Dung Thành

Chương 40: “Bốn đời chủ thành, bốn Ninh Cốc.”

Trong nhà chú Điên chất

không ít thứ thượng vàng hạ cám, mỗi lần Ninh Cốc lại đây, nếu như chú không có

ở nhà, Ninh Cốc đều sẽ tìm thấy đồ ăn thức uống ở bên trong.

Nhưng hôm nay ngoài nửa ấm

nước không biết để lại từ hôm nào, thì chẳng tìm thấy gì cả.

Chuyện này không phù hợp

với phong cách của chú Điên cho lắm.

Chú Điên không hay lui tới

với người trong khu công sự, cách một khoảng thời gian sẽ tìm người buôn bán

hàng hóa như Địa Vương trao đổi lấy ít đồ ăn, trong phòng lúc nào cũng có hàng

dự trữ.

Ninh Cốc ngồi trở lại trên

ghế, cau mày.

Chú Điên đi đâu rồi?

Vào lúc này, đột nhiên lại

không thấy, dường như còn mang theo vật tư, thật sự hơi kỳ lạ.

Liên Xuyên đang nằm nhắm

mắt trên ghế, không biết là ngủ thật rồi hay chỉ đang giả bộ.

Ninh Cốc không có ý định

thử lần nữa, đằng nào có ngủ thật rồi cũng tỉnh lại được trong một giây, cậu

không tranh thủ được gì.

Chính cậu cũng rất mệt,

cũng nhắm mắt lại theo, chẳng mấy chốc đã ngủ.

Lúc mở mắt ra lần nữa,

không biết đã trôi qua bao lâu, Liên Xuyên vẫn giữ tư thế nằm dựa vào ghế như

trước đó, nhắm mắt lại.

Ninh Cốc rướn lại gần muốn

thử xem hắn đã tỉnh chưa.

“Có người.” Liên Xuyên nhắm

mắt nói một câu.

Ninh Cốc nhảy dựng dậy nhấc

một cây gậy lên.

“Là chị Kỳ vô tình gặp ở

quán rượu.” Liên Xuyên vẫn đang nhắm mắt.

“Một người?” Ninh Cốc hỏi.

“Ừ.” Liên Xuyên đáp.

“Để tôi đi xem,” Ninh Cốc

hạ thấp giọng nói, “Là chị ấy thì chắc sẽ không sao.”

“Ừ.” Liên Xuyên lại đáp.

Lúc Ninh Cốc đột nhiên mở

cửa đi ra ngoài, chị Kỳ hoảng sợ.

“Ối dồi ôi,” chị Kỳ nhảy ra

sau một bước, “Mày ở đây thật à?”

“Sao chị lại tới đây?” Ninh

Cốc hỏi.

“Khu công sự cả đêm nay đã

loạn hết lên rồi,” Chị Kỳ hạ giọng, “Tao nghĩ chắc mày cũng chỉ tới được đây…

Linh cẩu kia đang ở trong à?”

Ninh Cốc nói không hề chần

chừ: “Không có, không biết đã chạy đi đâu rồi.”

Chị Kỳ đơ người, rồi bỗng

nhiên bật cười: “Lúc chị mày lừa người mày vẫn còn đang lăn lê ở bãi rác với

Đinh Tử đấy.”

Ninh Cốc chép miệng, không

thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Này,” Chị Kỳ đưa một cái

túi da qua, “Ăn đi, có cả hai bình nước nữa.”

“Mấy người trưởng đoàn…đã

biết chưa?” Ninh Cốc nhận lấy túi da.

“Ổng cũng có điếc đâu,” Chị

Kỳ khoanh tay, săm soi cậu từ trên xuống dưới một lượt, “Không bị thương đúng

không?”

“Không.” Ninh Cốc lắc đầu.

“Vậy thì được,” Chị Kỳ liếc

mắt nhìn về phía khu công sự, “Tao phải đi đây, để người ta biết tao lại đây

tìm mày, sau này cũng không sống nổi nữa.”

Ninh Cốc hơi cảm động, rồi

cũng hơi áy náy: “Chị đừng tới.”

“Nghe lời chị,” Chị Kỳ nhìn

cậu, hạ giọng xuống rất khẽ, “Đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.”

Ninh Cốc không nói gì.

“Bất cứ ai.” Chị Kỳ xoay

người, vài bước đã biến mất vào trong màn sương đen.

