Đây Mới Không Phải Là Gia Bạo Đâu

Chương 3

11.

Giữa trưa hôm nay, Điền Tuấn làm việc đến một nửa, đột nhiên về nhà.

“Làm sao vậy? Trở về lấy đồ à.” Dụ Lý từ bên trong thư phòng lộ ra một cái đầu.

Điền Tuấn không cởϊ áσ khoác, caravat cũng không cởi, trực tiếp nằm sấp lên sô pha, “Phát sốt…… Đau đầu……”

Dụ Lý ôm lấy Điền Tuấn, phát hiện mặt của vợ mình sốt đến hồng hồng, ánh mắt cũng ướt sũng. Hắn nhịn không được, trực tiếp một phen bóp mặt Điền Tuấn, chà đạp rất lâu.

Hừ, thật mềm nựng thật thích.

Dụ Lý trực tiếp đem người đến phòng tắm, giúp cậu tắm nước ấm. Điền Tuấn sốt đến cả người không còn khí lực, cả người trọng tâm đều dựa trên người Dụ Lý. Cứ như vậy cọ đến cọ đi, đem Dụ Lý cọ ra lửa.

“Đứng cho tốt, không được xoay loạn!” Dụ Lý tay đầy bọt xà phòng, một tay dán lên mông Điền Tuấn, ấn ấn xoa xoa, “Sinh bệnh còn không thành thật, liền biết câu dẫn anh.”

Thật vất vả tắm rửa xong, Dụ Lý giúp Điền Tuấn lau khô tóc, lại để cậu nằm trên giường ngủ.

Chính hắn tự đi đến cửa, đối diện chìa khóa trên tủ giày phát ngốc nửa ngày.

“Được rồi, tôi mà muốn chiếu cố tên kia á, mới không có thời gian thay ẻm nấu cháo đâu.” Dụ Lý quay trở lại thư phòng, dùng điện thoại đặt một phần cháo nồi đất ở ngoài quán, trong miệng than thở:“Vả lại đều sinh bệnh rồi, đại khái cũng không thể ăn quá mặn.”

12.

Điền Tuấn ngủ một giấc thẳng đến bảy giờ rưỡi tối.

Dụ Lý chui vào ổ chăn nhào bụng hắn,“Không được ngủ nữa, thức dậy ăn cháo!”

Điền Tuấn ngủ đến hai má đỏ bừng, Dụ Lý nhìn thấy tâm liền ngứa một trận, nhào lên liền cắn một ngụm, lưu lại hai hàng dấu răng. Đồng thời tay trong chăn cũng không buông tha Điền Tuấn, nắm lấy thịt ngứa của cậu ngắt nhéo.

“Ân hừ……” Điền Tuấn dù ngủ sâu như thế nào cũng sắp bị nháo tỉnh, “Mấy giờ rồi nha…… Bảo bảo đói bụng sao?”

“Đúng, anh đói bụng. Em nhanh đứng lên đánh răng rửa mặt rồi bồi anh ăn cơm.”

Điền Tuấn run run, nháy mắt thanh tỉnh,“Là anh tự nấu?”

“Không phải, anh gọi cháo nồi đất bán bên ngoài,” Dụ Lý chú ý tới vẻ mặt của cậu, “Như thế nào, không thích ăn à?”

Điền Tuấn vội vàng lắc đầu, “Không phải, em rất thích cháo của quán đó làm.”

“Đúng rồi, anh chính là nhớ rõ em từng nói thích cháo nhà bọn họ,” Dụ Lý bưng mặt Điền Tuấn vò loạn một trận, “Ưa thích mà còn bày sắc mặt cho anh xem, thật khó hầu hạ.”

13.

Ăn xong cơm tối, Điền Tuấn cố chống chọi bất quá quá mệt mỏi, lại trèo lên giường nằm.

Dụ Lý xử lý sạch hộp thức ăn bên ngoài, nhanh chóng tắm rửa một cái, trải giường, liền đem chăn cùng Điền Tuấn ôm vào trong ngực.

“Ai, bộ phận các em hai ngày trước có phải phát hai vé xem phim không? Chúng ta lúc nào thì đem chúng dùng?” Dụ Lý vừa nói vừa gặm cổ của người trong lòng. Điền Tuấn bây giờ còn đang sốt nhẹ, cả người ấm áp, thè lưỡi ra liếʍ đi lên thế nhưng lại rất thư thái. Hãy tìm đọc trang chính ở { T rumTruyen.C OM }

“Anh bên kia không phải cũng có hai vé sao? Dùng của anh là được rồi.”

“Anh đem vé cho ba mẹ rồi.”

“Em cũng……”

“……”

“……”

14.

Sau đó, Điền Tuấn vẫn là ở trên mạng tìm đến IMAX mua vé.

