Trần Vận Thành nhìn chằm chằm hộp nhẫn tinh xảo đẹp đẽ trên bàn ăn mà ngẩn người.
Ninh Quân Diên dùng ngón tay thon dài của mình mở nắp hộp ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương của nam kiểu dáng bình thường ở bên trong, ngón tay hắn vuốt ve mặt ngoài của nhẫn, nhìn Trần Vận Thành nói: “Được không?” Giọng nói rất dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút cám dỗ.
Sự chua xót đêm nay vẫn lan tràn ở l*иg ngực chợt xông lên xoang mũi, Trần Vận Thành cười gượng, cố gắng làm giọng nói của mình nghe tự nhiên một chút: “Đừng đùa nữa.”
Ninh Quân Diên nhìn anh bằng ánh mắt rất chăm chú: “Tôi rất nghiêm túc.”
Trần Vận Thành cúi đầu, dùng nĩa ăn miếng bít tết vẫn chưa ăn hết của mình: “Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này?”
Ninh Quân Diên dựa lưng vào ghế, nói: “Cảm thấy em không có cảm giác an toàn, nên muốn mang đến cho em cảm giác an toàn.”
Trần Vận Thành sửng sốt, bỗng chốc không biết nói gì cả, gần như muốn chìm đắm trong lời nói đầy sức mê hoặc của Ninh Quân Diên, một lát sau, anh mới gãi mái tóc ngắn của mình, nói: “Cái mà chúng ta gọi là kết hôn, cũng không được pháp luật bảo vệ.” Anh đọc không nhiều sách, nhưng vẫn biết trong nước không thừa nhận hôn nhân đồng tính.
Ninh Quân Diên dường như hơi khó hiểu: “Tại sao phải được pháp luật bảo vệ? Lời hứa của tôi đáng tin hơn bất cứ thứ gì.”
Trần Vận Thành đặt dao nĩa xuống, giơ hai tay lên xoa mặt: “Đừng đùa nữa.”
Ninh Quân Diên nhíu mày: “Đã bảo là tôi không đùa.”
Trần Vận Thành nhìn hắn: “Nhưng giờ không thích hợp, quá nhanh.”
Ninh Quân Diên hỏi anh: “Cái gì nhanh?”
Trần Vận Thành nói: “Anh quá nhanh.”
Ninh Quân Diên hơi không vui: “Tôi không nhanh, lần trước là lần đầu tiên.”
Trần Vận Thành lập tức hiểu ý hắn, hai gò má đỏ lên: “Tôi không nói chuyện kia!”
Mặt Ninh Quân Diên vẫn rất lạnh lùng.
Trần Vận Thành hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Kết hôn là chuyện rất thận trọng, cho dù không có sự ràng buộc của pháp luật, tôi cũng không thể tùy tiện đưa ra quyết định được.”
Anh nói rất uyển chuyển, nhưng Ninh Quân Diên vẫn hiểu, hắn hỏi anh: “Em không nhận nhẫn của tôi ư?”
Trần Vận Thành gian nan nói: “Giờ không thể nhận được.”
“Lúc nào mới có thể?” Ninh Quân Diên kiên nhẫn hỏi.
Trần Vận Thành lắc đầu: “Tôi không thể cho anh thời hạn được.”
Ninh Quân Diên dùng ngón tay đè nắp hộp nhẫn, nói: “Ừ.” Nói xong, hắn vẫn ngồi bên cạnh bàn ăn không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trần Vận Thành, ngón tay cũng đặt trên hộp nhẫn không hề rời đi.
Nhưng Trần Vận Thành có thể nhìn thấy một chút mất mát từ hàng lông mi đang cụp xuống của hắn.
Bầu không khí này làm Trần Vận Thành rất khó chịu, anh đứng lên, dọn bát đĩa trên bàn ăn vào phòng bếp rửa sạch. Đợi anh rửa sạch bát đĩa đi ra, Ninh Quân Diên vẫn ngồi bên cạnh bàn ăn, dường như chưa hề nhúc nhích một tí nào.
Hộp nhẫn được Ninh Quân Diên cầm trong tay, nắp hộp mở ra, hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bên trong mà ngẩn người.
Trần Vận Thành kéo một cái ghế qua, ngồi xuống chỗ cách Ninh Quân Diên rất gần, đầu gối của anh thậm chí còn đυ.ng vào đùi Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên ngước mắt lên nhìn anh: “Làm gì vậy?”
Trong lòng Trần Vận Thành không dễ chịu gì, giống như là bản thân anh cầu hôn rồi bị từ chối vậy, anh gọi hắn: “Ninh Quân Diên.”
Ninh Quân Diên trông rất bình tĩnh, hắn thuận tay đóng nắp hộp nhẫn lại, hỏi: “Sao?”
Trần Vận Thành lại gọi hắn: “Ngôn Ngôn.”
Vẻ mặt Ninh Quân Diên hơi đắn đo, một lát sau hắn giơ tay lên sờ tóc Trần Vận Thành.
