Mùa Thứ Năm

Chương 27

Lời tác giả:

Update ~*^^*

Xin lỗi… hôm qua nuốt lời… tự nhiên tối muốn đi ăn… đến khuya mới về tới nhà… OT2

Hai tiếng cũng thành một, cảm ơn mọi người ủng hộ! Ôm ~~=w=

27.

Ra khỏi phòng bệnh, đi qua hành lang, bước xuống từng bậc thang.

Thật ra trong lòng Tống Vũ đã bắt đầu hoài nghi Thẩm Nhiên Phi từ rất sớm.

Bởi vì cuộc sống của hắn không có chút buồn chán nào, nếu như do ba mẹ ly hôn không cần hắn nữa, hắn sống một mình làm nhân viên phục vụ, đó là một công việc chắc chắn không thể dư quá nhiều tiền, thế nhưng từ cử chỉ hành vi của hắn, cách ăn mặc thưởng thức thoạt trông không có gì gọi là túng quẫn khó khăn cả.

Cho dù hắn có bạn bè khá giả đi chăng nữa, nhưng cũng không thể ba ngày hết hai ngày đi chơi chung với người ta được.

Nhưng y tuyệt đối không nghĩ đến chuyện ngay từ đầu Thẩm Nhiên Phi chỉ là cá cược lên giường với y.

Vậy có nghĩa là, ngay từ lúc bắt đầu, hắn tiệp cận mình là có mục đích.

Cha mẹ ly hôn là giả, đau khổ đêm đó là giả, công việc là giả, cái gọi là bạn bè cũng là giả.

Từ đầu tới cuối, hắn mang một thân phận giả tạo xuất hiện trước mặt mình, bịa một lời lại một lời nói dối.

Buồn cười chính là, rõ ràng là mình đã bắt đầu hoài nghi lời nói của hắn, nhưng một lần lại một lần tin tưởng hắn.

Vì sao lại chọn tin tưởng hắn?

Bàn tay mạnh mẽ kéo y chạy lên cầu thang trước đó giờ đã hoàn toàn biến mất rồi.

Tống Vũ chỉ mới đi được nửa đường đã cảm thấy chân mềm, dứt khoát ngồi bệt xuống ngay tầng nghỉ của cầu thang.

Có lẽ y nên sớm chú ý, Thẩm Nhiên Phi không tên đến gần, không tên lấy lòng, không tên làm nũng.

Những điều trước đây cảm thấy đáng yêu lại chợt trở nên hơi đáng sợ.

Y lại nhớ đến đêm mà Thẩm Nhiên Phi hôn mình, cảm giác khát cầu và ấm áp.

Có lẽ khát cầu mới là thật, ấm áp chỉ là ảo giác của y thôi.

Mấy phút sau, trên hành lang truyền đến tiếng chạy vội vàng, là từ dưới lầu vọng lên, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, sau đó một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt của y.

Tống Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Nhiên Phi đang không ngừng thở hổn hển xuất hiện trước mặt y.

“Tôi ngồi một lát rồi đi, cậu đừng quan tâm làm gì.” Tống Vũ tránh khỏi bàn tay đưa ra hòng muốn kéo y đứng lên của Thẩm Nhiên Phi.

“Em tưởng là anh đi rồi…” Tay Thẩm Nhiên Phi vẫn giữ nguyên động tác lúc đầu, “Vừa nãy em đi thang máy chạy đến cửa bệnh viện thì không thấy ai… em cứ tưởng là đi rồi.”

“Đúng là tôi phải đi, tạm biệt.”

Tống Vũ đứng lên, nghiêng người né tay hắn, chậm rãi đi xuống dưới.

Y không phép mình xuất hiện suy nghĩ trốn chạy, trấn định bước xuống từng bậc thang.

“Tống Vũ…”

Thẩm Nhiên Phi gọi một tiếng, nhưng người đó không quay đầu lại.

“Tống Vũ! Nghe em giải thích!”

Lao người xuống lầu, kéo áo của y lại, rồi kéo y đi vào lối an toàn.

“Nghe em giải thích.”

Thẩm Nhiên Phi nhìn chăm chú vào hai mắt của Tống Vũ, hai tay nắm chặt cánh tay của y, lại lặp lại một lần nữa, “Nghe em giải thích…”

“Muốn giải thích gì?” Hai tay Tống Vũ dùng sức đẩy ra, thoát khỏi bàn tay do dùng sức quá độ mà đang run rẩy cuaa2 Thẩm Nhiên Phi, “Hay là lại bịa một lời nói dối nữa?”

“Những gì mà em bây giờ toàn bộ là thật.” Thẩm Nhiên Phi lần nữa nhấc tay nắm lấy Tống Vũ, “Lúc đầu là em lừa anh, hôm đó không phải ngày ba mẹ em ly hôn, là em nói dối, em cũng không phải người làm của Tần Lập Vân, em với Tần Lập Vân là bạn chơi từ nhỏ đến, năm nay em 26, hôm đó là bởi vì… hai đứa em là tại vì thấy chán nên mới cược với nhau, đêm đó Tần Lập Vân ở đối diện cố tình phát ra tiếng lớn như vậy, nhưng mà sau đó…”

“Được rồi, cậu đã giải thích xong rồi.” Tống Vũ thấu hiểu vỗ vỗ bờ vai của hắn, kết thúc những lời lộn xộn của hắn, “Lần sau đừng đùa như thế nữa, thanh niên phải biết chịu trách nhiệm với hành vi của mình.”

