Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 3: Nhà văn khác với tội phạm

Cuối cùng, Bạch Tư Quân rời khỏi biệt thự của Mai Vũ Sâm trong ảo não.

Gió rét quyện cùng tiết trời đông rét mướt lướt qua, Bạch Tư Quân lạnh đến mức rụt cả cổ lại, lúc này mới phát hiện ra mình để quên khăn quàng cổ ở nhà Mai Vũ Sâm mất rồi. Anh đắn đo một hồi, cũng không dám lại đó lấy về.

Trước khi đến nơi, trong đầu Bạch Tư Quân đã vạch ra vô số giả thiết, anh đã nghĩ Mai Vũ Sâm có thể sẽ lấy lý do vô căn cứ để qua loa lấy lệ, hoặc sẽ thẳng thừng tránh né giao lưu, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mình không thể đỡ nổi câu hỏi của hắn, để chuyến đi này phải kết thúc giữa lưng chừng.

Có người từng nói, chuyện bạn lo lắng sẽ không phát sinh.

Lời này không sai, bởi những thứ phát sinh đều là điều không thể lường trước được, hơn nữa thực tế thường còn tệ hại hơn so với dự liệu.

Vậy thì chính xác tìиɧ ɖu͙© là gì?

Bạch Tư Quân đã dành ra gần như cả ngày để suy nghĩ về vấn đề này.

Mai Vũ Sâm hỏi anh thích tư thế gì. Trong kinh nghiệm rất đỗi ít ỏi hạn hẹp của mình, anh chỉ từng thử qua tư thế truyền giáo và doggy, nếu buộc phải chọn lựa thì doggy thoải mái hơn một xíu, nhưng anh cũng không phải quá ham thích gì cho cam.

Tư thế truyền giáo: là tư thế bên chủ động ở phía trên bên bị động, và bên bị động thường dùng chân ôm lấy hông đối phương.

Tư thế doggy: hay tư thế jiggy, bên bị động sẽ quỳ gối, khuỷu tay chống xuống, và đối phương sẽ thâm nhập từ phía sau.

Nhưng thật sự mà nói, Bạch Tư Quân vốn không thích chuyện đó cho lắm.

Anh mãi cũng không thể nhìn ra được người phụ nữ làm cùng mình có đang thoải mái thật không hay chỉ đang diễn kịch chung với anh. Mỗi lần anh cũng chỉ đạt cao trào một lần rồi thôi, sau đó chính là quãng thời gian trống rỗng vô tận.

Thậm chí đôi lúc anh còn thấy kỳ lạ, rõ ràng tự mình giải quyết đỡ lắm chuyện hơn hẳn, sao có lắm người thích phí thời gian làm chung với người khác thế nhỉ?

Đây hẳn không phải là câu hỏi chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu được.

Chỗ Bạch Tư Quân thuê có bốn phòng ngủ một phòng khách, anh thuê phòng ngủ thứ hai, phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng là một nam sinh thuê, anh và hai nữ sinh còn lại dùng chung một phòng vệ sinh.

Nước nóng với nhiệt độ vừa phải chảy xuống từ vòi sen khiến đại não căng thẳng suốt cả một ngày dài trở nên thư giãn hơn hẳn. Bạch Tư Quân tạm xóa hết dữ liệu trong não, sau đó bất giác nhìn xuống cơ thể mình.

Tổng thể thì trông hơi gầy, nhưng chỗ cần có cơ có thịt thì vẫn có.

Tay phải anh vô thức lướt qua mạn sườn trái, tiếp theo dừng lại ở ngay đấy.

Bạch Tư Quân nhìn về nơi trái tim đang đập trong l*иg ngực, suy nghĩ lại lượn về câu hỏi nọ của của Mai Vũ Sâm.

Anh có nhạy cảm không? Bản thân anh cũng không rõ. Anh không đυ.ng vào nơi này làm gì, càng không có người nào khác sờ vào.