Ninh Cốc trở về nhà, lấy đồ

ăn từ trong túi da ra: “Ăn không? Không khác đồ phân phối lắm đâu, chỉ là không

có vị gì thôi.”

Liên Xuyên nhận lấy đồ ăn,

nhìn, rồi cầm một khối… một nhúm bỏ vào miệng.

Hương vị này rất giống với

công nghệ gia công thực phẩm của chủ thành mấy đời trước, hẳn là kỹ thuật năm

đó mang từ chủ thành lại đây.

“Anh ngủ một đêm, giỏi ngủ

thật… Hôm nay trưởng đoàn sẽ dẫn tôi tới Vịnh Lưỡi, thêm một lúc nữa chắc sẽ

lại đây tìm tôi,” Ninh Cốc ngồi xuống ghế, gập một chân gác lên ghế, “Đinh Tử

mất tích ở đó, trưởng đoàn nói nó đi vào trong Vịnh Lưỡi.”

“Vịnh Lưỡi là nơi nào?”

Liên Xuyên hỏi.

“Biên giới nằm gần khu công

sự nhất của quỷ thành.” Ninh Cốc nói.

“Những biên giới khác thì

sao?” Liên Xuyên lại hỏi.

“Không biết, xa lắm,” Ninh

Cốc nghĩ ngợi, “Chưa từng có ai đi tới đó, chủ yếu là vì có quá nhiều dân bản

địa, càng đi ra xa càng nhiều.”

“Tôi từng dọn dẹp một thể

thí nghiệm rất giống với K29.” Liên Xuyên nói.

“K29? Dân bản địa sao,”

Ninh Cốc cụp mắt xuống, “Anh muốn nói đó là thứ trưởng đoàn chuyển tới à?”

“Không chắc, K29 là số thứ

tự, ý nghĩa là hàng mẫu chủ thành có, là lưu lại từ trước hay trưởng đoàn đưa

tới thì không khẳng định được.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc cũng không hề được

an ủi vì đáp án này, dù sao thì cả kẻ lữ hành cũng bị vận chuyển đi, đó mới là

chuyện Ninh Cốc không thể nào chấp nhận được.

“Anh cảm thấy, liệu có phải

là Đinh Tử đã xảy ra chuyện gì rồi không.” Im lặng một lúc, Ninh Cốc ngẩng đầu

lên hỏi một câu.

“Đúng.” Liên Xuyên trả lời.

“Chết rồi sao?” Ninh Cốc

hỏi.

Liên Xuyên vừa định mở

miệng, cậu đã nhanh chóng xua tay: “Đừng trả lời.”

Liên Xuyên không nói thêm

gì nữa, cúi đầu ăn sạch đồ ăn, không chừa chút nào cho cậu, thậm chí còn không

hỏi xem cậu có muốn ăn một ít không.

Ninh Cốc cũng không tranh

thủ cơ hội này châm chọc hắn, Liên Xuyên ăn ngon uống tốt hồi phục mau, mới có

lợi cho tất cả mọi người.

Từ sau khi tới quỷ thành,

ngoài đánh một trận, những thời gian khác Liên Xuyên hầu như đều ngủ, một đống

câu hỏi của cậu còn chưa có cơ hội hỏi ra.

Sau khi đánh bay đồ ăn,

uống hết nước trong hai bình nước, Liên Xuyên dựa về ghế nằm, nhưng không nhắm

mắt lại ngủ tiếp.

Ninh Cốc đợi một lúc, vừa

mở miệng, Liên Xuyên đã lên tiếng: “Hỏi đi.”

“… À.” Ninh Cốc thoáng

ngừng, “Anh giam giữ bóc tách là để cho tôi nhìn thấy gì đúng không?”

“Nhìn thấy thứ tôi không

nhớ.” Liên Xuyên nói.

“Lúc ở thung lũng lạc lối,

tôi nhìn thấy thí nghiệm bí mật, anh đang ở trạng thái đó đúng không?” Ninh Cốc

hỏi.

“Ừ,” Liên Xuyên nhìn cậu,

“Cho nên Tề Hàng chắc chắn đã làm ở bộ tác huấn rất lâu, đây là một trong các

phương pháp huấn luyện của bộ tác huấn, cũng là phương pháp kết hợp với

Betelgeuse từng được dùng.”

“Tôi nhìn thấy một hành

lang kim loại.” Ninh Cốc nói, “Mấy người mặc đồng phục màu trắng, dẫn anh đi,

anh mặc quần áo ngủ màu xanh lam.”

