòng có một chút căng thẳng, lại ra vẻ bình thản nói, "Trước đây không có người theo đuổi anh?"

Cậu vẫn luôn rất tò mò đối với quá khứ của Diệp Hoài, tất nhiên, chính ra không phải là bận tâm hắn từng trải trong tình cảm, mà là hối hận mình không đến sớm một chút. Tuy vậy khi bị hỏi đến những câu hỏi kiểu này, rất nhiều người lại chưa chắc sẽ trả lời đúng sự thật.

Có người là không muốn nhắc đến tình cảm chân thành ở trong lòng, có người là không thích hồi tưởng chuyện đã qua, cho rằng không có ý nghĩa.

Diệp Hoài khẽ nhíu mày, nhìn cậu một cái.

Viên Tinh Châu lập tức lại có chút hối hận.

Nếu Diệp Hoài không muốn nhắc tới......vậy thì mặc kệ hắn có nói dối mình hay không, chính mình về sau cũng quyết không thể hỏi lại, miễn cho gây phản cảm.

"Sao có thể!" Diệp Hoài lại vô cùng nghiêm túc mà phản bác, "Người theo đuổi tôi đều có thể xếp thành một vòng quanh trái đất."

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu nghẹn một ngụm máu đen ở trong cổ họng...... Tuy rằng biết sự thật cũng gần như là thế, cơ mà dùng tới thủ pháp khoa trương như vậy là muốn thế nào!! Sợ mình không tin hay sao?!

"Không tin em hỏi thăm mà xem." Diệp Hoài lại quả thật có vẻ như sợ cậu không tin, ngồi lại ngay ngắn, "Tôi từ thời đi nhà trẻ đã bắt đầu nhận thư tình, hồi nhỏ bài tập về nhà đều là người khác làm giùm tôi."

Viên Tinh Châu: "......"

"Đợi đến khi nào em đóng máy, dẫn em về nhà bố tôi mà xem. Vẫn còn thật nhiều thứ chưa vứt đâu." Diệp Hoài lại còn tìm thấy được vật chứng cho chính mình.

Viên Tinh Châu quả thật dở khóc dở cười.

"Em sao có thể không tin, đương nhiên là tin rồi." Viên Tinh Châu nói, "Anh đẹp trai như vậy, lại ưu tú, lại mê người...... Không ai theo đuổi anh mới là chuyện lạ ấy chứ."

"Hẳn rồi." Diệp Hoài gật đầu tán thành, theo sau lại nói, "Vậy em còn không biết chủ động một chút?"

Viên Tinh Châu: "......"

Có liên quan gì đến việc mình chủ động hay không chủ động sao? Tư tưởng trung tâm đều trật lất cả rồi đấy!

Viên Tinh Châu muốn phản bác một chút, nhưng mà theo dòng suy nghĩ một phen, lại cảm thấy lời này dường như chẳng có chỗ nào sai.

"Biết vì sao tôi lại động lòng với em không?" Diệp Hoài vừa ăn điểm tâm ngọt vừa lên giọng chỉ bảo, "Em quá chủ động, quá yêu tôi, biết chưa hả, em phải duy trì."

Khóe miệng của Viên Tinh Châu giật giật, cậu thầm nghĩ rốt cuộc là ai thổ lộ trước, cớ sao lại đẩy tới trên đầu em......

Diệp Hoài thấy cậu không nói gì, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn qua. Hắn vừa mới tắm xong, mái tóc chỉ lau khô một nửa, lúc này chỉa ra mấy cọng lòa xòa. Cả người đều giống như bao phủ hơi nước, lông mày võng xuống, tròng mắt rất sáng.

"Vâng ạ." Viên Tinh Châu vô cùng không tiền đồ mà giương cao lá cờ trắng nhỏ, "Em sẽ luôn tự kiểm điểm bản thân."

Diệp Hoài nở nụ cười hài lòng, đến khi ăn sạch một miếng bánh cuối cùng, lại đi súc miệng, sau đó vỗ vỗ sô pha, chờ Viên Tinh Châu ngồi xuống ở bên kia rồi, chính mình bèn thoải mái mà nằm duỗi người, gối lên trên đùi Viên Tinh Châu.

