Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 21: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 21

061 do dự một chút.

Anh không có nói cho bất kỳ ai biết, lần này bị Chủ thần triệu tập, ngoại trừ báo cho anh có một hạng mục kế hoạch cần anh phải tham dự thì Chủ thần cũng nhắc đến việc anh ở trong thế giới nhiệm vụ làm trái quy tắc, sử dụng diện mạo thật của mình mà xuất hiện, trong lời nói của ông ta mang ý cảnh cáo.

061 thừa nhận sai lầm, đồng thời cũng cảm thấy chuyện này rất đáng ngạc nhiên.

Từ khi Chủ thần sáng lập “Hệ thống thu hồi tra công”, công nhân được đánh số của hệ thống đã đạt đến hơn 2000, ngoại trừ những hệ thống đã hoàn thành nhiệm vụ, và hệ thống báo hỏng do sự cố thì số lượng hệ thống có thể vận hành bình thường bao gồm đơn vị bảo hộ, đơn vị quản lý, cùng với 061, tính toán đâu ra đấy cũng có đến 500 hệ thống.

Huống hồ Chủ thần cũng không phải chỉ tạo nên duy nhất một hệ thống, phải chú ý quá nhiều thứ, làm sao lại đặc biệt chú ý đến tình hình của một tân nhân trong thế giới nhiệm vụ như vậy.

Trì Tiểu Trì hỏi: “Sao vậy, có gì khó sao?”

“Hiện tại muốn xem liền?”

Trì Tiểu Trì pha trò với 061: “Chờ trở về nói không chừng tôi đã mất hứng thú.”

061 suy nghĩ một chút: “3 giây.” Tạo thành thực thể cần tốn năng lượng, nhưng trong vòng 3 giây thì hệ thống chủ không thể nhận ra sự biến hóa của năng lượng.

Trì Tiểu Trì nói: “Thần bí như vậy? Hôn một cái cũng không đủ.”

061 cười: “Vậy cậu có muốn nhìn hay không?”

Trì Tiểu Trì: “Nhìn chứ.”

061 bắt đầu quan sát tình huống bốn phía.

Trì Tiểu Trì hiện tại đang đi theo Trình Tiệm, đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt cậu ấy một người sống sờ sờ thì không thể được, nhân viên tới lui trong Tinh Vân cũng không ít…

Trì Tiểu Trì cùng Trình Tiệm vào thang máy.

Thấy 061 chậm chạp không có động tĩnh, Trì Tiểu Trì liền nói: “Nếu khó quá thì bỏ qua đi.”

061 dừng trong chốc lát: “…Xong rồi. Cậu nhìn ra ngoài đi.”

Lúc này cửa thang máy đang chậm rãi khép lại.

Trì Tiểu Trì giương mắt nhìn ra ngoài.

Từ phía sau cột đá cẩm thạch ngay tầng trệt có một cậu thanh niên mặc âu phục mang giày da đang bước ra, anh ấy đang cúi đầu gọi điện thoại, từ mặt nghiêng có thể thấy được anh ấy có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, nhưng cặp kính gọng vàng cùng với khí chất nho nhã lại làm triệt tiêu

không ít cái định nghĩa xinh đẹp kia.

Không biết là phía đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy anh ấy nghiêng mặt sang bên, khóe miệng hơi nhếch, đem hơn phân nửa khuôn mặt hoàn toàn hiển lộ trước mắt Trì Tiểu Trì.

Cửa thang máy khép lại.

Trì Tiểu Trì ngây ngẩn cả người.

Một giây sau, cậu liền đỏ cả mắt, điên cuồng nhấn nút trong thang máy.

Từng nút thang máy màu xanh lần lượt sáng lên, khiến cho đôi mắt đã ngập nước của cậu tăng thêm một chút điên cuồng.

Cậu lẩm bẩm trong miệng: “…Đừng đi, đừng đi, chờ em, chờ em một chút.”

Trình Tiệm ngốc lăng: “Tiểu Nguyên?”

Đến lầu hai, thang máy dừng lại, cửa sắt chậm rãi mở ra.

Trình Tiệm thấy trạng thái của cậu hiện tại không đúng, duỗi tay bắt lấy cổ tay của cậu: “Tiểu Nguyên—-”

Lời còn chưa dứt thì anh đã thấy hoa cả mắt.

