Dung Thành

Chương 24: “Liên Xuyên của tôi,” Ninh Cốc lặp lại, “Chủ thành chia cho anh một nửa.”

Đau.

Đầu đau.

Đầu đau mông đau eo đau tay đau chân cũng đau…

Ninh Cốc biết cảm giác đau đớn này thuộc về visual anh tuấn của quỷ thành, tuy rằng cơn đau trước đó cũng chân thật giống vậy, nhưng sau khi được trải nghiệm ba lần, cậu đã có thể cảm nhận được rõ rệt, cơn đau đi kèm với tuyệt vọng và giãy giụa mới là của Liên Xuyên.

Có điều cậu vẫn chưa biết được tại sao mình lại bị đau như vậy.

Dựa vào kinh nghiệm tổng kết sau những lần bị thương trong quá khứ, cho dù là ngất xỉu hay là ngủ hay là trạng thái nhắm mắt nào đó đi nữa, trước lúc tỉnh táo hoàn toàn đều không nên mở mắt.

Nếu có người đang chờ đánh mày thẩm vấn mày tra tấn mày, vậy thì vào ngay lúc mày mở mắt ra, tất cả những chuyện này sẽ có thể bắt đầu.

Đầu tiên phải xác định được tình huống xung quanh, đặc biệt là ở nơi quỷ dị đầy những điều khó hiểu như thung lũng lạc lối, lại còn là sau một trận giằng co không rõ là đánh nhau rồi hay là chưa đánh.

“Đừng giả vờ nữa.” Một giọng nói vang lên bên tai.

Giọng nói này nằm ngoài dự kiến của Ninh Cốc, khoảng cách quá gần, mặt cũng có thể cảm nhận được hơi thở phả tới lúc người này nói.

“Tôi biết…”

Ninh Cốc vung tay về nơi giọng nói kia phát ra, sau đó mới nhảy dựng dậy mở mắt ra.

Bốp!

Có thể đoán ra được từ xúc cảm, mình vừa vỗ một cái lên một khuôn mặt, giòn giã.

Lúc quay đầu lại nhìn về phía giọng nói phát ra, cậu nhìn thấy một người đeo mặt nạ dơi đầu chó, đang đứng ôm mặt cách mình chừng hai mét.

Ninh Cốc không có thì giờ để ý tới chuyện khác, đầu tiên nhanh chóng quan sát xung quanh một vòng, phát hiện mình đã không còn ở cái giếng trước đó nữa, mà ở dưới cùng của cái giếng có dạng trên to dưới nhỏ đã nhìn thấy vào lần đầu tiên tới thung lũng lạc lối.

Ngẩng đầu nhìn qua, từng tầng hang động chiếu ra ánh sáng đỏ kéo dài về phía trước, khí thế hào hùng.

Liên Xuyên đâu?

Hang động đứng vừa rồi đâu?

Một kẻ…hai kẻ…ba kẻ trước mắt này……

Bên cạnh dơi đầu chó không biết từ khi nào đã có bảy tám người lặng lẽ xuất hiện, nhìn ra được đều là con dơi.

Cả bầy con dơi này là từ đâu ra?

Ninh Cốc sực nhớ tới lời lão mù nói.

Đây là hang ổ của Cửu Dực.

Cửu Dực là thủ lĩnh của các con dơi, cũng chính là con dơi đầu chó mới vừa bị mình vả miệng.

Được lắm, không hổ là ác bá quỷ thành, vả Cửu Dực một vả trong hang ổ của Cửu Dực.

“Em nói là nên trói nó lên mà.” Một con dơi gầy gò đứng bên cạnh Cửu Dực nói, “Trói vào nhỉ?”

“Đi lấy dây thừng đi.” Cửu Dực nói.

Vài con dơi chạy đi.

Cửu Dực chậm rãi đi tới trước mặt Ninh Cốc, tầm mắt quan sát cậu từ trên xuống dưới.

Ninh Cốc cũng không hề nể nang, gật gù trên dưới đánh giá ngược lại gã.