Bàn tay của Viên Tinh Châu cũng bị hắn tóm lấy, lật tới lật lui mà đùa nghịch, theo sau đan mười ngón tay vào nhau, rồi lại muốn ngủ thϊếp đi.

Từ lúc gọi video ngày hôm qua, Viên Tinh Châu đã phát hiện quầng thâm mắt của Diệp Hoài rất đậm, cả người cũng gầy đi rất nhiều, khóe miệng vốn dĩ có một xíu cảm giác phúng phính, hiện tại cũng hoàn toàn gầy đến không còn, cả khuôn mặt trông có vẻ cương nghị hơn rất nhiều.

Cậu đánh tiếng với Diệp Hoài trước khi tới, ban đầu chỉ là muốn xem hắn thế nào. Sau đó Diệp Hoài nói muốn xin nghỉ, phản ứng đầu tiên của Viên Tinh Châu là không được, nhưng lập tức lại nghĩ, hai ngày này để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt cũng không tồi, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.

Hiện tại Diệp Hoài hiển nhiên đã tìm được trạng thái thoải mái, khóe miệng cong lên. Viên Tinh Châu lại sợ hắn cứ như vậy ngủ thϊếp đi, một tay che mặt hắn, thúc giục: "Anh sấy khô tóc trước đã rồi lại ngủ."

"Không cần. Thế này là sắp khô rồi." Diệp Hoài lên cơn lười biếng, nói giọng dính nhớp, "Tóc của tôi ngắn, để khô tự nhiên là được."

"Tóc dài hay ngắn đều không thể như vậy, không tốt cho sức khỏe da đầu......" Viên Tinh Châu cúi đầu thuyết giáo, thấy Diệp Hoài nhắm hai mắt bất động, nở nụ cười bất đắc dĩ, "Vậy anh đợi một chút, em giúp anh sấy khô."

Cậu cẩn thận đứng dậy, lấy máy sấy tóc từ phòng tắm ra đây, bên cạnh ghế sô pha vừa khéo có ổ cắm, Viên Tinh Châu bèn ngồi trở lại, để cho Diệp Hoài gối đầu lên, sau đó dùng gió nóng sấy khô tóc cho hắn, chờ đến cuối cùng gần được rồi, lại mở gió lạnh sấy một lần.

Những động tác này là cậu học được từ chuyên viên trang điểm, lúc mới debut, nhóm nhạc bảy người chỉ có hai nhân viên tạo hình, bao thầu hết toàn bộ khâu trang điểm, làm tóc, quần áo và trang sức.

Trình tự tạo hình của mọi người cơ bản là dựa theo độ nổi tiếng, Viên Tinh Châu luôn luôn xếp hạng cuối cùng, trang phục biểu diễn đều là người khác chọn còn thừa lại, thi thoảng thời gian eo hẹp, trang điểm làm tóc cũng chỉ có thể qua loa tạm bợ một chút. Cho nên cậu thường xuyên lưu ý người khác hoá trang như thế nào, tự mình học cách tạo hình và bảo dưỡng.

Trong mấy năm qua, cậu trước sau không dám tiêu quá nhiều tiền, cứ luôn sợ ăn bữa nay không có bữa mai, hiện giờ phòng ở không mua, xe là của công ty, tuyệt đại bộ phận quần áo đều là hàng bình dân, chỉ có mỹ phẩm dưỡng da là đặc biệt chú trọng.

Diệp Hoài lại là vừa vặn tương phản, xe cũng vậy, quần áo túi xách cũng thế, đều là hàng xa xỉ, nhưng mà trên thực tế chính con người hắn lại không chú trọng dưỡng da, dùng đồ tốt hoàn toàn là bởi vì có tiền......

Cũng không biết gia đình Diệp Hoài là như thế nào. Người nhà của hắn có thể chấp nhận mình sao?

Viên Tinh Châu ngừng máy sấy.

