Edit: Phong Lữ
Có mấy người, tâm trí kiên định, thiện ác rõ ràng, sẽ không nhượng bộ dù chỉ một chút. Còn có mấy người, tưởng như mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng có nguyên tắc của mình. Tưởng Như Tinh chính là người sau.
Nàng từ trước đến giờ không quan tâm tới lời đồn giang hồ cho lắm, bởi vậy người này lương thiện hay người kia là đại ác nhân trong miệng mọi người, nàng đều hoàn toàn không biết; bọn danh môn chính phái kia, giang hồ cao thủ nọ, nàng cũng không quan tâm; bởi vậy nàng thường làm các tiền bối khó chịu, khiến không ít người hiểu lầm nàng /kiêu ngạo ngang ngược. Nhưng điều này cũng có mặt tốt, nàng không phải người giả dối, phàm là người nàng mới quen, hầu như đều là một tờ giấy trắng trong lòng nàng, sau này mỗi đường mỗi nét đều là tự tay những người kia vẽ lên. Dù cho quá khứ có là kẻ gϊếŧ người điên cuồng, cũng có thể thành người lương thiện trong lòng nàng; có người quá khứ từng có mỹ danh truyền xa, cũng có thể không bằng heo chó trong lòng nàng.
Nàng không tin lời bình, không tin lời đồn, chỉ tin tưởng nội tâm của chính mình.
Mấy câu nói của Tưởng Như Tinh làm Cao Hiên Thần rơi vào trầm tư.
Hắn xuất thần một hồi, Tưởng Như Tinh nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Hai người vội im lặng, quay đầu nhìn lại, thấy người tiến vào là Thẩm Phi Kỳ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cao Hiên Thần nói: “Dọn dẹp thế nào rồi?”
Thẩm Phi Kỳ cười khổ lắc đầu. Một trận hỗn loạn lớn như vậy, làm gì dọn xong trong chốc lát được? Môn sinh Thẩm gia tổn hại gần một nửa, hắn muốn lo hậu sự cho những người hi sinh. Còn thi thể thích khách cũng là phiền toái lớn, hắn có thể thông qua thi thể cùng di vật để thăm dò thân phận của những người đó, nhưng tra được rồi thì có nên công bố không? Nếu như không công bố, lẽ nào chuyện này cứ trôi qua như vậy? Nếu như công bố, chắc chắn sẽ mang đến một đống phiền phức lớn, đồng thời chuốc thêm thù hằn cho Thẩm gia—— nếu như việc này hôm nay không phải xảy ra với Thẩm Phi Kỳ, nếu như Cao Hiên Thần cũng không có mặt, thì phương pháp giải quyết tốt nhất hẳn là đẩy lên đầu ma giáo, tất cả phiền phức đều được giải quyết.
Thẩm Phi Kỳ đi lên phía trước, nhìn thấy vải băng trên người Tưởng Như Tinh, hắn đau lòng đến nhăn cả mặt: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
Tưởng Như Tinh nói: “Không đáng ngại.”
Thẩm Phi Kỳ vô cùng tự trách, chỉ hận không thể chuyển vết thương của Tưởng Như Tinh sang người mình.
Cao Hiên Thần nói: “Có tin tức của Kỷ Thanh Trạch chưa?”
Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Thẩm Phi Kỳ nhất thời ngưng trọng: “Sáng sớm ta đã phái người đi tới Kỷ gia, vừa nãy người ta phái đi đã trở về.”
Thần sắc của hắn khiến Cao Hiên Thần cùng Tưởng Như Tinh đều dự cảm xấu, lo lắng ngồi thẳng đứng thẳng dậy.
Đúng như dự đoán, Thẩm Phi Kỳ nói tiếp: “Người Kỷ gia nói, cho tới bây giờ Kỷ Thanh Trạch chưa từng trở về. Bọn họ thậm chí còn không biết Kỷ Thanh Trạch đã tới Tô Châu.”
“Chưa từng trở về?!” Cao Hiên Thần cùng Tưởng Như Tinh hai mặt nhìn nhau. Chuyện Kỷ Thanh Trạch không muốn về Kỷ gia thì bọn họ cũng biết, nhưng đêm qua một mình y mang theo “Sương” kiếm rời đi, không về Kỷ gia thì y có thể đi đâu đây?! Đã qua mấy canh giờ, y không hề có một chút tin tức nào, chắc sẽ không xảy ra chuyện chứ!