Trì Tiểu Trì chỉ im lặng không lên tiếng mà trở tay dùng lực vặn ngược lại anh, đem cánh tay của anh khóa chặt sau lưng rồi mạnh mẽ đẩy về phía trước.

Trình Tiệm bỗng cảm thấy gân cốt tê dại, thiếu chút nữa đã đâm đầu vào vách thang máy.

Trì Tiểu Trì cất bước phóng ra ngoài.

Có lẽ bởi vì ba mẹ đều là giáo viên cho nên trên người của Lâu Ảnh có chút khí chất nho nhã quân tử.

Dù cho sau này ba mẹ của anh ấy bởi vì dẫn học sinh đi trại hè mà xảy ra chuyện, xe hỏng người mất, Lâu Ảnh chuyển tới chung cư của dì dượng để sống nhờ, nhưng khí chất của anh ấy so với các cậu nhóc trong chung cư vẫn hoàn toàn khác biệt.

Trì Tiểu Trì từng vô số lần tưởng tượng, nếu Lâu Ảnh không chết thì cũng rất thích hợp đi làm phát thanh viên tin tức hoặc làm một giáo sư đại học.

…Cũng giống như dáng vẻ kia lúc cậu nhìn thấy anh ấy từ trong thang máy.

Giữa vô số ánh mắt tò mò ngạc nhiên, Trì Tiểu Trì chạy thẳng xuống cầu thang bộ, dọc theo đường đi nghĩ ra vô số lời sẽ nói với Lâu Ảnh.

Thế nhưng trong đại sảnh người đến người đi, duy nhất không thể tìm thấy anh ấy.

061 cũng bị hành động của Trì Tiểu Trì kinh sợ: “Tiểu Trì? Cậu làm sao vậy?”

Giọng nói của 061 đúng lúc vang lên khiến Trì Tiểu Trì nghĩ đến một loại khả năng đáng sợ.

Yết hầu của Trì Tiểu Trì lăn lên lăn xuống mấy lần, cất giọng hỏi: “…Vừa nãy là…”

Trong lúc nhất thời giọng của cậu trở nên nghẹn ngào, hắng giọng một chút mới có thể miễn cưỡng lên tiếng, giọng nói càng khàn đến đáng sợ: “…Là cậu sao?”

061 không hiểu: “Hả?”

Trì Tiểu Trì cật lực ổn định tâm tình: “Vừa mới nãy…người kia là cậu sao? Từ ngoài thang máy đi tới, người kia…”

061 khẽ cau mày: “Không phải tôi.”

Vừa nãy 061 đứng ở bậc tam cấp giữa lầu một và lầu hai, phất tay với Trì Tiểu Trì, nhưng mà Trì Tiểu Trì hình như không thể nhìn thấy anh.

Trì Tiểu Trì chậm rãi đi đến cột đá cẩm thạch gần thang máy, đưa tay khẽ vuốt.

…Vừa nãy anh ấy đi ra từ nơi này.

Cậu dựa lưng vào cột đá, phát ra một tiếng thở dài hơi run rẩy.

“Không phải ư.”

“…Tôi nhận lầm rồi sao.”

061 không nghĩ đến một trò chơi tặng thưởng nho nhỏ lại khiến cho Trì Tiểu Trì chấn động tình cảm kịch liệt như thế, nhịn không được mà truy hỏi: “Mới vừa rồi cậu thấy gì vậy?”

061 bị chương trình hạn chế, khi hóa ra thực thể anh phải rời khỏi cơ thể Trì Tiểu Trì, bởi vậy không thể nhìn thấy người mà Trì Tiểu Trì nhìn thấy tại thang máy.

Trì Tiểu Trì không trả lời câu hỏi của 061 mà chỉ ngây người một lúc.

Trình Tiệm cơ hồ là chân trước chân sau nối gót chạy theo Trì Tiểu Trì xuống lầu.

Mắt thấy bộ dáng ngơ ngác dáo dát nhìn xung quanh của em trai, Trình Tiệm đứng lại từ xa xa, khi nhìn chăm chú vào Trì Tiểu Trì thì trong lòng lại dâng lên một cảm giác xa lạ kỳ dị.

—-Em trai của anh từ nhỏ đã điềm đạm, vừa ngoan lại vừa nhát, được người nhà bảo bọc quá tốt, ngoại trừ Dương Bạch Hoa thì dường như không có ai có thể tổn thương nó.