Liên Xuyên ngước mắt nhìn

cậu: “Là đi huấn luyện kết hợp đúng không.”

“Không biết, thứ cuối cùng

tôi nghe thấy là chuẩn bị đánh thức Betelgeuse gì đó,” Ninh Cốc nói, “Nhưng đó

đều không phải mấu chốt… mấu chốt là, tôi nhìn thấy tranh.”

“Tranh?” Liên Xuyên nghiêng

đầu, “Tranh gì? Huấn luyện kết hợp được tiến hành ở bộ tác huấn, chỉ trong văn

phòng của trưởng quan mới có tranh.”

Ninh Cốc hồi tưởng lại cảnh

tượng lúc đó, vẫn còn cảm thấy sau lưng lạnh toát, cậu hít vào một hơi, rồi mới

chỉ vào mình: “Tôi.”

Liên Xuyên nhìn cậu không

nói gì.

“Trên tranh là tôi, bốn bức

tranh vẽ tôi, giống nhau… không, không giống nhau,” Ninh Cốc nhíu mày, “Bốn tôi

không giống nhau, mặt giống nhau, những chỗ khác không giống.”

“Trong hành lang?” Liên

Xuyên hỏi.

“Đúng, mới đầu không có,

anh đột nhiên quay đầu,” Ninh Cốc nói, “Tôi cũng quay đầu theo, thì nhìn thấy

trên tường có treo, bốn bức vẽ tôi, bốn! Anh không hiểu được cảm xúc của tôi

lúc đó đâu, quá đáng sợ!”

Liên Xuyên nằm dựa vào ghế,

nhìn trần nhà tựa như đang ngẫm nghĩ, mãi một lúc lâu vẫn không hề cử động.

“Ê!” Ninh Cốc duỗi tay quơ

quơ trước mặt hắn, “Nói xong hẵng ngủ tiếp.”

“Bốn bức tranh… có gì khác

nhau không?” Liên Xuyên chậm rãi ngồi thẳng dậy, “Cậu có thể…”

“Không thể.” Ninh Cốc.

Tuy độ khó hơi cao, nhưng

Ninh Cốc vẫn lục lọi ra được một cây bút từ trong nhà chú Điên, ngồi xổm xuống

ven tường.

Cây bút này cũng không phải

là một cây bút thật sự, mà là một cái que nhỏ cứng màu đen, có thể vạch ra

những đường màu đen lên tường, giống như bức “tranh” vẽ trên tường cạnh đó.

Đó là linh miêu tai đen chú

Điên vẽ.

Cậu ngắm, thực ra vẽ cũng

đúng đại khái, tuy chỉ có một hình tròn đại diện cho thân, bốn đường dựng đứng

làm chân, mà trên hình tròn nhỏ đại diện đầu có hai góc nhọn, hẳn là tai, phía

trên còn có ba đường ngắn, là búi lông đen trên tai linh miêu tai đen.

Chú Điên đã từng nhìn thấy

linh miêu tai đen.

Ninh Cốc vẫn luôn cảm thấy

rất nhiều lời chú ta nói đều không phải lời điên khùng.

Chỉ là đáng tiếc, giờ không

biết chú Điên đã đi đâu.

“Vẽ đi.” Liên Xuyên đứng

phía sau cậu, giơ bình chiếu sáng.

“Đừng có giục!” Ninh Cốc

nắm lấy bút, chạm ngòi bút vào tường.

May mà Liên Xuyên không bắt

cậu vẽ bốn Ninh Cốc kia ra, chỉ bảo cậu vẽ bốn ký hiệu khác nhau trên bốn cánh

cửa giống nhau trên nền tranh.

“Cầm bút đừng cầm như cầm

dao,” Liên Xuyên nói, “Dùng ngón tay…”

“Không thì ngài làm đi?”

Ninh Cốc quay đầu lại nhìn hắn.

“Cậu cứ tiếp tục.” Liên

Xuyên nói.

Ninh Cốc quay đầu trở về,

chọc ngòi bút lên tường, đầu tiên run lẩy bẩy vẽ ra một vòng tròn.

Do vẽ thật sự không được

tròn lắm, cậu không thể không giải thích: “Đây là một hình tròn.”

“Giật mình bừng tỉnh.” Liên

Xuyên nói.

Ninh Cốc quay đầu lại nhìn

hắn lần nữa: “Anh có ý gì đấy?”