Tay phải anh thoáng nhích lên, cọ vào chỗ kia một chút.

Có một vài việc thật sự rất kỳ quặc, đã vô thức làm hành động kia qua vô số lần, nhưng đến một hôm nào đó đột nhiên làm với mục đích xác định, cảm giác sẽ hoàn toàn khác biệt.

Hiện giờ Bạch Tư Quân chính là thế này, anh bị phản ứng nơi bụng dưới của mình làm cho kinh hoảng.

Anh thở hổn hển, từ từ bình tĩnh lại, Bạch Tư Quân nhận thức được hình như anh đã bị Mai Vũ Sâm dạy cho một skill mới, đáy lòng bất chợt nảy sinh thứ cảm giác khó để diễn tả bằng lời.

Đóng cửa phòng tắm lại, Bạch Tư Quân vừa lau khô người vừa hồi tưởng lại luồng tê dại xa lạ kia, ánh mắt vô thức rơi vào thùng rác trong phòng vệ sinh.

Thứ này là do nữ sinh thuê chung để vào, anh chưa từng dùng qua.

Bạch Tư Quân thừa nhận nam sinh lôi thôi bẩn bựa hơn nữ sinh nhiều lắm, thế nhưng kể từ khi ở cùng với nữ sinh, anh mới biết hóa ra nữ sinh cũng sẽ có người bừa bộn không tưởng.

Anh không hiểu nổi sao mà nữ sinh có thể vứt cái thứ đó vào thùng rác mà không che đậy gì lại, cái này không phải sẽ cuộn lại rồi che kín cái chỗ kia đi sao?

Đáng sợ nhất là có một lần, bồn rửa tay bị rò rỉ nước, nước chảy xuống thùng rác phía dưới khiến cho mọi thứ trong đó trở nên vô cùng kinh khủng, mà thứ này hai ngày sau mới có người dọn đi.

Nếu nói đến tiêu chuẩn ngoại hình của Bạch Tư Quân, thẩm mỹ của anh cũng tương đối dễ dãi. Bên nữ chỉ cần không quá mức nảy nở, anh có thể nhận xét một câu đáng yêu rất chân thành.

Hai nữ sinh kế bên khỏi phải nói cũng rất dễ thương, hơn nữa Bạch Tư Quân đã nhìn ra từ lâu, rằng hai nữ sinh kia rất chú ý hình tượng trước mặt anh. Song khi anh nhìn thấy cái thùng rác nọ, trạng thái của anh khi đối mặt với hai nữ sinh cũng trở nên khá phức tạp.

Tắt đèn, nằm lên giường, Bạch Tư Quân tiếp tục suy nghĩ về "bài tập về nhà" Mai Vũ Sâm đã giao.

Anh biết rất rõ, câu hỏi Mai Vũ Sâm đặt ra giống như một ngưỡng cửa vậy, nếu như anh không thể đưa ra ý kiến và cách nhìn nhận của mình, Mai Vũ Sâm sẽ không bao giờ trao đổi ý tưởng tác phẩm với anh.

Cái này giống như một số người có niềm đam mê ở tầm cao không bao giờ muốn chia sẻ sở thích của mình với người ngoài vòng.

Rốt cuộc, Bạch Tư Quân quyết định tìm ra đáp án từ trong tác phẩm văn học.

Anh dạo một vòng Douban tìm mấy cuốn sách của Junichi Watanabe rồi cho vào danh sách đọc. Sở dĩ anh chọn Junichi Watanabe là vì tác giả này viết về bản chất của người đàn ông rất tinh tế và sâu sắc.