Từ lúc cắt tóc, bản thân Trần Vận Thành cũng rất thích sờ, tóc anh không mềm không cứng, ngắn củn dựng trên đỉnh đầu, sờ thấy xù xì, anh hỏi Ninh Quân Diên: “Sờ thoải mái lắm đúng không?” Anh cố gắng muốn làm Ninh Quân Diên vui.
Ninh Quân Diên luồn ngón tay vào trong mái tóc của anh, dán vào da đầu, nhẹ nhàng vuốt ve vùng da mềm mại gần sau gáy anh, hỏi: “Tôi hôn em được không?”
Trần Vận Thành nhìn vào mắt hắn: “Sao lại hỏi vậy?”
Ninh Quân Diên nói: “Em từ chối lời cầu hôn của tôi rồi.”
Trần Vận Thành nói: “Từ chối lời cầu hôn chứ không phải từ chối anh.”
Ninh Quân Diên nói: “Ừm.”
Trần Vận Thành mỉm cười, hỏi hắn: “Anh ừm cái gì?” Nhưng trước khi nhận được câu trả lời của Ninh Quân Diên, anh giơ tay nâng mặt Ninh Quân Diên, lại một lần nữa chủ động hôn lên.
Một nụ hôn không tính là quá kịch liệt, Trần Vận Thành nhanh chóng rời đi, trong mắt anh mang theo ý cười nhìn Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên nói: “Tôi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.”
Trần Vận Thành cúi đầu liếc mắt nhìn.
Ninh Quân Diên nói tiếp: “Buổi chiều làm xong phẫu thuật, nhớ đến em là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.”
Trần Vận Thành cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vẫn theo đề tài của hắn mà hỏi tiếp: “Vì sao lại là làm xong phẫu thuật?”
Ninh Quân Diên nói: “Tinh thần hưng phấn.”
Trần Vận Thành hỏi: “Lúc nào cũng vậy à?”
Ninh Quân Diên trả lời: “Từ sau khi gặp lại em.”
Trần Vận Thành lại hôn hắn, lúc tách ra có hơi buồn cười, không ngờ lại có ngày mình sến súa với người ta như vậy.
Ninh Quân Diên sờ tai Trần Vận Thành, sờ đến mức tai anh đỏ bừng, mới nói: “Tôi cứ nghĩ em sẽ đồng ý kết hôn với tôi.”
Trần Vận Thành nói: “Em cảm thấy chúng ta không cần phải nóng vội.”
Ninh Quân Diên chậm rãi nói: “Nhưng tôi muốn làm em.”
Trần Vận Thành mệt mỏi gục đầu xuống: “Bác sĩ Ninh, anh đừng nói chuyện thô lỗ như thế được không?”
Ninh Quân Diên nói: “Vậy đổi cách nói khác, làʍ t̠ìиɦ với em ——”
“Được rồi,” Trần Vận Thành ngắt lời hắn: “Em hiểu ý anh rồi, đừng nói nữa.”
Ninh Quân Diên dường như rất tiếc: “Tôi tưởng em cũng muốn.”
Trần Vận Thành không muốn nhìn vào mắt hắn, chỉ nhìn chằm chằm hầu kết nhô ra ở viền cổ áo hắn: “Đâu phải cứ kết hôn xong thì mới được làm loại chuyện đó.”
Sau khi im lặng một lúc ngắn ngủi, Ninh Quân Diên chợt giơ tay bế anh lên.
Cả người Trần Vận Thành bị bế bổng giữa không trung, chỉ có thể vội vã dùng cánh tay ôm bả vai hắn, thấy hộp nhẫn kia lăn từ trên người Ninh Quân Diên xuống dưới đất.
“Nhẫn!” Trần Vận Thành la lên.
Ninh Quân Diên nói: “Lát nữa nhặt lại.” Hắn bế Trần Vận Thành cao 1m8 đi đến phòng mình, chẳng cảm thấy nhọc nhằn chút nào cả.
Trần Vận Thành rất hồi hộp, anh túm chặt lấy áo Ninh Quân Diên: “Em đâu có nói giờ muốn làm gì đó với anh.”
Ninh Quân Diên không dừng bước, mà chỉ nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy tôi không tiến vào.”
Trần Vận Thành không ngờ có ngày sẽ nghe thấy một người đàn ông nói câu này với mình, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, anh ôm chặt vai Ninh Quân Diên, nói: “Để em đi tắm đã.”
Ninh Quân Diên nói: “Tôi tắm giúp em.” Anh bế Trần Vận Thành vào phòng, sau đó dùng chân đá cửa phòng lại.
Trần Vận Thành lần thứ hai qua đêm trên giường Ninh Quân Diên, không uống say giống lần trước, lần này anh vốn rất tỉnh táo, nhưng lại vẫn cảm thấy đầu choáng mắt hoa, mọi thứ dường như chẳng chân thực chút nào.
Sáng hôm sau, lúc Ninh Quân Diên rời giường anh cũng tỉnh lại.
Ninh Quân Diên phải đi làm, nên không đánh thức anh, trước khi xuống giường chỉ hôn lên má anh, sau đó im lặng thay quần áo và rửa mặt.
