Người Đến Sau

Chương 3

Edit: Cá

..............

Bọn họ dự định tập hợp ở sân bay.

Lâm Chu Độ đến sớm nhất, trừ thợ chụp ảnh của tổ chương trình chụp ảnh cậu ra thì không một ai khác để ý đến cậu. Mãi đến khi mấy cô nàng xung quanh cậu nhốn nháo lên, cầm camera chạy về phía trước, nhân viên làm việc mới hỏi Lâm Chu Độ: "Cậu nghĩ là ai đang đến?"

Lâm Chu Độ cười, nói với camera: "Chắc là tiểu thịt tươi nào đó?"

(*) Tiểu thịt tươi: ngôi sao mới nổi, còn non trẻ.

Vừa nói xong, sau lưng đã bị đẩy một cái, truyền đến tiếng cười: "Dám nói chị đây là tiểu thịt tươi à?"

Là Tống Y.

Camera nhắm vào Lâm Chu Độ, tính quay biểu cảm ngạc nhiên của cậu, cơ mà Lâm Chu Độ ngạc nhiên thật, Tống Y là một nữ minh tinh mà cậu quen, trước khi đã từng quay phim chung, cô có không ít fans. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ - Mấy tháng trước, Tống Y vừa sinh con xong.

Quá liều mạng.

Lâm Chu Độ lại cảm thấy hổ thẹn với cái tâm đối với nghề của mình. Lúc trước cậu có nghe nói, bộ phim mà Tống Y dùng để đánh bóng tên tuổi của cô gần đây không được thông qua, mà bị trả lại sửa chữa, cộng với thời gian tạm ngưng làm việc do sinh nở nên cô đã không làm việc đã gần nửa năm rồi. Đối với Tống Y mà nói, không xuất hiện trước đại chúng lâu như thế, cho dù mỗi ngày cô đều đăng thông tin về mình cũng không cứu vãn được, thế nên mới nhận chương trình ngay sau khi thân thể vừa hồi phục.

Còn cậu thì sao, lúc không có việc thì chỉ biết ngu người trong nhà, đi chợ mua đồ ăn thì bị paparazzi chụp hình đăng lên mạng, nói cậu nghèo rớt mồng tơi, đi chợ mà còn trả giá. Còn đâm chọt thêm vài câu: "Lúc phóng viên đang chờ Du Nhược Vân dắt chó ra ngoài đi dạo thì tình cờ phát hiện tiểu sinh ngày xưa từng rất hot Lâm Chu Độ đi chợ mua đồ ăn, cậu chỉ mang một đôi dép lê, rất là lôi thôi lếch thếch...". Paparazzi đăng tin một tặng một, và cậu chính là người được tặng kèm.

Lâm Chu Độ nhìn Tống Y đang ngồi bên cạnh mình, không nhìn ra cô vừa mới sinh con xong, năng động hơn Lâm Chu Độ nhiều, vừa nói chuyện vừa mở vali ra cho mọi người xem đồ cô đã chuẩn bị, khi mọi người đến đủ thì phải giao điện thoại và tiền cho ban tổ chức, cô liền bật videocall nói chuyện với bé con bên kia đầu dây, giống như là bé có thể nghe hiểu lời cô nói vậy: "Mẹ phải tắt điện thoại rồi, vài ngày nữa mẹ sẽ về với con nha, moahh!"

Lâm Chu Độ im lặng một hồi, nghĩ đến việc mình không nói thì sẽ bị cắt mất khung hình chỉ còn không đến vài phút, bảy chữ "KHÔNG CỐ GẮNG THÌ ĐI CHẾT ĐÊ" vo ve vo ve trong đầu cậu.

Thậm chí cậu còn không biết Tạ Thành Văn có xem chương trình này hay không, mà nếu có chắc sẽ cho cậu bấm nút biến lẹ. Mà nhắc mới nhớ, hôm nay trước khi ra ngoài cậu còn đang tính trang điểm sương sương, rốt cuộc thợ trang điểm không có mặt, cậu thì chả biết makeup gì cả, cầm bút kẻ lông mày vẽ mà suýt nữa biến mình thành siêu sao Tiểu Ngô (*), cuối cùng phải tẩy trang hết, ngay cả mụn cũng chả thèm che.

