Edit: Tâm
Beta: Thng
....
Bọn họ cùng nhau trải qua một ngày thật hoang đường.
Đoàn phim tưởng rằng Lâm Chu Độ đến chỗ Khưu Văn Lễ thử vai, Khưu Văn Lễ thì nghĩ cậu đã trở về đoàn phim, nhưng thật ra cậu đang ở trên giường làm chuyện không đàng hoàng với Tạ Thành Văn.
Buổi chiều Trần Cảnh Tồn có tới một chuyến, vừa đến dưới lầu đã la hét, hỏi Tạ Thành Văn chết chưa, sao gọi điện thoại lại không bắt máy, mình có lòng tốt đến nhặt xác giúp anh. Trần Cảnh Tồn thấy Lâm Chu Độ mặc áo ngủ đi từ trên lầu xuống, nói với hắn: "Anh ấy đang ngủ."
Trần Cảnh Tồn thừ người không bao lâu, đã hiểu ra lý do hắn gọi bao nhiêu cuộc cũng không có ai bắt máy: "Úi, quay lại rồi à."
Lâm Chu Độ bị hỏi thẳng như thế, ấy thế mà vẫn tỏ vẻ như không có việc gì xảy ra: "Ừm."
Trần Cảnh Tồn ngoắc cậu: "Lại đây nào, Tiểu Lâm, cậu xuống đây đi tí đi."
Lâm Chu Độ chạy xuống, trông Trần Cảnh Tồn như có chuyện gì muốn nói với cậu, nên chuẩn bị pha cho hắn một cốc cà phê, nhưng hắn lại nói không cần, rồi mở một chai Lao Sơn, ngồi xuống và nói, " Vẫn là cái này khá xứng với Tạ Thành Văn."
Hắn chuẩn bị kể chuyện xưa của Tạ Thành Văn, nhưng khúc đầu thật sự quái lạ: "Tiểu Lâm, cậu có biết điều gì khủng khϊếp hơn bệnh nhân tâm thần phát điên không, đó là người bình thường phát điên".
Lâm Chu Độ nghĩ, mẹ nó, người bình thường nổi điên còn gọi người bình thường ư?
"Bởi vì những lúc bình người thường rất bình thường, một khi anh ta làm điều gì đó kỳ lạ, những người khác sẽ nghĩ, không bình thường, có phải anh ta có lý do gì không. Tạ Thành Văn chính là loại người này, cậu ta chính là loại...". Trần Cảnh Tồn vẫn giỏi hơn Khâu Văn Lễ, hắn nghĩ ra được một từ để hình dung Tạ Thành Văn, "Là loại nhường ghế cho người già, nhưng khi đóng của thì liền đánh vợ."
Lâm Chu Độ phụt.
"Người khác còn sẽ hỏi người vợ bị đánh là không phải chứ, ra đường anh ta có bao giờ đánh mắng người đâu, có phải cô quá trớn chọc giận anh ta không đấy."
Trần Cảnh Tồn rất tức giận, "Tạ Thành Văn chính là kiểu người như vậy, trước đây trông cậu ta rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không có kỳ phản nghịch, bảo cậu ta làm gì thì cậu ta sẽ làm điều đó. Bỗng một ngày tỉnh dậy, không muốn thừa kế gia nghiệp, muốn mở công ty điện ảnh, bố mẹ cậu ta đều cảm thấy, chắc chắn cậu ta có lý do riêng, tuyệt đối không thể nào chỉ là ý nghĩ nông nổi, không hề có kế hoạch, đương nhiên phải ủng hộ."
Lâm Chu Độ còn mụ mị với ví dụ hết sức vi diệu của Tạ Cảnh Tồn, nếu cậu đánh nhau với Tạ Thành Văn, thì ai sẽ thắng đây?
Từ trước đến nay cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề lạ lùng thế này. Tạ Thành Văn có tập thể hình, nhưng chắc kinh nghiệm thực chiến ít hơn Lâm Chu Độ, cậu nghĩ, có lẽ mình phải nhường Tạ Thành Văn một chút, để anh ấy có thể giữ lại chút tôn nghiêm......
