Lôi Dự dừng xe, lúc quay đầu sang chuẩn bị đánh thức Liên Xuyên, Liên Xuyên đã mở mắt, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra được vẻ mệt mỏi, ánh mắt sáng đến nỗi làm người hoài nghi vừa nãy hắn đã giả vờ ngủ.
“Muốn đến nhà tôi không?” Lôi Dự hỏi, “Để dì Xuân làm cho cậu ít thức ăn, hôm nay không ăn đồ phân phối.”
“Thôi,” Liên Xuyên mở cửa xuống xe, “Tôi về đi ngủ luôn.”
Linh miêu tai đen đứng dậy khỏi ghế sau, nhẹ nhàng nhảy qua cửa kính xe, lập tức đi vào tòa nhà Liên Xuyên ở.
“Liên Xuyên.” Lôi Dự cách cửa xe gọi hắn.
Liên Xuyên xoay người, nhoài người trước cửa sổ xe: “Vâng?”
Trong một nháy mắt này, mới mơ hồ nhìn ra được hắn không có tinh thần lắm, nhưng trạng thái này đã biến mất rất nhanh.
“009 hơi kỳ lạ đúng không?” Lôi Dự hỏi.
Bàn tay đang chống lên cửa kính xe của Liên Xuyên nhẹ nhàng đẩy một cách, đẩy mình ra xa khỏi cửa sổ xe: “Không có, năng lực của tư liệu không trùng lặp, mỗi lần đều không giống nhau, nếu muốn nói kỳ lạ thì tư liệu nào cũng kỳ lạ cả, nhưng đều không khác nhau lắm.”
“Tôi cảm thấy…” Lôi Dự còn chưa nói xong, Liên Xuyên đã xoay người đi về phía nhà.
“Tôi không cảm thấy,” hắn vừa đi vừa nói, “Mau trở về đi thôi, muộn rồi.”
Lôi Dự hỏi câu này, là căn cứ vào phản ứng của Lưu Đống, trước đây vẫn chưa hề có tư liệu nào bị phá hủy lại có thể làm cho gã phải đập bàn.
Có điều, lúc hỏi ra khỏi miệng, gã đã không trông cậy vào chuyện Liên Xuyên sẽ trả lời.
Liên Xuyên rất am hiểu cách che giấu, am hiểu đến mức người khác thậm chí còn không phán đoán ra được cả đời này hắn có từng che giấu chuyện gì không, nhưng có thể chắc chắn rằng thứ hắn vẫn luôn không hề che giấu là sự không tin tưởng vào người khác.
009 có kỳ lạ hay không, tôi đều sẽ không nói với anh, tôi không tin anh.
Bất cứ kẻ nào, tôi cũng không tin được.
Sự cảnh giác ngay từ lúc hắn hiểu chuyện đã phảng phất như một phần của khí chất trên người hắn, không biết là từ đâu mà đến.
Sống sót trưởng thành giữa những huấn luyện gần như không còn người sống ngày này qua ngày khác ở bộ tác chiến cũng không phải toàn bộ nguyên nhân, vỏn vẹn chỉ làm cho loại cảnh giác này biến thành “lạnh lùng” rồi thì “máu lạnh” trong mắt người ngoài mà thôi.
Lôi Dự thở dài, quay đầu xe.
Có mèo ở đó, nên thật ra cũng không cần quá lo lắng.
Chắc cũng chỉ có mình Đại Ca là còn có thể khiến Liên Xuyên tin tưởng, dù sao thì Đại Ca cũng đã không còn là người nữa.
,
Rất buồn nôn.
Lúc tắm đã buồn nôn, mà vẫn không tài nào nôn ra được.
Khi hắn đi ra khỏi phòng tắm, Đại Ca đang ngồi ngay ngắn ở cửa.
“Không ổn lắm đâu,” Liên Xuyên kéo khăn tắm quấn trên thắt lưng, “Ngộ nhỡ tôi quên mất có anh ở đây, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra thì sao?”
Đại Ca quay đầu bỏ đi.
“Anh muốn ăn gì không?” Liên Xuyên đi đến trước hòm cung cấp đồ phân phối, mở ra xem, bữa tối do hệ thống tự động phân phát cho vẫn còn, hắn lấy hộp ra, nhìn chữ bên trên, “Có táo, rau củ, cả thịt bò nữa.”
Đại Ca nhảy lên nằm xuống trên sofa.
“Anh ăn thức ăn thật sự bao giờ chưa?” Liên Xuyên để hộp lên bàn, “Không phải đồ phân phối, cũng không phải đồ ăn dì Xuân làm, là loại được ghi chép trong tài liệu lịch sử ấy, đồ ăn phi nhân tạo.”