Có điều, Cửu Dực trông không giống như trong tưởng tượng của Ninh Cốc, ngoài một tấm mặt nạ che mất nửa khuôn mặt ra thì không còn nhìn thấy bất cứ dấu vết cải tạo nào trên người gã nữa.

“Liên Xuyên đâu?” Cửu Dực duỗi ngón trỏ, chỉ vào mặt Ninh Cốc, lúc chỉ cách còn có nửa cánh tay, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng, một cái gai nhọn kim loại duỗi dài ra, chọc lên mặt Ninh Cốc.

Ồ, vẫn có cải tạo, thủ lĩnh của con dơi cải tạo cũng phải tinh xảo hơn người khác nhiều.

“Liên Xuyên là ai?” Ninh Cốc duỗi tay ra búng, “keng” một cái gạt gai nhọn trên ngón tay Cửu Dực ra khỏi mặt mình.

“Đừng có mà giả ngu,” Cửu Dực nói, “Kẻ lữ hành mà lại không biết Liên Xuyên là ai?”

“Tôi mới đẻ sáu tháng trước,” Ninh Cốc nói, “Lần đầu tới chủ thành, Liên Xuyên là nhân vật tầm cỡ nào hay sao mà tôi phải biết là ai?”

Cửu Dực dừng lại, nhìn chằm chằm vào cậu mãi một lúc rồi mới quay đầu sang nói với con dơi bên cạnh: “Kiểm tra thử xem não nó có hỏng không.”

“Anh không biết chuyện kẻ lữ hành có thể sinh trưởng cấp tốc cơ á?” Ninh Cốc chậc một tiếng, “Trông anh cũng giống thủ lĩnh, chuyện này mà cũng không biết, lên làm thủ lĩnh thế nào được vậy?”

Cửu Dực xoay đầu trở về, trợn trừng mắt nhìn cậu.

Ninh Cốc không để ý đến gã, tranh thủ thời gian nhìn đông ngó tây, quan sát địa hình, tìm kiếm con đường chạy trốn.

“Sinh trưởng cấp tốc!” Cửu Dực đột nhiên quát to một câu.

Tiếng quát to mang theo cả tiếng vọng khiến cho Ninh Cốc giật mình tới nỗi sau lưng cũng hết đau.

“Sinh trưởng cấp tốc là chân tay bị gãy nhanh chóng mọc lại! Người duy nhất có thể sinh trưởng cấp tốc đã chết từ mười năm trước rồi!” Cửu Dực lại rống lên, “Chưa bao giờ nghe thấy trẻ con sáu tháng sinh trưởng cấp tốc thành đàn ông trưởng thành hết!”

“Chưa nghe thấy là đúng rồi,” Ninh Cốc câu khóe miệng, “Tôi lừa anh mà.”

“Đánh nó.” Một con dơi nói.

“Trói lên rồi đánh.” Cửu Dực nói.

Đánh nhau với con dơi, Ninh Cốc vẫn rất có tự tin, chẳng qua chỉ là nhảy được cao hơn một chút, linh kiện kim loại chịu được đánh hơn, với có một vài linh kiện hình như có thể phóng điện, đυ.ng vào là đau.

Nhưng con dơi đánh nhau thì lại khác kẻ lữ hành, hoàn toàn không có chuyện một đấu một, cùng lúc tám con xông lên.

Ninh Cốc mới vừa đạp cho tên ở giữa một phát, người đã bị đánh cho mười cú.

Cậu mất một giây do dự xem nên chạy hay không chạy, sau khi ăn thêm vài cú đánh, cậu liền xoay người nhảy lên trên một tảng sắt lớn cạnh đó, đá bay hai con dơi, đùi bị một đám con dơi đá cho suýt không gập lại được, còn có một con dơi nhảy lên phía trên cậu.

Cậu nhanh chóng nhảy từ trên tảng sắt xuống, nhưng rồi trên lưng vẫn bị thứ gì đó chọc phải.

Đã vậy lần này còn chọc cậu bị thương.

