Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

Chương 51: Quả là, người đàn ông tự mang theo BGM lên sân khấu

Ở một khắc Diệp Hoài nói ra đã đích thân tới rồi, Viên Tinh Châu sửng sốt một lát, sau đó lập tức xoay người chạy ra bên ngoài, trong tay bấm số gọi điện cho Diệp Hoài.

Nhưng mà lát sau bọn họ còn phải ghi hình giám khảo nhận xét, tất cả nhân viên cũng không thể tùy ý rời khỏi trường quay, cho dù cậu chỉ là lên sân khấu lộ ra cái mặt, lúc này cũng buộc phải chờ ở dưới sân khấu.

"Tôi chỉ đi ra ngoài một chút!" Viên Tinh Châu khẩn cầu nhân viên công tác, "Tôi đi ra ngoài gặp một người, lập tức trở về ngay!"

"Em đang ở đâu? Hậu trường hả?" Điện thoại kết nối được, Diệp Hoài lại nói, "Em ở yên đó đừng lộn xộn, tôi bây giờ qua đó tìm em."

Nhân viên công tác thấy cậu buông xuôi, hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm. Ở trên sân khấu, nhân viên đạo cụ và ánh đèn đều đang bận rộn, làm chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo. Viên Tinh Châu thì lại ở trên chỗ ngồi PK* nhấp nhổm ngó nghiêng ra đằng sau.

*PK (player kill): cái từ này mấy bạn chơi game online, đặc biệt là Võ Lâm rất quen thuộc nè =)) nghĩa của nó đại loại là một dạng đối kháng, đối đầu; đại khái ở đây là kiểu "ghế đấu".

Năm phút đồng hồ sau, Diệp Hoài rốt cuộc tìm đến nơi. Hôm nay hắn mặc nguyên một thân màu đen, hoodie màu đen, áo khoác bóng chày màu đen, chỉ có vài đường kẻ trắng làm trang trí. Viên Tinh Châu không rành nhãn hiệu, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn đến chỉ cảm thấy đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.

"Khí chất này của chị dâu, xuất sắc!" Cù Mạch quay đầu nhìn thấy, nhịn không được chặc lưỡi nói, "...... Quả là, người đàn ông tự mang theo BGM* lên sân khấu."

*BGM: background music, kiểu người có khí chất đến nỗi xuất hiện trên sân khấu là tự có nhạc nền nổi lên í.

Viên Tinh Châu đã bật cười, trong lòng tán thành, ngoài miệng lại cố ý nói: "Có khoa trương đến vậy sao?"

"Anh xem." Cù Mạch nâng cằm lên, hất sang bên cạnh ra hiệu, "May mà đến trợ lực không phải là anh ấy, bằng không các vị ở đây đều là làm nền cả."

Diệp Hoài vừa mới xuất hiện liền hấp dẫn đi không ít ánh mắt. Cách đó không xa có người liên tục hóng hớt dòm về phía bên này, khán giả và giám khảo không rõ chân tướng cũng tò mò hướng về đây quan sát, tưởng là nhân vật tai to mặt lớn nào tới.

Viên Tinh Châu lần này rốt cuộc chờ không kịp, từ sân khấu PK xoay người nhảy xuống, nhắm thẳng về phía người nọ chạy tới. Chờ đến sát gần mới phát hiện bên cạnh Diệp Hoài còn có người.

"Tinh Châu đã hoàn toàn không thèm để ý tới tôi." Lý Nguyên cười trêu chọc đôi câu, sau đó nói, "Hai cậu đến nơi nào yên tĩnh nói chuyện một lát đi, lúc nào bắt đầu ghi hình thì tôi cho người đi gọi cậu."

Viên Tinh Châu gật đầu, ngay lập tức tính toán lôi kéo Diệp Hoài đi ra ngoài,

"Không cần." Diệp Hoài lại nói, "Hai chúng ta đợi ở dưới sân khấu là được."

Viên Tinh Châu liếc nhìn đầy nghi hoặc, lại thấy thần sắc của Diệp Hoài bình thường, chỉ trở tay cầm lấy bàn tay cậu.

Hai người bèn đứng ở dưới sân khấu. Xung quanh đi tới đi lui đều là người, Viên Tinh Châu ngó trái ngó phải, chính ra cũng không tiện thể hiện niềm hưng phấn đến quá mức.

