Edit: Phong Lữ
Như vậy xem ra, tin tức “Hoa” kiếm bị phá huỷ không phải lời đồn mà là thực sự có việc này, chỉ có điều kiếm bị hủy rốt cuộc là kiếm thật hay là hàng nhái thì phải chờ bàn thêm. Chính vì Tạ Lê đã từng hủy kiếm một lần, nên có người đoán được mục tiêu của y không chỉ là “Hoa” kiếm, mà là cả “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương”. Như vậy, Văn Nhân Mỹ mới có thể có hành động từ sớm.
Mà kẻ bỏ tiền ra mua sát thủ rốt cuộc là muốn gϊếŧ “Người bẻ kiếm”, hay là muốn gϊếŧ “Tạ Lê”? Hai thân phận phân biệt này ảnh hưởng trực tiếp đến hướng điều tra.
Nếu muốn gϊếŧ “Người bẻ kiếm”, thì có lẽ bởi vì lần bẻ kiếm trước mà Tạ Lê đã đắc tội người khác; nếu muốn gϊếŧ Tạ Lê, thế thì ‘bẻ kiếm’ chỉ là một đầu mối để sát thủ lần ra manh mối của y, nếu vậy còn có thể liên quan tới những sự việc khác nữa.
Nghe khẩu khí Tạ Lê khi đó, dường nhu y biết người một năm trước “Sát hại” bọn họ ai. Mà y lại trả lời là “Chuyện này không quan trọng”. Cao Hiên Thần không hiểu, sao lại không quan trọng được? Tạ Lê rốt cuộc có chuyện gì khó nói?
Không chỉ hắn, đầu óc những người khác càng mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ được là chuyện gì xảy ra.
Cao Hiên Thần bỗng sinh ra một phen cảm khái: “Nhớ mấy kẻ thuộc võ lâm chính đạo các ngươi hay nói: chuyện thối gì cũng chụp lên đầu Thiên Ninh giáo ta. Lúc trước họ nói thế nào? Nói chúng ta đang thu thập Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương, nói mấy thanh kiếm đó đã ở trong tay của chúng ta. Kết quả thì sao? Thứ đáng lẽ phải ở trong tay chúng ta lại từng cái từng cái xuất hiện trên giang hồ, ngược lại chính là các ngươi tranh nhau sứt đầu mẻ trán. Các ngươi còn muốn nói tất cả đều là âm mưu quỷ kế Thiên Ninh giáo ta nữa không?”
Ba người khác nhìn nhau.
Kỳ thực phàm là người liên quan tới những tranh chấp này đều biết, bảo tất cả chuyện xấu đều là ma giáo làm, đó nhất định là lời nói vớ vẩn. Nếu ma giáo có khả năng này thì đã sớm bình định thiên hạ. Nhưng nói tất cả đều là do những kẻ lòng mang ý xấu tự dằn vặt mình, ma giáo không đυ.c nước béo cò chút nào thì người khác cũng không tin.
Chỉ là trước mắt bọn họ đã thành đồng bạn, không nhất thiết phải tranh chấp vì chuyện này, bởi vậy cũng không nói gì nữa.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Hành Viễn tiêu cục kia sau đó ra sao?”
Thẩm Phi Kỳ nói: “Hành Viễn tiêu cục này vốn cũng không quá lớn, các ngươi trước đây đều chưa từng nghe tới đúng không? Đại đương gia cùng vài tên tiêu sư đắc lực nhất trong tiêu cục đều bị gϊếŧ, những người còn lại tự nhiên tan tác như chim muông.”
Tưởng Như Tinh không rõ: ” Sao kẻ giữ Hoa kiếm lại muốn gϊếŧ người của Hành Viễn tiêu cục?”
“Sao ta biết được.” Thẩm Phi Kỳ nói: “Có thể là diệt khẩu, hoặc là trả thù chăng?”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Nếu vì diệt khẩu, nhất định là thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót, còn đây tại sao chỉ gϊếŧ mấy người trong tiêu cục mà không phải là diệt môn? Chuyện này nói vậy không thỏa đáng. Người kia cố ý dùng Hoa kiếm để gϊếŧ người, giống như là…” Y trầm ngâm, mấy người khác đều đưa ánh mắt tập trung lên người y.
Tưởng Như Tinh không ngại học hỏi người khác: “Giống như là gì?”
“Thị uy, khoe khoang.” Kỷ Thanh Trạch nói: “Hoặc là nói, muốn chiêu cáo thiên hạ.”