Vì sao Trình Nguyên lại có thể mang tâm tình như vậy?

Dáng vẻ bi thương không kìm nén được, khiến người ta thở không nổi, bất kỳ lời an ủi nào cũng đều trở nên dư thừa.

Vẫn là Trì Tiểu Trì trước tiên chú ý đến Trình Tiệm: “Anh hai.”

Lúc này Trình Tiệm mới bước tới: “Tiểu Nguyên.”

“Xin lỗi.” Trì Tiểu Trì cúi đầu, từ từ tìm về cảm xúc vốn nên thuộc về Trình Nguyên, “…Xin lỗi.”

Trình Tiệm làm gì còn tâm tư đi trách mắng cậu, anh đưa tay xoa trán của cậu: “Mặt tái như vậy, có phải khó chịu hay không? Nếu không thì chúng ta không tiếp tục thu âm nữa?”

Trì Tiểu Trì lặng lẽ né tránh một chút: “Làm sao có thể không thu âm, đã hẹn trước với mọi người cả rồi.”

Trình Tiệm nói: “Trạng thái không tốt, còn thu âm cái gì nữa?!”

Trì Tiểu Trì nói: “Không sao, điều chỉnh một chút là được rồi.”

Xác định phải đi thu âm. Trình Tiệm giúp Trì Tiểu Trì sửa lại cổ áo một chút, dẫn cậu trở lại cửa thang máy.

Trong lúc đứng chờ thang máy, Trình Tiệm hỏi cậu: “Mới vừa thấy người nào à?”

Trình Tiệm từ trước đến giờ là người gọn gàng dứt khoát, trong mắt không chứa nổi hạt cát, có thể nhịn được hai phút không bộc phát như vậy đã coi như rất biết kiềm chế.

Trì Tiểu Trì cúi đầu nhìn giày, nói: “Nhìn thấy một người rất giống bạn của em.”

Phản ứng đầu tiên của Trình Tiệm là, đệch, chẳng lẽ là Dương Bạch Hoa sao.

Trì Tiểu Trì nhìn ra Trình Tiệm không vui, bèn giải thích thêm: “Là bạn khi còn bé của em.”

Trình Tiệm: “…Là ai?”

Trì tiểu Trì ngẩng đầu lên, hé miệng cười một chút: “Anh hai, anh có thể nhận ra bạn của em à?”

Trình Tiệm nghẹn lời.

… Nói cũng phải.

Anh và Trình Nguyên kém nhau năm tuổi, khi Trình Nguyên còn nhỏ thì anh đang ở thời kỳ phản nghịch ‘Bản thân là trung tâm của vũ trụ’, căn bản không muốn mang theo Trình Nguyên đi chơi, thứ nhất là Trình Nguyên chẳng hiểu cái đếch gì cả, thứ hai là Trình Nguyên chỉ cảm thấy hứng thú với âm nhạc, còn Trình Tiệm thì hoàn toàn không có cảm giác gì.

Về phần Trình Nguyên kết giao bạn bè như thế nào thì Trình Tiệm càng chưa từng quan tâm.

Nghĩ tới đây, Trình Tiệm làm anh hai thì khó tránh khỏi xấu hổ.

Anh thử thăm dò: “Là mối tình đầu à?”

Lỗ tai của Trì Tiểu Trì ửng đỏ: “…Chỉ là bạn thôi.”

Trình Tiệm thấy vành tai đỏ rực của Trì Tiểu Trì, nhất thời trong lòng thầm hiểu, tằng hắng một cái, suy nghĩ, mới nhỏ tí xíu đã suy nghĩ chuyện này, quả nhiên như trong tài liệu từng nói, xu hướng tìиɧ ɖu͙© của vài người là trời sinh.

Anh lại hỏi: “Vừa nãy nhìn thấy cậu ta?”

“Có lẽ vậy.” Trì Tiểu Trì nói: “Rất giống anh ấy. Đã nhiều năm rồi bọn em không liên lạc.”

Thang máy đến, Trình Tiệm và Trì Tiểu Trì lại một lần nữa bước vào thang máy.

Trình Tiệm hỏi: “Dáng dấp của cậu ấy thế nào?”

Trì Tiểu Trì kinh ngạc: “Anh hai, anh hỏi chuyện này để làm gì?”

Trình Tiệm: “Mày đừng quan tâm. Cứ nói cho anh biết dáng dấp của cậu ta ra sao là được.”

