Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 42: Mèo nhà tôi đói bụng

Bạch Tư Quân không hề hối hận chuyện mình quậy một trận tưng bừng với chủ biên.

Nếu là trước đây, công việc là thứ cực kỳ quan trọng với anh, cho dù gặp phải chuyện bất bình thế này cũng quá nửa sẽ không làm mấy thứ khó coi như vậy. Nhưng bây giờ, anh nhìn người vẫn đang lẳng lặng ngồi bên lắng nghe toàn bộ câu chuyện, nếu như được quyết định lại, anh vẫn sẽ chọn làm như vậy.

Chuyện một tháng giao bản thảo này, Bạch Tư Quân không muốn tạo áp lực cho Mai Vũ Sâm. Tuy anh tin Mai Vũ Sâm nhất định có thể viết được tác phẩm mới, nhưng một tháng thực sự quá gấp, anh nói với hắn: "Anh cứ viết từ từ, em xem chừng thái độ của chủ biên, trong thời gian ngắn ông ta sẽ không gây phiền cho anh đâu."

Mai Vũ Sâm cau mày, sắc mặt không tốt lắm, hắn nhắc nhở anh: "Ông ta không gây phiền cho tôi nhưng sẽ gây phiền cho em."

Bạch Tư Quân cười nhạt, thờ ơ đáp: "Em chẳng vấn đề gì."

Ánh nhìn của Mai Vũ Sâm chìm xuống, xem chừng không thích thái độ không coi bản thân mình ra gì của Bạch Tư Quân. Hắn nói: "Tôi có thể bồi thường phí vi phạm hợp đồng, nếu không..."

"Không được." Bạch Tư Quân thôi không cười nữa, ngắn lời hắn, "Mất việc em có thể tìm việc khác, nhưng anh làm lộn tung lên với Hồng Đồ thì không có lợi cho anh bất kỳ chỗ nào."

Mai Vũ Sâm mím chặt môi không nói gì, mặt mày chất một đống không vui.

Bạch Tư Quân tiếp tục khuyên nhủ: "Chưa nói đến chuyện tốn một đống tiền, quan trọng nhất là anh khó tìm nhà xuất bản mới, dù tìm được cũng không lấy được khoản nhuận bút cao như vậy. Hơn nữa ngoài kia thế nào cũng có người lan truyền nói bóng nói gió, ảnh hưởng đến anh."

Vẻ mặt của Mai Vũ Sâm vẫn quạu muốn chết, nhưng Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm đã đầu hàng anh rồi.

Dù hầu hết mọi lần Bạch Tư Quân là người không cưỡng lại nổi Mai Vũ Sâm, nhưng ít nhất ở phương diện kiên trì, Mai Vũ Sâm vẫn không qua được anh.

Hồi lâu sau, Mai Vũ Sâm thở nhẹ ra một hơi, rũ mắt đáp: "Biết rồi."

Bạch Tư Quân yên lòng, đưa tay nắn nắn mặt Mai Vũ Sâm: "Anh viết sách đàng hoàng, em sẽ ở ngay bên cạnh anh."

"Ừm." Mai Vũ Sâm thoắt cái biến thành Mai Đại Miêu dựa vào người Bạch Tư Quân, "Bạch, tôi sẽ để tên em xuất hiện ở trang bìa sách của tôi."

Chuyện này có nghĩa là Mai Vũ Sâm sẽ giao bản thảo trong vòng một tháng tới đây, bởi vì sau khi Bạch Tư Quân bị sa thải, anh cũng nghiễm nhiên không còn là biên tập viên của hắn nữa.

Đương nhiên Bạch Tư Quân rất muốn có tên mình trên bìa sách của Mai Vũ Sâm, nhưng thời gian quá gấp, anh cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.

Mai Vũ Sâm lại nói: "Vợ không cần phải gấp, chồng em viết sách rất nhanh."

