Bị dòng người chen chúc xô đẩy, khi Quan Hử và Tần Thiên Hạo trở lại trạm xe đông nghịt người thì đã không biết phải đi đâu để liên lạc với Đào Lượng nữa. Ba người lại chẳng ai có dụng cụ liên lạc như điện thoại các loại, nên nếu muốn tìm ai đó sẽ rất phiền phức. Sau khi hỏi thăm một vài nhân viên bảo vệ, Tần Thiên Hạo và Quan Hử đến khu phục vụ của bến xe. Nơi đó cũng toàn người là người, nhân viên nào cũng đều đang bận túi bụi với công việc của mình, chẳng ai rảnh rỗi quan tâm đến họ.
Không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, cũng không biết rốt cuộc thì khi nào Đào Lượng mới tìm được họ, Tần Thiên Hạo dứt khoát để lại một mẩu giấy cho nhân viên ở đó, nói rằng nếu có người đến tìm thì cứ đưa mẩu giấy này cho người đó. Trên giấy, Tần Thiên Hạo viết, nếu Đào Lượng đọc được mẩu giấy này thì không cần phải vội vã đi tìm, hẹn vài hôm nữa gặp lại ở đây rồi cùng về. Bây giờ hai người đã có thể tự dạo chơi trong thành phố V này rồi. Ban đầu cũng chỉ có ý định tham quan một chút thôi nên dạo bằng cách nào họ không quan tâm cho lắm.
Hai người cứ thế vô tư bỏ rơi Đào Lượng, người đang lo lắng đến nỗi gần như chẳng còn tâm trạng đi chơi nữa. Tần Thiên Hạo và Quan Hử để lại mẩu giấy rồi ra khỏi bến xe, chuẩn bị đi dạo quanh thành phố.
Chạy qua chạy lại một lúc, khi hai người bước chân ra khỏi bến thì hoàng hôn đã dần buông, xung quanh mọc đầy những tòa nhà cao chọc trời, từ phía dưới có thể trông thấy những ngọn đèn rực sáng qua những cánh cửa sổ.
Trên những bức tường của các tòa cao ốc ấy, nơi thì dán những tấm biển quảng cáo khổng lồ, nơi thì được điểm xuyết bằng những ngọn đèn nê ông rực rỡ, chúng cứ lập lòe khi chớp khi tắt, chốc chốc lại hợp thành một bức tranh đủ màu sắc thu hút ánh nhìn, rõ ràng trời đã dần vào đêm rồi, nhưng ánh sáng từ những ngọn đèn này khiến người ta có cảm giác trời còn sáng hơn cả ban ngày.
Trong hồi ức của Quan Hử, những thị trấn mà y từng đến không hề rực rỡ sầm uất đến nhường này. Nhờ sự phát triển vượt bậc của khoa học kỹ thuật trong những năm gần đây, diện mạo của thành phố đã không còn như trong ký ức của Quan Hử nữa. Tuy y đã từng nhìn thấy cảnh tượng thành phố qua ti vi, nhưng khi đích thân trải nghiệm lại tựa như khi mở ra chiếc hộp đóng kín, có quá nhiều điều bất ngờ ập đến.
Y ngẩng cao đầu nhìn tòa cao ốc trước mặt, đó là một tòa nhà cao đến nỗi gần như không thể đếm được số tầng của nó, những ánh đèn lập lòe đủ màu sắc soi sáng cảnh vật xung quanh, tất cả những thứ này đều khiến y cảm thấy rất mới lạ. Cử chỉ và trang phục của những người đi lướt qua nhau trên đường khác biệt hoàn toàn với người trong thôn, nơi thành thị vừa xa lạ lại vừa lộng lẫy này là thứ mà Quan Hử chưa từng được tiếp xúc ở khoảng cách gần đến như vậy.
Người đi đường xung quanh Quan Hử và Tần Thiên Hạo cũng nhìn họ vài lần với ánh mắt hiếu kỳ. Dù sao thì một thiếu niên vừa đẹp trai vừa thân thiện cùng với một thanh niên lạnh lùng nam tính nhưng lại khoác trên người bộ quần áo mộc mạc đứng giữa phố phường sầm uất này đúng là một cảnh tượng lạ lùng. Bấy giờ họ chỉ mặc chiếc quần jean cũ kỹ bạc màu, một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo thun đã lỗi thời. Tuy chúng đều được giặt sạch nhưng vừa nhìn đã biết đã cũ lắm rồi, kiểu dáng cũng chẳng còn hợp với lứa tuổi thanh thiếu niên bây giờ nữa.
Những thanh thiếu niên ở độ tuổi này vốn nên mặc những kiểu quần áo có thể làm nổi bật lên sức sống tuổi trẻ, như vậy mới phù hợp với họ, nhưng đằng này quần áo mà họ khoác trên người lại mang đến cho người ta cảm giác quê mùa không hợp với thành phố V sầm uất. Biết bao nhiêu người quay đầu nhìn, cảm thán rằng gặp được hai chàng đẹp trai nhưng ăn mặc lại quá đỗi giản dị.