Đại Ca nhắm hai mắt lại.
“Trước đây chúng ta từng nói chuyện này rồi à?” Liên Xuyên xoa xoa mặt, đi về phía khoang ngủ, “Tôi ngủ trước đây, vẫn còn có năm tiếng nữa.”
Thời gian ngủ bắt đầu từ 12 giờ đêm cấm đi lại kéo dài tới 8 giờ, trên khoang ngủ sẽ hiện đếm ngược từ 8.
Khoang ngủ của chủ thành có kiểm soát nghiêm ngặt, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể tiến vào khoang ngủ, ngoài việc có thể khôi phục thể lực, tinh lực, các loại lực, khoang ngủ còn có thể kịp thời phát hiện và chữa trị một vài vấn đề của cơ thể.
Đối với Liên Xuyên, khoang ngủ là một thứ rất hữu ích.
Đương nhiên, theo quy định, ngành nghề của bọn họ cũng cần tiến vào khoang ngủ.
Chỉ là, có lẽ không một ai biết, ý thức của bọn họ sẽ bị chia lìa khỏi thân thể ở bên trong khoang ngủ.
Sau khi ánh đèn trong khoang ngủ tắt, chỉ còn đúng một con số màu vàng mờ mờ trên trần, biểu hiện thời gian ngủ còn lại, mọi người đều sẽ ngủ trước lúc bắt đầu đếm ngược.
Bất kể bắt đầu đếm ngược từ số bao nhiêu, đều sẽ không nhìn thấy được con số thứ hai, con số lúc tỉnh lại vĩnh viễn đều sẽ là số 0.
Con số trên trần biến từ 5 thành 4.
Liên Xuyên có đôi khi không nghĩ thông được, làm một người không ngừng xảy ra lỗi, có thể là người duy nhất xảy ra lỗi ở chủ thành, hoặc là người xảy ra lỗi nhiều nhất ở chủ thành, sự tồn tại của mình là vì điều gì.
Bất kể bắt đầu đếm ngược từ số bao nhiêu, hắn đều có thể nhìn thấy con số thứ hai, con số thứ ba, mãi cho đến số 0.
Hắn có thể cảm nhận được mình đã rời khỏi thân thể, ngoài việc không thể tự chủ hành động, hắn có thể cảm giác được mọi thứ, mà mọi thứ lại đều rất không rõ ràng.
Vỏn vẹn chỉ là cảm giác.
Hắn như thể tiến vào trong một làn sương mù dày đặc hỗn độn, tầm nhìn chỉ có con số màu vàng nhạt đó, ngoài ra thì, hắn không nghe thấy, không nhìn thấy, không chạm được gì.
Tình huống như vậy không phải lần nào cũng sẽ xuất hiện, cũng không có quy luật gì đáng để nói.
Chỉ có thể tự thích ứng.
Cho nên hắn đã học được cách dùng “thời gian không tồn tại” đó để suy ngẫm.
Vờ như mình đã mơ một giấc.
Kẻ lữ hành nấp phía sau bức tường, món vũ khí của chủ thành đã bị kích hoạt.
Bên trong valy hành lý mà hắn và Đại Ca thu hồi chính là 009, hắn có thể chắc chắn, tuy rằng trước đó đã được tiến hành cải tiến, nhưng hắn vẫn có thể phán đoán ra được.
Lúc thu hồi hắn đã từng thắc mắc, một tư liệu như vậy, tại sao lại cần đến Betelgeuse, lấy tư liệu thậm chí còn không được tính là một nhiệm vụ mật, mà bộ nội phòng không đến vạn bất đắc dĩ, đến nhiệm vụ cấp I cũng sẽ không dùng tới Betelgeuse.
Thắc mắc này vào lúc vật lộn với 009, đã có được đáp án.
Lực công kích của 009 rất mạnh, gió tạo ra lúc không khí bị khuấy động giống như vô số con dao sắc bén, mỗi một vết thương đen được vạch ra trên da đều sẽ cảm nhận được đau đớn rõ ràng, những con dao này thậm chí còn có thể dễ dàng chém gãy xương hắn.
Chỉ là, năng lực như vậy đặt vào giữa vô số tư liệu cũng không phải là đặc thù, cũng hoàn toàn không đáng giá để được vận chuyển riêng từ quỷ thành lại đây, càng không đáng để Betelgeuse tự mình đi lấy.
Nhưng lúc Betelgeuse giao thủ với 009, Liên Xuyên lại cảm nhận được một loại sợ hãi chưa từng được cảm nhận.