Thẩm Nhiên Phi nhìn nụ cười vô tư thoải mái của y, “May là cậu gặp tôi, nếu là người khác thì sợ là người ta sẽ tức giận lắm.”

“Không có giận chút nào sao?” Thẩm Nhiên Phi thu hồi vẻ mặt hốt hoảng nghiêm mặt nói.

“Không có gì để giận cả.”

Lửa giận lúc đầu chỉ là nhất thời, Tống Vũ thừa nhận mình đã nổi giận, nhưng công việc làm tiếp thị trước đây biến y thành một con người không nóng nảy.

Nếu như tùy tiện phát cáu thì sẽ mất chén cơm, hoặc là mất tiền thưởng.

Lâu dần, tính nóng nảy đã từ từ mất đi.

Thế nhưng, thất vọng thì vẫn sẽ có.

Là loại thất vọng về mặt tình cảm đối với Thẩm Nhiên Phi.

“Tôi đi trước, cậu chăm sóc bạn mình tốt nhé.”

Tống Vũ định xoa tóc Thẩm Nhiên Phi, đến khi giơ tay lên mới phát hiện ra là cậu thanh niên trước mặt cao không thua y bao nhiêu, y muốn xoa thì phải vất vả nhướn người lên.

Tại sao trước đây không có cảm giác như vậy?

Thật là kỳ lạ.

Thế là Tống Vũ rụt cánh tay đã đưa ra một nửa về, kéo áo khoác của mình lại.

Động tác dang dở làm y thấy có chút chút mất mát, dù sao thì người này cũng từng rất thân thiết với y.

Thẩm Nhiên Phi kéo Tống Vũ lại.

Thế mà không tức giận… không tức giận có nghĩa là không để ý, như vậy thì hắn còn muốn gì nữa?

Tống Vũ vẫn luôn là một người rộng lượng.

Nhưng hắn thì không phải.

Nghiêng người sanh, hôn lên môi y, dùng tư thế khóa chặt đầu chăm chú hôn lên môi y, nhiều lần hôn.

Chính là tình cảm như vậy, chính là mùi vị này.

Bắt đầu từ hôm đó, hắn vẫn luôn vô tình hay cố ý hồi tưởng lại dư vị rất nhiều lần, lần nào cũng qua loa lấy lí do là do mình cố tình tìm bất mãn.

“A!” Khẽ lên kêu một tiếng, Thẩm Nhiên Phi chật vật lui lại, môi bị đau.

Tống Vũ cắn hắn một cái, hắn xoa xoa, phát hiện không bị chảy máu.

Thẩm Nhiên Phi ngẩng đầu nhìn Tống Vũ, còn chưa kịp mở miệng trên mặt đã hứng một cái tát, lần này không giống cái đánh nhẹ nhàng như trong quán rượu lần trước, lần này là dùng lực.

Gò má lập tức bắt đầu toả nhiệt đỏ lên.

“Cái tát này là đánh thay cho cha mẹ cậu, dạy cậu phải biết tôn trọng người khác.”

Giọng điệu của Tống Vũ rất nghiêm khắc, nhưng lại không hề có một chút tức giận đến khó chịu nào.

Thẩm Nhiên Phi vuốt mặt, cúi thấp đầu, bị mắng đến hai bên tai nóng lên.

Mắt thấy y kéo cửa ra, chân đã bước ra ngoài, cuối cùng Thẩm Nhiên Phi đang im lặng cũng mở miệng.

“Em thích anh.”

Cửa “xoạch” một tiếng khép lại.

Bàn tay đang bụm mặt chậm rãi buông ra, trên mặt có vết trầy nhỏ do bị móng tay cắt ra.

Ngây người đứng một lúc lâu, mãi đến tận toàn thân thấy rét run, Thẩm Nhiên Phi mới từ lối an toàn đi ra, mang gương mặt sưng một nửa đi lên lầu.

Tần Lập Vân còn chưa ngủ, Thẩm Nhiên Phi vừa bước vào anh mở mắt ra ngay.

“Nhìn mày bây giờ rất mắc cười.” Tần Lập Vân nhìn gương mặt sưng đỏ của hắn, nghiêm túc nói.

“Mày cũng không khá hơn đau.” Thẩm Nhiên Phi nhíu mày lại, tâm tình không vui, giọng điệu cũng không được tốt lắm.

Nhưng trong nháy mắt lời vừa ra khỏi miệng, hắn như có cảm giác gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tần Lập Vân.

Hai người nhìn nhau vài giây, đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa càng cười càng lớn tiếng.

“Khụ khụ khục…” Cười được một nửa Tần Lập Vân bắt đầu ho khan, ho đến trong mắt toàn là nước mắt.

“Không sao chứ?” Thẩm Nhiên Phi kiên cường cười xong, đi đến gần hỏi anh.

“Khụ... không sao, khụ khụ.” Tần Lập Vân khẽ lắc đầu một cái, “Ông ta đi rồi?”

Thẩm Nhiên Phi lùi bước về saum ngồi xuống ghế dựa, “Ừm.”

“Mày không đi tìm?”

Thẩm Nhiên Phi nghĩ một hồi, lại lắc đầu, “Bây giờ đi cũng vô dụng, tao ở lại với mày.”

Tần Lập Vân hé miệng, như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn chỉ cười cười.

Trong phòng bệnh yên lặng rất lâu, chỉ còn lại tiếng thở nằng nặng của Tần Lập Vân.

“Lập Vân.”

“… hả?”

“Xin lỗi...”

Qua một lát, lầm bầm, “Ừm.”