Tưởng Như Tinh cảm thấy mình lúc này lại như học sinh, Kỷ Thanh Trạch là thầy, thầy nói một câu, nàng liền hỏi một câu: “Chiêu cáo cái gì? Chiêu cáo ‘kiếm ở trong tay ta này’?”
Vừa nãy lúc Kỷ Thanh Trạch nói, Cao Hiên Thần vừa nghe vừa suy tư, Kỷ Thanh Trạch vừa mở cho hắn một hướng suy nghĩ mới.
Hắn không nhịn được xen vào nói: “Có lý, binh khí có thể dùng để gϊếŧ người thì trong thiên hạ đâu đâu cũng có, nhưng người kia cố tình muốn dùng Hoa kiếm. Vậy có thể là vì hắn muốn tỏ rõ thân phận mình, hoặc là để chứng minh Hoa kiếm không bị bẻ, bây giờ nó đang ở trong tay ta ——nên sau việc hắn gϊếŧ người này, lời đồn kiếm bị bẻ lúc trước không phải đã bị đè xuống sao!”
Vừa dứt lời, Thẩm Phi Kỳ kích động đến mức mém vỗ bàn đứng dậy: “Không thể! Sao lại có người như thế! Dù kiếm không ở trong tay các ngươi, nhưng các ngươi ngẫm lại xem, nếu các ngươi là người cầm kiếm, các ngươi sẽ nguyện ý chiêu cáo thiên hạ sao? Chỉ có thể hận không thể khiến người trong cả thiên hạ quên ngươi luôn mới đúng! Càng ít người biết thì càng ít người tranh đoạt, bằng không sẽ không có ngày nào sống thoải mái được! Ta lại cảm thấy, coi như kiếm không gãy, cũng có thể khiến người bên ngoài đều cho là kiếm đã gãy. Như vậy không chỉ riêng người tranh đoạt kiếm, mà những người khác bởi vì thu thập không đủ năm thanh kiếm, cũng sẽ bỏ qua. Ai, sao Hoa kiếm lại chưa gãy chứ? Nếu là gãy thật thì tốt rồi!”
Tối hôm qua Thẩm gia mới vừa gặp kiếp nạn, Thẩm Phi Kỳ nói lời này quả thực là từng chữ đẫm huyết lệ. Vết xe đổ đang ở trước mắt nên suy đoán của Cao Hiên Thần thực sự rất khác thường.
Tưởng Như Tinh cùng Kỷ Thanh Trạch đều yên lặng gật đầu, chỉ có Cao Hiên Thần cười lạnh nói: “Không hẳn đâu. Việc giữ kiếm tệ như vậy sao? Cũng không có điểm tốt nào sao? Vậy nhà các ngươi sao không sớm tặng thanh kiếm cho người khác đi, hoặc là tối hôm qua cứ để Tạ Lê bẻ thanh kiếm đi?!”
Thẩm Phi Kỳ: “…”
Hắn đột nhiên bị hỏi, giật mình không biết nên nói gì. Nắm giữ “Sương” kiếm đương nhiên là có chỗ tốt, đối với nhà bọn hắn mà nói, “Sương” kiếm là một thứ tượng trưng cho địa vị gia tộc, có hư danh, đồng thời cũng mang lại một số lợi ích thực sự. Mà đây chỉ là đối với con cháu Thẩm gia, đối với những khác người thì không hẳn.
Còn không đợi hắn suy nghĩ rõ, Cao Hiên Thần đã lật lại lời giải thích lúc trước của mình. Hắn vuốt cằm nói: “Có điều kẻ dùng Hoa kiếm gϊếŧ người là ai? Không nghe nói đúng không? Nếu đây là muốn khoe khoang thì cũng khoe khoang quá thất bại rồi!”
Bọn họ ngươi một câu ta một câu mà suy đoán nửa ngày, dường như lúc ẩn lúc hiện mà có được một ít manh mối, nhưng những manh mối này không đủ rõ ràng, cũng không thể trợ giúp bọn họ suy đoán ra toàn bộ sự việc.
Tưởng Như Tinh quả thực bó tay toàn tập: “Vậy Hoa kiếm, rốt cuộc đã bị bẻ hay chưa?”
“Chưa đâu.” “Khó nói.”
Thẩm Phi Kỳ cùng Cao Hiên Thần dường như trả lời cùng lúc, nói chưa đâu chính là Thẩm Phi Kỳ, bảo khó nói chính là Cao Hiên Thần. Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Thẩm Phi Kỳ lại không thể hiểu được ý nghĩ Cao Hiên Thần: “Nếu kiếm đã bị bẻ đi, thì sau đó Hoa kiếm xuất hiện là thế nào?”