Kể cả tìm tòi giữa những ký ức từng bị tàn phá bị reset đó, cũng không hề tìm thấy bất cứ cảm thụ nào tương tự.
Có người đang nhìn vào hắn.
Không phải camera giám sát, cũng không phải người phía sau camera, thậm chí còn không phải là 009.
Làm hắn sợ hãi, cũng không phải là việc “có người đang nhìn mình”, mà là… có người đang dùng một phương thức khác với thị giác, cảm ứng được hắn.
Là loại hắn sợ hãi nhất, cũng tuyệt đối không thể xuất hiện nhất.
Là loại có thể khám phá ra mọi bí mật của hắn.
009 là môi giới.
Người của bộ tác chiến chắc chắn không biết 009 có năng lực như vậy, hoặc chỉ biết 009 có một năng lực đặc biệt nào đó, nhưng lại không xác định ra được là gì, bằng không sẽ không để cho nó ra đánh chính diện như vậy, làm cho tư liệu hiếm gặp này đã bị Betelgeuse dùng một chiêu phá hủy.
Liên Xuyên lại không thể thả lỏng một hơi.
009 đơn giản chỉ là môi giới mà thôi.
Hắn phải tìm được người bên đầu kia môi giới.
Kẻ lữ hành có thể tránh thoát cảm ứng của Betelgeuse.
,
Suy xét từ an toàn, Chùy Tử bắt Ninh Cốc ngồi trong căn nhà đổ nát kia rất lâu, rồi mới cẩn thận đi ra ngoài đường phố.
Thực ra cả hành trình, xung quanh đều không hề xuất hiện một ai, đến cả người vô gia cư cũng không thấy.
“Chủ thành cũng có người vô gia cư à?” Ninh Cốc hỏi.
“Mày nghĩ linh cẩu làm gì,” Chùy Tử nói, “Khu an toàn chắc chắn là không có, nghe nói thấy một người là sẽ bắn nát một người, khu vực viền bên ngoài có thể có lác đác mấy người, nếu mày muốn nhìn người vô gia cư thì ở chợ ngầm có.”
“Không muốn.” Ninh Cốc nói, “Chúng ta phải trà trộn vào chợ ngầm thế nào? Vừa nhìn đã biết chúng ta là kẻ lữ hành rồi còn gì?”
“Nghĩ gì thế,” Chùy Tử nói, “Vừa nhìn sẽ nghĩ là chúng ta là người vô gia cư.”
Ninh Cốc nhìn chằm chằm gã một lúc, rồi lại cúi đầu nhìn chằm chằm mình cả buổi.
Quần áo thật sự là rất cũ, đã mặc nhiều năm lắm rồi, tuy thường xuyên giặt cho nên cũng không quá bẩn, nhưng đã không nhìn ra được màu sắc vốn có nữa.
Trước lúc tới, Ninh Cốc thật sự không nghĩ tới vấn đề này.
Quy cách của người vô gia cư ở chủ thành cao vậy kia à?
Ở quỷ thành, trên người quấn mấy mảnh vải rách mới bị gọi là người vô gia cư, bộ quần áo này của cậu nhìn thế nào cũng là thời trang phong cách ác bá, trên đùi còn đeo cả một cái túi da đẹp thế này kia mà.
Không chờ Chùy Tử phản ứng lại, cậu đã nhấc chân lên, đạp đổ cửa của một cửa hàng cạnh đó.
“Làm gì đấy?” Chùy Tử hoảng sợ, điên cuồng ngó nghiêng đầu, căng thẳng nhìn xung quanh.
Kẻ lữ hành bình thường sẽ không động thủ ở khu vực quản lý tương đối quy phạm như vậy, hệ thống an toàn ở chủ thành cũng không phải là thứ giống như hệ thống loa phát thanh ở quỷ thành.
“Tìm một bộ quần áo…” Ninh Cốc đi vào, từ bên ngoài cậu đã thấy bên trong có treo mấy bộ quần áo, đều không phải đồ mới, đây hẳn là một cửa hàng giao dịch đồ cũ.
Đang muốn duỗi tay ra giật lấy bộ quần áo, trong một góc phòng phát ra tiếng động.
Ninh Cốc quay đầu sang, nhìn thấy một nam một nữ, mặt đầy vẻ hoảng sợ rúc vào với nhau.
“Tôi chỉ lấy…” Ninh Cốc còn chưa nói xong, người con trai đột nhiên nhào sang bên cạnh, vươn tay không biết định làm gì.
Ninh Cốc không hề suy nghĩ, một chân đá vào cổ tay gã, tiếp đó lại thêm một chân đá gã tới ven tường.