Người gối ở trên đùi đã ngủ say không biết từ bao giờ, lúc này ngửa mặt lên trên, hơi hơi hé miệng.

Viên Tinh Châu nhìn một lát, bỗng nhiên lại nghĩ, Diệp Hoài ban nãy còn nói muốn dẫn mình về nhà...... Xem ra không phải là vấn đề lớn. Mình nên chuẩn bị chút quà cáp gì đây nhỉ?

Cậu rất ít giao tiếp với người lớn tuổi, mấy năm nay cũng không qua lại với bà con thân thích, tức khắc lại trở nên căng thẳng. May là thời gian còn sớm, đến lúc chính mình đóng máy kiểu gì cũng phải đến mùa xuân sang năm, mình có thể từ từ hỏi thăm người nọ người kia.

Chạng vạng, Tiểu Lữ mang theo đồ ăn từ bên ngoài trở về, đẩy cửa vào liền thấy hai người ở trên ghế sô pha đều đã ngủ rồi.

Diệp Hoài nằm ở trên đùi Viên Tinh Châu, Viên Tinh Châu dựa vào lưng ghế sô pha, dáng ngồi tiêu chuẩn hiếm thấy, một tay còn đặt trên vành tai của Diệp Hoài.

"Hoài ca." Tiểu Lữ dọn đồ ăn ra, gọi hai người, "Sao các anh không lên giường mà ngủ? Ở đây chật chội lắm."

Diệp Hoài mở mắt, trở mình dậy. Viên Tinh Châu cũng tỉnh, nhìn thời gian, hai người ấy thế mà cứ như vậy ngủ hết hai tiếng.

Toàn bộ đùi phải của cậu đều tê rần đến tận lòng bàn chân, một chút cũng không nhúc nhích được. Diệp Hoài lại như thể đã ngủ đủ rồi, cả người đều lên tươi tỉnh hơn rất nhiều.

"Đặt xong xuôi rồi chứ?" Diệp Hoài hỏi.

"Rồi ạ, em đã đi xác nhận. Xe cũng đã đổ đầy xăng." Tiểu Lữ nói, "Cơ mà đầu bếp ở bên đó nghỉ Tết Nguyên Đán, chỉ cung cấp phần ăn sẵn. Cho nên em mua cơm về, các anh ăn xong rồi lại đi."

"Đi đâu cơ?" Viên Tinh Châu nghe mà như lọt vào trong sương mù, thoáng sửng sốt.

"Chơi." Diệp Hoài nói, "Chẳng mấy khi được hai ngày nghỉ, dẫn em lên núi đi dạo, buổi tối thì ở lại trên đó, không trở về."

"Thế thì chẳng phải là rất mệt!" Viên Tinh Châu cả kinh nói, "Hay là đừng đi nữa, hai ngày nay anh cứ ngủ bù cho đã."

"Không xa, chính là khu biệt thự lần trước." Diệp Hoài buồn cười mà nhìn cậu, "Phong cảnh ở đó cũng không tồi, dẫn em đi dạo đường bằng, không leo núi."

Khu biệt thự kia là một dự án mới đang được phát triển bởi thành phố điện ảnh, có một phần bất động sản được dùng để làm thành khách sạn nghỉ dưỡng, cấp bậc được bình xét cũng là năm sao. Viên Tinh Châu lúc đến ăn đã cảm thấy cơ sở vật chất ở đó rất xa hoa, tính riêng tư cũng rất ổn.

"Đi rồi trước tiên là ngâm suối nước nóng, ban ngày có thể ghé sân gôn ở trên núi, cũng có thể xuống chân núi cưỡi ngựa, buổi tối thì ngắm sao trên đỉnh núi." Diệp Hoài hiển nhiên đã sắp đặt từ sớm, lên kế hoạch đầy đủ.

Viên Tinh Châu có chút cảm động, thế rồi lại nổi lên cảm giác áy náy.

Chính mình lần này đi quá vội vàng, lại cũng chưa hề chuẩn bị quà tặng gì cả. May mà nửa đường đi mua một bộ quần áo mới, bằng không phong trần mệt mỏi lôi thôi lếch thếch......cũng quá có lỗi với Diệp Hoài.