"Em đâu có gấp." Bạch Tư Quân làm quen khá nhanh với cách xưng hô này, "Em đang đau đầu vụ thứ bảy phải gặp Tề Quân, không biết phải nắm thóp cách nào."

"Em không phải làm những chuyện này." Mai Vũ Sâm đáp, "Tôi thực sự chả thèm để ý hắn."

Bạch Tư Quân vẫn rất giận: "Tề Quân hẹn em ăn cơm cốt cũng để bắt thóp em, em chỉ muốn trả lễ cho thật đầy đủ."

Mai Vũ Sâm nhẹ giọng cười cười, nói: "Em cho rằng hắn hẹn em ăn cơm chỉ để nói chuyện với em?"

Bạch Tư Quân không rõ: "Không phải à?"

Mai Vũ Sâm ngồi thẳng người dậy, nói: "Em nói lúc mới đọc truyện ngắn của hắn xong đã lập tức hẹn hắn ra, nhưng hắn từ chối. Nhưng bây giờ hắn vừa biết em vì tôi mà từ bỏ vị trí biên tập viên đã muốn tìm em nói chuyện, vậy em nghĩ là vì sao?"

Bạch Tư Quân chợt thấy cảnh giác, anh suy đoán: "Lôi kéo em?"

"Cũng có một phần." Mai Vũ Sâm dừng một chút, "Em là biên tập viên của hắn, biết nội dung sách mới của hắn, cho nên..."

Bạch Tư Quân nhớ lại Tề Quân từng cho anh xem khung sườn và bản thảo ba mươi ngàn chữ, anh bừng tỉnh: "Là sợ em để lộ nội dung sách mới cho anh?!"

"Ừm." Mai Vũ Sâm gật đầu, "Đúng vậy."

Nếu như Tề Quân chỉ muốn bắt thóp ra oai anh, vậy lúc anh hẹn ăn cơm Tề Quân đâu nhất thiết phải từ chối. Giờ anh đã vạch rõ giới hạn với Hồng Đồ, bày tỏ thái độ rõ ràng của mình, Tề Quân lại không lường trước được nước đi này, nên hoảng rồi.

Bạch Tư Quân hỏi: "Anh muốn biết sách mới của Tề Quân không?"

Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Biết làm gì?"

Bạch Tư Quân cười: "Em thăm dò anh đó."

Mai Vũ Sâm nheo mắt, vòng tay kẹp lấy cổ Bạch Tư Quân, kéo anh vào lòng mình: "Em hơi xem thường chồng em đấy."

Bạch Tư Quân thuận thế nằm trên đùi Mai Vũ Sâm, anh phát hiện ra cái kiểu nằm này đã thiệt, bảo sao Mai Vũ Sâm lại thích như vậy.

"Mai." Bạch Tư Quân ngẩng đầu nhìn Mai Vũ Sâm, "Em mới nhận ra sách anh viết hay có đạo lý lắm nhá."

"Hả?" Mai Vũ Sâm hơi kinh ngạc, nhíu mày.

"Về Tề Quân, em không nhìn thấy được anh." Bạch Tư Quân chậm rãi nói, "Anh như một người quan sát vậy, có thể nhìn vào tận bên trong của một con người cách rất triệt để, thế nên trong các tác phẩm của anh các nhân vật mới được khắc họa có chiều sâu như vậy."

Mai Vũ Sâm cong cong khóe môi: "Nên tôi nhìn ra em thích tôi từ sớm rồi."

Mặt Bạch Tư Quân đỏ ửng lên: "Hồi nào? Nói bậy."

Mai Vũ Sâm cười nói: "Thích tôi đến mức thậm chí có thể vì tôi mà bỏ việc."

Bạch Tư Quân nghiêm mặt đáp: "Đó gọi là bất bình giúp anh, coi cái ác như kẻ thù."

Mai Vũ Sâm lập tức phản bác: "Em làm là vì ái tình, nỗ lực quên mình."

"Anh..." Bạch Tư Quân khẽ hừ một tiếng, mất tự nhìn nhìn về phía khác, "Anh là nhà văn, nói không lại anh."