Junichi Watanabe: Một nhà văn của Nhật Bản, được biết đến qua những tác phẩm viết về mối quan hệ nɠɵạı ŧìиɧ của những người tuổi trung niên. Tác phẩm của Junichi luôn mang đậm không khí về sự cô độc và lòng phản kháng của con người trong xã hội hiện đại, với những tự vấn dai dẳng về sự tồn tại, về đạo đức, lòng tốt,... của con người

Trong phòng làm việc, lúc mở chương đầu tiên của "A lost paradise" lên, Bạch Tư Quân chột dạ giảm độ sáng màn hình xuống vì đoạn miêu tả tình ái quá đồ sộ. Anh sợ đồng nghiệp đi ngang thấy anh đang đọc thứ gì, nhưng đọc một thôi một hồi, anh bắt đầu chìm đắm trong thế giới câu từ.

A lost paradise (Một thiên đường đã mất 失楽園, Shitsurakuen): là tiểu thuyết xuất bản năm 1997 của tác giả Junichi Watanabe, kể về câu chuyện của một cựu biên tập viên tạp chí 54 tuổi đã kết hôn, về mối quan hệ của anh ta với một người phụ nữ sắp cưới 37 tuổi đã tự tử hai lần. Cuốn sách trở thành tác phẩm bán chạy nhất châu Á, bán được 3 triệu bản tại Nhật Bản. Shitsurakuen trở thành một từ lóng để chỉ nɠɵạı ŧìиɧ.

"A lost paradise" viết về một mối quan hệ yêu đương không lành mạnh và không thể dung thứ, sự vỡ nát và suy đồi được thể hiện thông qua từng tình tiết chăn gối. Trong cuốn tiểu thuyết này, tìиɧ ɖu͙© là một phần không thể thiếu và còn là chủ đề trọng tâm của toàn bộ tác phẩm. Nếu như bỏ qua tất cả những miêu tả trực quan đó, không chừng tác phẩm này cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết bình thường, không mới mẻ, cũng không vượt quá giới hạn.

Đột nhiên bị vỗ vai, Bạch Tư Quân ép mình thoát khỏi thế giới bên trong cuốn sách, anh say mê chìm đắm đến mức cảm thấy thế giới hiện thực có phần hư ảo.

"Bây giờ Tiểu Bạch cũng rảnh rỗi phải không?" Biên tập Lý Lam hơi khom người xuống, hỏi.

Có thời gian đọc tiểu thuyết đương nhiên là không bận, cách Lý Lam đặt ra câu hỏi cũng không phải đang dò hỏi, mà giống như đang xác nhận hơn.

"Em rảnh, có chuyện gì cần em giúp một tay không?" Bạch Tư Quân tắt màn hình, hỏi theo thói quen.

"Sáng nay máy lọc nước không có nước." Nói xong, Lý Lam dường như ý thức được lời mình vừa nói nghe như đang trách tội, vội nói thêm: "Chị không mở được nắp, nhờ em chút nha."

Máy lọc nước trong tòa soạn là loại hết nước rồi phải có người đến thêm vào. Nắp bình nước không khó mở, chỉ cần mở một cái nút đậy là được, mà ở đây mọi người cứ làm như khó đến mức chỉ có mình Bạch Tư Quân mới làm được vậy.

Bạch Tư Quân lễ phép cười với Lý Lam, sau đó đứng dậy đi vào phòng nhân viên.

Mặc dù đã lên chức biên tập viên chính thức, thế nhưng vẫn không xé nổi cái mác "làm việc vặt" trên người đi.

Anh nhất định phải làm bằng được sách của Mai Vũ Sâm.

Bạch Tư Quân tự nhủ trong lúc đổ thêm nước vào máy lọc.

Bạch Tư Quân dành toàn bộ thời gian cuối tuần để đọc hết sách trong danh sách đọc. Lần thứ hai đứng trước biển số nhà A-111, lòng anh cũng vững vàng hơn ít nhiều.

Tìиɧ ɖu͙© là "lối tắt" để nhà văn thể hiện bản chất con người rõ nét hơn.

