Bạch Tư Quân nói được là làm được, nhắn tin xong lập tức đứng dậy đi xuống bếp.
Chẳng bao lâu sau, một chuỗi âm thanh ồn ào vang lên, Bạch Tư Quân xếp nồi niêu xoong chảo lại trên bếp, vừa mới quay đầu lại, eo đã bị một vòng tay ôm dính cứng.
Mai Vũ Sâm gác cằm lên vai Bạch Tư Quân, hỏi: "Vợ ơi, chúng ta ăn mì trước rồi sẽ ăn ở dưới à?"
"Ăn cái gì ở dưới?" Bạch Tư Quân buồn cười tránh khỏi tay Mai Vũ Sâm, mở tủ lạnh ra lấy mì và mấy món ở nhà lúc sáng, "Mấy thứ này trộn lại anh ăn được không?"
"Được." Mai Vũ Sâm vừa nói vừa chồm lên ôm Bạch Tư Quân từ phía sau, "Rõ ràng em nói cho tôi ăn ở dưới."
"Thì em cho anh ăn ở dưới nè." Bạch Tư Quân lấy hai cái chén sạch ra, lúc chiều xem mắt anh cũng chỉ ăn được vài ba miếng, vận động một hồi, giờ cũng hơi đói bụng rồi.
"Ở dưới này cơ." Mai Vũ Sâm táy máy di tay xuống dưới, Bạch Tư Quân đẩy tay hắn ra, nghiêm mặt, "Đàng hoàng cho em, mẹ em còn ở đây."
Mai Vũ Sâm mặt mày chù ụ cau có ngồi lên bàn ăn, tay chống cằm nhàn nhã nhìn Bạch Tư Quân bận rộn dưới bếp.
Nước sôi, Bạch Tư Quân bỏ mì tươi vào trụng, tiếp đó rửa sạch với nước lạnh chừng hai lần, mới bày vào chén.
Mai Vũ Sâm không ăn được quá cay, nhưng trong nhà quen cho bột ớt vào nêm nếm, để Mai Đại Miêu không bị cay, Bạch Tư Quân nêm chén của Mai Vũ Sâm thêm một ít mì và một thìa nước tương hải sản.
Làm xong xuôi, Bạch Tư Quân bưng hai bát mì thơm phức nóng hổi lên bàn, nhưng đúng lúc này, anh đột nhiên cảm thấy có một tầm mắt sắc lẹm bắn từ góc nhà lại đây, làm anh thiếu tí nữa run tay đánh đổ.
"Mẹ, sao mẹ lại ra đây." Bạch Tư Quân lúng túng hỏi.
Ở nhà Bạch Tư Quân gần như chẳng bao giờ bén mảng vào bếp, bởi vậy phòng bếp luôn là địa bàn của Lan Nguyệt. Tuy anh xông vào địa bàn của mẹ lúc nửa đêm làm đồ ăn khuya cũng không có gì ghê gớm, nhưng cái chính là anh làm cho Mai Vũ Sâm, trước mặt mẹ cũng hơi hơi ngại.
"Đói à?" Biểu cảm của Lan Nguyệt hơi âm u, không rõ ràng lắm, đoán không ra bà đang có thái độ gì.
"Buổi tối tụi con vẫn chưa ăn cơm."
"Từ khi nào biết nấu mì còn phải trụng vào nước lạnh?"
Bạch Tư Quân mím mím môi, đưa mắt nhìn Mai Vũ Sâm: "Mỗi lần nấu cơm cho anh ấy con đều tra mạng trước một chút."
Lan Nguyệt bỗng nhiên im lặng, một lúc sau, Bạch Tư Quân nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.
"Trong tủ lạnh còn cải muối cay, muốn ăn thì lấy ra ăn." Lan Nguyệt vừa nói xong thì quay người rời đi. Bạch Tư Quân vội vã gọi với theo: "Mẹ."
Lan Nguyệt dừng lại, Bạch Tư Quân nhìn bóng lưng hao gầy kia, trong lòng bỗng dưng dấy lên rất nhiều loại cảm xúc phức tạp lại rối ren, anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ ra khỏi miệng được một câu: "Cảm ơn mẹ."
Mai Vũ Sâm cũng nói: "Con cảm ơn bác."