Mai Vũ Sâm cười không ngừng, cười đủ mới dừng lại nói tiếp: "Bạch, tôi đồng ý với em, tôi sẽ viết sách thật nghiêm túc."

Lòng Bạch Tư Quân thấy ấm áp quá chừng, anh nhẹ giọng đáp: "Ừm."

Mai Vũ Sâm lại nói: "Nhưng có thực mới vực được đạo."

Bạch Tư Quân sững sờ: "Anh đói à?"

"Đói bụng." Mai Vũ Sâm trề môi, "Muốn ăn linh cảm."

Bạch Tư Quân run lên, mặt mày đỏ bừng: "Cái đồ mèo da^ʍ dê!"

Biết mục đích thật sự của Tề Quân xong, lòng Bạch Tư Quân cũng vững vàng hơn nhiều.

Anh nhận ra con người là loài kỳ lạ thật, rõ ràng lúc chịu thiệt giận giữ biết bao nhiêu, thế nhưng chỉ cần biết đối phương chẳng đáng bao nhiêu, lập tức sẽ chẳng thèm chấp nhặt nữa.

Anh nhớ tới cuốn sách kỹ năng giao tiếp mình từng đọc, nên tiếp xúc với thật nhiều người tự tin, như vậy chính bản thân mình cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Có lẽ Mai Vũ Sâm và anh cũng là như vậy, ở gần hắn không chỉ khiến anh càng thêm tự tin, ở mặt vật chất cũng khiến anh thêm thắt nhiều thứ lắm.

Bạch Tư Quân ngồi vào ghế lại, nhìn Mai Vũ Sâm ngoài cửa xe, buồn cười nói: "Em có cảm tưởng như mình sắp đi khoe mẽ vậy đó."

Mai Vũ Sâm không nghe anh nói, cau mày: "Tôi không ở đó em phải lái xe cẩn thận, nhớ nhìn xe phía sau, không được đâm ngang sang đường, rồi..."

Bạch Tư Quân ngắt lời Mai Vũ Sâm: "Mai, yên tâm, em lái rất chậm."

Mai Vũ Sâm khó chịu bĩu môi: "Đã nói tôi đi cùng em mà còn không cho."

"Không cần thiết mà, một người đối phó là đủ rồi." Bạch Tư Quân cười, "Anh ở nhà gõ chữ đàng hoàng đấy."

"Ừm, đi đường cẩn thận." Nói xong, Mai Vũ Sâm còn bổ sung: "Đi sớm về sớm."

"Được." Bạch Tư Quân đáp, "Ở nhà chờ em."

Bạch Tư Quân không muốn ăn cơm với Tề Quân, nên hẹn gặp ở quán cà phê gần trường đại học. Tề Quân cũng coi như biết trước biết sau, vui vẻ đồng ý.

Bạch Tư Quân đi sớm, cảm giác lái xe cũng kiếm về được một chút rồi, nên tới chỗ hẹn sớm hai mươi phút. Anh đỗ xe vào bãi rồi kiếm một góc trong quán ngồi chờ Tề Quân.

Lúc Tề Quân chưa đến, Bạch Tư Quân nhàm chán lướt Weibo, chốc lát sau, thông báo tin nhắn gửi đến.

[ Mưa tháng năm: Làm sao bây giờ, bắt đầu nhớ em rồi. ]

[ Mưa tháng năm: T_T ]

Bạch Tư Quân bất đắc dĩ hết sức, rõ đã nói hắn ở nhà gõ chữ nghiêm túc rồi mà cứ phân tâm riết. Cứ vậy một tháng sau có bản thảo nộp mới là lạ ấy.

Cơ mà Bạch Tư Quân đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị sa thải rồi, đến lúc đó Mai Vũ Sâm không giao bản thảo, anh sẽ không trách hắn.