"Đêm nay đi luôn sao?" Viên Tinh Châu hỏi.

"Ừm." Diệp Hoài cười cười, vung vẩy tay đứng dậy đi thu xếp quần áo, "Em ăn cơm trước, tôi đi thu xếp hành lý."

Lộ trình từ đoàn phim đến chỗ khách sạn nghỉ dưỡng kia rất ngắn, Tiểu Lữ vốn dĩ định làm tài xế, bị Diệp Hoài đuổi ở lại.

Viên Tinh Châu biết hắn là đang cho hai người trợ lý nghỉ, không khỏi mỉm cười.

Tiểu Lữ lại đưa thêm một cái ô cho bọn cậu.

"Em thấy dự báo thời tiết nói hai ngày này có mưa." Tiểu Lữ không yên tâm, cất giọng dặn dò, "Viên ca, các anh nhất định chú ý an toàn."

Viên Tinh Châu gật đầu, cười nói với cậu bé: "Yên tâm đi. Tết Nguyên Đán vui vẻ!"

Tiểu Lữ hưng phấn lên, cũng vẫy tay: "Tết Nguyên Đán vui vẻ ạ!"

"Hai đứa trò chuyện rôm rả phết!" Diệp Hoài đi lái xe, thấy Viên Tinh Châu quay đầu lại nhìn Tiểu Lữ đang đứng tại chỗ, có chút ghen tị, "Không cho nhìn! Nhìn tôi!"

Viên Tinh Châu quay đầu sang, nhịn không được mà bật cười.

"Ấu trĩ hay không hả......" Viên Tinh Châu cười một lát, lại hỏi: "Tiền lương một tháng của cậu ấy là bao nhiêu vậy anh?"

Diệp Hoài: "Như nào? Em muốn làm kim chủ của cậu ta?"

Viên Tinh Châu: "......"

"Thật đúng là muốn nạp vợ bé đó à," Diệp Hoài nói, "Không đúng, cái này không gọi là vợ bé, cổ đại gọi là cái gì mà...... nha hoàn của hồi môn, thông phòng?"

Viên Tinh Châu không biết dạo này hắn xem phải những gì, quả thật suýt chết vì cười.

"Không dám không dám." Viên Tinh Châu vội nói, "Nhà có vợ dữ."

Diệp Hoài: "......"

"Em hỏi tiền lương của cậu ấy, để có cái tham khảo." Viên Tinh Châu cười nói: "Chị Lý nói tìm cho em hai người trợ lý, sắp tới công việc có thể sẽ bận rộn hơn, một mình em như vầy thì không được."

"Là như thế à." Diệp Hoài lúc này mới thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, ngẫm nghĩ, nói một con số.

Viên Tinh Châu choáng váng.

"Hai người bọn họ lúc trước đều làm việc cùng với nghệ sĩ tuyến một, kinh nghiệm nhiều, cũng có các mối quan hệ của chính mình. Cho nên tiền lương khá cao. Lương của trợ lý bình thường sẽ không cao như vậy." Diệp Hoài nói, "Ở đoàn phim của bọn tôi, lương trợ lý của nữ chính là cao nhất, đều là hai vạn trở lên, cùng ăn cơm đặt ngoài, cùng nghỉ ngơi trong xe RV giống như chị ta luôn. Nếu nói thấp, như là trợ lý của thầy Tôn, một tháng chỉ hai ngàn rưỡi."

"Ít thế thôi ạ?" Viên Tinh Châu nói.

"Thù lao đóng phim của chính thầy ấy vốn đã ít." Diệp Hoài nói, " Một vai diễn mới được trả cho hơn mười vạn, trừ đi tiền hoa hồng của người đại diện, dư lại không được bao nhiêu, huống hồ có đôi khi một năm cũng chưa chắc có nổi một vai diễn, trong nhà còn có con cái phải nuôi......"