Lan Nguyệt không đáp, bóng lưng dần chìm vào khoảng tối.
Bạch Tư Quân biết dẫu mẹ mình không chấp nhận Mai Vũ Sâm, nhưng ít ra bà sẽ không làm khó hai người thêm nữa, trong lòng bất giác thoải mái hơn hẳn. Anh lấy hộp cải muối cay trong tủ lạnh ra, đút một miếng vào miệng Mai Vũ Sâm: "Thế nào?"
"Ngon lắm." Mai Vũ Sâm cong cong mắt cười.
Tâm trạng của Bạch Tư Quân rất tốt, hiếm khi nổi lên ý đồ ve vãn người kia. Anh gắp một miếng cải, nhét nửa miếng vào miệng mình, sau đó sát lại gần Mai Vũ Sâm. Hắn lập tức hiểu ý, dùng miệng mình lấy miếng cải ngâm từ môi Bạch Tư Quân, tiếp đó là một màn giao quấn hai bên đầu lưỡi rất tự nhiên.
"Khụ khụ!"
Trong bóng tối đột nhiên phát ra mấy tiếng ho khan, Bạch Tư Quân giật bắn mình ngồi vội lại vào ghế. Anh quay đầu nhìn vị phụ huynh đứng trong tối, kinh hoảng hỏi: "Mẹ, sao mẹ chưa đi?"
"Mẹ tính đi ra uống miếng nước." Lan Nguyệt ngại ngùng nói, "Hai đứa đi ngủ sớm đi."
Bạch Tư Quân thật sự muốn tìm cái lỗ chui quách xuống cho rồi. Anh ngó sang xem sắc mặt của Mai Vũ Sâm, phát hiện hắn không có tí gì không dễ chịu, ngược lại còn có vẻ hóng chuyện nhìn anh, như người ngoài cuộc xem trò vậy.
Mặt anh đỏ ửng lên, cúi đầu nói: "Anh ăn nhanh lên, ăn rồi còn đi ngủ."
Mai Vũ Sâm cười cười: "Ừm."
Lúc trở về phòng đã là gần mười hai giờ đêm, Bạch Tư Quân nằm trằn trọc trên giường cảm thấy lạ kỳ, mỗi lần ăn trưa xong là anh lại díp mắt buồn ngủ, nhưng tối sắp lên giường mà ăn no não anh như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy, không hề muốn nghỉ ngơi chút nào.
Anh cầm điện thoại lên, muốn gửi tin nhắn cho Mai Vũ Sâm, nhưng nghĩ đến chất lượng giấc ngủ của Mai Đại Miêu không tốt, không được quấy hắn ngủ, vì vậy đành bỏ luôn ý niệm trong đầu.
Anh chán nản lăn qua lộn lại trên giường. Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên bật dậy.
Không được, thật sự là không ngủ được, vẫn phải tìm đến người nọ mới được.
Hôn môi cũng bị mẹ bắt gặp rồi, giờ có bị phát hiện ngủ chung trên một cái giường cũng không còn gì để xấu hổ.
Bạch Tư Quân cầm gối, lén lén lút lút chui vào phòng Mai Vũ Sâm đang ngủ. Hắn đang quay lưng về phía cửa, nhịp thở đều đặn, xem chừng đang ngủ rất say.
Bạch Tư Quân rón rén bò lên mép giường, ôm lấy Mai Vũ Sâm từ phía sau. Nhưng còn chưa nhắm mắt lại, người trước mặt đã cựa quậy.
Mai Vũ Sâm xoay người, ôm cả người Bạch Tư Quân vào trong ngực mình, cười nói: "Vợ đang làm gì đây?"
"Anh, anh chưa ngủ à." Bạch Tư Quân lúng túng nói, "Em sợ anh ngủ không ngon, nên lại đây với anh."
"Nếu sợ tôi ngủ không ngon, sao em lại nghĩ tôi đã ngủ?" Mai Vũ Sâm không lưu tình vạch trần sơ hở trong lời Bạch Tư Quân, nhẹ giọng nói: "Xem ra là vì cái khác."
Khác?
Bạch Tư Quân chỉ muốn tới đây ôm mèo nhà mình, chứ nào nghĩ tới chuyện gì khác. Anh hỏi hắn: "Cái gì khác?"