Thôi bỏ chuyện công việc qua một bên, Bạch Tư Quân thực sự rất thích Mai Vũ Sâm ở bên cạnh mình. Trước đây anh cứ nói với Tiểu Ngải rằng lúc yêu đương mỗi người phải có không gian riêng, nhưng sự thật chứng minh vả mặt không chừa một ai.

[ Bạch: Em cũng nhớ ông xã ]

Bạch Tư Quân cố ý chọc Mai Vũ Sâm, lúc này phía xa chợt có tiếng Tề Quân, anh vội tắt điện thoại, đặt trên bàn.

Tề Quân bưng cà phê lại, cử chỉ như thường, thái độ cứ như không có gì xảy ra giữa hai người vậy.

Bạch Tư Quân không ngờ độ chai mặt của Tề Quân lại đạt đến cảnh giới cao thế này, biểu cảm thoạt hơi khó nhìn.

Hai người chào hỏi đôi ba câu, Tề Quân bắt đầu hướng đề tài vào sách mới của Mai Vũ Sâm, nhưng điện thoại rung chặn mất lời Tề Quân.

Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm nhắn tin cho mình, anh buồn cười muốn xỉu nhưng vẫn ráng kìm lại, tỏ ra vẻ không quan tâm gì.

Tề Quân cứ muốn nói mãi, cuối cùng lại như không nói nổi, hỏi Bạch Tư Quân: "Biên tập Bạch, cậu không xem sao? Không chừng là việc gấp."

Lúc này Bạch Tư Quân mới nhàn nhã cầm điện thoại lên, Mai Vũ Sâm nhắn lắm tới mức thông báo chồng chất lên nhau. Anh vội nhìn lướt qua, tắt thông báo điện thoại đi, nói: "Không có chuyện gì, mèo nhà tôi đói bụng."

Tề Quân rõ ràng hơi sững sờ, nhưng chỉnh lại thái độ rất nhanh, tiếp tục nói: "Biên tập Bạch, cậu bỏ cả công việc vì Mai Vũ Sâm có hơi không đáng đúng không?"

Bạch Tư Quân hỏi ngược lại: "Sao thầy Tề có thể khẳng định tôi nhất định sẽ mất việc?"

Tuy chính Bạch Tư Quân cũng thấy việc của anh hơi khó giữ, nhưng tốt xấu gì khí thế không thể thua địch được.

Mặt Tề Quân không đổi sắc: "Thế là bản thảo của Mai Vũ Sâm coi như thay đổi thuận lợi rồi?"

Bạch Tư Quân cười nhạo trong lòng, anh biết Tề Quân đang có ý nói thách anh, anh cố tình nói: "Ai nói với thầy là anh ấy sửa lại bản thảo? Không chừng anh ấy đang viết truyện ngắn đấy ạ."

Lời này của Bạch Tư Quân có nghĩa Mai Vũ Sâm cũng có thể viết sách mới của Tề Quân của truyện ngắn rồi đăng lên như thường. Quả nhiên, Tề Quân biến sắc, miễn cưỡng cười: "Cậu ấy không đẩy nhanh tiến độ sửa bản thảo, chẳng phải hại biên tập Bạch đây mất chén cơm sao?"

"Nào có vấn đề gì." Bạch Tư Quân cười, vẻ mặt như chẳng có gì đáng kể, "Tôi đối với Mai Vũ Sâm như fan cuồng vậy, vì tác giả mình hâm mộ thì quăng chén cơm cũng đâu tính là gì to tát."

Nụ cười của Tề Quân càng khó coi hơn mấy phần, sốt ruột nói thẳng ra: "Biên tập Bạch, trước đây tôi từng gửi ý tưởng sách mới cho cậu, tôi nghĩ biên tập Bạch hẳn sẽ không..."

Bạch Tư Quân bật cười, học theo dáng vẻ của Mai Vũ Sâm đáp: "Tôi chỉ sợ thầy Tề không hiểu từ não tàn nghĩa là gì."

Tề Quân nghẹn họng, Bạch Tư Quân nhìn thấy vẻ ăn quả đắng của người nọ, sung sướиɠ muốn chết.

