Trường Phong Độ

Chương 47: Sao ngươi nghịch ngợm thế

Chu Cao Lãng gật đầu, ông để Cố Cửu Tư đứng chờ ở cửa còn mình vào phòng.

Không biết ông nói gì mà chỉ trong chốc lát đã mang quan ấn ra. Chu Cao Lãng đánh giá hắn từ đầu xuống chân rồi bảo, “Hiện tại vẫn chưa đặt làm quan bào riêng cho ngươi, mặc trang phục nha dịch đi thì chỉ tổ để người Triệu gia coi thường. Ngươi trở về đổi y phục, mai dẫn người qua bên đó.”

“Vậy Triệu Nghiêm…”

Chu Cao Lãng xua xua tay, “Cứ nhốt lại là được.”

Cố Cửu Tư tuân lệnh rồi lui xuống.

Chu Cao Lãng sai người bắt giữ Triệu Nghiêm, dân chúng đứng xem náo nhiệt cũng giải tán. Cố Cửu Tư thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Hắn mới đứng lên đã thấy Hoàng Long đứng ở cửa, trên mặt hiện vẻ chần chừ. Cố Cửu Tư ngờ ngợ gọi, “Hoàng đại ca?”

Hoàng Long im lặng, dường như đang muốn nói gì đó. Cố Cửu Tư cười cười, “Hoàng đại ca cũng muốn về nhà? Chúng ta cùng nhau đi thôi.”

Hoàng Long gật đầu rồi theo Cố Cửu Tư ra ngoài. Hai người rời huyện nha một lúc lâu thì Hoàng Long lắp bắp mở miệng, “Hóa ra, hóa ra ngươi lợi hại như vậy…”

Cố Cửu Tư “ừm” một tiếng rồi nói, “Chỉ là chút công phu quyền cước thôi.”

Hoàng Long trầm mặc, lát sau hắn mới lên tiếng, “Cảm ơn ngươi vì chuyện hôm nay.”

“Đây vốn là trách nhiệm của ta mà.”

“Cửu Tư,” Hoàng Long hít sâu một hơi như vừa ra quyết định trọng đại, hắn mở lời, “trước kia ta hiểu lầm ngươi, cảm thấy ngươi là một cậu ấm chỉ biết bám váy nữ nhân và dựa dẫm vào mối quan hệ riêng nên mới gây khó dễ cho ngươi. Hôm nay hãy để ta xin lỗi, ngươi mới là nam nhân chân chính.”

“Hoàng đại ca nói gì vậy,” Cố Cửu Tư thoải mái lắc đầu, “ta nhậm chức ở đây còn được đại ca chiếu cố nhiều, Cửu Tư cảm kích không kịp. Ta hiểu rõ ngày thường đại ca giao phó công việc đều vì muốn ta mài giũa tâm trí.”

“Không…” Hoàng Long lộ vẻ xấu hổ, “Không phải, Cửu Tư, trước kia ta thật sự…không tốt với ngươi.”

“Đại ca nói gì vậy?” Cố Cửu Tư nghi hoặc nói rồi an ủi, “Đại ca tốt với ta lắm mà.”

“Không phải,” Hoàng Long rốt cuộc chả nhịn được, áy náy khiến hắn thú nhận, “lúc trước ngươi bị đánh trong hẻm là do ta và các huynh đệ khác làm.”

Thừa nhận xong, Hoàng Long hơi hoảng hốt nói thêm, “Khi ấy chúng ta không hiểu ngươi, bây giờ ngươi muốn thì cứ đánh trả, ta tuyệt đối sẽ không oán hận!”

Lời này làm Cố Cửu Tư bật cười, “Ta biết.”

Hoàng Long cứng đờ, Cố Cửu Tư bình thản nói, “Hôm đó mọi người vừa ra tay, ta sờ được hoa văn trên quan phục. Ta không vạch trần mọi người vì nghĩ thật ra giữa chúng ta chỉ có chút hiểu lầm, mà hiểu lầm này còn do ta làm việc chưa ổn thỏa. Vì vậy ta không nói gì là mong có thể cùng mọi người chung sống hòa thuận.”