Mai Vũ Sâm chậm rãi đáp: " Muốn ăn no ——"
"Chuyện người lớn."
Bạch Tư Quân nghe Mai Vũ Sâm cố ý kéo dài chữ "ăn no" tận tám thước, bất chợt bất thốt câu trên ra khỏi miệng. Bạch Tư Quân giờ đang hối hận, thực sự hối hận, nghe cứ như anh thật sự mò đến đây vì "trò người lớn" vậy.
"Không phải," Bạch Tư Quân nhanh chóng giải thích, "Em không ngủ được, lại đây ôm anh một cái."
"Ừm, tôi biết." Mai Vũ Sâm ngoài miệng ậm ừ, tay thì đã bắt đầu táy máy lần xuống dưới.
Hô hấp của Bạch Tư Quân có chút không ổn định: "Mai, nãy còn làm chưa đủ nữa, đừng.. A..."
Mai Vũ Sâm đè Bạch Tư Quân xuống dưới thân, chặn luôn cái miệng cứ lải nhải kia đi. Đến lúc Bạch Tư Quân không còn sức nói chuyện nữa, hắn mới buông anh ra, tỏ vẻ vô tội nói: "Chính em nói cho tôi ăn ở dưới mà."
Bạch Tư Quân thấy oan ức quá chừng: "Em không cho anh ăn ở dưới lúc nào? Ăn vừa mới ăn cái gì khỏi miệng xong?"
Mai Vũ Sâm cười: "Tôi nào chỉ muốn ăn ở dưới đó, tôi muốn ăn phía dưới của em."
Mai Vũ Sâm vừa nói vừa bò đến gần, Bạch Tư Quân vội vàng giữ vai hắn lại, cầu xin hắn tha cho mình: "Mai, vừa nãy làm nhiều quá rồi, thật sự đến một giọt em cũng không còn."
"Có đúng không?" Mai Vũ Sâm trả lời, "Có còn dư giọt nào hay không, tôi thử mới biết."
"Anh..."
Bạch Tư Quân kiệt sức đưa mắt nhìn trần nhà, vốn chỉ định qua đây đánh một giấc, rốt cuộc lại bị chơi đùa đến hết hơi. Con mèo to xác này nhà anh đúng là không lúc nào khiến anh bớt lo mà, nuôi đến như vậy rồi mà bản tính hoang dã vẫn cứ ở nguyên đó. Xem ra sau này phải bớt cái thói ham chọc hắn đi mới được.
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Bạch Tư Quân không reo lên như thường lệ, lúc anh mơ màng tỉnh dậy, mắt trời đã chiếu vào tận đầu giường. Bạch Tư Quân nheo mắt, chăm chú nhìn gương mặt say giấc bên cạnh, tư lự vài giây, khóe môi bất giác cong lên.
"Sao còn chưa chịu dậy? Bữa sáng đã muốn nguội rồi đây này."
Tiếng Lan Nguyệt đột ngột cất lên từ sau cánh cửa, lúc này Bạch Tư Quân mới phát hiện ra mẹ mở cửa đã đánh thức mình.
"Con dậy liền." Bạch Tư Quân vươn người dậy, Lan Nguyệt lại nói, "Vẫn chưa dậy, con ra đây nói chút chuyện với mẹ."
Bạch Tư Quân hơi sửng sốt, lập tức đáp: "Dạ."
Anh lôi hết chăn trên người mình ra đắp cho Mai Vũ Sâm, kéo dép lê ra ngoài. Anh biết mẹ mình không chấp nhận Mai Vũ Sâm và anh nhanh như vậy, nhưng chỉ cần mẹ chịu nói chuyện, mọi thứ xem như đã không thành vấn đề.
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Bạch Tư Quân cầm một cái bánh tiêu lên. Lúc này, Lan Nguyệt hỏi: "Hôm qua mẹ định hỏi, nhẫn trên tay con là thế nào?"
Bạch Tư Quân chìa mu bàn tay ra nhìn một lúc, cố tình đáp: "Nhẫn kết hôn ạ."
"Kết hôn gì mà kết hôn." Lan Nguyệt nhíu mày, "Hai thằng đàn ông làm sao kết hôn."
Bạch Tư Quân uống sữa đậu nành, không nói nửa lời.
Lan Nguyệt lại nói: "Con thật sự không thích con gái chút nào?"