Giận dữ sôi gan.

Đường đường là quỷ thành…thôi dẹp đi còn đường đường gì nữa, rời khỏi quỷ thành bị đánh, liên tục bị đánh, không có một lúc nào là được mở mày mở mặt gì hết!

Hiện giờ mấy con dơi tép riu này còn định trói cậu lại rồi đánh!

Vẫn chưa biết còn có thể về được quỷ thành hay không, cọng rơm cứu mạng duy nhất của cậu là Liên Xuyên thì không biết đang ở đâu, giờ lại uất ức bị một đám ranh con dơi vây đánh ở hang ổ của con dơi, đại ca chúng nó còn đang đắc ý đứng bên cạnh như đang xem kịch…

Cảm giác này làm cậu nhớ tới tình cảnh hai cái giá kim loại đánh nhau trên sân khấu, quá là…nghẹn uất.

Đường đường là! Kẻ lữ hành!

Từ nhỏ tới lớn, cho dù có bị treo trên tháp đồng hồ thị chúng đi nữa, cậu cũng chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy.

Giận dữ! Sôi gan!

“Bọn mày,” Ninh Cốc đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mấy con dơi đang đuổi tới, cảm giác lửa giận đã đốt hừng hực cho mắt mình cũng nóng bỏng, “đi chơi cứt hết đi.”

Cùng với một chữ cuối cùng, tất cả mọi người đều cảm nhận được chấn động.

Chấn động này có vẻ đến từ trong cơ thể, không có tiếng vang, mà không khí đều phảng phất như đã đọng lại.

Có gợn sóng xao động.

Chỉ trong nháy mắt.

Ánh sáng đỏ trong hang ổ của Cửu Dực đã tắt ngóm.

Lúc bên trong hang động lại sáng lên ánh đỏ một lần nữa, ngoại trừ Cửu Dực, mọi con dơi con đều đã ngã xuống mặt đất, đau đớn ôm lấy đầu rêи ɾỉ.

Ninh Cốc không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy chỗ lưng bị chọc ra vết thương vẫn còn đau.

“Lợi hại,” Cửu Dực giơ cánh tay lên, vỗ tay mấy lần, “Lợi hại, chẳng trách chủ thành lại phái Liên Xuyên tới bắt cậu.”

“Liên Xuyên đâu.” Ninh Cốc không vòng vo với gã, Cửu Dực thoạt nhìn có vẻ thần kinh, nhưng không phải là loại người vòng vo quanh co là có thể hòa hoãn rồi bàn điều kiện.

“Không biết,” Cửu Dực nhìn vào đám tay chân gã đang dần bò dậy, “Nhưng tôi có thể giúp cậu.”

Ninh Cốc không nói gì, chỉ nhìn vào gã.

“Tôi có thể giúp cậu tìm Liên Xuyên, bất kể là người hay vật ở đây, nếu con dơi đã bảo không tìm thấy thì sẽ không một ai có thể tìm thấy được,” Cửu Dực đi đến ngồi trên bục sắt, duỗi gai nhọn trên ngón tay ra, gõ từng cái lên bục, “Tôi còn có thể đưa cậu an toàn ra được bên ngoài.”

“Điều kiện.” Ninh Cốc hỏi.

“Liên Xuyên thuộc về tôi,” Cửu Dực nói, “Sau này lúc cậu định tiêu diệt chủ thành, phải để lại cho con dơi một nửa.”

Lần này Ninh Cốc im lặng lại không phải là vì muốn áp chế gã bằng khí thế, mà là vì những lời này của Cửu Dực làm cho cậu thật sự không biết phải làm thế nào mới nhịn được không hỏi gã có bệnh kín gì trong não bộ không.

“Cậu cảm thấy tôi bị điên đúng không?” Cửu Dực hỏi.

“Bình thường.” Ninh Cốc nói.