“Gần đây phim trên IMAX chiếu chính là mấy bộ này, anh muốn xem phim nào?”

Dụ Lý chém đinh chặt sắt,“Volvo!”

Điền Tuấn có chút do dự, “Nhưng mà em muốn xem Xoa Hán Tử hơn nha…… Em đều chưa chơi qua Volvo, lỡ như xem không hiểu thì làm thế nào……”

Dụ Lý hung tợn nhìn cậu chằm chằm, “Anh đã sớm đoán được, em quả nhiên là ham muốn thân thể của cá mập Đức! từ lúc xem [ không xấu hổ ], em liền mỗi ngày nhớ thương hắn!”

Điền Tuấn ủy khuất, “Em nào có a…… Bộ điện ảnh đó vốn là anh mang về nhà để hai chúng ta cùng nhau xem mà.”

“Anh là cho em thưởng thức nghệ thuật, không phải để em thèm nhỏ dãi thân thể người ta!” Dụ Lý nổi trận lôi đình, “Anh thấy gần đây em chính là thiếu đánh. Mấy ngày hôm trước chăm sóc em sinh bệnh, đối với em thật quá tốt đúng không.”

Dụ Lý một phen kéo Điền Tuấn qua, lại để cho cậu nằm sấp trên đùi mình. Tư thế này vừa vặn khiến cái mông vểnh lên cao cao.

Hắn xuống tay nhanh như gió, lộp bộp liền đánh vài bạt tay.

Điền Tuấn bị đánh cũng không hề gì — cũng không phải là rất đau.

Thế nhưng nếu không đem chuyện này giải thích rõ ràng, đoán chừng buổi tối còn bị thụ hình tiếp.

“Em thật không có nha,” Điền Tuấn thoáng giãy dụa một chút, lại khiến cho bàn tay của Dụ Lý đáp lên cánh mông bên kia, “Em đây cùng anh đi xem Volvo được không a.”

Dụ Lý không để ý tới hắn, “Nói nghe như là em không tình không nguyện, anh thấy chính là không phục.”

Điền Tuấn dở khóc dở cười, “Em thật chỉ là cảm thấy, không chơi qua Volvo khi xem lên phim sẽ rất khó khăn nha…… Em sợ em xem không hiểu.”

“Xem không hiểu chỗ nào thì hỏi anh,” hai tay Dụ Lý bắt lấy cánh mông của Điền Tuấn, giống như nhào bột mì mà hung hăng nhào nặn, “Không phải chỉ là phim thôi sao, có cái gì mà xem không hiểu chứ.”

15.

Kết quả lúc chân chính xem phim, Dụ Lý hoàn toàn không để ý đến việc giải đáp thắc mắc cho Điền Tuấn.

“Chế tác thật tốt!” Xem xong phim, Dụ Lý cảm xúc tăng vọt, “Nguyên tác cùng trò chơi kịch tính, sắp xếp chọn lựa thật quá tuyệt vời, biên kịch này anh cho max điểm!”

Hắn đối diện Điền Tuấn nhíu nhíu lông mày, “Em cảm thấy như thế nào?”

Điền Tuấn châm từ chước câu, “Ân…… khí thế chuyên biệt rất lớn……”

“Sau đó thì sao? Tình tiết bên trên có cái gì không hiểu anh liền giải thích cho em.”

Điền Tuấn cẩn thận dè chừng, “Ân……”

“Em sẽ không phải từ đầu tới cuối đều xem không hiểu chứ!” Dụ Lý vẻ mặt khϊếp sợ.

“Mở đầu cùng kết cục vẫn là xem hiểu,” Điền Tuấn cười khổ, “Đoạn giữa quả thật không có hiểu rõ ràng lắm.”

Dụ Lý trầm mặc nhìn chăm chú cậu hai giây, quay đầu liền đi trở lại.

“Ai anh đi đâu vậy nha……”

Dụ Lý một đường đi đến rạp phim mua vé, ở máy bán vé tự động mua hai vé suất chiếu tối của phim Xoa Hán Tử.

“Giữ cho cận thận.” Hắn đem vé xem phim thô bạo nhét vào lòng Điền Tuấn, “Chúng ta đi ăn cơm tối trước, cơm nước xong trở về cùng em xem cái mà em xem hiểu được ấy.”

“Cái kia……”

Dụ Lý mặt không kiên nhẫn, “Lại làm gì!”

“Anh muốn mua vé xem phim sao không lên nhóm mua a, hai vé có thể giảm được một trăm đó.”

Dụ Lý sửng sốt hai giây, không được tự nhiên kéo Điền Tuấn đi đến thang máy, “Chẳng phải chỉ có một trăm sao, anh bao em.”