Cao Hiên Thần dứt khoát quay người đi ra ngoài, bị Thẩm Phi Kỳ kéo lại. Thẩm Phi Kỳ nói: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Đi tìm y.”
“Ngươi đi đâu tìm chứ? Với thân phận này của ngươi mà lộ diện ở trong thành, nói không chừng sẽ bị người ta dòm ngó.” Thẩm Phi Kỳ nói: “Ta đã cho người ra ngoài điều tra tung tích y, một khi có tin tức ta sẽ lập tức thông báo cho các ngươi. Xin lỗi, thật sự xin lỗi, đều là ta liên lụy tới các ngươi.”
Cao Hiên Thần lặng lẽ chốc lát, cuối cùng thu bước chân về. Thẩm Phi Kỳ nói đúng, nếu như một mình hắn đi ra ngoài, khác nào con ruồi mất đầu bay loạn trong thành Tô Châu, có ích gì đâu chứ? E là còn có thể rước thêm họa! Chỉ là hắn không an tâm, nếu như không làm chút gì thì sẽ đứng ngồi không yên. Giống như đang ôm đầy ức chế mà xung quanh ngay cả một cái cây cũng không có, khiến hắn thực sự không biết nên đấm vào đâu, cái cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Một lát sau, hắn thở dài, quay người vỗ vỗ vai Thẩm Phi Kỳ đang tự trách mình: “Đừng có chuyện gì cũng ôm đồm lên người mình.”
Thẩm Phi Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ Cao Hiên Thần sẽ mở lời an ủi hắn. Vị này là đại ma đầu mặt mũi hung ác trong lời đồn, nhưng người thực thì khác quá nhiều so với người trong tưởng tượng của hắn
Sau một giây, liền nghe Cao Hiên Thần nói: “Ngươi thực sự rất vô dụng.”
Thẩm Phi Kỳ: “…”
“Ngươi quả thật cũng có sai. Nhưng có người so với ngươi càng đáng chết hơn một ngàn một vạn lần. Cho nên việc làm cho bọn họ trả giá đắt còn chưa tới phiên ngươi phụ trách.”
Thẩm Phi Kỳ kinh ngạc. Nếu như Cao Hiên Thần cùng Tưởng Như Tinh chỉ một mực an ủi hắn bảo “Không sao” “Không cần để ở trong lòng”, hắn cũng không cảm thấy dễ chịu hơn.
Trên đời này cái “Ác” và “Du͙© vọиɠ” vĩnh viễn tồn tại, những thứ tốt luôn bị người mơ ước, tranh đoạt, mặc dù có đạo đức và pháp lệnh ràng buộc cấm đoán không thôi. Nhưng kẻ ác nếu không phải Giáp, cũng sẽ là Ất, đằng sau vẫn còn một hàng dài kẻ ác như hổ rình mồi.Cũng bởi vì vậy, dường như không thể diệt hết cái ác, nên việc có báu vật cũng thành có tội.
Thế nhưng Cao Hiên Thần lại nói cho hắn biết, mặc kẻ thù của hắn có bao nhiêu thì vẫn là bọn chúng đáng ghét.
Thẩm Phi Kỳ kinh ngạc nhìn Cao Hiên Thần một lúc lâu, nhiều tâm sự nói: “Đa tạ ngươi, Cao giáo chủ. Chẳng trách Thanh Trạch tin ngươi như vậy, ngươi… Thật sự rất giống một người.”
Cao Hiên Thần: “…”
Hai người trầm mặc chốc lát, Cao Hiên Thần buồn bực mất tập trung sờ sờ lỗ tai của mình, thấp giọng nói: “Nếu như có tin tức của Kỷ Thanh Trạch, nhanh chóng báo cho ta.” Dứt lời liền quay đầu đi ra ngoài.
Thẩm Phi Kỳ nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng ngạc nhiên nói: Ồ? Sao hắn lại không hỏi ta là hắn giống ai nhỉ?
…
Sau khi Cao Hiên Thần trở về phòng, cũng không làm được chuyện gì, cũng chỉ có thể chờ. Hắn năm thì mười họa thì đi tới trước cửa sổ nhìn một chút, hễ xem có ai đi tới con đường trước cửa sổ, hắn luôn cho là người Thẩm Phi Kỳ sai đưa tin tức cho hắn, nhưng đáng tiếc mấy tên đáng ghét đó chỉ đi ngang chứ không đi vào, không có một ai thực sự mang tin tức tới cho hắn.