Bạch Tư Quân bình tĩnh chậm rãi uống một ngụm cà phê, Tề Quân nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, lấy vẻ bề trên ra nói: "Biên tập Bạch hãy còn trẻ, bốc đồng là chuyện rất thường tình. Tôi đây chỉ hy vọng biên tập Bạch sẽ suy nghĩ kỹ trước khi làm, đừng mang tương lai của mình ra đùa giỡn."

"Thầy Tề," Bạch Tư Quân đáp, "Thầy có thời gian dạy tôi làm người, chi bằng nhanh chóng về sửa bản thảo, không chừng một ngày nào đó có người nhìn thấy sách mới của thầy giống với truyện ngắn nào đó, lúc đấy phải luống cuống tay chân, thầy nói xem có phải không ạ?"

"Cậu!"

Đây là lần đầu tiên Bạch Tư Quân thấy thái độ tức đến nổ phối của Tề Quân, anh khoái trá cực kỳ. Anh nói: "Hôm nay tới đây thôi, thầy Tề, tôi còn phải về nhà cho mèo ăn, không làm lỡ thời gian của thầy nữa."

Tề Quân biết mình mất mặt, chỉnh lại nhịp thở đáp: "Được, sau này chắc cũng không còn cơ hội gặp mặt. Chúc tiền đồ của biên tập Bạch thật xán lạn."

Khóe mắt Bạch Tư Quân giật giật, anh sắp thất nghiệp tới nơi rồi đây này. Tề Quân chúc anh tiền đồ xán lạn chẳng khác nào cười thẳng vào mặt anh. Lão yêu quái không hổ là lão yêu quái, đúng là không dễ khiến cho lão mất mặt mà.

Nhưng anh lại vừa đi vừa nghĩ, thành quả thế này xem như không tồi rồi. Tề Quân nhất định sẽ lo lắng vô cùng lâu, anh không nhất thiết phải tính toán chi nữa.

Bước đi của Tề Quân hơi vội vàng, Bạch Tư Quân đi theo phía sau. Hai người lần lượt bước ra khỏi quán cà phê.

Ra đến ngoài, Tề Quân không chào hỏi Bạch Tư Quân, đi về phía trước. Bạch Tư Quân cũng lười để ý, tự nhiên móc chìa khóa xe ra.

Bạch Tư Quân thề anh không cố ý, nhưng khi anh bấm chìa khóa xe, Tề Quân trùng hợp đi tới cạnh xe Mai Vũ Sâm.

Thế nên, một giây sau, Bạch Tư Quân nhìn thấy Tề Quân bị tiếng xe hù sợ, nhìn vào chiếc BMW SUV bên cạnh mình, lại đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, Bạch Tư Quân cầm chìa khóa xe, lễ phép cười với Tề Quân: "Thầy Tề, hẹn gặp lại."

Tề Quân sa sầm mặt mày, bước chân càng nhanh hơn. Bạch Tư Quân ngửa mặt lên trời thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mọi phiền muộn của khoảng thời gian này đã bị quét sạch đi.

Nói là muốn ghi âm, cuối cùng lại chẳng làm gì, thế nhưng Bạch Tư Quân thấy mọi chuyện đều chẳng còn quan trọng.

Anh ngồi vào ghế lại, lấy điện thoại nhắn tin với Mai Vũ Sâm. Lúc này anh mới đọc ra, tin nhắn Mai Vũ Sâm gửi tới nối lại chắc thành được truyện sếch luôn quá.

Gì mà thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đeo tạp dề, Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy, trong đầu vị đại tác giả này không chừng chỉ có 10% là tài hoa, còn 90% còn lại toàn là mấy thứ bậy bạ cấm con trẻ.

Cơ mà hôm nay tâm trạng anh tốt, hay là thỏa mãn Mai Sắc Miêu một chút nhỉ?

Ừm... để anh suy nghĩ thêm chút nữa.