"Sao anh lại tới đây?" Chờ đến khi người xung quanh đã thoáng đi xa rồi, Viên Tinh Châu mới nhịn không được mà khẽ hỏi.

Hai người đứng sóng vai, trên khán đài đã có người phát hiện bọn họ, cầm di động chụp ảnh không ngừng. Viên Tinh Châu đã ít nhiều có chút không được tự nhiên, Diệp Hoài thì ngược lại không chịu ảnh hưởng, chỉ quay mặt sang nhìn cậu chăm chú.

"Muốn xem em biểu diễn." Diệp Hoài nói, "Mới nãy em hát rất tuyệt vời."

Viên Tinh Châu thoáng sửng sốt, ngượng ngùng mà nhoẻn miệng cười. Hóa ra thật sự là Diệp Hoài tự mình đến đưa quà. Đại khái là sợ trước tiên gặp mặt thì sẽ ảnh hưởng đến tâm thái của chính mình, cho nên mới không xuất hiện từ sớm.

Lúc chưa gặp mặt thì không cảm thấy gì, giờ phút này hai người đứng chung một chỗ, Viên Tinh Châu lại cứ có cảm giác không đủ thân cận, luôn muốn nhìn ngắm dáng vẻ của Diệp Hoài. Nhưng mỗi lần cậu ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đáp lại của Diệp Hoài rồi lại làm người ức chế không được mà mặt đỏ tim đập.

Viên Tinh Châu cơ bản là không dám đối diện, chỉ đành phải quay mặt đi, giả vờ điềm nhiên như không mà nhìn nơi xa. Khóe miệng thì lại nhịn không được mà giương lên cao.

Diệp Hoài nhìn cậu vài lần, thấy cậu trốn tránh đối mặt, làm như bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Viên Tinh Châu lại nói vu vơ tìm đề tài, giọng nói bất giác dịu hẳn xuống.

"Tiểu Thiết lừa em nói anh ở phim trường." Viên Tinh Châu lẩm bẩm, "Em cứ tưởng là thật."

"Cậu ta không lừa em." Diệp Hoài lại nói, "Buổi sáng tôi đích thực là đến phim trường."

Viên Tinh Châu: "??"

"Đoàn phim không cho xin nghỉ vì việc riêng tư. Tôi chụp xong phân cảnh đầu tiên rồi nói bị đau bụng, sau đó lâm trận đánh bài chuồn đi sân bay. Mua xong vé máy bay rồi mới nói cho đạo diễn, bị mắng một trận. Người khác đều không biết gì đâu." Diệp Hoài tươi cười mà nhướng mày nhìn cậu, có chút đắc ý nho nhỏ, "Vội vã chạy tới nơi vừa đúng lúc em đi phỏng vấn, tôi tìm người nhờ đưa đồ."

Viên Tinh Châu càng nghe càng sửng sốt, từ Côn Thành đến nơi này, hành trình đã phải mất hai tiếng, nếu cộng thêm cả thời gian xuất phát từ phim trường điện ảnh đến sân bay, cùng với thời gian từ sân bay ở đây đến đài phát thanh truyền hình, kiểu gì cũng phải tiêu tốn sáu bảy tiếng.

Hơn nữa Tiểu Thiết thế mà lại không biết?

"Vậy khi nào anh về?" Viên Tinh Châu ngẩn ra, lập tức nghĩ tới vấn đề khác.

"Đêm nay." Quả nhiên, Diệp Hoài nói, "Chuyến bay lúc 10 giờ, chúng ta còn có thể trò chuyện nửa tiếng nữa."

Viên Tinh Châu: "Cái gì?!"

Âm lượng của cậu hơi cao một chút, lập tức dẫn đến rất nhiều người ngoái nhìn về phía bên này.

Diệp Hoài vẫn mỉm cười nhìn cậu, lại nâng cánh tay rảnh rỗi lên, chỉnh lại tóc mái cho cậu, "Tập trung nói chuyện một lát đi, đã lâu rồi không được nói chuyện như vầy."

Viên Tinh Châu bày ra vẻ mặt ủ rũ.