“Chủ thành có nhiều thể thí nghiệm thất bại, bị tiêu hủy, bị vứt bỏ, công khai lẫn bí mật như vậy, số lượng đều không đếm xuể,” Cửu Dực chống tay lên má, gai nhọn trên ngón tay gõ từng nhịp lên mặt nạ, “Đều là vì sao? Những kẻ bị ném vào trong đường sương mù là vì sao?”

“Đường sương mù là cái gì?” Ninh Cốc hỏi.

“Đường hầm đi lạc,” Cửu Dực nhìn cậu, “Không phải cậu mới nửa tuổi thật đấy chứ? Thứ này mà cũng không biết?”

“Không biết tên khoa học thôi.” Ninh Cốc nói.

“Những thứ tôi mới vừa nói, cậu cũng không hiểu đấy à?” Cửu Dực hỏi.

Đúng là không hiểu, nhưng hiện giờ cậu cũng không có hứng thú với bất cứ thể thí nghiệm nào ngoài Liên Xuyên.

“Sao anh lại không sao?” Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào mặt nạ của Cửu Dực, mới nãy cho dù đã xảy ra chuyện gì đi nữa, Cửu Dực không chịu ảnh hưởng cũng là sự thật.

“Tôi?” Ngón tay vẫn luôn gõ lên mặt nạ của Cửu Dực dừng lại, nhẹ nhàng quơ quơ, “Tôi không có não.”

Vậy mà lại bị đạo lời thoại.

Đây là phản ứng đầu tiên của Ninh Cốc.

“Tôi không có não——” Cửu Dực giang tay, ngửa mặt kêu lên đầy sung sướиɠ, “Chủ thành không có biện pháp nào với tôi—— thi nhân cũng bó tay với tôi! Tề Hàng cũng bất lực với tôi!”

Ninh Cốc khϊếp sợ nhìn gã, lần đầu tiên thấy có người mừng như điên vì không có não.

“Nhưng mà,” Cửu Dực rụt tay về, tiếp tục chống tay lên má, cười với cậu, “Tôi cũng không thể nào rời khỏi thung lũng lạc lối, một năm lên trên hít thở không khí một lần thôi.”

“Rỗng à?” Ninh Cốc chỉ vào đầu của gã.

“Đặc!” Cửu Dực nói, “Chết hết rồi thôi.”

Ninh Cốc im lặng.

“Thế nào? Điều kiện của tôi ấy.” Cửu Dực trở lại chủ đề chính.

Nói chuyện với Cửu Dực quả nhiên không có hiệu suất bằng nói chuyện với Liên Xuyên, Liên Xuyên sẽ không nói lạc đề.

“Liên Xuyên thuộc về tôi,” Ninh Cốc nói, “Sau khi diệt chủ thành…”

Cậu nói những câu này không hề tự tin một chút nào: “Chia cho anh một nửa địa bàn.”

“Hắn ta muốn gϊếŧ cậu đấy,” Cửu Dực nhìn cậu, “Hắn ta bắt cậu chính là vì muốn giao nộp cậu cho chủ thành, cậu không biết à? Bọn họ cần nguyên liệu đặc biệt, giống như cậu, nếu không thì những thể thí nghiệm đó của bọn họ mãi mãi đều chỉ là những cái xác không hồn, cậu nên giao Liên Xuyên cho tôi, tôi sẽ giúp cậu gϊếŧ hắn ta.”

“Nguyên liệu,” Ninh Cốc nghĩ ngợi, “Dùng như thế nào?”

“Giống như cậu?” Cửu Dực đứng lên, đi đến trước mặt cậu, gai trên ngón tay chọc qua lại trên người cậu, “Trói lại, cắm một đống dây lên đầu, tiêm cuồn cuộn không ngừng, cuồn cuộn không ngừng vào những cái xác rỗng đó…”

“Đừng chạm vào tôi.” Ninh Cốc nghe thôi mà lưng cũng nổi da gà, không biết là thật hay là giả, cậu vung tay gạt phăng tay Cửu Dực đi.

“Không thì cậu hỏi Liên Xuyên đi,” Cửu Dực lùi lại, “Nhưng hắn ta chắc chắn sẽ không nhớ rõ.”

