Lời tác giả:
Tới giờ update rồi ~*^^*
Không hiểu sao khi cập nhật cột tiêu đề thì thành quý luôn … = = ||||
Ha ha, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người~! Ôm!
Tiểu Tùng hình như hơi cảm rồi, khổ sở hít nước mũi – ing…
10.
Khi đẩy cửa vào thì trùng hợp có người từ trong đi ra, vẻ mặt cứng ngắc như bị táo bón.
Ngay khi Tống Vũ vừa đi vào, lập tức hiểu rõ tại sao sắc mặt người kia lại khó coi như vậy.
Có người… có người dám làm trong nhà vệ sinh… hơn nữa, tiếng rêи ɾỉ khá là lớn kia còn là của người đàn ông.
Ván cửa vì động tác đâm tới mà thỉnh thoảng phát ra tiếng vang, nương theo tiếng thở dốc kịch liệt.
Tống Vũ cứng người đứng đó, có chút tiến thoái lưỡng nan, không thể làm gì khác quay sang dãy phòng riêng kêu một tiếng, “Thẩm Nhiên Phi?”
Sau khi kêu xong thì tiếng rêи ɾỉ đột nhiên bị gián đoạn, Tống Vũ hơi lúng túng, có lẽ là người bên trong bị y làm giật mình, thế nhưng rất nhanh quay lại kịch liệt.
Không nghe được tiếng đáp lại, Tống Vũ thở ra một hơi thử kêu một tiếng nữa.
“A… Chậm một chút! Ưm… A ──!”
Tiếng kêu cao vυ't khiến Tống Vũ toát một thân mồ hôi lạnh, theo bản năng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, tầm mắt như bị dính keo dán chặt vào.
Bên trong truyền ra tiếng xột xoạt, theo đó là tiếng cười khẽ kiều mị của một thiếu niên.
Qua một lát sau, cửa mở ra, một người từ bên trong đi ra, tư thế đi còn khó chịu hơn so với cái người đang trặc chân là y.
Cậu nhóc đi ra trông thấy Tống Vũ đang đứng ngẩn ở đó, hơi ngạc nhiên một chút rồi cười cười với y, không có chút nào là không thoải mái.
Tống Vũ nhận ra cậu ta, là chàng trai nhảy thoát y trên đài ban nãy.
“Thẩm Nhiên Phi?” Để nói rõ là y không cố ý muốn nghe trộm, y lại gọi một tiếng, nghe thấy vài tiếng xì cười của cậu nhóc đã đi tới cửa, sau đó cậu ta kéo cửa ra đi ra ngoài.
Tống Vũ không hiểu ra sao nhìn phòng đơn trong WC, lẽ nào không đây?
Đang muốn lại kêu một tiếng nữa nếu như vẫn không có người nào đi ra thì y đi ra ngoài tìm đám bạn của Thẩm Nhiên Phi, cánh cửa bên trong cùng mở ra, người đi ra rõ ràng là Thẩm Nhiên Phi.
Trên mặt còn mang theo một chút hứng chí chưa kịp tan hết rồi lại có gì đó lười biếng, còn có một chút hồng hồng, mồ hôi ẩm ướt sau màn vận động kịch liệt thấm ướt mái tóc ngổn ngang, trên người là chiếc áo khoác của y đang mở rộng.
Hoàn toàn khác nhau so với chàng thanh niên đau lòng nói cha mẹ mình đã ly hôn trước mặt y, rồi còn làm nũng với y, lúc này từ hắn phát ra một luồng hơi thở buông thả ngang tàng, vẫn còn một chút dấu vết trên người, rõ ràng đã hoàn toàn rời xa hai chữ “trẻ con”.
“Cậu là đồng tính?!”
Hai người ngẩn ra đứng yên thật lâu, Tống Vũ mới bật thốt lên như vừa mới tỉnh lại.
Thẩm Nhiên Phi dựa vào vách tường, mượn bức tường để hạ nhiệt cho cơ thể mình.