Ấy vậy mà chỉ có nửa tiếng, vốn dĩ là kinh hỉ tức thì lại biến thành kinh hách*. Viên Tinh Châu ngay cả tâm tư bỏ của chạy lấy người mà thỏa sức tán gẫu với Diệp Hoài cũng đã có luôn rồi. Nhưng mà sau một hồi suy nghĩ, chuyến bay của chính mình là buổi sáng ngày mai, thực chất cũng chẳng kém bao nhiêu.

*kinh hỉ: bất ngờ vui vẻ, kinh hách: bất ngờ bị dọa.

Đi đi về về, hành xác lâu như vậy, chỉ để thấy mặt nhau được nửa tiếng......

Lần này còn chưa kiss được phát nào nữa cơ!

Viên Tinh Châu trong lúc nhất thời tâm tư phức tạp, giương đôi mắt long lanh nhìn Diệp Hoài, rồi lại nhìn thẳng phía trước.

Ở trên khán đài, người ở hàng ghế trước đang mất kiên nhẫn mà tán gẫu huyên thuyên, trò chuyện, chơi di động, fan ở đằng sau vừa kích động lại vừa nôn nóng mà giậm chân chờ đợi.

Ánh đèn bên chỗ sân khấu hình như xảy ra vấn đề, những người chuẩn bị biểu diễn vốn dĩ đã sốt ruột, không ngừng đi tới hỏi thăm, trong khi bạn diễn của bọn họ thì đều ngửa cổ chờ đợi, liên tục gõ nhịp vào lòng bàn tay, che giấu sự hoảng loạn của chính mình.

Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài tay nắm tay, bỗng dưng lại nhớ tới thời điểm bọn họ mới debut.

"Em còn nhớ rõ buổi biểu diễn đầu tiên của chúng mình không?" Diệp Hoài quả nhiên cũng nghĩ đến ngày đó, hỏi cậu, "Tôi nhớ ngày đó cũng rất loạn."

Sân khấu đầu tiên của Viên Tinh Châu cùng nhóm nhạc, là tham gia một chương trình tạp kỹ làm khách mời biểu diễn, còn tiết mục biểu diễn thì lại là ca khúc debut của bọn họ, 《ShowTime》.

Khi đó bọn họ ở đã có chút danh tiếng ở trên mạng, số liệu ở các hạng mục cũng đều rất ổn, cả nhóm trước khi xuất phát đã tưởng tượng đến các loại cảnh tượng fans đuổi theo bao vậy chặn đường, hoan hô tiếp ứng, nhưng mà sau khi đến trường quay ghi hình, mới phát hiện người ngồi dưới sân khấu đều là khán giả do đài truyền hình sắp xếp.

Những khán giả này cũng đều là người trẻ tuổi, lại có rất ít người biết đến bọn họ.

Tất cả những tiếng hoan hô, vỗ tay cùng với phản ứng nhiệt liệt, đều là được chuyên môn quay bổ sung ở giai đoạn hậu kỳ, đạo diễn hiện trường chỉ huy cái gì thì mọi người làm cái đó.

Bởi vậy trong quá trình ghi hình thực tế, nhóm nhạc của Viên Tinh Châu ở trên sân khấu mở màn giới thiệu, khán giả phía dưới trưng vẻ mặt lạnh nhạt, nhiều nhất là thảo luận một chút về những anh chàng đẹp trai mà mình cảm thấy hứng thú.

Về sau đến phân đoạn biểu diễn, tổ đặc hiệu xảy ra một chút vấn đề. Viên Tinh Châu lại giống hệt như những thí sinh biểu diễn ở thời điểm hiện tại, chờ đợi trong sự căng thẳng và nôn nóng. Cho đến khi hết thảy được chuẩn bị ổn thoả, các thành viên bèn vây quanh một chỗ, tay chồng lên tay, vừa ấu trĩ lại tràn đầy nhiệt huyết mà hô to: "Cố lên".

Viên Tinh Châu bị thành viên chung nhóm ôm một cái thật chặt, lại bị người sờ sờ đầu.

Đó là thời khắc đoàn kết hiếm hoi của bọn họ, màn trình diễn có tinh thần đồng đội này, cũng khiến cho bọn họ nổi tiếng vang dội từ đây.

"Lúc ấy em căng thẳng đến nỗi tay lạnh cóng hết cả." Viên Tinh Châu cười nói, "Lúc ấy anh cũng căng thẳng sao?"

"Đương nhiên." Diệp Hoài nói, "Chẳng qua tốt hơn so với em một chút, em sắp biến thành kem que đến nơi."