Song, Quan Hử và Tần Thiên Hạo chẳng hề để ý đến ánh nhìn soi mói quan sát của những người xung quanh, họ vẫn tiếp tục đi dạo. Ngoài những ngọn đèn trên cao khiến người ta phải ngước nhìn đến mỏi cổ thì còn có những chiếc xe ô tô chạy vun vυ't, kiểu dáng xe cũng khác hẳn với nhiều năm trước họ từng thấy. Hai bên con đường sầm uất là dãy những cửa hàng kinh doanh đủ các loại mặt hàng đang mở rộng cửa đón khách khứa xung quanh, để thu hút ánh mắt của khách, cửa hàng nào cũng đều trang trí hoặc trưng bày đầy những vật phẩm hoặc cao cấp hoặc trang nhã, tóm lại giá cả của chúng không thấp chút nào.
Đặt số tiền có thể mua được rất nhiều thức ăn vào thành phố V này thì chúng chẳng mua nổi thứ gì cả. Quan Hử chỉ đứng trước cửa một tiệm thức ăn, nhìn tờ thực đơn giá cả được dán bên ngoài thôi thì đã bối rối không biết phải lựa chọn ra sao. Từ trưa đến giờ hai người chưa ăn miếng cơm nào, y bèn quay đầu nhìn Tần Thiên Hạo, cậu trai cũng đang đánh giá thực đơn, “Ăn không?”
“Giá thức ăn ở thành phố V mắc thật.” Tần Thiên Hạo khoanh tay trước ngực, nhìn thực đơn cảm thán.
“Cũng được…” Đút tay vào túi, Quan Hử nhẩm lại số tiền mang theo, ngoài tiền vé xe để về thì số tiền còn lại cũng đủ để họ ăn trong vài ngày. Nếu đã đến đây chơi rồi thì cũng nên xài tiền thôi, quan trọng là Tần Thiên Hạo vẫn luôn đi cùng mình gần như chưa từng được nếm món ngon nào cả.
Thế là hai người đẩy cửa bước vào tiệm ăn đông nghịt khách. Quan Hử vừa bước vào đã cảm nhận được luồng hơi lạnh phả thẳng vào mặt, nó khiến y phải lùi lại một bước, ngẩng đầu phát hiện thì ra là do một cái máy ở phía trên thổi hơi lạnh, lòng nghĩ máy lạnh này hoạt động tốt hơn chiếc xe lúc nãy họ ngồi nhiều. Song tuy mát mẻ đấy nhưng y vẫn thích gió tự nhiên hơn, thế là tiếp tục bước vào trong, được hai chị gái dẫn đến chỗ ngồi còn trống.
Có thể nói đây là lần đầu tiên Quan Hử và Tần Thiên Hạo bước vào tiệm thức ăn ăn cơm. Ngoài hai người họ ra, còn rất nhiều khác khứa đang ngồi xung quanh cũng cảm thấy không quen. Từng tốp người ngồi quanh bàn, có thể dễ dàng ngửi thấy được mùi thơm ngào ngạt và màu sắc tươi ngon của thức ăn, nó quả thật đã khơi dậy cơn đói trong hai người.
Giá cả của bữa ăn này gần bằng chi phí sinh hoạt nửa tháng của họ. Sau khi gọi một bàn đầy thức ăn, những vị khách xung quanh đã phải bàng hoàng trước tốc độ đánh chén của Quan Hử và Tần Thiên Hạo. Họ gần như quên cả việc nhai miếng thịt trong miệng mình rồi còn liên tục với tay gắp thêm những món trên bàn nhét vào mồm, chỉ trong chớp mắt, tất cả thức ăn trên bàn đã vào hết bụng của họ.
Khi no bụng rồi thì trời cũng đã khuya. Vì bị lạc Đào Lượng nên Quan Hử và Tần Thiên Hạo không thể đến nơi hẹn trước, chỉ đành đi tìm một chỗ ở tạm. Khoan hãy tính đến chuyện giá thuê khách sạn có đắt hay không, vì khi nhân viên tiếp tân hỏi mượn chứng minh của họ, họ mới biết là mình không có chứng minh thư, không thể thuê phòng được. Không thuê được khách sạn, hai người chỉ có thể ra ngoài.
Dạo bước dưới ngọn đèn, tình cờ đi ngang qua một con hẻm nhỏ bên cạnh tòa cao ốc, nơi đó khá vắng vẻ, dưới mặt đất có rất nhiều giấy và thùng giấy mà người của tòa cao ốc vứt xuống, trong đêm tối không mưa này, nếu xếp chồng những cái thùng này lên nhau thì sẽ có một chỗ ở tạm thời rồi.
Hai người đi qua đó, nhìn xung quanh xem có ai đến đuổi không, sau đó nhanh chóng xếp chồng những cái thùng lên nhau, che đi ánh đèn lóa mắt bên ngoài, dựng lên một bức tường giấy ba mặt, phần mặt đất bên trong được trải một lớp giấy phẳng dày. Những chiếc thùng còn lại thì được dựng thành nóc của ngôi nhà giấy.