“Vẽ đi.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc lại chọc ngòi bút

lên tường, vẽ một đường lượn sóng nằm ngang bên trong vòng tròn, tiếp tục kèm

theo lời thuyết minh: “Đây là một đường, không phải thẳng, mà là sóng.”

Liên Xuyên im lặng mất một

giây: “Cái tiếp theo, không cần vẽ vòng tròn nữa, vẽ luôn hình bên trong.”

“Rồi.” Ninh Cốc gật đầu,

chọc ngòi bút lên tường, vẽ ba đường lượn sóng giống nhau, “Đây là cái thứ

hai…”

Chuẩn bị vẽ hình thứ ba, có

hơi khó, lúc Ninh Cốc đang nghĩ ngợi xem phải vẽ hình sao bốn cánh kia như thế

nào, Liên Xuyên đã ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, rút bút ra khỏi tay cậu.

Ninh Cốc quay đầu sang nhìn

hắn.

Liên Xuyên vẽ một ngôi sao

bốn cánh lên tường.

Ninh Cốc ngỡ ngàng.

“Là cái này đúng không?”

Lúc Liên Xuyên hỏi, bút lại chạm vào tường, vẽ một đường thẳng đứng, “Còn có

cái này nữa, phải không?”

“…Đúng,” Ninh Cốc ngạc

nhiên nhìn chằm chằm hắn, “Anh nhớ ra rồi à? Đó là thứ gì?”

“Không cần nhớ ra,” Liên

Xuyên nhìn bốn hình vẽ trên tường, “Đây là biểu trưng của chủ thành.”

“Biểu trưng?” Ninh Cốc lại

ngỡ ngàng, “Sao tôi chưa nhìn thấy ở chủ thành bao giờ?”

“Chỉ khi đi gặp nhân viên

quản lý mới nhìn thấy được biểu trưng thành,” Liên Xuyên nói, “Cánh cửa màu đen

vẽ trong tranh, bên trong là toa xe chuyên chở đi gặp nhân viên quản lý.”

“Nghĩa là thế nào?” Ninh

Cốc ngừng suy nghĩ vì quá khϊếp sợ.

Liên Xuyên quay đầu sang,

nhìn cậu: “Bốn bức tranh kia, là bốn đời chủ thành khác nhau, cánh cửa giống

nhau, hình vẽ bên trên không giống nhau.”

“Có nghĩa là thế nào?” Ninh

Cốc tiếp tục ngây ra.

“Bốn đời chủ thành,” Liên

Xuyên nói, “Bốn Ninh Cốc.”

Ninh Cốc há hốc miệng,

không nói gì cả.

“Trưởng đoàn tới rồi.” Liên

Xuyên ném bút đi, đứng lên.

Ninh Cốc cũng đứng lên

theo, đang muốn đi ra cửa, Liên Xuyên giơ chân lên, chống một chân lên tường,

đế giày lướt qua mặt tường, sau khi một mảng tia lửa lóe lên, bốn biểu tượng vẽ

trên tường đã biến mất.

Liên Xuyên nhìn cậu: “Ngoài

cậu và tôi, không được có người thứ ba biết.”

“Ừ,” Ninh Cốc trả lời, hít

một hơi rồi chậm rãi thở ra, làm mình bình tĩnh lại, sau đó xoay người đi về

phía cửa, “Anh cứ ở đây đi, đừng đi ra ngoài, chú Điên nếu về, hẳn sẽ biết anh

là ai… Chắc chú ấy không về đâu.”

Liên Xuyên không nói gì,

ngồi trở về trên ghế nằm, nhắm hai mắt lại.

Trưởng đoàn và Lý Hướng

đứng bên ngoài nhà, trong tay cầm bình chiếu sáng.

Ninh Cốc im lặng đi tới

trước mặt hai người họ.

“Nhà của cháu, chú sẽ bảo

người làm một căn khác.” Lý Hướng nói.

“Không sao,” Ninh Cốc nói,

“Cháu ở tạm chỗ chú Điên cũng được, xa khu công sự, không dễ gây ra chuyện

phiền phức.”

Lý Hướng thở dài.

“Giờ đi Vịnh Lưỡi sao?”

Ninh Cốc nhìn về phía trưởng đoàn.

“Đúng.” Trưởng đoàn xoay

người, bước nhanh dẫn đường đi ra.

Gió rất mạnh, Ninh Cốc đeo

kính bảo hộ lên, lấy mũ trong túi ra đội lên, kéo mép mũ xuống sát mắt.

Đi theo sau trưởng đoàn một

lúc, cậu lại đẩy mép mũ lên đầu.