Viên Tinh Châu cười hềnh hệch, bất chợt lại ngỡ ngàng, "Anh làm sao mà biết được?"

Diệp Hoài quay mặt sang, cho cậu một cái nhìn đầy hàm ý sâu xa.

Viên Tinh Châu: "......?"

"Lúc chụm tay?" Viên Tinh Châu rốt cuộc phản ứng kịp, khó thể tin được mà nói, "Anh đứng ở gần em?"

"Tôi ở phía trên em. Sau đó còn ôm em một chút." Diệp Hoài nhìn cậu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, tua chậm ngữ điệu mà lặp lại, "Nghe hiểu rồi chứ. Tôi, ở phía trên em."

Viên Tinh Châu: "......" Giờ mà không hiểu thì cũng hiểu rồi.

"Cũng dám gọi tôi là chị dâu." Diệp Hoài lần này nhớ đến chuyện tính sổ, thoáng nhìn về phía Cù Mạch ở bên kia, "Nhóc con trẻ người non dạ, mắt nhìn người còn kém."

Viên Tinh Châu nín cười.

"Bỏ đi, không có thời gian so đo với cậu ta." Diệp Hoài lại quay đầu sang, bảo với cậu, "Hửm, còn có mười lăm phút, muốn nói chút gì không?"

Nhân viên công tác trước sân khấu đều đi xuống. Viên Tinh Châu vô cùng hy vọng bọn họ có thể lại xảy ra vấn đề ở đâu đó, kéo dài thêm được hai mươi phút.

Nhưng mà hy vọng của cậu rất chóng tan biến, Lý Nguyên ở trước mặt vẫy tay về phía cậu.

Viên Tinh Châu lần này không thể không đi qua. Cậu thật sự không đành lòng đi, chỉ đành phải chầm chậm buông tay Diệp Hoài ra, cũng ở trong lòng cân nhắc thời gian xin nghỉ phép tiếp theo. Nhưng mà qua mấy ngày nữa chính là concert Đêm Hội Tất Niên, số ngày nghỉ đoàn phim cho phép vốn dĩ đã không đủ dùng, nhất định là không có thời gian đi thăm trường quay.

"Hiện tại ấy à?" Viên Tinh Châu khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ mà xoay người về phía sân khấu PK, phát ngôn đầy nguy hiểm, "Hiện tại muốn hôn anh."

Cậu nói xong xoay người liền đi, nhưng mà ngón tay của Diệp Hoài lại đột nhiên cuộn lên, ngoắc lấy ngón tay út của cậu, một cánh tay khác giữ chặt người lại, theo sau dùng sức kéo cậu về.

Khách mời trên sân khấu chỉ còn thiếu Viên Tinh Châu chưa vào chỗ, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này.

Trái tim của Viên Tinh Châu nhảy dựng lên, chợt cảm giác được bóng đen phủ xuống đỉnh đầu, Diệp Hoài cúi đầu ngậm lấy môi cậu, hung hăng hôn một cái, thoáng chốc lại buông ra.

Camera vây kín xung quanh, mọi người thấy một màn này tức khắc nổ tung, bốn phía vang lên một trận gào thét chói tai, xen lẫn âm thanh ồn ào và tiếng huýt sáo hỗn tạp.

Viên Tinh Châu bị buông ra, lập tức theo bản năng mà che kín mặt. Trên mặt cậu tức khắc bốc hỏa, hơi nóng xộc lên đến mức nước mắt cũng chực trào ra.

"Đi đi." Diệp Hoài hôn xong, cười đẩy cậu đi ra, "Cố lên!"

- -

Ánh đèn rọi sáng, MC lên sân khấu, Viên Tinh Châu chưa trang điểm lại, luôn cảm thấy miệng mình ướt đẫm, một quả tim cũng bị trói chặt xuống dưới, cứ mãi không nhịn được mà muốn quay đầu lại.

May mắn thay, nhóm đầu tiên được bình xét chính là bọn họ.

"...... Đội của Cù Mạch và Viên Tinh Châu, biểu diễn rất tốt, tôi có thể dùng hai chữ " hoàn mỹ " để hình dung."

