Người Đến Sau

Chương 36

36.

Beta: Thng

....

Hai tít #Fans của Lâm Chu Độ không có tố chất# và #Fans Tiền Lạc Nhiên không biết xấu hổ# treo trên list hot search trông thật bắt mắt.

Nguyên nhân gây ra vẫn là bởi vì chuyện Lâm Chu Độ rời đi và chuyện Tiền Lạc Nhiên ký hợp đồng, Trần Cảnh Tồn biến thành người đại diện của Tiền Lạc Nhiên. Fans của Lâm Chu Độ cũng khá kỳ lạ, trước kia ngày nào cũng mong cậu rời khỏi Phù Đồ, và đổi người đại diện - Trần Cảnh Tồn - không chuyên nghiệp, không xứng chức đi, lúc Lâm Chu Độ tuyên bố không không ký hợp đồng với Phù Đồ nữa thì fans còn hớn hở đi tổ chức một đợt rút thưởng.

Điều này khiến Lâm Chu Độ mang theo cảm giác có lẽ chỉ một mình cậu là người không vui duy nhất trên thế giới ra khỏi phòng làm việc, còn người khác thì đều trầm trồ khen ngợi lựa chọn của cậu.

Thế nhưng sau khi bọn họ phát hiện Trần Cảnh Tồn trở thành người đại diện của Tiền Lạc Nhiên thì lại không vui. Hai nhà fans có lịch sử công kích nhau từ rất lâu trước kia rồi, muốn truy xét thì phải bắt đầu xem xét từ khi Lâm Chu Độ còn chưa nổi tiếng. Lúc đó, fans Tiền Lạc Nhiên bao giờ cũng ghét bỏ người bạn cọ nhiệt độ này trong tối. Đến khi Lâm Chu Độ nổi tiếng, fans cậu không chỉ lấy chuyện năm xưa bán thảm một lần, không biết đã nói "đừng khinh thiếu niên cùng cực" bao nhiêu lần cả, fans của Tiền Lạc Nhiên cũng không hề yếu thế, hay mỉa mai rằng "sang năm ba mươi mà còn thiếu niên ấy hả, người nghèo chợt giàu đúng là chả được gì".

Bên này mỉa một câu bên kia mỉa lại một câu riết cũng thành thói quen, đợi đến lúc vừa nhìn thấy Trần Cảnh Tồn, phản ứng đầu tiên của fans Lâm Chu Độ chính là quả nhiên tên đại diện ngu ngốc này đã lật lọng, đi nương nhờ quân địch, còn phản ứng thứ hai chính là Tiền Lạc Nhiên cướp tài nguyên của Lâm Chu Độ. Fans Tiền Lạc Nhiên không cam chịu, tỏ vẻ Tiền Lạc Nhiên đang phát triển rất tốt, chả ai hiếm lạ Trần Cảnh Tồn cả, ai đoạt đi cũng được.

Thảm nhất vẫn là Trần Cảnh Tồn, giống như con búp bê vải rách bị người ta ném qua ném lại, tán gái cũng không yên. Càng nghĩ càng giận hơn, định chuẩn bị gọi điện thoại mắng tên cầm đầu Tạ Thành Văn, nhưng lại đúng lúc Tạ Thành Văn đang nói chuyện vui vẻ với Lâm Chu Độ, thấy có người chen vào còn là Trần Cảnh Tồn thì lập tức cúp điện thoại của hắn ngay, một câu cũng lười nói.

Lòng người dễ đổi thay, Trần Cảnh Tồn với nghệ sĩ của mình cùng ôm đầu khóc, lên án kẻ ác không có lương tâm.

Tiền Lạc Nhiên yếu đuối cũng tìm đến Lâm Chu Độ đòi giải thích, bởi fans của cậu đã cắt nối cả hiện trường tai nạn xe cộ của y. Fans Tiền Lạc Nhiên cũng có tag Lâm Chu Độ vào để cậu quản lý đám fans cuồng kia. Lâm Chu Độ vô tình trượt tay like bình luận đấy.

"Nhưng thật sự rất buồn cười." Lâm Chu Độ nói:"Gà gào thét còn hát hay hơn cậu á!".

Tiền Lạc Nhiên chơi bạn cẩu thả, oán giận nói: "Chú mày đợi đó!"

Tiền Lạc Nhiên nói được làm được, rất nhanh đã gửi một video ngắn cho Lâm Chu Độ, còn gửi qua mail nữa chứ, tiêu đề cũng cực kỳ giật gân: "Video riêng tư của Lâm Chu Độ bị lộ, không ngờ anh ta lại là người như vậy!"

Lâm Chu Độ nghĩ rằng chính bản thân chưa từng có cảnh quay nào như thế, đoán chừng là do Tiền Lạc Nhiên tự quay. Cậu nhấn mở xem, quả nhiên là do thằng nhóc này thừa dịp Lâm Chu Độ uống say hôm đi KTV đã quay lại: "Nào nào nào, bạn nhỏ Lâm Chu Độ ơi, trò chơi mạo hiểm bắt đầu rồi nè! Câu hỏi đầu tiên, cậu còn độc thân không?"

Lâm Chu Độ đã thực sự say, chỉ biết lắc đầu.

Tiền Lạc Nhiên lại hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"

Lâm Chu Độ có vẻ đã hơi tỉnh táo, nhưng vẫn còn chút mê mang. Cậu nói, "Tôi không biết."

Chuyện này mà cũng không biết, Tiền Lạc Nhiên có chút bất đắc dĩ: "Câu hỏi cuối cùng, người đó là ai?"