“Cửu Tư…”

Hoàng Long nghe hắn nói, nhất thời ảo não vô cùng.

Nếu Cố Cửu Tư biết rõ bọn họ là thủ phạm, với võ nghệ thế kia thì khi ấy hắn bị đánh chắc chắn vì muốn nhượng bộ. Sau đấy hắn không chỉ bỏ qua còn chủ động mang thức ăn từ nhà tới để mong được bọn họ chấp nhận.

Hắn thế mà bắt nạt một thiếu niên thuần khiết như vậy…

Trong lòng Hoàng Long khó chịu, hắn chân thành muốn trở về quá khứ để sửa chữa mọi sai lầm mình gây nên. Cố Cửu Tư nhận ra tâm tình của Hoàng Long, hắn giơ tay vỗ vai Hoàng Long, “Hoàng đại ca đừng nghĩ nhiều, hiểu lầm đã được gỡ bỏ, sau này ta còn phải dựa vào đại ca.”

“Ngươi yên tâm,” Hoàng Long nghe vậy liền lập tức tuyên bố chắc nịch, “về sau ngươi chính là huynh đệ của Hoàng Long ta. Ai muốn gây sự với ngươi tức là muốn gây sự với ta.”

“Đại ca nói vậy là Cửu Tư yên tâm rồi. Cửu Tư chưa sõi sự đời, cũng không có thân thích ở Vọng Đô, mai sau hy vọng đại ca chỉ dẫn nhiều hơn.”

Hoàng Long rốt cuộc tìm thấy giải pháp có thể khiến bản thân đỡ áy náy phần nào. Hắn nhanh nhẹn đồng ý với mọi thứ Cố Cửu Tư đề ra, hận không thể móc tim móc phổi cho đối phương.

Tới hồi từ biệt, Hoàng Long còn lập lời thề son sắt với Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư chỉ cười tạm biệt hắn.

Cố Cửu Tư tha thứ Hoàng Long khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn xoay người, cúi đầu đi về phía ngõ nhà mình, trong đầu cân nhắc ngày mai nên nói với đám nhãi ranh thuộc hạ thế nào để bọn họ về sau tử tế hơn với Cố Cửu Tư.

Song hắn chưa nghĩ xong đã đâm đầu vào một cái bao bố, trước mắt hắn tức khắc tối đen như mực. Ngay sau đó là cơn mưa tay đấm chân đá trút xuống người hắn, Hoàng Long hoảng hốt la lên, “Ai! Kẻ nào!”

Liễu Ngọc Như không nói lời nào, người do nàng mang tới cũng chỉ im lặng đánh đấm. Hoàng Long sợ hãi kêu liên tục, Cố Cửu Tư chưa đi xa nên nghe thấy tiếng kêu của hắn bèn nhanh chân chạy vào con hẻm. Ngay sau đó hắn chứng kiến Liễu Ngọc Như cùng người khác đang đánh Hoàng Long tơi bời.

Phu thê hai người bốn mắt nhìn nhau trong con hẻm, cả hai sửng sốt trong giây lát. Cố Cửu Tư dùng ánh mắt ra hiệu cho Liễu Ngọc Như rồi hô to, “Tiểu tặc chạy đi đâu đấy!”

Liễu Ngọc Như nhíu mày, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Long mới chịu nhanh chóng dẫn theo người rút lui.

Cố Cửu Tư chậm rãi lại gần, hắn tháo bao bố ở trên đầu Hoàng Long rồi nôn nóng hỏi, “Hoàng đại ca không sao chứ?”

Hoàng Long bị đánh đến đầu óc choáng váng, hắn mơ hồ nhìn Cố Cửu Tư, “Là ai…”

“Không thấy rõ.” Cố Cửu Tư lập tức mở miệng, mặt đầy lo lắng, “Hoàng đại ca, ta dẫn ngươi đến chỗ đại phu nhé?”

“A?” Hoàng Long hơi tỉnh táo lại, hắn từ chối, “Ta không sao, không sao cả.”