Có trời mới biết ban nãy hắn đang làm đến cao trào thì nghe tiếng y kêu, hắn hốt hoảng vô cùng, tên khốn kiếp Tần Lập Vân sao không giúp hắn trông kỹ người chứ.
Tống Vũ nhìn sắc mặt hắn giãy dụa, ý thức được mình đã quá đường đột, nóng lòng muốn cứu chữa tiến về phía trước một bước.
“Đồng tính cũng đâu có làm sao đâu, xã hội bây giờ cởi mở mà.”
Thẩm Nhiên Phi ngẩng đầu nhìn nụ cười ngây ngốc của y, trong lòng chợt nổi lên chút vui vẻ không tên.
Hóa ra người đàn ông này cũng biết xã hội cởi mở à, nhưng hiển nhiên là mức độ cởi mở của y và của mình là không cùng một đẳng cấp.
Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng muốn an ủi của y thì lại cảm thấy rất thoải mái, hắn rất hưởng thụ sự quan tâm mà người này dành cho hắn, từ ngày mà y ôm chân hắn ngủ đã là như vậy.
“Anh không ngại sao?”
Tống Vũ thấy ánh mắt mở to lên mang theo sợ sệt, và cả thăm dò nhìn y của hắn, đột nhiên cảm thấy thằng nhóc to xác đầy vết thương lòng của hôm đó như quay trở về.
“Tôi không ngại.” Cái lắc đầu thật lòng và thành khẩn.
Sau đó y nhìn thấy Thẩm Nhiên Phi nở nụ cười, dáng vẻ mang theo chút gì đó thẹn thùng nghịch ngợm, thế là y cũng cười theo, trong khoảng thời gian ngắn đã quên đi sự lúng túng khi cắt ngang chuyện của hắn ban nãy, kết quả vẫn là Thẩm Nhiên Phi mở lời tự giải thích.
“Tôi bị bỏ thuốc, tình thế cấp bách nên cũng không có cách nào khác, bạn tôi giúp tôi tìm, lúc nãy…”
“Ồ.” Tống Vũ ngắt lời hắn, thật ra y cũng không muốn biết toàn bộ quá trình cho lắm, cùng thảo luận loại đề tài như thế này với một cậu thanh niên nhỏ tuổi hơn mình mang đến cho y một cảm giác không thoải mái, y cũng không thể cậy già lên mặt truyền thụ kinh nghiệm gì đó được, vì lẽ đó thẳng thắn ngắt lời, “Vậy bây giờ không sao chứ?”
Thẩm Nhiên Phi gật đầu, “Tốt hơn chút rồi.”
“Chỉnh quần áo lại đi, chúng ta ra ngoài.”
Tống Vũ vừa nói vừa chỉ vào vạt áo của hắn, thấy Thẩm Nhiên Phi bất động, chỉ nhìn
về phía mình, tưởng là hắn không muốn cho mình nhìn thấy, thế là y xoay người quay về hướng bồn rửa tay, mở vòi nước vờ như đang rửa tay.
“Có phải anh sợ tôi không?”
Đang rửa nửa chừng, nghe thấy tiếng hắn, Tống Vũ quay đầu, thì thấy Thẩm Nhiên Phi mới kéo khóa áo khoác che lại được một nửa người trên, không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh y, nhìn khuôn mặt trẻ trung sáng sủa với khoảng cách gần, y phải hơi nghiêng người nhường ra một chút không gian.
“Đừng nói linh tinh, tôi sợ cậu làm gì.”
“Không phải có rất nhiều người như vậy hay sao, nói là không kỳ thị không sợ, nhưng thật ra…”
Cái ôm của y mang theo sự khoan dung và cảm thông của một người lớn, tay nhẹ nhàng khoác hờ rồi lại quan tâm vòng lấy cả người hắn.
“Không có chuyện gì, tôi không sợ cậu.”
Tống Vũ cố gắng vỗ nhẹ lên sống lưng hắn hết sức có thể, để cơ thể đang căng thẳng từng một chút bình tĩnh lại.