Không hiểu tại sao, đây rõ

ràng là nơi cậu quen thuộc tới nỗi không thể quen thuộc hơn, hiện giờ lại khiến

cậu bất an mãnh liệt, cứ luôn cảm thấy bên trong sương đen có cất giấu thứ gì

đó.

“Ăn gì chưa?” Lý Hướng hỏi.

“Chưa,” Ninh Cốc nói khẽ,

“Không đói bụng.”

“Chuyến này đi chắc sẽ

không tìm được Đinh Tử,” Lý Hướng nói, “Chỉ để dẫn cháu tới chỗ nó mất tích,

chúng ta tìm được kính bảo hộ của nó ở đó.”

Ninh Cốc bỗng quay đầu

sang.

Lý Hướng lấy ra một cái

kính bảo hộ, đưa cho cậu.

Lúc nhận lấy, tay Ninh Cốc

đã run lên, đây là cặp kính bảo hộ có viền màu đỏ mà cậu đổi được ở thung lũng

lạc lối.

Cậu gỡ kính bảo hộ của mình

xuống, lúc đổi sang cặp kính này, tay run tới mức không cầm chắc kính.

Dưới chân là con đường quen

thuộc, cậu đã từng đi một mình vô số lần, cũng đã từng cùng Đinh Tử đi vô số

lần, mà đây mới là lần đầu tiên cùng trưởng đoàn và Lý Hướng đi qua nơi này.

Không nói rõ được cảm xúc

trong lòng là thế nào.

Lý Hướng giao kính bảo hộ

cho cậu xong, cả ba người đều không nói gì nữa, cả đường đều cúi đầu đi về phía

trước.

Ninh Cốc cảm giác cả người

mình đều mơ màng.

Rõ ràng là nơi cậu lớn lên,

rõ ràng là nơi từ nhỏ tới lớn cậu đã ngang dọc trăm ngàn lần, mà hiện tại liếc

mắt nhìn về hướng nào, cũng đều cảm thấy xa lạ.

Mọi thứ đều đã thay đổi.

Lúc gió bỗng chốc thổi mãnh

liệt, sương đen cũng đậm đến mức bắt đầu tụ lại vặn vẹo thành từng đám.

Tới Vịnh Lưỡi rồi.

Trưởng đoàn quay đầu lại

nhìn cậu: “Theo sát hai chúng ta, đừng đi một mình.”

“Vâng.” Ninh Cốc gật đầu.

Trưởng đoàn và Lý Hướng đi

một trước một sau bảo vệ cho cậu, đi thẳng về phía đầu lưỡi màu đen đang không

ngừng liếʍ tới.

Sương đen quanh người càng

ngày càng dày, cuối cùng gần như còn không thấy rõ được bóng người.

Ninh Cốc biết, đi thêm trăm

mét về phía trước, bên tay phải sẽ có một sườn dốc xuống dưới, và một cánh cửa

sắt gần như không nhìn thấy được.

Đó là kho ngầm.

Kho ngầm nhốt những người

“đã từng là kẻ lữ hành”.

Bọn họ đã không còn là kẻ

lữ hành nữa. Chú Điên nói vậy.

Chú Điên cũng không hỏi cậu

đã từng đi tới kho ngầm chưa, đi vào thế nào, như thể hoàn toàn không ngạc

nhiên chút nào với thứ cậu nhìn thấy.

Trưởng đoàn cũng không hề

đi về hướng kho ngầm, đi qua sườn dốc kia xong thì dừng lại.

“Chính là ở đây,” Lý Hướng

ở phía sau hạ thấp giọng nói, “nơi nhặt được kính bảo hộ.”

Ninh Cốc quan sát xung quanh.

Không thấy rõ bất cứ thứ

gì, sương đen bị gió dữ không ngừng cuốn lên bay múa đã che lấp tất thảy.

Ninh Cốc cắn chặt răng, đè

nén xúc động muốn lớn tiếng gọi tên Đinh Tử trong lòng mình.

Nơi sương đen càng dày đặc

lại càng là thiên đường của dân bản địa, độ ấm trên người bọn họ sẽ thu hút

những ảo ảnh giữa bóng đêm đó, giọng nói sẽ càng dẫn nguy hiểm tới.

“Cháu từng hỏi chú,” giọng

trưởng đoàn rất khẽ, “biên giới của quỷ thành là nơi nào, bên ngoài sương đen

là gì, đúng không.”