Hắn tự đứng dậy, “Chắc chắn là kẻ thù cũ, làm nghề này có quá nhiều kẻ thù. Cửu Tư, ngại quá, khiến ngươi sợ rồi.”

“Sao nói thế được?” Cố Cửu Tư vội bảo, “Để ta đưa Hoàng đại ca về.”

“Không cần, không cần,” Hoàng Long xua tay khước từ, “nhà ta ở ngay kia. Ta là đại nam nhân mà còn cần đưa về à, tức phụ của ngươi còn ở nhà chờ ngươi đấy, ta về trước đây.”

Cố Cửu Tư hàn huyên thêm vài câu rồi chào tạm biệt Hoàng Long.

Chờ Hoàng Long đi khuất và con hẻm yên tĩnh lại, Cố Cửu Tư xoay người nhìn chỗ rẽ vào hẻm mà dở khóc dở cười, “Ra mặt đi, trốn làm gì nữa?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy thì lề mề mãi mới thò đầu ra.

Người nàng mang tới đã đi hết, chỉ mình nàng ở lại. Tay nàng còn cầm gậy, trông hệt như đứa nhóc vừa làm sai chuyện gì nên cứ thấp thỏm nhìn Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư quan sát nàng, nhịn không được mà cười nói, “Sao ngươi nghịch ngợm thế?”

“Hắn ức hϊếp ngươi…” Liễu Ngọc Như lí nhí đáp.

Cố Cửu Tư chịu thua, “Nên ngươi dẫn người đến đánh hắn?”

Liễu Ngọc Như im thin thít, Cố Cửu Tư thấy dáng vẻ trẻ con của nàng thì trong lòng lại ngứa ngáy. Hắn đến trước mặt Liễu Ngọc Như, cầm tay nàng, muốn nói gì đó song bị bộ dạng của nàng chọc cho nửa khóc nửa mếu. Cuối cùng hắn chỉ kéo tay nàng rồi nói, “Thôi, về nhà đã.”

Hai người tay trong tay trở về nhà. Cố Cửu Tư thay bộ quần áo trắng bằng vải mỏng rồi đi vào gian trong, Liễu Ngọc Như đang ngồi trên ghế xem sổ sách.

Hắn thấy nàng đã bình tĩnh hơn nên tới ngồi xuống đối diện nàng, do dự một hồi hắn mới châm chước mở lời, “Về sau đừng xúc động như vậy, hắn mà biết bị ngươi đánh sẽ gây thù chuốc oán.”

“Gây thù chuốc oán thì sao chứ,” Liễu Ngọc Như vừa gảy bàn tính vừa lầm bầm, “hắn dám nói bậy, ta lại đánh hắn tiếp.”

Lời này giống được thốt ra từ miệng một đứa trẻ, khiến Cố Cửu Tư phải liếc mắt nhìn. Lần đầu tiên hắn mới biết Liễu Ngọc Như cũng có lúc thiếu lý trí như vậy.

Trước mặt hắn, nàng luôn luôn khéo léo, dịu dàng, trầm tĩnh; nhưng khi xử lý việc này thì vừa bồng bột vừa thông minh, làm người ta không trách cứ được mà chỉ thấy đáng yêu cực kỳ.

Cố Cửu Tư nhớ tới hôm nay nàng cầm lên gậy gộc vì hắn thì lập tức trong lòng cảm thấy ngọt ngào lẫn vui sướиɠ.

Tuy hắn nghĩ thủ đoạn của Liễu Ngọc Như quá lộ liễu song cũng chả nỡ trách móc. Hắn thấy Liễu Ngọc Như nãy giờ cứ xụ mặt bèn tới bên cạnh nàng rồi ngồi xổm xuống, giơ tay đặt lên vai nàng.

“Được rồi,” hắn ôm nàng vào lòng an ủi, “người đã đánh, thù cũng báo, ngươi bớt giận nhé.”

Cố Cửu Tư vừa nâng cằm nàng vừa trêu đùa, “Nào, cười ta xem.”