Trì Tiểu Trì bắt đầu miêu tả “Lâu Ảnh” mà mình nhìn thấy cho Trình Tiệm, đồng thời đem tầm mắt nhìn ra ngoài thang máy, mong đợi bóng hình kia có thể xuất hiện một lần nữa.

Thế nhưng mãi đến tận khi cửa thang máy khép lại, cậu vẫn không thể nhìn thấy anh.

Ngồi vào trong phòng thu âm, tinh thần của Trì Tiểu Trì đã khôi phục bình thường.

Trình Nguyên vốn học âm nhạc cho nên hiểu rất rõ các tính năng thiết bị trong phòng thu âm, Tô Tú Luân chỉ cần hướng dẫn vài ba câu liền đi ra khỏi phòng thu âm, để lại một mình Trì Tiểu Trì, bảo cậu thử giọng một chút để lấy cảm giác.

Trình Tiệm chờ ở bên ngoài, anh đem chuyện vừa nãy đơn giản thuật lại cho Tô Tú Luân, cũng hỏi: “Trong Tinh Vân của các anh có người như thế không?”

“Nếu như là người đeo mắt kính gọng vàng thì có thể là Tống tổng.” Tô Tú Luân suy nghĩ một chút lại nói: “Đương nhiên cũng có thể là khách hàng. Nếu như anh để ý, tôi sẽ gọi điện cho phòng quản lý, bảo người ta kiểm tra một chút xem sao.”

Trình Tiệm gật đầu: “Vậy tốt quá, cám ơn anh.”

Khi Trình Tiệm xoay người liền hít một hơi lạnh, giơ tay sờ sờ khớp vai của mình, sắc mặt hơi thay đổi.

….Khá lắm, bình thường nhẹ nhàng dịu dàng, vậy mà xuống tay lại rất tàn nhẫn.

Trong phòng thu âm, Trì Tiểu Trì thử một chút âm thanh, phát hiện giọng nói vẫn ổn, lúc này mới yên lòng.

061 cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, không thể làm gì khác hơn là thử xoa dịu tình hình: “Lâu Ảnh là mối tình đầu của cậu à? Tôi vẫn tưởng rằng anh ấy chỉ là bạn của cậu.”

Trì Tiểu Trì nở nụ cười: “Đương nhiên là bạn rồi. Khi Lâu ca mất, anh ấy mười sáu, tôi mười bốn. Tuổi đó làm sao biết cái gì là yêu với thích.”

Chờ cậu có thể hiểu được thì đã muộn.

061 an ủi cậu: “Không sao, đừng suy nghĩ nhiều. E rằng chỉ là giống tướng mạo mà thôi.”

Trì Tiểu Trì: “Chính là anh ấy.”

061: “Làm sao cậu có thể xác định chính xác là anh ấy?”

Trì Tiểu Trì nói một cách chắc nịch: “Tôi nhận ra được.”

061 trầm mặc.

…Chuyện mà anh lo lắng nhất đã xảy ra: Trì Tiểu Trì gặp phải ràng buộc trong thế giới nhiệm vụ, cũng giống như những ký chủ mà anh từng dẫn dắt.

Trì Tiểu Trì tiếp tục nói: “Cậu có nhớ không, tôi đi tìm bia mộ của Lâu ca nhưng không tìm thấy. Ở trong thế giới này có thể anh ấy không chết.”

061 thở dài: “…Cậu muốn tìm anh ta sao?”

Trì Tiểu Trì vừa chỉnh tai nghe vừa nói: “Chỉ muốn gặp anh ấy một lần.”

“Gặp mặt một lần, có thể làm được gì?”

“Chứng minh anh ấy không phải là ảo giác. Chứng minh anh ấy sống ở đây rất tốt.”

061 cũng không nói rõ tâm tình của mình bây giờ là như thế nào, một trái tim ê ẩm chua chát, không nhịn được mà ứa ra lửa.

Anh nghĩ, đây đại khái là cảm giác bất đắc dĩ khi lại một lần nữa trơ mắt nhìn người giẫm lên vết xe đổ: “Chứng minh xong thì sao? Cậu sẽ vì anh ấy mà ở lại sao?”

Trì Tiểu Trì ngẩn ra, hơi nhướng mày: “Hả? Vì sao tôi lại phải ở lại?”

061 nghe ra nghi vấn rõ ràng trong giọng nói của Trì Tiểu Trì, cũng không khỏi ngẩn người: “Cậu không tính ở lại?”