“Vâng.” Ninh Cốc đáp khe

khẽ.

“Không chỉ một mình cháu

muốn biết,” trưởng đoàn nói, “Rất nhiều kẻ lữ hành đều muốn biết, chúng ta đang

sống trong một thế giới ra sao, tới ngày hủy diệt, chúng ta còn nơi nào để đi

không, thế giới này rốt cuộc có lối thoát hay không…”

Ninh Cốc im lặng.

“Cháu muốn nhìn không?”

Trưởng đoàn hỏi.

“Cái gì?” Ninh Cốc ngạc

nhiên nhìn vào gáy trưởng đoàn.

“Biên giới là gì, bên ngoài

sương đen là gì,” trưởng đoàn nói, “Con đường mà những người mở đường tò mò đó

đã đi qua.”

Chưa chờ cho Ninh Cốc trả

lời, trưởng đoàn đã đi về phía trước, đi vào trong sương đen càng nồng đậm.

“Bám chặt,” Lý Hướng hạ

thấp giọng nói, “Chú ý xung quanh.”

Ninh Cốc bước nhanh về phía

trước, đuổi theo trưởng đoàn.

Cậu vẫn chưa bao giờ đi vào

vị trí sâu tới vậy, gió vẫn thổi rất mạnh, sương đen cũng vẫn rất dày, nhưng

hơi thở có thể ngửi thấy lại bắt đầu hơi xa lạ.

Mặt đất dưới chân cũng dần

dần trở nên gập ghềnh, giống như đang bước trên hoang nguyên sắt đen.

Đi về phía trước thêm một

lúc, chân Ninh Cốc va vào một thứ gì đó cứng rắn.

Cậu hạ bình chiếu sáng

xuống, nhìn thấy một cây gậy màu đen, cắm thật sâu vào lòng đất, cậu duỗi tay

tới nắm lấy cây gậy lay lay, lại phát hiện cây gậy này như đã hòa vào với mặt

đất thành một thể, không tài nào lay động được mảy may.

“Tới rồi.” Trưởng đoàn nói.

Ninh Cốc nhanh chóng liếc

mắt nhìn về phía trước.

“Chỉ có vài giây thôi,”

trưởng đoàn nói, “Cháu phải nhìn rõ, nhớ kỹ, sau đó chúng ta sẽ kinh động tới

dân bản địa, cần phải lập tức thoát khỏi đây.”

“Vâng.” Ninh Cốc không rõ

lời trưởng đoàn nói có ý gì, nhưng vẫn nhìn chằm chằm thật chặt vào phía trước.

“Lý Hướng.” Trưởng đoàn

chậm rãi giơ tay lên.

“Ừ.” Lý Hướng đáp.

Tay trưởng đoàn đột ngột hạ

thấp xuống.

Ninh Cốc cảm nhận được chấn

động dưới lòng bàn chân mình, chấn động này mang theo sóng khí nháy mắt đã bùng

nổ bên chân trưởng đoàn, màn sương đen xung quanh đều bị cuốn lên trong một

giây này, cuốn thành làn sóng màu đen, tản thật nhanh ra bốn phía.

Ngay sau đó, Lý Hướng phóng

thích năng lực phòng ngự, sương đen như thể bị một cái l*иg vô hình chắn bên

ngoài phạm vi một nửa đường tròn xung quanh bọn họ.

Bình chiếu sáng chiếu rọi

bốn phía.

Thế giới bị che lấp dưới

màn sương đen bỗng chốc hiện lên trước mắt Ninh Cốc.

Trên mặt đất cắm đầy những

thanh kim loại dài có ngắn có, giống như đống hoang tàn của bãi tha ma kim

loại.

Mà giữa những cây gậy đó,

lại chất đầy… người.

Gần như lấp kín mọi khe hở.

Kẻ lữ hành đã mất đi sinh

mạng.

“Đây là…” Giọng Ninh Cốc

khàn khàn, “thứ gì?”

“Bất kể đi ra bao xa, xa

đến không bao giờ nhìn thấy bọn họ nữa,” Lý Hướng nói, “Cuối cùng, thân thể của

bọn họ đều sẽ xuất hiện tại đây.”

“Không ai biết bên đó là

thứ gì,” trưởng đoàn nhìn Ninh Cốc, “Người rời đi, cuối cùng đều sẽ trở lại nơi

này, biến thành một khối thể xác vĩnh viễn không thối rữa, cũng vĩnh viễn không

cử động nữa, không chết, mà cũng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.”