Người nam kia lăn sang một bên xong, cậu mới nhìn thấy, trên mặt đất bên cạnh chân ghế có một cái nút.
Đây hẳn là thiết bị kêu cứu, vào lúc khẩn cấp có thể dùng chân giẫm, cậu tức khắc sợ đổ mồ hôi lạnh.
“Đừng gϊếŧ chúng tôi, đừng gϊếŧ chúng tôi!” Cô gái ôm đầu khóc nức nở.
“Đừng có hô!” Chùy Tử đứng ở cửa, gằn giọng khẽ quát một câu, “Còn hô nữa là chết hết bây giờ!”
Ninh Cốc không nói gì, cầm một cái áo khoác dài trên giá xuống, tròng lung tung lên người mình, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Kẻ lữ hành đều không xin tha, những kẻ cậu từng đánh, có kẻ sẽ mắng chửi không ngừng, có kẻ quay đầu bỏ chạy, nhưng không một ai sẽ cầu xin đừng đánh cả, cho nên đây mới là lần đầu tiên cậu nghe thấy có người nói ra câu như vậy, không được quen lắm.
“Chạy đi.” Chùy Tử cùng ra, nói một câu.
Ninh Cốc lập tức phản ứng lại được, vắt chân bỏ chạy.
Cái nút vẫn ở ngay đó, bọn họ vừa ra, nút sẽ bị ấn xuống, linh cẩu sẽ lập tức đến.
,
A6 khu D.
Lý Lương cách đó gần nhất, nhưng cộng sự Lộ Thiên lại là lính mới, vẫn cần đến Liên Xuyên và Đại Ca đang canh giữ gần đó đi qua chi viện, bởi vì hiển thị trên cảnh báo của cư dân là có hai kẻ lữ hành đột nhập.
Miêu tả là “rất hung dữ”, tuy chỉ cướp một bộ quần áo.
Kẻ lữ hành đến chủ thành sẽ không lái xe trống, cướp đoạt vật tư, thực phẩm, rượu, trao đổi phi nhu yếu phẩm, thật sự bận rộn.
Nhưng hai kẻ lữ hành rất hung dữ lại chỉ cướp một bộ quần áo, rất hiếm thấy.
Liên Xuyên còn chưa bao giờ gặp kẻ lữ hành nào khiêm tốn đến vậy.
Hệ thống không thể nào xác nhận được mục tiêu kẻ lữ hành, chỉ có thể rà quét trong phạm vi, dù sao thì đến thế hệ hiện tại, trong thân thể của kẻ lữ hành đã gần như không còn mang theo thông tin phân biệt từ chủ thành nữa.
Lý Lương và Lộ Thiên đến cửa tiệm trước, chỉ có thể thu thập lượng thông tin rất có hạn về mục tiêu ở hiện trường, chủ yếu là nghĩ cách tìm được những thứ còn rơi rớt lại, dự đoán ra năng lực của kẻ lữ hành.
“Bọn họ sẽ đến Thung lũng lạc lối,” A01 của Liên Xuyên rẽ, tăng tốc lái về khu vực xa xôi nhất của khu D, Đại Ca vẫn cứ thoắt ẩn thoắt hiện trên mái nhà đi theo như cũ, “Tôi và Đại Ca đi tắt tới phía trước chặn lại.”
“Được.” Lý Lương trả lời.
Thung lũng lạc lối là một khu chợ ngầm, nằm ở khu vực tiếp giáp giữa chủ thành và hoang nguyên sắt đen, là tiếp giáp thực sự, cực kỳ công bằng một nửa nằm trên hoang nguyên sắt đen một nửa nằm ở chủ thành.
Cũng là chợ ngầm thực thụ, không chỉ là không giao dịch công khai ngoài ánh sáng, nó còn thật sự nằm dưới mặt đất.
Vô số lối vào và lối ra, bố cục giống như một mê cung, người ra vào chỉ có thể nhớ kỹ một con đường trong đó, đi nhầm một bước sẽ không thể nào trở về chỗ cũ, con dơi nếu đi ra ngoài bằng cửa nằm trong chủ thành, vậy thì kết cục sẽ chính là biến mất, ngược lại cũng như vậy.
Mà càng đáng sợ hơn chuyện này chính là, còn có vô số lối rẽ không biết sẽ thông tới nơi nào, đi vào không biết có trở về được không.
Thung lũng lạc lối là phạm vi nghiệp vụ của đội dọn dẹp, nhưng kể cả tọa độ của nhiệm vụ nằm ở trong chợ, đội dọn dẹp cũng sẽ chỉ đứng canh giữ ở lối ra.