“Anh ta là thể thí nghiệm đi đầu.” Ninh Cốc nói.

“À, đúng, hai người đã gặp mặt thi nhân,” Cửu Dực gật đầu, “Thi nhân muốn Liên Xuyên…”

Ninh Cốc vừa định mở miệng, Cửu Dực đã đột nhiên đập chân một cái: “Giờ chúng ta phải đi ngay, chậm sẽ bị thi nhân giành mất!”

“Dẫn tôi đi tìm anh ta.” Ninh Cốc nói.

“Điều kiện.” Cửu Dực nói, “Chúng ta vẫn chưa chốt xong giao dịch.”

“Liên Xuyên của tôi,” Ninh Cốc lặp lại, “Chủ thành chia cho anh một nửa.”

“Liên Xuyên của tôi.” Cửu Dực nói.

“Tôi tự tìm,” Ninh Cốc nói, “Chủ thành không có phần cho anh.”

Cửu Dực nhìn chằm chằm vào cậu, mãi một lúc sau mới hỏi: “Tại sao? Sao cậu cứ khăng khăng phải cứu hắn ta?”

“Anh ta đã cứu tôi.” Ninh Cốc nói.

“Là tôi!” Cửu Dực quát, “Mẹ nó, là tôi cứu cậu!”

“Anh cứu tôi ở đâu?” Ninh Cốc hỏi.

“Người của tôi tìm được cậu ở một hang động bỏ hoang gần hang động đứng Ngâm Tụng.” Cửu Dực nói.

“Tại sao tôi lại ở đó,” Ninh Cốc hỏi, “Chuyện cuối cùng tôi nhớ được là Liên Xuyên xách tôi nhảy vào hang động đứng.”

“Sao tôi biết được!” Cửu Dực rống lên.

“Cho nên là anh ta cứu tôi,” Ninh Cốc nói, “Không phải là anh, anh ta vì cứu tôi nên mới mất tích.”

Cửu Dực nở nụ cười, cười mãi một lúc, rồi đột nhiên giang tay lên, búng ngón tay, gai nhọn trên ngón tay phát ra tiếng.

Trên vách động xung quanh xuất hiện vài bóng đen.

“Đi tìm Liên Xuyên,” Cửu Dực nói, “Dưới đáy hang động đứng Ngâm Tụng, nhanh lên, nhân lúc thi nhân chưa tỉnh.”

Tiểu đội nhẫn đen đi tìm Liên Xuyên, hiệu suất sẽ cao hơn nhiều so với Ninh Cốc đi tìm, bọn họ đã quen thuộc địa hình nơi đây, đi lại cũng không bị ngăn cản.

Nhưng Ninh Cốc vẫn kiên trì muốn tự đi tìm.

Cậu không muốn ở cạnh Cửu Dực lâu, sợ bị tên quái không não này lây bệnh cho.

Còn bởi vì sốt ruột nữa.

Lúc tìm thấy Liên Xuyên, cậu cần phải có mặt, cậu không tin được Cửu Dực thay đổi thất thường này, người này có quan hệ dây mơ rễ má rất sâu với chủ thành, dù sao thì thung lũng lạc lối cũng từng là lãnh địa của chủ thành.

Còn cả vì những câu nói đó của Cửu Dực.

Những thể thí nghiệm thất bại của chủ thành, một vạn, hoặc còn nhiều hơn, hoặc còn có những thứ khác, có một bộ phận trong đó đã bị ném vào thung lũng lạc lối.

Cậu nghi ngờ rằng Cửu Dực không não mà vẫn có thể sống này biết đâu cũng chính là một thể thí nghiệm.

Những lời nói này thậm chí còn làm cậu nghĩ tới kho ngầm bí ẩn ở quỷ thành, không ai được đi vào, rất nhiều người căn bản còn không biết trong kho ngầm có gì.

Những người “đã từng là kẻ lữ hành” trong kho ngầm…

Kể từ sau khi biết được Liên Xuyên là thể thí nghiệm, cậu đã cảm thấy ai là thể thí nghiệm cũng không lạ.