“Hàng nhái? Ngươi không phải cũng chuẩn bị một cái hàng nhái à? Người kia có thể dùng hàng nhái để diễu võ dương oai mà.”
Thẩm Phi Kỳ: “…”
Hắn rốt cục phát hiện tư duy của hắn và Cao Hiên Thần bất đồng ở điểm nào.
Hắn là người nắm giữ “Sương” kiếm, hắn thừa nhận thanh kiếm này đã từng mang đến một ít thứ tốt cho Thẩm gia bọn họ. Nhưng sau một ngày thu dọn thi thể nên bây giờ hắn sợ thanh kiếm này hơn là coi trọng. Xưa nay hắn không thích biểu hiện sự yếu đuối trước mặt bạn bè của mình, bởi vậy dù bây giờ hắn đang ngồi ngay ngắn ở chỗ này, trông như đã vượt qua được khϊếp nạn hôm qua. Nhưng thực tế, sáng sớm hôm nay, khi hắn tự tay lấy từng cái từng cái lệnh bài trên thi thể môn sinh xuống, hắn cực kỳ hối hận, hận chính mình tại sao tối hôm qua muốn tranh, tại sao không để Tạ Lê bẻ thanh kiếm chết tiệt này đi! Không, hắn hận tại sao mình không tự tay bẻ kiếm từ sớm cho rồi!
Chính vì hối hận như vậy nên hắn chỉ muốn “giấu” kiếm chứ không muốn tiếp tục “lộ” kiếm nữa. Đồng thời cũng không tự chủ được dùng ý nghĩ như thế đi phỏng đoán người khác. Vì để những người khác từ bỏ đoạt kiếm mà nói dối rằng kiếm đã bị bẻ gãy, đây mới là hành vi hợp lý; rõ ràng trong tay không có kiếm, lại muốn làm bộ như mình có kiếm ——đây là việc nói hoài không thông!
Nhưng con đường này không thông, hắn cũng không tìm được lời giải thích khác để lý giải ý nghĩ của người giữ “Hoa” kiếm.
Có điều bất kể bọn họ nói thế nào, cũng chỉ là suy đoán của bọn họ mà thôi. “Hoa” kiếm rốt cuộc có bị bẻ hay không, kẻ sát hại người của Hành Viễn tiêu cục là ai, bọn họ đều không rõ. Nếu như muốn biết chân tướng của sự thật, chỉ có tìm người biết chân tướng mà hỏi —— tỷ như Tạ Lê, tỷ như người còn sống sót của Hành Viễn tiêu cục.
Bọn họ thảo luận nửa ngày, Tưởng Như Tinh càng ngày càng hồ đồ không nhịn được ngáp một cái.
Cao Hiên Thần xua tay, nói: “Aiz, thôi, không cãi nữa, chúng ta có tranh luận nữa cũng không được gì.”
Thẩm Phi Kỳ cũng đau đầu mà ấn ấn huyệt thái dương: “Đúng đó. Các ngươi nên đi về nghỉ ngơi trước đi, không còn sớm nữa, ngày mai nói sau đi.”
Sắc trời đã tối, hắn còn có một đống sự tình phải xử lý, mà các bằng hữu của hắn cũng chưa khôi phục khỏi tình hình rối ren tối qua, lúc này ai cũng bị thương, mệt mỏi.
Thẩm Phi Kỳ quan tâm nói: “Như Tinh, ngươi khó chịu ở đâu? Có cần gì không? Ta gọi người mang cho ngươi.”
Tưởng Như Tinh vội nói: “Không cần lo cho ta. Ngươi còn có nhiều thứ phải xử lý như vậy, nếu như cần giúp đỡ gì, cứ mở miệng nói một tiếng.”
Thẩm Phi Kỳ cảm động khịt khịt mũi, nắm chặt tay Tưởng Như Tinh nói: “Đa tạ ngươi, Như Tinh, ngươi thật tốt.”
Cao Hiên Thần thấy thợ trồng hoa Thẩm bệnh cũ tái phát, kìm lòng không đặng rùng mình một cái, đứng dậy đi ra ngoài trước. Hắn vừa đi, Kỷ Thanh Trạch cũng đi theo ra ngoài.
Hai người bọn họ một trước một sau về phòng dành cho khách, dọc đường đi khi gặp thoáng qua Thẩm gia môn sinh đang vội vàng, họ đều im lặng.
Đi tới nơi, Cao Hiên Thần đứng lại trước của, nói: “Sao không đi về?”