Trên ghế giám khảo, đầu tiên là có người trước tiên chỉ ra những chỗ thiếu sót của Cù Mạch, một người nói màn trình diễn của y vẫn tương tự như khuôn mẫu lúc trước, không có bất ngờ gì đặc sắc. Một người khác thì lại phát biểu, mang danh ca sĩ sáng tác, Cù Mạch nên lấy tác phẩm của chính mình ra để trình bày cho mọi người. Liên khúc remix lần này tuy rằng hay, nhưng không làm nổi bật được ưu thế tự làm nhạc của y.

Viên Tinh Châu vừa nghe thế liền biết xếp hạng của Cù Mạch lần này ổn. Ban giám khảo từ trước đến nay đều sẽ phân bổ vai mặt đỏ vai mặt trắng*, hai vị phụ trách phê bình đều ôn hòa như vậy, xem ra là không có vấn đề gì.

*mặt đỏ mặt trắng: một hình ảnh được lấy từ mặt nạ kinh kịch, ý nghĩa là vai tốt, vai xấu, mặt đỏ - nhân vật trung nghĩa, dũng cảm, tốt bụng; màu trắng - nhân vật phản diện, gian trá, xấu xa.

Viên Tinh Châu đặt tay phải của mình lên cổ tay trái, giả vờ cúi đầu, trên thực tế tầm mắt liên tiếp hướng về phía đồng hồ.

Kim đồng hồ hoa hồng đã đi qua một đoạn ngắn.

Người tiếp theo là trưởng ban giám khảo, cũng là giám khảo A đã gặp được trong lúc diễn tập, vị này thì lại ngay từ đầu đã dùng hai từ "hoàn mỹ" để công nhận màn trình diễn của hai người, theo sau nói, "Độ hoàn thiện và cách thiết kế bố trí của ca khúc mà các cậu biểu diễn, trước mắt là đội xuất sắc nhất trong số tất cả các tuyển thủ. Ở đây, tôi đặc biệt muốn khích lệ một chút cộng sự Cù Mạch, Viên Tinh Châu."

Viên Tinh Châu không nghĩ tới còn sẽ "cue" đến mình, bất giác sửng sốt, trong vô thức dựng thẳng sống lưng.

Giám khảo A nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, không khỏi bật cười, rồi lại nói, "Màn thể hiện của Viên Tinh Châu cộng thêm không ít điểm cho đội của các cậu, đặc biệt là ở ngay đoạn đầu tiên, các cậu đã xử lý giảm cao độ, tông giọng trầm của cậu ấy có âm vực rất chuẩn, hoàn toàn không có vấn đề, âm thanh trang trí vừa phải, đúng nơi đúng chỗ, âm sắc, cảm xúc, và concept của ca khúc có thể nói là được dung hợp một cách hoàn mỹ. Chỉ cần đoạn mở đầu này, đã thắng được kha khá điểm về cho đội của các cậu."

"Viên Tinh Châu trước kia là thành viên của ST có phải không?" Giám khảo C đột nhiên hỏi, "Ban nãy Nguyên Trừng ở đội biểu diễn đầu tiên, là thành viên chung nhóm với cậu, phải chứ?"

Viên Tinh Châu lúc này mới nhớ tới Nguyên Trừng lẽ ra cũng ở đây. Cậu nhìn lướt qua một vòng, phát hiện Nguyên Trừng ấy vậy mà không có mặt.

"Phải ạ." Viên Tinh Châu đành phải nói.

"Màn trình diễn của các cậu đều rất tốt, rất có điểm sáng." Giám khảo C gật gù, theo sau nhìn về phía trưởng ban giám khảo, "Cảm xúc của Viên Tinh Châu là kín đáo hàm súc, của Nguyên Trừng là cởi mở phóng khoáng, càng thu hút người xem hơn một chút."

"Đây chính là điều tôi muốn nói." Trưởng ban giám khảo lại nói, "Cuộc thi lần này của chúng ta, là hợp xướng. Rất nhiều ca sĩ, lúc hát một mình không thành vấn đề, nhưng hợp xướng dễ bị gãy, bởi vì sao? Bởi vì mỗi người đều muốn thể hiện bản thân, muốn cướp đất diễn, muốn thu hút người xem. Ban nãy đội đầu tiên biểu diễn, đến chỗ cao trào hai người đều gân cổ lên, tranh nhau chiếm spotlight. Đoạn sau còn có hai chỗ bị lạc nhịp......"

Giám khảo C: "......"