Cũng không phải là vì chủ thành thả lỏng cho Thung lũng lạc lối, ngoại trừ địa hình quá phức tạp và nguy hiểm, còn là bởi vì khu chợ ngầm này đã bảo tồn một chức năng mạnh mẽ mà thời đại nào đó của chủ thành đã để lại.
Chức năng này, không thể bị xóa sạch cũng không thể nào bị phục chế, chỉ tồn tại trong chợ ngầm.
“Sắp tới Thung lũng lạc lối ngay rồi đây,” Chùy Tử vừa chạy vừa hỏi, “Có người đuổi theo chúng ta không?”
“Không biết,” Ninh Cốc sải dài chân chạy rất hăng, “Anh quay đầu lại nhìn đi.”
“Sao mày không quay đầu lại?” Chùy Tử hỏi.
“Quay đầu lại ảnh hưởng tới tốc độ của em,” Ninh Cốc lục lọi túi đeo trên hông, lấy ra một miếng kim loại nhỏ, đây là thứ Đinh Tử bắt cậu mượn, yêu cầu cậu phải tự tay trả lại, cậu giơ mảnh kim loại sáng loáng này lên, nhìn cảnh tượng chiếu ra bên trên, “Hình như…”
“Ừ?” Chùy Tử nghiêng đầu.
“Có một cái xe đang bay trên mái nhà…” Ninh Cốc nhìn thấy một chiếc xe màu đen phía sau, còn có một bóng người màu đen không nhìn rõ được trên xe, trang bị cao cấp như vậy, cậu gần như không cần suy nghĩ cũng đã có thể đoán ra được.
“Là linh cẩu!” Cậu hạ giọng.
Chùy Tử không nói gì, vào lúc cậu vừa nhìn chằm chằm vào con xe trên miếng kim loại, vừa tăng tốc muốn chạy nhanh lên, Chùy Tử lại đột nhiên dừng lại, thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng giày của gã ma sát với mặt đất, đế giày tuyệt đối đã bị mài thủng.
“Sao thế?” Ninh Cốc không thể tin tưởng lẫn làm theo trăm phần trăm hành vi của Chùy Tử, đây dù sao cũng là anh trai Đinh Tử, không phải Đinh Tử.
Hơn nữa, lúc mới vừa vào thành còn bởi vì anh ta sợ sợ sệt sệt mà làm hại hai người bọn họ chạy như điên mất một lúc.
Cho nên Ninh Cốc chỉ chạy chậm, mà không dừng lại.
Nhưng vào lúc cậu chuyển tầm mắt từ con xe màu đen đang càng ngày càng gần trở về con đường phía trước mặt mình, dưới chân cũng đột nhiên ma sát một cái, còn mạnh hơn cả Chùy Tử, cậu gần như đã dừng lại ngay lập tức, hơn nữa còn nhanh chóng lùi về bên cạnh Chùy Tử.
Chính giữa đoạn đường phía trước, có một thứ.
Thân hình thon dài, lớp lông màu nâu đậm bóng mượt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn họ, đồng tử co lại thành một đường màu đen rất mảnh.
Tuy rằng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy động vật thực thụ, tuy rằng con vật này hoàn toàn không có chỗ nào tương tự với tranh chú Điên vẽ, tuy rằng con vật này lớn hơn rất nhiều tưởng tượng của cậu…
Cậu vẫn nhận ra được trong nháy mắt.
Đây là một con linh miêu tai đen.
Mà vị chủ nhân trong truyền thuyết của nó, con linh cẩu gϊếŧ người như ngóe của chủ thành hẳn là đang ngồi trên con xe màu đen phía sau.
Ninh Cốc quay đầu lại.
Chiếc xe phía sau đã dừng lơ lửng giữa không trung cách bọn họ hai mươi mét.
Từ khoảng cách này, đã có thể nhìn rất rõ ràng được người trên xe.
Đồng phục màu đen, xương trợ lực màu bạc quanh người, vũ khí ánh lên màu xanh lam nhàn nhạt trên cánh tay và đùi, họng súng nhắm về phía bọn họ, cùng với nửa khuôn mặt lộ ra sau họng súng.
Không nhìn thấy hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím chặt cùng với xương quai hàm sắc như dao bên dưới kính bảo hộ màu đen,
không có một biểu cảm gì, vẻ lạnh lùng từ trong ra ngoài làm người cảm thấy hiện giờ hẳn là đang vang lên lời thuyết minh.
“Là Liên Xuyên, chúng ta chết chắc rồi.”
Chùy Tử nói.