Số tác giả bước vào "lối tắt" này không hề ít. Thực chất, đến khi đọc tác phẩm của Quách Mạt Nhược mới biết vì sao ông ấy lại cặn bã đến vậy, ngẫm lại thì không phải vô cớ mà hơn một nửa nam sinh khoa tiếng Trung lại hoa mắt với đám thuyết pháp này.

Quách Mạt Nhược (郭沫若): Ông là nhà thơ, nhà soạn kịch, nhà sử học kiêm cả chính trị gia, mặc dù nổi tiếng với thi ca (được xem là người đặt nền móng cho thơ hiện đại của Trung Quốc) nhưng tài năng của Quách Mạt Nhược còn nổi bật vượt trội ở rất nhiều phương diện khác bởi những nghiên cứu và đóng góp to lớn của ông. Với chính trị, Quách Mạt Nhược từng đảm nhiệm những vai trò rất quan trọng như Phó Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương chính trị Trung Quốc và Phó Thủ tướng Quốc vụ viện. Song ông vấp phải tranh cãi xung quanh chuyện đời tư cá nhân, đặc biệt là chuyện với người vợ đầu tên Trương Quỳnh Hoa của ông, chỉ vì tập tục bó chân mà ông bỏ hôn lễ, 26 năm sau mới trở về cúi đầu xin lỗi và cảm tạ người phụ nữ đã phụng dưỡng cha mẹ ông suốt ngần ấy năm với... một người vợ mới.

Lần này Mai Vũ Sâm không làm bộ như không có ở nhà nữa, sau khi vào đến huyền quan, Bạch Tư Quân phát hiện bánh ngọt anh mang đến lần trước chẳng thấy đâu, mà khăn quàng cổ thất lạc của anh lại được treo trên móc quần áo bên cạnh.

"Lần này lại muốn trao đổi cái gì?" Mai Vũ Sâm ngồi xuống sofa, giơ chân tùy tiện gác lên ghế ngồi.

Bạch Tư Quân đặt điểm tâm mới mua lên bàn trà, vừa ngồi xuống vừa mở lời: "Tôi quay lại bày tỏ suy nghĩ về vấn đề anh hỏi tôi lúc trước."

"Sau đó thì sao?" Mai Vũ Sâm lười biếng nhếch khóe miệng, "Về thử chưa? Nhạy cảm không?"

Bạch Tư Quân: "..."

Nếu như bây giờ trước mặt có cái lỗ nào, Bạch Tư Quân sẽ chui vào ngay lập tức, vì anh biết tai của mình có hơi nóng lên, không cần nghĩ cũng biết chắn chắn đã đỏ rồi.

Mai Vũ Sâm kê khuỷu tay vào tay vịn sofa, chống cằm đánh giá phản ứng của Bạch Tư Quân.

"Khụ." Bạch Tư Quân hắng giọng một cái, "Lúc về tôi có đọc một tác phẩm của Junichi Watanabe."

"Tiểu thuyết gia khiêu da^ʍ đó hả?"

"..."

Không thể lùi bước nữa, Mai Vũ Sâm yêu ma quỷ quái gì cơ? Lợi hại đến đâu cũng ghê gớm lắm chỉ là gõ chữ tinh thôi nhé.

Bạch Tư Quân hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ đọc sách có thể giúp tôi hiểu được vấn đề sâu hơn."

"Đúng thế." Mai Vũ Sâm khẽ cười một tiếng, "Không phải thực hành càng có thể hiểu được sâu hơn sao?"

Bạch Tư Quân mím chặt môi, anh đột nhiên ngộ ra Mai Vũ Sâm chẳng coi việc giao lưu trao đổi với anh là thứ gì to tát, thậm chí còn cố ý làm khó anh. Anh đanh thép trả lời: "Nhà văn khác với tội phạm ở thực tiễn."

Nghe thế, Mai Vũ Sâm nhướn mày, nhìn qua có vẻ hơi kinh ngạc.