Trì Tiểu Trì nói: “Anh ấy là người của thế giới này, có cuộc sống riêng của mình. Nhưng anh ấy không phải Lâu ca chân chính.”

“Nhưng người chân chính đã…”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, 061 liền cảm thấy đang nói lỡ, nhưng chưa kịp mở miệng nói xin lỗi thì đã nghe Trì Tiểu Trì nói: “Đối với tôi mà nói, chỉ có Lâu ca trong thế giới kia mới là thật. Bất cứ thế giới nào không có anh ấy thì tôi đều không đi.”

Trong lòng 061 hơi chấn động, không nói ra được lời nào.

Chuyện vừa nãy đã trôi qua, Trì Tiểu Trì không nhắc lại muốn xem dáng dấp của 061 như thế nào nữa, mà tình hình lại diễn biến thành như bây giờ, nhắc lại việc này không khỏi dư thừa.

061 đè ép nỗi lòng xao động khó giải thích được, nhẹ nhàng nói: “Biểu hiện tốt một chút, tối nay về nhà chúng ta cùng xem phim.”

Trì Tiểu Trì vui vẻ: “Tôi muốn xem phim kinh dị.”

Thấy Trì Tiểu Trì cuối cùng cũng coi như khôi phục bình thường, 061 ổn định nỗi lòng: “Được, nghe lời cậu.”

Cùng lúc đó, ngay tại hệ thống tổng bộ ‘Trong Khoảnh Khắc’, đầu não đỏ sậm tươi sống đang ngọ nguậy.

Trên bảng dữ liệu ở trước mặt Chủ thần, số hiệu 1198 Trì Tiểu Trì, đường cong của trị giá nhiễu loạn đại biểu cho tình cảm hỗn loạn đang không ngừng tăng lên, cũng bắt đầu tiếp cận mức bình quân.

—-Đó là trị số bình quân của mức độ nhiễu loạn mà Chủ thần trải qua trăm ngàn lần kiểm tra và đo lường tính toán mới ra được.

Vượt qua trị số này mới coi là đạt tiêu chuẩn.

Giọng nói không phân biệt nam nữ của hệ thống trí tuệ nhân tạo vang lên: “Chúc mừng ngài, thí nghiệm đã thành công. Năng lượng căn nguyên 1198 có phản ứng đối với hình ảnh phục dựng từ ngoại hình của 061.”

Tâm tình của Chủ thần không tệ, vì vậy cố ý chỉnh sửa sai lầm dùng từ của hệ thống: “Ta không thích danh xưng kia.”

Trí tuệ nhân tạo lập tức sửa lời: “…Ký chủ 1198 có phản ứng đối với hình ảnh phục dựng từ ngoại hình của 061.”

Chủ thần phát ra một tiếng cười nhẹ khinh bỉ: “Ha ha.”

Nhân loại quả nhiên là nhân loại, nếu muốn điều khiển tâm tình nhiễu loạn của bọn họ quả thật là dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần vận dụng một chút năng lượng, Chủ thần có thể vô thanh vô tức mà che đậy thực thể mà 061 hiện ra, làm cho anh ta không có cách nào hiện thân trước mặt Trì Tiểu Trì, lại thả ra một mồi câu, dùng ngoại hình của 061 để phục dựng hình ảnh, lướt qua trước mặt Trì Tiểu Trì, không chỉ có thể thí nghiệm ra điểm yếu của Trì Tiểu Trì, hơn nữa còn trực tiếp khiến trị giá nhiễu loạn của Trì Tiểu Trì gia tăng mãnh liệt, chỉ chốc lát nữa sẽ đạt đến mức bình quân.

Nhưng chỉ mấy giây sau, dữ liệu trên bảng liền xảy ra biến hóa.

“…Hả?”

Đường cong trị giá nhiễu loạn của Trì Tiểu Trì bỗng nhiên hạ thấp!

Đường cong kia chỉ cách trị giá bình quân một chút xíu nữa thôi là có thể vượt qua, vậy mà lại từ từ giảm dần, cuối cùng ổn định tại trị giá cực thấp thì mới đình chỉ xu hướng giảm xuống.

Chủ thần trầm mặc một lúc lâu, khi mở miệng thì trong giọng nói đã mang theo tức giận khó nén: “…Tại sao lại như vậy?”