Liễu Ngọc Như hất tay hắn, trừng mắt liếc hắn một cái.

“Đừng nói mấy lời này với ta!” Liễu Ngọc Như buồn bực nói, “Lần sau không cho phép ngươi nhẫn nhịn!”

“Hửm?”

Cố Cửu Tư mù mờ nhìn nàng, Liễu Ngọc Như đã vứt bỏ khuôn mặt dịu dàng giả tạo trước Cố Cửu Tư nên không định làm bộ săn sóc nữa. Giận dữ, nàng đẩy bàn tính sang một bên rồi thẳng thừng tuyên bố, “Lần sau ai bắt nạt ngươi thì cứ đánh bọn họ. Đánh xong về nhà, không làm nữa!”

“Không làm thì ta sống thế nào?” Cố Cửu Tư nhìn tiểu cô nương đang thở phì phò trước mặt mình, hắn cười thành tiếng, “Đại nam nhân như ta không làm việc thì sao có cơm ăn?”

“Ta nuôi ngươi!”

Liễu Ngọc Như ngẩng đầu, buột miệng thốt nên. Vừa dứt lời thì hai người đều sửng sốt.

Liễu Ngọc Như kinh ngạc không biết từ bao giờ mình lại có suy nghĩ như vậy, cảm thấy bản thân đủ năng lực nuôi một nam nhân.

Cố Cửu Tư không khỏi cười, “Liễu lão bản ngày càng lợi hại.”

Hắn đưa người lại gần, tựa đầu lên vai nàng rồi cười nói, “Không chê ta ăn bám à?”

Liễu Ngọc Như đỏ mặt. Nàng cúi đầu gảy bàn tính, ra vẻ điềm tĩnh, “Ăn miếng cơm thôi, ngươi có thể ăn được bao nhiêu chứ?”

Cố Cửu Tư thấp giọng cười, hắn dựa vào Liễu Ngọc Như, “Trước kia chẳng phải ngươi nói muốn dựa vào ta, muốn ta nhất định phải kiếm công danh sao?”

“Vậy ngươi thi không đậu thì ta làm sao bây giờ?” Liễu Ngọc Như trừng mắt với hắn, “Chả lẽ ta có thể hưu ngươi?”

“Sợ quá,” Cố Cửu Tư xua tay cười, “ta cứ ăn bám tiếp thôi. Nhưng nương tử à, lần này ta kiếm được chức huyện lệnh,” hắn cọ cọ người Liễu Ngọc Như, “có thưởng không?”

“Huyện lệnh?!” Liễu Ngọc Như ngẩn người rồi vội hỏi, “Sao ngươi lên được chức huyện lệnh?”

Cố Cửu Tư cười cười. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, tay gõ gõ bàn, miệng đắc ý nói, “Rót trà.”

Liễu Ngọc Như biết hắn muốn khoe khoang bèn nhanh nhẹn rót trà và trưng ra điệu bộ chăm chú lắng nghe. Cố Cửu Tư kể tường tận mọi chuyện, cuối cùng tổng kết lại, “Phạm Hiên trước tiên muốn biến Cố gia thành cái chiêng để gõ cảnh cáo mọi người. Nhưng mọi người chẳng dao động nên Phạm Hiên nhất định phải tìm biện pháp khác. Hiện giờ ông ấy suy tính cần tìm con chim đầu đàn ở đâu, ta dâng nó lên thì dĩ nhiên ông ấy sẽ cảm kích.”

“Ngươi tính toán như vậy nên mới bảo ta đừng động vào Hoàng Long?” Liễu Ngọc Như giờ đã hiểu.

Cố Cửu Tư gật đầu, “Hoàng Long chỉ là người bình thường. Hắn chướng mắt ta chẳng qua vì ta xuất thân là con nhà giàu gặp nạn, trên đời này mấy ai không nghĩ người giàu là lũ vô đạo đức? Hắn không phải người xấu, chỉ là đầu óc không thông minh lắm.”