Lâm Chu Độ bật cười, trông hơi ngốc nghếch: "Anh ta là..."

Màn hình đen.

Rõ ràng là bị người ta cắt bỏ.

Tiền Lạc Thiên đã viết trong email, "Hahaha, muốn lấy bản gốc thì mau khóc van nài tôi đi", đương nhiên Lâm Chu Độ không khóc được, cậu xem xong rồi còn chưa kịp mail lại mỉa mai Tiền Lạc Thiên bởi vì cậu đang bận chụp ảnh trong studio, và đang phỏng vấn nữa. Lần này không phải là phụ bản, tập san hay sách kèm theo mà là trang bìa.

Nhưng Lâm Chu Độ vẫn đang băn khoăn về video kia. Cậu chả nhớ gì cả, lúc ấy mình đã nói gì nhỉ, là tên Tạ Thành Văn ư? Một video say rượu, còn chính mình nói ra, nhưng cậu lại chờ mong đáp án ấy, như một đứa ngốc.

Phóng viên phát hiện Lâm Chu Độ bị phân tâm nên kéo cậu trở về: "Gần đây tâm trạng anh rất tốt nhỉ?"

Lâm Chu Độ chợt tỉnh táo, tiếp tục cười tít mắt trả lời câu hỏi. Đương nhiên rất tốt, bộ phim này chỉ cần quay thêm một số cảnh bổ sung nữa là kết thúc, còn lọt vào danh sách giải thưởng, bộ tiếp theo do Khâu Văn Lễ đạo diễn cũng sắp khai máy. Có lẽ năm tới sẽ là một năm may mắn với Lâm Chu Độ.

Phóng viên nhắc lại rất nhiều năm trước kia, về quá khứ của cậu, những năm nổi tiếng ngắn ngủi và những năm lật thuyền sau đó. Người ta hỏi rằng cậu có nuối tiếc không, rõ ràng có trụ cột thật tốt rồi, nhưng lại phí biết bao năm.

"Không hề." Đây đương nhiên sẽ là đáp án phù hợp nhất, nhưng lần này Lâm Chu Độ nói rất nghiêm túc, "Tất nhiên tôi từng hớn hở, cũng từng mất mát, nhưng sau đó tôi hiểu được".

"Bởi vì tôi lúc đó, chưa xứng đáng."

Đây là sự thật mà Lâm Chu Độ phải mất rất lâu mới hiểu ra. Hết nổi không phải ngoài ý muốn, mà sự may mắn cậu gặp được, mới là điều bất ngờ.

Không có nền tảng diễn xuất, không có kinh nghiệm làm ngôi sao, tất cả đều nhờ vào sự tìm tòi theo cảm giác, chút ý nghĩ bất chợt và gương mặt điển trai mà cậu mới có được sự nổi tiếng ngắn ngủi đó.

Nhưng nó không bền bỉ, cậu cũng không được xem như có tài hoa. Nhốt một con khỉ ở trong phòng gõ chữ cả đời thì nó cũng có thể gõ được một câu danh ngôn. Nhưng nó không thể trở thành một nhà văn tài năng được, và lúc đó, Lâm Chu Độ cũng không thể trở thành một diễn viên chân chính. Cho nên, cậu không gánh nổi tài nguyên đến tiếp sau đó, chuyện này không thể trách Tạ Thành Văn, không thể trách Phù Đồ, Lâm Chu Độ cũng không muốn tự trách mình, không đủ kinh nghiệm không phải lỗi của cậu, đó chỉ là một việc tất nhiên mà thôi.

Chỉ có mười năm sau, cậu trải qua nhiều việc, chẳng cần một bước tới trời, nên mới có thể hiểu. Cậu gặp rất nhiều rất nhiều diễn viên, có người sẽ đọc số thay cho thoại, có người nói chẳng khớp số lượng từ thoại luôn, nói hươu nói vượn như chút nữa ăn gì, cũng có người nghiên cứu rất kỹ từng động tác một, chỉ bảo cậu hãy suy nghĩ cuộc đời của vai cậu diễn. Cậu từng nổi tiếng, cũng từng flop, sự ca tụng và thờ ờ rồi cũng sẽ qua, bây giờ chính là thời điểm hoàn hảo nhất. Lâm Chu Độ không tin rằng ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình trong tương lai sẽ không có tên mình, cậu đương nhiên muốn tiếp tục đi về phía trước, cũng muốn đặt từng chiếc cúp bản thân nhận được vào trong ngăn tủ của Tạ Thành Văn.

Cả cuộc phỏng vấn và quay phim đều suôn sẻ cực kỳ. Khi mọi chuyện kết thúc, Lâm Chu Độ lấy điện thoại thì phát hiện sắc mặt của những người trong studio đều không ổn.

Cậu còn chưa kịp hỏi sao thế thì đã thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ trên màn hình, tất cả đều là của Tiền Lạc Nhiên. Cậu còn chưa gọi lại thì cậu ta lại gọi đến.

Lâm Chu Độ trả lời điện thoại: "Cậu đòi mạng à?"

Giọng của Tiền Lạc Nhiên chưa bao giờ lấp vấp đến thế, cậu ta nói: "Chu Độ, có một chuyện, cậu bình tĩnh nghe tôi nói hết nhé. Đợi xong rồi thì cậu muốn mắng tôi thế nào cũng được."

Tiền Lạc Nhiên nói: "Anh không cẩn thận, đăng video kia rồi."

Đúng là miệng quạ đen, Lâm Chu Độ nghĩ, Tiền Lạc Nhiên tới đòi mạng thật mà.