Hắn kề đầu đến gần, đặt trên bả vai y, trong nháy mắt chợt cảm thấy chân thật đến vô cùng.
Thẩm Nhiên Phi vừa định giơ tay ôm lấy người trước mặt, thì có người đẩy cửa đi vào.
Vốn cho là y sẽ kinh hoảng buông hắn ra ngay, không ngờ là y vẫn rất bình thản, thậm chí còn hỏi hắn một câu, “Khá hơn chưa?”, rồi mới chậm rãi thả tay ra.
Lần đầu tiên Thẩm Nhiên Phi có được trải nghiệm đỏ mặt khi được bị người lạ trông thấy cảnh mình bị ôm, cúi mặt gật gật đầu.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng cười của Tống Vũ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của y.
Dường như y đã nhận định đây chỉ là một cái ôm an ủi, nên sẽ không quan tâm cái nhìn người khác.
Rất nhiều năm sau, Thẩm Nhiên Phi hỏi, Tống Vũ đã trả lời như thế này: Cây ngay không sợ chết đứng, người ta muốn nhìn thì nhìn thôi.
Sau khi đi ra ngoài với Tống Vũ, thì nhóm của Tần Lập Vân đã lên chỗ sàn nhảy chen chúc nhau cùng chè chén say sưa, Thẩm Nhiên Phi nhìn một lúc, rồi quay đầu sang Tống Vũ.
“Chân không sao chứ?”
“À, tốt rồi, không có vấn đề gì.” Tống Vũ nặn nặn chỗ bị thương trên chân, Thẩm Nhiên Phi liếc nhìn, nhớ lại cảm giác trơn nhẵn khi chạm vào lần trước, có hơi mất tự nhiên hắng giọng một cái, cũng may là chỗ này ồn ào, tiếng động nhỏ thì không nghe được.
“Không bằng đi về thôi,” rót chén nước đá cho mình, Thẩm Nhiên Phi chống cằm nhìn những người trên sàn nhảy đang hò hét, “Hay là anh muốn ở lại chơi một lúc nữa?”
“Ừm.” Tống Vũ nghĩ là mình ngồi đây cũng chỉ làm ảnh hưởng đến cuộc chơi củaThẩm Nhiên Phi và bạn bè của hắn, hiểu ý đứng lên, cười nói, “Vậy tôi đi trước.”
“Chờ đã, tôi đưa anh.”
Một tay Thẩm Nhiên Phi kéo vạt áo Tống Vũ lại, định lên kiếm Tần Lập Vân nói một tiếng.
“Không cần, cậu đi chơi đi.” Nói gì thì nói, chứ cậu thanh niên trước mắt này vẫn rất hiểu chuyện và lễ phép.
“Tôi đi nói với bọn nó một tiếng…” Đột nhiên ngậm miệng.
Không đúng, xe hắn vẫn còn ngoài.
Mặc dù có thể để đó rồi kêu Tần Lập Vân tìm người lái trở về, nhưng vậy thì đưa y về làm sao được? Đi bộ? Đón xe?
Nếu như hắn lái xe đưa y về, sợ là sẽ phải giải thích lí do tại sao hắn có tiền mua xe… Dù sao một thằng nhóc cha mẹ ly hôn lại còn không cần hắn, đến cả tiền học đại học còn không thì lấy gì mà mua được chiếc xe như vậy.
Đúng rồi! Có thể nói là mượn bạn mà!
Thầm mắng bản thân bị thứ thuốc ban nãy làm mất hết cả não, lúc ngẩng đầu lên thì người đã không thấy nữa rồi.
Dường như y đã nói gì đó, nhưng do xung quanh ầm ĩ quá nên hắn không nghe rõ.
Hắn đẩy đám đông ra cố gắng tìm bóng người đó, nhưng làm sao cũng không tìm được, quá nhiều người.
Chờ đến khi cuối cùng hắn lách người ra được bên ngoài, hít thở được không khí mới mẻ, trên đường đi đã không có một bóng người, chỉ có một chiếc xe taxi đang đậu đối diện bên kia đường.