“Đánh hắn chả mang lại lợi ích gì. Tương lai chúng ta sống ở U Châu thì sẽ thấy ngàn vạn người như hắn, không lẽ gặp ai cũng đánh? Biến người như hắn thành bằng hữu mới là con đường sinh tồn.”

“Nên dù bị đánh ngươi cũng không nói tiếng nào?”

Cố Cửu Tư nghe vậy liền cười cười, “Ta không chỉ giữ im lặng mà còn muốn tặng thức ăn cho bọn họ, nói tốt về bọn họ. Sau này họ phát hiện tất cả đều do ta nhường nhịn thì lương tâm sẽ càng cắn rứt, càng hổ thẹn với ta.”

Liễu Ngọc Như nghe mà sắc mặt lộ vẻ phức tạp. Cố Cửu Tư phát hiện nàng không ổn bèn buông chén trà và cầm tay nàng, “Ngươi đang lo cái gì?”

“Lang quân hiểu rõ lòng người như thế,” Liễu Ngọc Như chẳng kiêng dè mà thở dài, “ta cảm thấy bất an.”

Cố Cửu Tư mỉm cười, “Ngươi yên tâm, ta tính toán với ai thì cũng không tính toán với ngươi.”

Liễu Ngọc Như không nói gì. Cố Cửu Tư nhìn nàng, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc. Liễu Ngọc Như bất chợt nhớ tới thiếu niên tự dùng roi quất mình trước đám đông; khoảnh khắc đôi mắt trong trẻo kia quay lại nhìn nàng, Liễu Ngọc Như cảm thấy nàng sẽ tin mọi lời hắn nói.

Nên nàng không đáp lời, chỉ cụp mắt xuống rồi quay đầu sang chỗ khác và thay đổi đề tài, “Vậy ngươi làm con chim đầu đàn chẳng phải sẽ bị Triệu gia ghi hận?”

Liễu Ngọc Như nhíu mày, Cố Cửu Tư thở dài, “Đã làm quan thì sao có thể không gây thù? Nhưng chúng ta không thể cứ ở U Châu chờ thời. Chu Cao Lãng nói về sau ổn định sẽ cho ta một vị trí, nhưng đây không phải là thừa nhận năng lực của ta mà chỉ vì Cố gia chúng ta đã quyên góp tiền nên mới cho ta được lợi. Đến ngày đó chưa biết chừng sẽ cho ta một cái chức hữu danh vô thực.”

“Ta không muốn như vậy.” Cố Cửu Tư cụp mắt, “Ta đã hứa với Văn Xương.”

Liễu Ngọc Như biết rõ hắn hứa gì với Dương Văn Xương. Hắn muốn thực hiện lời hứa của mình và bảo vệ người nhà thì phải bò lên địa vị cao. Làm sao hắn có thể chấp nhận một cái chức hữu danh vô thực?

Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vỗ vỗ mu bàn tay Cố Cửu Tư, “Được rồi, dù ngươi quyết định thế nào ta đều cảm thấy đúng cả.”

“Thật ra ta không lo gì hết, ta chỉ lo một chuyện duy nhất.”

Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như, nàng khẽ khàng “ừm?” một tiếng. Cố Cửu Tư thở dài, “Ngươi nói hành động giương nanh múa vuốt của ta hiện giờ có khác gì Vương Thiện Tuyền trước kia?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy thì ngẫm nghĩ một hồi mới chậm rãi trả lời, “Cửu Tư, nước quá trong sẽ không có cá.”

Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như, nàng suy nghĩ sắp xếp ngôn từ, cố gắng giải thích cách mình nhìn nhận thế giới này, “Ngươi cần hiểu rõ bản thân muốn gì. Nếu ngươi muốn làm người tốt thì cứ trở thành quân tử đích thực. Nhưng nếu ngươi muốn làm người có ích, muốn thực hiện mục đích nào đó, ngươi phải suy xét đâu là ranh giới cuối cùng trong ngươi.”