Nguyên lý 80/20 được áp dụng ở bất kỳ ở bất kỳ ngành sản xuất nào, tức là 20% dân số chia nhau 80% tài sản. Viên Tinh Châu vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, đó là bởi vì cậu trước sau đặt chính mình ở 80% dân số còn lại kia. Không nghĩ tới bên trong 80% này chênh lệch cũng lớn đến như vậy, so với vị diễn viên già kia, thù lao đóng phim của mình còn cao hơn quá nhiều.

"Không nói sẽ bố trí cho em một người quản lý hoạt động sao?" Diệp Hoài lại hỏi.

"Không có ạ." Viên Tinh Châu hoàn hồn, lắc đầu nguầy nguậy, "Chị Lý nói nhân lực của công ty không quá đủ, hơn nữa quản lý hoạt động và tuyên truyền của công ty phát hành đĩa...... không giống với công ty của tụi mình cho lắm."

"Cũng đúng, cơ mà công ty của tụi mình......" Diệp Hoài nói đến chỗ này khẽ nhíu mày, dường như đang đắn đo tìm từ, "Công ty của tụi mình sắp có biến động. Ôn Đình đang cân nhắc tới nhà tiếp theo."

Viên Tinh Châu: "Hả???"

"Nói dễ nghe một chút là ban lãnh đạo có biến động, khó nghe hơn thì là cấp dưới muốn tạo phản."

Viên Tinh Châu hồi mới ký hợp đồng đã từng gặp phải tình huống ban lãnh đạo của công ty có biến động, sự kiện khi đó tương đối lớn, là người sáng lập của công ty qua đời, sau đó chị chồng em dâu tranh giành quyền lợi, lôi bè kéo cánh.

Viên Tinh Châu lúc ấy là bị ký hợp đồng với phe yếu thế hơn, về sau phe này thất bại rút lui, tất cả nghệ sĩ ký hợp đồng ở đây đều bị đình trệ hoạt động một đoạn thời gian. Biến động lần này lại không giống, là người ở cấp dưới muốn tạo phản.

"Tôi có hai hợp đồng đại ngôn vốn dĩ đang ở giai đoạn khảo sát, theo kế hoạch là tháng 3 ký hợp đồng, Ôn Đình sợ đêm dài lắm mộng, yêu cầu đối phương sửa sang tháng 1. Mấy hôm trước hắn còn đến đây thương lượng với đoàn phim, tập trung quay trước cho xong các phân cảnh của tôi." Diệp Hoài thở dài, "Cho nên mấy ngày nay tôi vẫn luôn quay phim không ngừng nghỉ......sắp đột tử đến nơi."

"Xuy xuy xuy!" Viên Tinh Châu bị dọa hết hồn, thầm nghĩ chẳng trách sao Diệp Hoài đóng máy nhanh như vậy, sau khi mê tín mà "xuy" vài cái, mới nhìn qua với ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.

"Có ảnh hưởng lớn đối với anh sao?" Viên Tinh Châu hỏi, "Anh có phải là đã ký hợp đồng độc quyền ở công ty?"

"Không có ảnh hưởng gì lớn." Diệp Hoài nói, "Có một nhãn hàng cao cấp đang ở trong giai đoạn khảo sát, cái đó thì nhắm chừng sẽ hủy kèo. Cơ mà chẳng làm sao cả, không việc gì phải vội."

Viên Tinh Châu suy nghĩ một lát, quả thật là như vậy. Diệp Hoài có cả hình tượng lẫn khí chất, đợi chẳng mấy chốc nữa phim điện ảnh được công chiếu, khuôn mặt được công chúng nhận diện, đẳng cấp cũng được thể hiện ra, ắt hẳn là sẽ phất lên như diều gặp gió.*

*nguyên văn: 高开高走 (cao khai cao tẩu), xuất phát đã ở vị trí cao, lại càng tăng lên, đi lên vị trí cao hơn, thường để miêu tả xu hướng của biểu đồ, đồ thị.

Mà chính mình lần này vừa vặn đã đổi mới hợp đồng, hiện tại độ tự do rất cao, lại có Bối Tư Records để làm đường lui, dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không bị đóng băng hoạt động giống như lần trước.