Trần Vận Thành vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ, thậm chí Ninh Quân Diên ra khỏi phòng rồi anh vẫn không nhúc nhích, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên ở bên ngoài, anh mới mở mắt ra lần mò nhìn điện thoại, Ninh Quân Diên tới bệnh viện rồi chắc không về nữa đâu.
Anh ngồi dậy, chăn tuột xuống lộ ra dấu vết loang lổ đầy người, tất cả đều do Ninh Quân Diên để lại. Anh không nhịn được mà vén chăn lên, nhìn thấy trên bắp đùi mình ửng hồng, Ninh Quân Diên là người nói được làm được, nhưng cái kiểu không tiến vào, còn cọ đến mức anh sắp rách da này, trong mắt Trần Vận Thành cũng chẳng khác gì làm đến bước cuối cùng cả.
Trần Vận Thành xuống giường, tối hôm qua sau khi được Ninh Quân Diên bế về phòng, anh chưa từng rời khỏi đó, còn phải quay về phòng mình mặc quần áo nữa.
Lúc đứng dậy, Trần Vận Thành nhìn thấy hộp nhẫn đặt trên tủ đầu giường, anh thậm chí còn chẳng nhớ Ninh Quân Diên nhặt cái hộp nhỏ bị rơi dưới bàn ăn này về từ lúc nào.
Nhìn chằm chằm hộp nhẫn kia do dự một lúc lâu, Trần Vận Thành mới cầm lên mở hộp lấy chiếc nhẫn bên trong ra, vì là nhẫn kiểu nam, nên mặt ngoài được khảm những viên kim cương rất nhỏ, không khoa trương nhưng rất đẹp. Anh ngập ngừng đeo nhẫn lên ngón áp út của mình, kích thước của nhẫn rất vừa vặn, không biết Ninh Quân Diên dựa vào cái gì mà yêu cầu làm theo.
Anh nhớ lại lời Ninh Quân Diên, Ninh Quân Diên nói muốn mang đến cho anh cảm giác an toàn, Trần Vận Thành nhìn chằm chằm chiếc nhẫn không nhịn được mà bật cười, cuối cùng vẫn lấy nhẫn xuống, cẩn thận đặt lại vào trong hộp.
Buổi chiều Ninh Quân Diên phải về nhà sum họp cuối năm, hắn không sắp xếp ca phẫu thuật nào, bệnh viện vừa tan tầm là lái xe rời đi ngay.
Cái gọi là nhà, thật ra là nhà ông nội hắn, hôm nay đại gia đình nhà họ Ninh sum họp.
Mặc dù gần tết, nhưng đường nội thành vào giờ cao điểm tan tầm vẫn bị tắc, Ninh Quân Diên lái xe hơn 40 phút, sắc trời tối hẳn mới quẹo xe vào một khu biệt thự đã có chút năm tháng.
Ông nội hắn ở đây lâu lắm rồi, nhưng không muốn chuyển tới ngoại ô thành phố.
Dừng xe ở chỗ đỗ xe ven đường trong khu biệt thự, Ninh Quân Diên đi về phía biệt thự nhà họ Ninh.
Có lẽ hắn là người cuối cùng về đến nhà, xa xa nhìn thấy cả căn biệt thự đèn đuốc sáng choang, nghe thấy bên trong vang lên tiếng nói cười ồn ã vui vẻ. Cửa phòng khách ở tầng một mở rộng, lúc hắn bước vào, em họ ngồi đối diện cửa nhìn thấy hắn đầu tiên, cô nói: “Anh Quân Diên về rồi.”
Những người khác mới quay đầu lại, tới tấp chào hỏi hắn.
Hắn gật đầu, đi tới bên cạnh ông nội đang ngồi trên ghế, nói: “Ông nội, năm mới vui vẻ.” Đồng thời đưa quà tết mà mình mua cho ông.
Quà là lá trà và một cái ấm tử sa, ông cụ Ninh rất thích, lấy ấm tử sa ra vuốt ve một hồi lâu.
Mẹ Ninh Quân Diên, Thư Dung đứng lên, nói: “Nếu đã về rồi, thì chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Cả đại gia đình ngồi xuống quanh bàn ăn.
Cha của Ninh Quân Diên, Ninh Chương Hồng là con trai cả trong nhà, dưới ông còn có một em trai và một em gái, em trai và em gái của ông cũng đều có con trai và con gái.
Vợ chồng Ninh Chương Hồng và Thư Dung bình thường không ở đây, nhưng Thư Dung bảo mọi người ngồi xuống, rồi lại dặn dò người làm trong nhà mang món ăn lên, bày ra dáng vẻ chủ nhân trong nhà.
Lúc ngồi xuống, Ninh Quân Diên gửi tin nhắn cho Trần Vận Thành, hỏi anh đã ăn tối chưa.
Thư Dung nhìn thấy, nói: “Nếu không phải là việc gấp, thì lúc này đừng lấy điện thoại ra.”
Ninh Quân Diên bình tĩnh nhìn bà, đợi tin nhắn được gửi đi, mới để điện thoại lại vào trong túi.