“Việc của Triệu gia hôm nay, không phải ngươi đi thì cũng là người khác đi. Vào tay ngươi biết đâu kết cục của Triệu gia sẽ tốt hơn so với vào tay người khác. Ta biết ngươi hướng thiện; song ngươi cảm thấy khoanh đôi tay sạch sẽ đứng ở một bên nhìn mọi chuyện là thiện, hay để đôi tay nhuốm máu nhưng có thể khiến những người bị tra tấn đau khổ được chết nhẹ nhàng là thiện?”

“Nhưng nếu không phải tại ta thì Triệu gia sẽ không gặp chuyện.”

“Vậy người khác sẽ gặp chuyện.” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói, “Phạm Hiên thiếu tiền, Lương Vương muốn phản, tiết độ sứ các châu như hổ rình mồi; đây đều là hiện thực. Phạm Hiên dùng Cố gia để rung cây dọa khỉ, khi chưa lấy được tiền thì ngươi cho rằng ông ấy sẽ dừng lại sao?”

Cố Cửu Tư trầm mặc. Lát sau, hắn hít sâu một hơi.

“Ta đã hiểu.” Cố Cửu Tư nhìn nàng, hắn nghiêm túc nói, “Ta sẽ làm hết sức để cho bọn họ một con đường tốt.”

Liễu Ngọc Như cười cười, “Nghĩ biện pháp đi. Chuyện này thật ra không khác với việc buôn bán kiếm tiền của chúng ta. Giáp muốn bạc, Ất muốn vải, nhưng hai bên ở xa nhau thì chúng ta phải nghĩ cách giải quyết vấn đề khoảng cách. Đưa bạc cho Giáp, vận chuyển vải bán cho Ất; hai bên hài lòng còn chúng ta thì kiếm được tiền vì đã giải quyết mọi yêu cầu của bọn họ. Ngươi suy nghĩ một chút, có biện pháp nào vừa có lợi cho Triệu gia, vừa khiến Phạm Hiên thỏa mãn?”

Cố Cửu Tư khắc ghi lời của Liễu Ngọc Như, hắn cân nhắc giây lát rồi giơ tay nói, “Ngươi để ta suy nghĩ một chút.”

Liễu Ngọc Như không dám quấy rầy hắn, nàng đáp ứng rồi trở về chỗ ngồi cạnh bàn của mình.

Trong thời gian này, số lượng son phấn được sản xuất ngày càng nhiều. Liễu Ngọc Như bắt đầu gia tăng phân loại mặt hàng; không chỉ son phấn đa dạng mà còn tăng thêm giấy thấm môi, bút vẽ lông mày, cao thơm. Nàng quản lý từ trang trí vỏ ngoài đến nguyên liệu của từng món, đồng thời dẫn theo vài người giao tiếp với thương gia khác để chậm rãi tung sản phẩm bán khắp Vọng Đô.

Thế là Cố Cửu Tư ở một bên suy nghĩ lời Liễu Ngọc Như nói, còn nàng ngồi gảy bàn tính.

Trong phòng chỉ vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch từ bàn tính. Cố Cửu Tư ngước lên nhìn thoáng qua cô nương đang cúi đầu có nét mặt rạng ngời. Hắn bỗng thấy lòng mình dần yên ổn.

Cả đời này, bất luận hắn thiện hay ác, tốt hay xấu, có lẽ nàng sẽ mãi mãi bầu bạn bên hắn. Hắn đi sai đường, nàng kéo hắn về. Hắn ngã xuống, nàng đỡ hắn dậy.

Cố Cửu Tư cảm thấy thanh thản từ tận đáy lòng.

Lời tác giả

[Rạp hát nhỏ]

Nam chủ trong truyện khác: Ta phiêu lưu năm châu bốn bể, tung hoành hoang mạc. Trên trời cao dưới mặt đất, duy ngã độc tôn.

Người đọc: Cũng thường thôi, là tiêu chuẩn thấp nhất dành cho nam chủ rồi.

Cố Cửu Tư: Mẹ ơi, con sắp làm huyện lệnh.

Người đọc: Thằng ranh lợi hại!! Sắp làm huyện lệnh cơ đấy!!

Cùng là nam chủ mà sao phân biệt đối xử dữ vậy?