Kỷ Thanh Trạch thấy xung quanh không có ai, tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Ta còn muốn nói chuyện với ngươi một chút.” Vừa mới nãy khi Cao Hiên Thần thẳng thắn thú nhận thân phận đã bị thị nữ Thẩm gia quấy rầy, còn có nhiều chuyện không kịp nói.
Y nén giọng thấp đến khàn khàn, như là muốn nói gì không tiện cho người khác nghe. Cao Hiên Thần cũng bị y làm cho căng thẳng, hệt như
ăn trộm mà nhìn hai bên một chút, xác định xung quanh không ai nhìn bọn họ, hắn mới đưa tay kéo ống tay áo Kỷ Thanh Trạch, cũng nhỏ giọng nói: “Vậy, qua phòng của ngươi đi.”
Khóe miệng Kỷ Thanh Trạch đang căng thẳng đã giãn ra mấy phần, dắt tay hắn, đưa hắn về phòng mình.
Hai người vừa mới ngồi xuống, Kỷ Thanh Trạch đã muốn ra tay bóc đi mặt nạ trên mặt Cao Hiên Thần. Y nhìn khuôn mặt này không vừa mắt, vẫn là muốn nhìn bộ dạng hắn của trước kia.
Cao Hiên Thần đè tay y lại, không cho y lộn xộn: “Đừng quấy. Lỡ bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ!”
Kỷ Thanh Trạch cắn môi, dường như có chút tức giận, nhịn trong chốc lát mới nói: “Vậy ngươi đừng đi ra ngoài để người khác thấy.”
Cao Hiên Thần buồn cười. Hắn hiện đang ở trong phòng Kỷ Thanh Trạch, làm sao không đi ra ngoài được? Chẳng lẽ đêm nay hắn ngủ lại đây luôn à?(đúng vậy=)))
Kỷ Thanh Trạch rút tay khỏi tay hắn, nghiêm mặt, bộ dạng không cho cự tuyệt, lại muốn bóc mặt nạ của hắn. Cao Hiên Thần sao lại sợ bộ dạng này của y? Không cam lòng yếu thế mà đi chụp tay y lại.
Hai người đang muốn nháo lên, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cao Hiên Thần vội vàng nhảy một cái ra đằng sau, tay Kỷ Thanh Trạch cũng cứng lại trên không.
“Ai?” Kỷ Thanh Trạch lạnh lùng nói.
“Kỷ công tử, thiếu chủ mệnh ta đưa nước nóng đến cho công tử rửa mặt.”
Kỷ Thanh Trạch cau mày, dường như muốn cự tuyệt. Cao Hiên Thần vội nói: “Vào đi!”
Người hầu bên ngoài lúc này mới đẩy cửa ra, đưa tới bồn tắm cùng nước nóng. Thợ trồng hoa Thẩm rất cẩn thận ở mấy việc sinh hoạt vặt này, tối hôm qua Kỷ Thanh Trạch từ trong cuộc chiến mang kiếm thoát thân, ở bên ngoài trốn một ngày, trên người đều là máu và đất dơ, cũng chưa tắm qua. Thẩm Phi Kỳ biết y rất thích sạch sẽ, sợ y không dễ chịu, đang trăm việc bận cũng ráng dặn người hầu mang nước cho y tắm.
Người hầu đổ đầy nước tắm, lại hỏi: “Cao công tử, ngươi…”
“À, cứ để trong phòng ta trước đi, ta lập tức trở lại. Các ngươi chuẩn bị xong liền đi ra ngoài đi, ta và Kỷ công tử còn có mấy lời muốn nói.”
Người hầu lĩnh mệnh lui xuống.
Trong thùng nước tắm bốc hơi nóng, khiến cả phòng mịt mờ hơi nước. Tuy nói bọn họ nói chuyện bị người làm ngắt đoạn, nhưng từ khi thùng tắm được đưa vào, đôi mắt Kỷ Thanh Trạch luôn dính vào thùng không rời.
Cao Hiên Thần buồn cười lấy ngón tay chà một vết máu trên mu bàn tay y rồi chà tiếp tới chỗ dính bùn. Hắn nói: “Thừa dịp nước nóng, ngươi tắm nhanh đi, bằng không sẽ khó chịu chết ngươi.”
Kỷ Thanh Trạch thực sự không kháng cự được mê hoặc của việc tắm. Y bắt đầu đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đừng đi.”
Có lẽ là bị hơi nóng xông, mặt Cao Hiên Thần cũng nóng bừng lên, ngoài miệng lại lẫm liệt nói: “Chúng ta đều nam nhân, cũng không phải chưa từng thấy! Ta không đi, ngươi tắm đi, ngươi vừa tắm, chúng ta vừa nói chuyện!”