Haizz, nghĩ xa quá rồi, bọn họ vẫn rất tốt, cần gì sử dụng bạo lực gia đình.
"Không biết hiện tại chú và dì có thể tự mình biện cho cậu ta lý do gì để giải thích chuyện cậu ta là đồng tính đây," Trần Cảnh Tồn vừa cảm thấy hả hê, lập tức nhớ tới Lâm Chu Độ, "Tôi không có nhắm vào cậu......"
Lâm Chu Độ đương nhiên biết những lời này chả phải lời thật của Trần Cảnh Tồn, nhưng lại nhịn không được, nói: "Thế anh cũng đừng nhắm vào anh ấy nha."
Trần Cảnh Tồn bị dáng vẻ bảo vệ thức ăn này chọc cười, cuối cùng hắn cũng nghiêm túc nhìn Lâm Chu Độ: "Tiểu Lâm, tôi muốn nói với cậu rằng, Tạ Thành Văn rất bình thường, làm thương nhân, hay ông chủ thì cậu ta rất thạo, nhưng đôi khi, cậu ra sẽ làm một số việc, cậu đừng nên dùng tư duy của người bình thường để hiểu cậu ta, bởi vì suy luận như thế thì sẽ phát hiện mục đích rất hiểm ác đáng sợ. Thật ra có lẽ lúc đó cậu ta hơi ngu người mà thôi."
"Anh mới ngu đấy." Không biết Tạ Thành Văn đã dậy từ khi nào, đang đứng dựa trên lan can nhìn bọn họ.
Trần Cảnh Tồn nhảy dựng lên: "Cút cút cút, tôi không có lời gì để nói với loại người như cậu hết á!"
Đây là nhà của Tạ Thành Văn, đương nhiên anh không thể cút rồi, Trần Cảnh Tồn tự mình đi ra cửa, Lâm Chu Độ tiễn tiễn hắn. Dường như Trần Cảnh Tồn vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, lại chỉ thở dài với Lâm Chu Độ: "Tiểu Lâm, haiz, thật sự tôi đã đưa dê vào miệng cọp mất rồi."
Đương nhiên kẻ đưa chính là Tạ Cảnh Tồn, nhưng Lâm Chu Độ không phải dê, trông Tạ Thành Văn thế nào cũng không giống hổ. Nghĩ đến nguyên nhân làm mọi chuyện trở nên thế này, có lẽ nên cảm ơn Trần Cảnh Tồn? Nhưng như vậy cũng thật kỳ quái.
Được rồi, bây giờ Trần Cảnh Tồn cũng không còn là người đại diện của cậu nữa, để anh ấy bớt chịu chút mắng nhiếc có lẽ là sự đáp đền tốt nhất.
Tạ Thành Văn đi đến, hỏi: "Sao bóng đèn này còn chưa chịu đi ta?"
Tâm nguyện cuối cùng cũng không thành. Lâm Chu Độ nghĩ, đều là bạn bè, báo đáp với chả báo đáp gì chứ.
Lâm Chu Độ đóng cửa lại. Bên ngoài lạnh lắm, cậu thò đôi tay lạnh cóng vào trong cổ Tạ Thành Văn, muốn sưởi ấm một chút.
Lúc bọn họ quay về phòng ngủ, đi qua qua chiếc sô pha vừa rồi, Lâm Chu Độ nhìn thấy ly nước mình rót vẫn còn, thấy hơi khát, dừng lại cầm ly nước, sau đó cậu thật sự phun ra hết.
Chả biết Trần Cảnh Tồn đã rót nửa chai Lao Sơn vào ly cậu lúc nào nữa.
Trong miệng Lâm Chu Độ tràn ngập mùi vị lạ khó hình dung được, ấy thế mà Tạ Thành Văn còn cười. Cười đến nỗi Lâm Chu Độ thực khó chịu, thế là cậu đến trước mặt anh, truyền lại hương vị đang xộc thẳng tới não cậu cho Tạ Thành Văn, hòng để anh cười hết nổi, chỉ có thể nhắm mắt lại mặc cho Lâm Chu Độ hôn đến xụi lơ.
Lâm Chu Độ nghĩ rằng có lẽ mùi hương này thật sự xứng với Tạ Thành Văn.