Nếu suy nghĩ theo hướng này, tình hình của công ty ra sao, thực chất chẳng mấy liên quan đến hai người bọn họ.

"Em phải tìm một người trợ lý thôi." Viên Tinh Châu nhìn ra ngoài xe, cảm giác trời sắp mưa, lại nói, "Nhưng em còn chưa nghĩ xong tiêu chuẩn."

"Cái này còn cần phải nghĩ sao?" Diệp Hoài nói, "Tiêu chuẩn rất đơn giản."

Viên Tinh Châu: "Là gì ạ?"

"Bắt buộc phải xấu!" Diệp Hoài nói, "Không một đứa nào được đẹp hết!"

Viên Tinh Châu: "......"

Xe rất mau đến khách sạn nghỉ dưỡng. Thời tiết tuy rằng âm u, nhưng trước sau không có hạt mưa rơi xuống. Diệp Hoài check-in xong, cùng Viên Tinh Châu lên lầu.

Tầng của khách sạn thực ra không cao, tổng cộng bốn tầng, Diệp Hoài đặt tầng cao nhất, chẳng biết có phải nguyên do là phòng suite hay không, giá cả đắt đến độ làm người líu cả lưỡi.

Nhưng mà đến lúc quẹt thẻ vào gian phòng, Viên Tinh Châu lại đột nhiên cảm thấy số tiền này thật đáng giá bỏ ra -- trên ban công phòng khách ấy vậy mà có một bể bơi "vô cực", đối diện bể bơi thì lại là một vách đá dựng đứng, phong cảnh bốn phía tuyệt hảo, lại hoàn toàn tư mật.

Nơi này chính ra là không cần lo lắng có người chụp trộm.

"Khách sạn này được xây ở trên núi, địa thế cao nhất, tính riêng tư cũng tốt nhất." Diệp Hoài từ đằng sau tiến vào, đặt ba lô ở trên kệ để hành lý, cười hỏi, "Ra ngoài đi dạo, hay là nghỉ ngơi trước đã?"

"Đi dạo vòng vòng một chút đi." Viên Tinh Châu lui ra khỏi ban công, kéo rèm cửa, tắt đèn, sau đó mở di động lên kiểm tra camera.

Chờ đến lúc kiểm tra hết các phòng xong, cậu mới nhìn kỹ cách bố trí của gian phòng. So với chuỗi khách sạn năm sao mà cậu đã từng ở, cơ sở vật chất và điều kiện ở đây hiển nhiên là tốt hơn, trang hoàng đẹp đẽ, đồ dùng bằng điện đều là hàng hiệu.

Phòng ngủ cũng có một cái ban công nhỏ, phía trên đặt một bồn tắm hình tròn, ở bên cạnh vòi nước có ghi chú là dùng để dẫn nước suối nóng thiên nhiên. Phòng tắm ở trong nhà thì lại là bồn tắm mát xa cho hai người, có thể chọn nước suối nóng, cũng có thể không cần.

Viên Tinh Châu xoay tới xoay lui, hận không thể xả đầy nước ngay bây giờ, đi vào ngâm mình cho thỏa thích. Nhưng mà ban nãy đã trả lời Diệp Hoài là muốn ra ngoài đi dạo rồi.

Cậu lại liếc nhìn một cái đầy lưu luyến, lúc này mới xoay người, theo Diệp Hoài cùng nhau xuống lầu.

Người ở trong khách sạn rất thưa thớt, không chỉ có lượng khách ít, nhân viên phục vụ cũng ít, cảnh quan trong khuôn viên trái lại là không tồi, ven đường ở bên ngoài có mấy cây hoa anh đào mùa đông, đang vào mùa hoa nở, từng mảng lớn màu hồng nhạt uốn lượn suốt một đường lêи đỉиɦ núi.

Ở phương Bắc tuyết đã bắt đầu rơi, mà ở đây thì hoa vẫn đang nở.

Viên Tinh Châu hít một hơi thật sâu, trong l*иg ngực và ổ bụng bị cảm xúc vui sướиɠ lấp đầy, cả người đều phấn chấn một cách kỳ lạ.