Giám khảo C muốn khen Nguyên Trừng, lời cũng nói ra rồi, lại bị trưởng ban giám khảo tát thẳng vào mặt, dù gì cũng có chút tiến thoái lưỡng nan.

Viên Tinh Châu cũng không ngờ vị giám khảo này nói chuyện thẳng thắn đến như vậy, thầm nghĩ xét theo năng lực hoạt động của đám người bên công ty Nguyên Trừng, một đoạn này có thể được phát sóng sao? Nếu thật sự phát sóng thì fan Trừng chắc chắn sẽ xé nát chương trình ra luôn đó......

Hàng ghế phía sau ở khán đài hiển nhiên cũng có fan của Nguyên Trừng, nhưng không một ai lên tiếng.

Viên Tinh Châu lại liếc nhìn một cái, phát hiện mười phút đã đi qua.

Giám khảo A lại tỏ ra hoàn toàn chưa đã miệng, nói với mấy người khác, "Mà Tinh Châu thì lại biết thu mình một cách vừa phải, cậu ấy nhường lại ánh hào quang cho Cù Mạch. Cậu ấy kể từ lúc tiến vào điệp khúc, liền trước sau vẫn luôn khống chế bản thân chỉ phụ trách vai trò hát đệm, làm cho âm sắc của chính mình và Cù Mạch dung hợp một cách hoàn mỹ, hoàn toàn làm nền cho đối phương nổi bật...... Điểm này đặc biệt đặc biệt quan trọng."

"Đúng vậy," giám khảo B cũng nói, "Có thể nghe ra được rất rõ ràng, một đội trước là hai người đang ca hát, bạn có thể thanh tỉnh mà biết được bọn họ đang chơi kỹ xảo. Mà đội này thì lại càng giống như một đôi tình nhân đang đối thoại, cảm giác trực tiếp nhất chính là khoan khoái, dịu êm, làm người tiến vào trong đó."

Mấy người lại khen Cù Mạch thêm một lần.

Dưới sân khấu có một chút hỗn loạn nho nhỏ, Viên Tinh Châu rốt cuộc nhịn không được, quay đầu lại hướng về phía Diệp Hoài đang đứng.

Diệp Hoài quả nhiên phải đi, vẫy vẫy cánh tay về phía cậu, sau đó xoay người, sải bước đi ra ngoài.

"Bọn họ diễn giải tình yêu một cách ôn hòa êm ái, lại bần thần khắc khoải....." MC bắt đầu đọc lời bình xét để cho khán giả bỏ phiếu, cuối cùng nhìn về phía sân khấu PK, "Hai vị còn có điều gì muốn nói sao? Nhằm lôi kéo phiếu bầu cho chính mình."

Cù Mạch hỏi: "Nói về phương diện nào ạ?"

MC mỉm cười: "Nói gì tùy ý, đương nhiên là về bài hát này, hoặc là về chủ đề của các cậu, tốt hơn cả là phân đoạn về tình yêu."

"Thế thì để cho đàn anh của tôi nói. Tôi còn nhỏ, chưa biết yêu sâu sắc là gì." Cù Mạch cười nói.

MC lập tức lại nhìn về phía Viên Tinh Châu: "Vậy Tinh Châu, lúc hát bài này, cậu đang nghĩ đến điều gì?"

Viên Tinh Châu vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn ý tưởng trong đầu, nhưng mà ở một khắc tiếp nhận microphone, cậu bỗng dưng lại đổi ý.

"Tôi đang nghĩ đến...... Diệp Hoài." Viên Tinh Châu không khỏi quay đầu lại thêm một lần nữa, Diệp Hoài đã đi rồi.

Cậu bèn xoay mặt lại, hít một hơi thật sâu, hàng lông mày cong lên, mang theo một nụ cười lém lỉnh, "Tôi rất nhớ anh ấy, nhớ đến không chịu nổi. Đương nhiên, điều quan trọng nhất nhất nhất chính là, tôi rất yêu anh ấy, chỉ yêu một mình anh ấy."

==================================================

Note: chữ 想 (tưởng) có rất nhiều nghĩa, vừa là nghĩ, vừa là muốn, vừa là nhớ. đại khái ở đây mặc dù ở trên là "nghĩ", còn ở dưới là "nhớ", nhưng Tinh Châu đều dùng từ 想.