Mùa Thứ Năm

Chương 20

Lời tác giả:

Ừm… tui thừa nhận là… chương này hơi ngắn quá… OT2

Giờ cũng muộn rồi… mà sáng mai Tiểu Tùng phải dậy sớm, phải đi ngủ…

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Ôm nè~! =w=

Ngày mai, chúng mình lại gặp nhau ~*^^*

20.

Thẩm Nhiên Phi ngọ ngoạy rất lâu, nhưng du͙© vọиɠ lại không được giải tỏa, trái lại càng lúc càng khó chịu hơn.

Oan ức ôm cái người không chịu nhúc nhích chút nào kia, kề

đến gần thả thật nhiều cái hôn vào sau gáy y.”... Khó chịu.”

Âm thanh nghẹn ngào như thể thú con non nớt làm một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu Tống Vũ nhảy.

Thanh niên ở loại chuyện này luôn là máu nóng, nhất là sau khi uống vài ly rượu, nếu không được thỏa mãn thì sẽ rất là khó chịu.

Từ sau khi có con gái, y và vợ cũng ít khi gần gũi, bản thân y thì không phải kiểu người sắc dục như vậy, hơn nữa mọi tinh lực đều đã dồn hết vào chuyện nên làm gì để cố gắng kiếm thêm tiền rồi, về đến nhà cũng thật sự không còn chút tâm tư nào cả, lại còn phải chăm sóc con gái nữa.

Trong gian phòng khách yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé, âm thanh rủ rỉ nghe vào thấy có chút gì đó đáng thương.

Suy cho cùng, thì cũng chỉ là một cậu sinh viên hai mươi mấy tuổi mới va chạm xã hội, bản thân y còn lớn hơn hắn tận mười bảy tuổi.

Tống Vũ nhắm mắt lại, nằm chịu đựng để cho tên ma men sau lưng tùy ý cọ qua cọ lại trên người mình, như một con cún con lần đầu động dục

“Phụt, ha ha…” Cái ví dụ xấu tính này làm Tống Vũ không nhịn được thấp giọng nở nụ cười.

Người phía sau nghe thấy tiếng cười lập tức dừng động tác lại.

Tống Vũ sững người, y không biết là người đã uống say mà vẫn còn nhạy cảm như vậy, một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể phát hiện.

Chậm rãi, tay và chân chậm rãi rút lại, giường vốn đã nhỏ, dù chỉ là một chút động tác thật nhỏ thôi cũng có thể cảm nhận được.

Tống Vũ cảm giác được hắn đang từ từ trở mình.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng thiên hạ cũng thái bình.

Thế nhưng, ngay lúc mà Tống Vũ tưởng rằng mình có thể an tâm đi ngủ rồi, người đang dán vào lưng y lại bắt đầu run rẩy lên.

Run lên một cái, rất nhỏ bé.

Tống Vũ vẫn là nhẹ dạ, thở dài một hơi, xoay người dang tay ôm chặt lấy người hắn.

Người bị ôm càng lúc càng run mạnh hơn nữa, mũi sụt sịt, càng biến mình trở nên đáng thương.

“Sao lại khóc…?”

Không ngờ y vừa nhẹ giọng hỏi xong Thẩm Nhiên Phi khóc đến càng lợi hại, chùi nước mắt nước mũi đầy lên chăn.

Tống Vũ chỉ có kinh nghiệm dỗ dành con gái, còn dỗ một người sau khi say thì gào khóc như đứa trẻ to xác như thế này đúng là lần đầu tiên.

“Khó chịu…” Tóc ma sát lên gối, tiếng nói rầm rì ư ử trong cổ họng, “… tôi khó chịu…”

“Đau lòng đến vậy sao…?”

Tống Vũ thấp giọng nói, nhích người đến gần hơn để nhìn rõ được mặt Thẩm Nhiên Phi, con mắt đỏ ngầu, vẽ mặt mình như mặt mèo.

Lăn qua lộn lại nói khó chịu, hai chân mất tự nhiên cọ qua lại với nhau, nước mắt cứ chảy như vòi nước.

Không thể nói rõ là mang loại tâm thái gì, bàn tay đang eo hắn Tống Vũ chậm rãi lần tìm đến giữa hai chân.

Người trong ngực mình lại run lên, sau đó không thể chờ đợi được nữa mà nắm lấy tay y vào bên trong qυầи ɭóŧ của, một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý cũng không chịu cho y.

Tống Vũ thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn thuận theo ý của hắn cử động tay lên xuống an ủi du͙© vọиɠ của hắn.

Cái cảm giác này rất kỳ là, so với thời điểm tự mình làm cho mình có chút gì đó khang khác, nhưng rất khó để miêu tả tâm tình của ngay lúc này, ngay lúc mà tay mình nắm hạ thể của một người khác.

Người trong ngực đã đỏ cả mắt, cơ thể cùng trở nên căng thẳng, đến hô hấp cũng bắt đầu vội vàng, dồn dập.

Thỉnh thoảng lại bật ra đôi ba âm thanh rêи ɾỉ rất thúc tình.

Tống Vũ nghe vào tai chỉ cảm thấy tim mình cũng theo hắn mà đập rộn, động tác trên tay cũng dần dần tăng nhanh.