Tống Y vẫn đang níu tay cậu nói luyên thuyên, những người khác bắt đầu lục đυ.c đến, nam có nữ có, cũng có thể coi như là người có tiếng trong giới, thuần thục bắt đầu chào hỏi, thậm chí còn nhớ được đã từng gặp Lâm Chu Độ ở bữa tiệc nào. Lâm Chu Độ đần mặt ra, cậu không ấn tượng chút nào, thậm chí bắt đầu ngẩng người ra.

"Khi đó Tạ tổng còn nói cậu là người có thể nâng lên..."

Nghe thấy câu đó, trong lòng Lâm Chu Độ giật thót một cái, cậu nghĩ, cái tên này thế nhưng lại dám bịa ra chuyện đó chỉ vì muốn lôi kéo làm quen mình. Cậu đã làm ở công ty lâu lắm rồi, chỉ có ở cuộc họp thường niên Tạ tổng mới nói với cậu một câu "Uống đi". Hiện tại thì rất là chăm sóc cho cậu, chăm đến lên giường luôn, thật là một người sếp tốt đến cảm động lòng người.

Đạo diễn để bọn họ chụp chung một bức ảnh, lấy danh nghĩa là ghi dấu lại hình ảnh trước khi xuất hành. Sau khi mọi người gom chung lại một chỗ, ở sân bay hô to ĐIỆN THOẠI CAMERA KÉP LÀM BỪNG LÊN VẺ ĐẸP CỦA BẠN, QIEZI! (*)

(*) Chắc đang quảng cáo cho hãng điện thoại nào đó =))))

Lâm Chu Độ nhếch miệng, trước ống kính, mọi người đều mỉm cười tươi rói một cách chuyên nghiệp. Giống như mọi người đều là bạn thân vô cùng khắng khít, bắt đầu một chuyến hành trình vô cùng vui vẻ.

Trước khi lên máy bay, mọi người đã bị bắt nộp tất cả tiền mặt và thiết bị truyền tin. Lâm Chu Độ lấy sách ra xem, nghệ sĩ kế bên ghé qua lôi kéo tay Lâm Chu Độ nói là trước kia từng gặp cậu, là Lục Triết Minh, một thành viên của một nhóm nhạc nam sắp giải tán: "Thanh niên văn nghệ quá ha, lên máy bay mà vẫn còn đọc sách à, đọc gì đó?"

Lâm Chu Độ nói: "Bí kíp du lịch đến XX."

Lục Triết mình bó tay, nhìn camera không quay bọn họ, thì nói nhỏ với Lâm Chu Độ: "Chu Độ, anh siêng quá vậy. Cơ mà chương trình này muốn thấy nhất là những người chưa có kinh nghiệm tham gia. Đến lúc đó anh cứ giả bộ là không biết gì cả, coi chừng được thêm vài cảnh quay đó."

Lâm Chu Độ nghĩ, Lục Triết Minh thế nhưng lại là một người tốt hiếm thấy, vừa mới gặp thôi mà đã khuyên nhủ cậu như thế. Cậu đáp lại vài câu, để sách qua một bên. Một lát sau không tài nào ngủ được, lại lấy sách ra đọc tiếp.

Được giảm giá 50%, chỉ tốn 30 tệ, cũng khá đáng đồng tiền.

Đáp máy bay rồi lại leo lên xe bus, đi thêm mấy tiếng nữa, rốt cuộc cũng đến nơi, Lâm Chu Độ xách vali xuống, chờ thông báo bọn họ cho chỗ ở. Thế nhưng tổ đạo diễn lại không theo mong muốn của cậu, cầm lấy loa lớn thông báo: "Chia thành hai đội nấu cơm, đội nào nấu ngon hơn sẽ được chọn phòng trước."

Các nghệ sĩ náo loạn lên, kể cả Lâm Chu Độ. Cậu hỏi nhỏ: "Sau không giống với kịch bản tí nào vậy?"

Người nọ nói: "Chúng ta phải bình dân hóa! Phải sáng tạo lên!

Dưới sự nhốn nháo đó, cuộc thi chính thức bắt đầu.