"Nhà văn là người biến ý nghĩ trong đầu thành câu chữ, còn tội phạm là kẻ biến ý nghĩ trong đầu thành hành động." Bạch Tư Quân đừng một chút, "Cho nên tôi cảm thấy nếu chúng ta đang thảo luận vấn đề câu chữ thì không nhất thiết phải mổ xẻ khía cạnh thực tiễn."

Mai Vũ Sâm khàn giọng nở nụ cười, cuối cùng như không nhịn được mà cười ra tiếng.

Nửa ngày sau, hắn dừng lại, đáp: "Được."

Bạch Tư Quân rốt cuộc mới xem như nhẹ nhõm hơn chút đỉnh, lại đột nhiên nghe thấy Mai Vũ Sâm đưa ra câu hỏi: "Cậu nói xem vì sao lại có nhiều nhà văn tự sát như vậy?"

Lần này Bạch Tư Quân minh bạch, đề tài siêu căng gì chứ, vấn đề Mai Vũ Sâm vạch ra cơ bản chẳng căng tí nào.

Anh vật vã mãi mới có chút hiểu biết về tìиɧ ɖu͙©, còn chưa kịp phát biểu ra hắn đã nói qua vấn đề sinh tử.

"Cậu có biết "Thất lạc cõi người" không?" Mai Vũ Sâm lại hỏi.

Thất lạc cõi người(人間失格 - Ningen Shikkaku - Nhân gian thất cách): là một tiểu thuyết ngắn mang yếu tố tự thuật năm 1948 của. Cuốn sách được xem là kiệt tác của tác giả và xếp thứ hai trong số những tiểu thuyết bán chạy nhất ở Nhật, chỉ sau của. Thất lạc cõi người được dưới dạng ghi chép của chàng trai trẻ tên là Ōba Yōzō (大庭 葉蔵 Đại Đình Diệp Tàng) được một người lạ mặt tìm thấy từ một phụ nữ từng là madam quán bar.

"Biết." Bạch Tư Quân không dám thả lỏng cảnh giác, "Dazai Osamu."

"Cái tên này là một bản dịch sai." Biểu cảm của Mai Vũ Sâm vẫn không có gợn sóng, không nhìn ra đang suy nghĩ gì, "Ý Dazai Osamu muốn biểu đạt là không xứng làm người, mà phiên dịch lại dịch ra cảm giác nhân vật đang oán hận thế giới này."

Thế nên, liên quan gì tới anh?

Thắc mắc của Bạch Tư Quân được viết hết lên mặt.

"Tại sao cậu lại làm công việc này?"

"Cậu có cảm thấy nó thú vị không?"

Từng câu hỏi của Mai Vũ Sâm như từng quả núi đè lên vai anh, khiến anh không thở nổi.

Anh nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng: "Lần sau tôi quay lại thì hơn..."

Mai Vũ Sâm mỉm cười không che giấu, hắn giở giọng trêu ghẹo: "Cậu tới đây để nhận nhiệm vụ à?"

Không phải, tôi tới để đánh boss.

Bạch Tư Quân nào dám nói ra ý nghĩ trong lòng. Anh đứng dậy: "Làm phiền anh rồi."

Mai Vũ Sâm cũng không nhiều lời thêm, ánh nhìn trôi dạt đến hộp điểm tâm trên bàn trà.

Lúc Bạch Tư Quân đi tới huyền quan, anh đưa tay tới móc treo áo theo bản năng.

Anh đã vứt khăn quàng cổ ở đây cả tuần rồi, mấy hôm vừa rồi ra đường chỉ có thể vừa đi vừa rụt cổ lại.

Ngay lúc anh sắp cầm lấy khăn quàng cổ, đột nhiên có tiếng Mai Vũ Sâm từ phía sau cất lên: "Để khăn quàng cổ lại, tôi dùng lúc đi cửa hàng tiện lợi."