Những ngọn đèn vườn phân bố theo một trật tự lạ lùng mà thú vị ở hai bên vệ đường, cậu thoáng nghỉ chân, thấy Diệp Hoài đi đến dưới tàng cây hoa anh đào mùa đông, tựa như cảnh tượng trong truyện tranh manga, cầm lòng không đặng mà lấy di động ra, bắt đầu lặng lẽ quay video.

Diệp Hoài đi được vài bước, quay đầu lại nhìn cậu, lúc này mới phát hiện cậu đang ghi hình.

"Chụp cái gì đó?" Diệp Hoài nghiêng đầu.

Viên Tinh Châu nhoẻn miệng cười, ăn ngay nói thật, "Chụp anh. Quá đẹp trai."

Diệp Hoài liếc về phía ống kính camera một cái, cười xoay người đi, rồi lại vươn một bàn tay ra đằng sau.

Viên Tinh Châu liền chạy lên hai bước, nắm lấy tay hắn, hai người đan mười ngón tay vào nhau.

Cứ như vậy khoảng cách có chút quá thân cận, Viên Tinh Châu lại cất điện thoại đi. Lần này tay dắt tay chưa đi được bao xa, hai người đã tới một chỗ đài ngắm cảnh.

Diệp Hoài tay phải nắm tay Viên Tinh Châu, tay trái quẹt tới quẹt lui trên di động. Ánh sáng rực rỡ của màn hình chiếu lên khuôn mặt hắn, trông sinh động lạ thường.

Viên Tinh Châu muốn nói chuyện với hắn, lại sợ quấy rầy hắn, bèn chuyên tâm đợi ở bên cạnh. Nhưng mà vài giây sau, lại nghe từ thị trấn nhỏ dưới chân núi kia liên tiếp vang lên những tiếng "chiu", "chiu", "chiu".

Viên Tinh Châu nhìn theo âm thanh, ngay sau đó cả người đều ngây dại -- hàng loạt đóa pháo hoa nổ tung trên vùng trời của thị trấn nhỏ.

"Cuối cùng cũng ổn rồi." Diệp Hoài rốt cuộc bỏ di động xuống, theo sau nói, "Pháo hoa bị ẩm, xém tí nữa thành pháo xịt."

Trên đài ngắm cảnh có lan can, hắn bỏ điện thoại vào trong túi, lúc sau tùy ý mà dựa vào lan can, mỉm cười nhìn về phía Viên Tinh Châu.

Mặt của Viên Tinh Châu nóng bừng lên.

Diệp Hoài mở rộng vòng tay, kéo cậu lại gần, ôm lấy.

Viên Tinh Châu dựa vào người hắn, quanh hơi thở đều là mùi thơm tươi mát dễ chịu ở trên người hắn, lại nhìn pháo hoa nhấp nháy ở nơi xa, cảm động đến rối tinh rối mù.

"Ây!" Diệp Hoài nghiêng mặt qua, hôn nhè nhẹ trên lỗ tai cậu, nhắc nhở, "Em có phải là nên nói chút gì đó?"

"Nói gì ạ?" Viên Tinh Châu đang ở trong nỗi xúc động dạt dào, nghe lời này của hắn, phản ứng mất một lúc mới hiểu được.

Quả nhiên, Diệp Hoài nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là ba chữ kia."

Viên Tinh Châu: "......"

Pháo hoa vẫn đang bắn chíu chíu chíu, Viên Tinh Châu cố ý giả ngốc, đứng thẳng người, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Ba chữ nào cơ?"

"Thì là ba chữ kia đó, ưm ưm ưm," Diệp Hoài dùng âm điệu ám chỉ một cách mãnh liệt.

Viên Tinh Châu: "......"

Hai người vì cớ gì phải ấu trĩ như vậy, tỏ tình nhất định phải phân trước sau sao?

"Em nghĩ cái gì ở trong lòng, nhất định phải lớn tiếng nói ra." Diệp Hoài nhìn vẻ mặt của cậu, cảm thấy cậu hẳn là hiểu rõ, vì thế nói, "Em đối mặt thung lũng hô to một lần, tôi cũng hô theo, như vậy lãng mạn biết bao......"