Một người sống sờ sờ như vậy, hầu hết thời gian đều như thể không có cảm xúc, nhưng mình lại biết hắn đã từng có những cảm thụ đó, dù đều là đau đớn.

Đau đớn mới là thứ chân thật nhất.

Trưởng đoàn từng nói: “Phải đau thì cháu mới nhớ được.”

Liên Xuyên vậy mà lại là thể thí nghiệm.

Tại sao Liên Xuyên lại phải cứu cậu, Ninh Cốc cũng không chắc chắn lắm.

Cậu chỉ biết trong tay mình có lá bài tẩy khống chế được Liên Xuyên, nhưng sở dĩ Liên Xuyên có thể đánh cược lớn như vậy… là bởi vì hắn biết rằng mình cũng có thể cứu hắn.

Nếu đã là vậy, thì cậu phải cứu Liên Xuyên.

Cứu Liên Xuyên xong cậu mới hiểu rõ được rất nhiều chuyện.

Kẻ lữ hành vẫn luôn đối kháng, làm kẻ địch với chủ thành, sẽ bị cướp bóc, sẽ bị sát hại…rốt cuộc là sự tồn tại ra sao.

Còn cả trưởng đoàn tựa như một người cha của cậu, có hiền hoà có nghiêm khắc có thưởng có phạt, làm cậu sợ hãi rồi cũng làm cậu cảm thấy an toàn…

Cha mẹ cậu……

“Mày đừng tưởng rằng mày thật sự là chúa cứu thế.” Một con dơi nhỏ đi phía sau Ninh Cốc vừa đi vừa nói.

Con dơi nhỏ có tên Phúc Lộc này là người Cửu Dực phái tới trông coi cậu, Ninh Cốc quay đầu lại nhìn thoáng qua, thân thể nhỏ xíu như vậy, một đấm của mình đã xuyên được người nó.

“Thế là mày à.” Ninh Cốc nói.

“Tao đương nhiên cũng không phải,” Phúc Lộc nói, “Tao chỉ muốn nhắc mày thôi, cái chìa khóa bí mật kia có đến mấy trăm viên liền.”

“Cái gì?” Ninh Cốc sững sờ.

“Mày trộm chìa khóa bí mật từ tay Mắt hoa cúc đúng không?” Phúc Lộc nói, “Tuy ai cũng muốn có thứ kia, nhưng trong thung lũng lạc lối có đến mấy trăm viên, truyền thuyết nói rằng phải tìm được hết mới có tác dụng, trong mấy trăm viên cũng có đến mấy trăm viên ở trong đường hầm đi lạc, không ai lấy được.”

“Mày có biết đếm số không đấy?” Ninh Cốc không nhịn được hỏi.

“Tao chỉ muốn nói cho mày biết, mày có cầm cũng không có tác dụng,” Phúc Lộc nói, “Đừng tưởng cầm được một viên là có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ được Cửu Dực.”

Ninh Cốc thấy rất cảm động.

Phúc Lộc vòng vèo như vậy chỉ để bảo vệ thủ lĩnh nhà mình.

Thung lũng lạc lối không có kẻ lữ hành ghé thăm trông có vẻ rất vắng lặng, rất nhiều nơi đều rất yên tĩnh, đi ngang qua mấy đại sảnh giao dịch đều không thấy chủ tiệm đâu, chỉ có từng đống hàng thượng vàng hạ cám đặt dưới đất.

Tiểu đội nhẫn đen đã chia nhau đi đến hang động đứng Ngâm Tụng, chỉ có một nhẫn đen đang đi phía trước dẫn đường cho Ninh Cốc, trên người Ninh Cốc không có những cải tạo trâu bò, không thể nhảy nhót tung tăng trên vách hang động, nên phải ngồi xe quặng đi xuống.

Đường đi rất phức tạp, không có Liên Xuyên ở bên, sau ba lối rẽ Ninh Cốc đã chẳng biết mình đang ở đâu.