Chưa đến nửa tiếng sau, Quan Hử và Tần Thiên Hạo đã xử lý xong chỗ ngủ của mình, chẳng cần tốn một đồng nào mà trông còn rất sạch sẽ nữa. Sau khi lót nốt miếng giấy cuối cùng, hai người phủi sạch bụi trên tay, đi vào trong nghỉ ngơi. Thành phố V về đêm vẫn ồn ã sầm uất như ban ngày, bốn phía đều sáng rực ánh đèn, xe cộ tấp nập. Dù đã nửa đêm nhưng số lượng người đi đường vẫn chẳng hề thưa thớt. Nhưng đối với Quan Hử và Tần Thiên Hạo, cảnh tượng sầm uất ấy thuộc về thành phố V, chẳng liên quan gì đến họ cả. Nghỉ ngơi sớm, ngày mai dậy sớm xử lý hết đống thùng và giấy này trước khi có người đến thu dọn.
…
Hôm sau, trời vẫn trong xanh nắng đẹp, trong một công viên giữa thành phố phồn hoa, Tần Thiên Hạo ngậm que kem vừa mua ở quầy hàng ven đường, đôi mắt cậu dõi theo dòng người hối hả qua lại ngoài cửa công viên.
Hai hôm này cậu đã trông thấy rất nhiều thứ mà lúc trước chỉ thấy được trên ti vi, thậm chí còn có một số thứ mới lạ ngay cả trong ti vi cũng chưa từng xuất hiện. Ví dụ như người đàn ông trung niên đang đi ngang qua trước mặt cậu đây, trong tay hắn là chiếc điện thoại màn hình lớn, dùng tay trượt đến trượt đi khiến hình ảnh trên màn hình thay đổi không ngừng, và còn đôi tình nhân đang đi về phía này nữa, trong tay họ cầm cái máy gì đó hình vuông nối với một sợi tai nghe, đầu kia được nhét trong tai họ, đó đều là sản phẩm của khoa học kỹ thuật cao cấp, chưa từng xuất hiện ở nơi hai người sống, và với một nơi thế này thì xuất hiện những thứ mới lạ ấy cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng sau khi trông thấy hết những thứ mới lạ ấy, cảm giác mới mẻ cũng chẳng còn nữa, Tần Thiên Hạo cảm thấy thành phố V không thú vị như Đào Lượng đã kể.
Ăn hết que kem trong tay, Tần Thiên Hạo đút chiếc que vào miệng mình ngậm thêm vài lần rồi nâng tay ném một cái, chiếc que rời tay vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp rồi đáp xuống cái thùng rác cách đó bảy, tám mét một cách chuẩn xác.
Dường như thấy chẳng còn gì để ngắm nữa, Tần Thiên Hạo nghĩ chi bằng giờ về nhà luôn, về nhà rồi thì ngày nào cũng có thể đè Quan Hử xuống làm những chuyện mình thích, không như bây giờ phải ở trong cái thành phố V đông nghịt người này, tưởng chừng như chỉ cần làm chút chuyện gì đó thôi thì đều sẽ bị mọi người vây xem. Tuy cậu không hề để tâm người khác nghĩ thế nào, nhưng cậu cũng không muốn khơi khơi bị người xa lạ nhìn.
Về Quan Hử, hai ngày này tuy không có biểu hiện gì, nhưng Tần Thiên Hạo cũng cảm giác được y không tài nào thích ứng nổi với hoàn cảnh nơi đây. Vốn đã không thích những nơi ồn ào đông người rồi, mà thành phố V thì đâu đâu cũng có người, tiếng nói chuyện còn lấn át cả tiếng nhạc được phát ngoài đường nữa, rồi còn tiếng gầm của động cơ xe và nhiều thứ tiếng khác, nghe ầm ĩ vô cùng. Vả lại tính cách Quan Hử cũng khá cố chấp, điều đó càng khiến y không tài nào thích ứng nổi với hoàn cảnh hiện tại.
Tuy ở thành phố V tiện lợi thật đấy, có nhiều lựa chọn khi ăn uống, cũng có nhiều đồ vật mới lạ trước đây chưa từng thấy, nhưng những thứ ‘phúc lợi’ đầy dám dỗ này lại gần như chẳng có tí liên quan gì đến Quan Hử và Tần Thiên Hạo, vì hai người không có đủ tiền để hưởng thụ ‘cuộc sống’ xa hoa ở thành phố V. Thế thì chi bằng bây giờ coi cho hết, cho thõa lòng hiếu kỳ rồi quay lưng đi về, dù sao ở nhà vẫn thoải mái hơn.
“Anh Hử, chúng ta đi dạo thêm một chút đi.” Ăn kem xong, cứ ngồi ghế hoài cũng chán, thôi thì đứng dậy đi đây đi đó vậy, chưa biết chừng sẽ thấy thứ gì thú vị thì sao. Tần Thiên Hạo giơ tay, ưỡn ngực vươn vai rồi quay đầu nói Quan Hử đang đứng bên cạnh.