"Như vậy được sao?" Viên Tinh Châu ngượng ngùng nói, "Em hô không ra."

Diệp Hoài lại ra sức khuyến khích: "Cái này có gì đâu, chúng ta còn trẻ, chính là phải điên rồ một chút......"

Hắn lẳng lặng lấy điện thoại ra, mở chức năng ghi hình lên.

"Thế bằng không như vậy đi. Em hô một tiếng anh đáp một tiếng." Viên Tinh Châu mím môi cười, "Như vậy em sẽ có dũng khí."

Diệp Hoài bán tín bán nghi mà nhìn cậu một cái.

"Thật không?"

"Thật ạ." Viên Tinh Châu ra vẻ nghiêm túc, lại hít vào một hơi thật sâu.

"Được thôi." Diệp Hoài gật đầu.

Viên Tinh Châu xoay người, đối diện với thung lũng, mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, pháo hoa đã bắn xong rồi, nơi xa tuyền một màu đen nhánh.

"Hoài ca!" Viên Tinh Châu hô to với thung lũng.

Diệp Hoài chĩa ống kính về phía cậu, lên tiếng: "Ơi!"

Viên Tinh Châu: "Em có một câu muốn nói với anh!"

Diệp Hoài: "Nói cái gì?"

"Là một câu có ba chữ." Viên Tinh Châu hít vào một hơi thật sâu, theo sau khum tay thành một cái loa, hô thật to, "Em! Rất! Muốn!"

Diệp Hoài theo bản năng hô lên: "Tôi cũng......"

Lời đã đến bên miệng, bỗng dưng mắc kẹt.

Trong thung lũng bắt đầu vang dội lại từng đợt "Em rất muốn"......

Diệp Hoài: "!!!"

Di động thiếu tí nữa là bị dọa bay mất!

Viên Tinh Châu rốt cuộc không nín được, cười ha ha ha xoay người liền bỏ chạy.

"Em chờ đó cho tôi!" Diệp Hoài thẹn quá hóa giận, tắt di động, đuổi sát theo đằng sau.

============================================================

Chú thích:

1. Nha hoàn/thông phòng của hồi môn: ngày xưa con gái về nhà chồng có dắt thêm nha hoàn (dạng như hầu gái, giúp việc), nha hoàn này có đôi khi còn tằng tịu qua lại với chồng của cô chủ.

2. Hợp đồng độc quyền/toàn quyền: nguyên văn là 全约, còn một loại hợp đồng nghệ sĩ khác là hợp đồng 部分约 (theo bộ phận), tóm lại mọi người cứ hiểu như hợp đồng thời vụ và hợp đồng chính thức ở bên mình, nghệ sĩ ký hợp đồng 部分约 không chịu nhiều ràng buộc và sự quản lý như 全约, chỉ bị giới hạn ở một số điều khoản đã ký.

3. Bể bơi vô cực: Là mấy chỗ bể bơi tràn bở ở trên tầng thượng làm chỗ check-in cực sang chảnh của các chị em trên Insta nè

4. Bồn tắm mát-xa cho hai người

5. Thứ lỗi cho editor không biết miêu tả tiếng bắn pháo hoa như thế nào =)) Nguyên văn nó là 咻 (xiū) các cô ạ =))

6. Nguyên văn Châu Châu hô là "我!想!要!", 想 (tưởng) hay要 (yếu) đều có nghĩa là muốn, 想要 đi chung với nhau để làm rõ nghĩa là "muốn" chứ không phải là nghĩa khác của từng chữ riêng biệt (想=nghĩ; 要=cần, phải).

--------------

Editor: Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn là muốn giữ xưng hô "tôi-em" cho Diệp Hoài, kiểu nó hợp với tính cách của ổng í. Chương sau có H thơm ngon ngọt mlem mlem rồi, bình thường đến đây tôi sẽ đổi anh-em í nhưng mà cảm giác anh Hoài "tsundere" hợp với xưng tôi hơn =))