Chỉ biết nãy giờ vẫn luôn đi xuống dưới.

Cuối cùng, bọn họ dừng chân trước một hang động chật hẹp ngập kín ánh sáng đỏ, nhẫn đen dẫn đường quay đầu lại: “Trước lúc xe dừng nhớ đừng nói gì, đánh thức thi nhân thì không ai sống nổi đâu.”

“Đi.” Ninh Cốc nói.

Xe quặng trông giống như một cái chén sắt, ba người đứng vào trong đã chật, Ninh Cốc dựa vào thành chén, lúc xe khởi động, cậu nhìn thấy bên dưới có đường ray.

Đường ray uốn thành từng vòng tròn lớn trên vách đá hang động đứng, như thể sắp rơi xuống vực sâu.

Tốc độ của xe quặng rất nhanh, Ninh Cốc chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác hạ xuống dưới nhanh như vậy, tức khắc cảm thấy căng thẳng, tay nắm chặt lấy mép chén.

Phía dưới cùng của hang động đứng Ngâm Tụng đã không còn ánh sáng đỏ nữa, mà chỉ là một mảng tăm tối.

Xe quặng dừng lại, Ninh Cốc cảm nhận được cơn lạnh thấu xương.

Tuy nơi này không có gió, nhưng lạnh giá ở đây còn có khả năng xuyên thấu hơn cả giá lạnh ở quỷ thành, Ninh Cốc rùng mình một cái.

Đáy hang động đứng không bằng phẳng, là một cánh rừng tạo thành từ cọc nhọn cao bằng hai đầu người, nhìn như thể một nơi để tra tấn.

Mấy nhẫn đen linh hoạt leo lên từ cọc nhọn rồi nhảy xuống trước mặt bọn họ.

Một tên trong đó giơ tay ra hiệu.

Ám hiệu quá đơn giản, hoàn toàn không có tính bảo mật, Ninh Cốc liếc mắt đã nhìn ra được, động tác tay vạch một đường lên cổ, đầu xoay một cái này có nghĩa là đã tìm được Liên Xuyên.

Hơn nữa, còn là một Liên Xuyên đã chết.

Ninh Cốc không thể nói rõ mình có tâm trạng ra sao, cậu cũng không buồn bã đến nhường nào, linh cẩu lúc nào cũng muốn gϊếŧ cậu, bắt cậu, từng đánh cậu vô số lần, hoàn toàn không hề thân thiện với cậu, giờ nói chết là chết.

Không có Liên Xuyên, những bí mật đó chưa chắc sẽ không phá giải được.

Không có Liên Xuyên, cậu vẫn có thể bàn bạc điều kiện với Cửu Dực để bảo vệ bản thân.

Nhưng mà…

Trong lòng cậu lạnh run, tâm trạng cũng tụt xuống theo nhiệt độ không khí ở nơi này.

Dù sao thì, theo cách hiểu của cậu, Liên Xuyên chết chính là vì để cậu được sống sót.

Bốn phía chỉ có tiếng bước chân rất khẽ của vài người, trong rừng cọc nhọn dường như cũng không có những thứ khác, cũng không cảm nhận được bất kỳ dấu vết nào của thi nhân hay Tề Hàng.

Bọn họ đi xuyên qua rừng cọc nhọn, trước mặt xuất hiện một mảnh đất bằng phẳng nho nhỏ, đi tiếp về phía trước là một cửa động rất lớn.

Trong cửa động là sương đen mà Ninh Cốc quen thuộc, và cả ánh sáng đỏ tối tới nỗi đã gần như bị sương đen lấp mất.

Nhìn vào trong cửa động xong, cả người cậu đều cứng đờ.

Trong vài mạt sương đen ló ra tia sáng vàng mờ ảo, đang xoay tròn xung quanh cậu không ngừng nghỉ.

Ninh Cốc còn chưa kịp hiểu rõ đây là thứ gì, một mạt sương đen đã xuyên qua ngực Liên Xuyên.