Bạch Tư Quân không vội trả lời câu hỏi này ngay, anh trầm mặc đặt ly xuống bàn, chốc lát sau mới lên tiếng: "Mẹ, chuyện này không liên quan đến giới tính, người con yêu là anh ấy."
Lan Nguyệt hé môi, tựa như muốn nói gì, nhưng Bạch Tư Quân đã tiếp tục nói: "Lúc đi học coi như con cũng có hảo cảm với nữ sinh, nhưng cũng không có nghĩa người khiến con thực sự rung động cũng là họ."
Lan Nguyệt nghe thế, chỉ cau mày thở dài. Bạch Tư Quân biết mình khiến mẹ không vui, anh lại nói: "Mẹ, mẹ không biết đâu, con đã không thể rời xa anh ấy nữa rồi..."
"Mẹ biết." Lan Nguyệt ngắt lời anh, "Vừa nãy con nhìn cậu ta với ánh mắt thế kia, lẽ nào mẹ còn không hiểu?"
Bạch Tư Quân cười cười, cả tâm trí lẫn thể xác anh đều không thể xa Mai Vũ Sâm, điều này chắc chắn mẹ sẽ không hiểu.
"Hôm qua chị con nói cậu ta là một tác giả, một năm kiếm được bao nhiêu tiền?" Lan Nguyệt hỏi thẳng.
Bạch Tư Quân biết không có cha mẹ nào không quan tâm thu nhập của đối tượng con mình, nhưng thành thật mà nói anh cũng không rõ lắm.
"Anh ấy có tiền cũng không liên quan gì đến con." Bạch Tư Quân đáp, "Con tự nuôi sống chính mình, không cần anh ấy nuôi."
"Đến công việc còn không có mà nuôi nấng cái gì?" Lan Nguyệt phũ phàng nói, "Hay là con về làm việc ở cửa hàng nhà mình, hai đứa cùng sống ở đây?"
Chuyện công việc Bạch Tư Quân cũng chưa biết tính toán thế nào, anh gặm bánh quẩy, vừa cân nhắc xem lúc về phải xử lý ra sao. Lúc này, Mai Vũ Sâm đột nhiên xuất hiện: "Bác, chuyện sau này bác không cần lo lắng, con sẽ không để em ấy chịu thiệt thòi."
Bạch Tư Quân vô thức cảm thấy câu nói của Mai Vũ Sâm còn có một tầng nghĩa —— trừ lúc trên giường, nhưng anh biết điều không hé răng.
Chân mày vẫn cau chặt của Lan Nguyệt bắt đầu thả lỏng, bà nói với Bạch Tư Quân: "Ăn xong rồi đúng không? Xong rồi thì ra mở tiệm, mẹ có mấy lời muốn nói riêng với cậu ấy."
Hai giờ chiều.
Lan Nguyệt và Bạch Giai Giai tiễn hai người Bạch Tư Quân ra cổng tiểu khu, Lan Nguyệt đi trước với Mai Vũ Sâm, hai chị em họ Bạch theo sau. Anh không rõ sáng nay mẹ anh và Mai Vũ Sâm nói với nhau những gì, nhưng đại khái bầu không khí giữa hai người bây giờ tốt hơn hôm qua rõ nhiều.
Anh lặng lẽ đến gần hai người, muốn nghe trộm một tí, kết quả lại nghe phải một câu: "... Bác cũng không nghĩ tới chuyện sẽ có một đứa con dâu như con."
Mai Vũ Sâm không phản bác, cũng không dám phản bác. Bạch Tư Quân buồn cười gần chết, vì vậy lúc hắn và anh ở sảnh chờ máy bay, xung quanh không có ai, anh mở miệng hỏi hắn: "Bà xã, mẹ nói gì với em rồi?"
Mai Vũ Sâm nheo mắt lại: "Em gọi tôi là gì?"
"Bà xã." Bạch Tư Quân đắc ý cười, "Chính anh cũng nhận rồi còn gì."
Mai Vũ Sâm im lặng không đáp, Bạch Tư Quân cơ hội lấn tới: "Anh gọi em là vợ, em gọi anh là bà xã, công bằng thế còn gì."
"À." Mai Vũ Sâm cười một tiếng, nụ cười không rõ mang hàm ý gì, "Đã biết."