Sự kiên trì của hắn rất có hạn, trước giờ toàn là hắn để người khác phải chờ, nếu như người khác bắt hắn chờ quá lâu, hắn sẽ tự bỏ đi trước.
Hết lần này tới lần khác hắn không nhịn được muốn đẩy cửa đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay đầu trở về, tiếp tục ngồi ngẩn người trước bàn.
Đau khổ hồi lâu, sắc trời bên ngoài đã dần dần tối sầm, một ngày đã sắp hết.
Hắn rốt cục rốt cuộc nhịn không được nữa, quyết định lập tức đi tìm Thẩm Phi Kỳ dò hỏi tình hình. Giả như vẫn không thể tìm được tung tích Kỷ Thanh Trạch, hắn muốn đích thân đi ra ngoài tìm người.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một tiếng cọt kẹt, cửa phòng bị người đẩy ra.
Cao Hiên Thần như bị ai đạp đuôi mà nhảy dựng lên, cửa mới vừa bị đẩy ra một khe nhỏ, hắn còn chưa thấy người đến là ai đã không kịp chờ đợi hỏi: “Có tin tức…!”
Người đẩy cửa tiến vào lại chính là Kỷ Thanh Trạch mặt mày xám xịt!
Chỉ thấy Kỷ Thanh Trạch khoác trên người một cái áo đen thùng thình không biết lấy từ nơi nào, y vừa cởϊ áσ khoác đen, bên trong vẫn là cái áo xanh mặc tối hôm qua, có vết máu loang lỗ nhuộm mấy chỗ thành màu tím. Y nhẹ buông tay, một thanh trường kiếm tuột ra từ tay áo —— là Sương kiếm tối hôm qua bị y mang ra ngoài, y không có mang tới Kỷ gia mà lại mang về!
Cao Hiên Thần sửng sốt nháy mắt, hoàn toàn không để ý tới thanh “Sương” kiếm chết tiệt này, đột nhiên nhào tới Kỷ Thanh Trạch!
Hắn vốn là muốn kiểm tra Kỷ Thanh Trạch có bị thương không, nhưng ngay lúc hắn tới gần, Kỷ Thanh Trạch đột nhiên giang hai cánh tay ra. Người ta thường nhiều lúc sẽ hành động trước khi nghĩ, đặc biệt là người tập võ, có cọc là muốn giẫm, có dao là muốn tiếp, tất cả đều là theo phản ứng bản năng. Vào lúc này, hắn thấy y mở rộng vòng tay thì lý trí bay mất mẹ, trong nháy mắt đã quên ráo mình rốt cuộc muốn làm cái gì, thẳng tắp lao tới, dùng sức ôm lấy Kỷ Thanh Trạch!
Kỷ Thanh Trạch bị hắn ôm chặt vào lòng, tay lơ lửng trên không một chốc, chậm rãi hợp lại rồi cũng ôm lại.
Nhưng mà còn không đợi tay y chạm đến trên người Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần cũng đã phục hồi tinh thần lại mà đẩy y ra.
Kỷ Thanh Trạch: “…”
Cao Hiên Thần nhìn nơi bị máu nhuộm tím trên người y, nóng ruột nói: “Ngươi bị thương à?”
“Không có.” Kỷ Thanh Trạch chậm rãi thả tay xuống, lắc đầu nói, “Đó là tối hôm qua bị máu của người khác dính lên.”
Cao Hiên Thần lo lắng y cậy mạnh, vòng tới vòng lui kiểm tra trên dưới người y nửa ngày, xác nhận trên người y không có vết thương gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lập tức cả giận nói: “Ngươi chạy đi đâu vậy! Ta chờ ngươi đã tròn một ngày á!”
Kỷ Thanh Trạch đáp: “Đêm qua ta dẫn những người kia tới bên ngoài phủ Du Long kiếm, làm cho bọn họ tưởng ta đã trở về nhưng ta không có vào mà tìm một chỗ trốn. Ban ngày trong thành có người tuần tra, ta không tiện hành động, giờ Thân bọn họ đi nghỉ, ta mới tìm được cơ hội trở về.”
Cao Hiên Thần biết y cũng không có gặp nguy hiểm gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Quan hệ của Kỷ Thanh Trạch với người nhà thực sự không tốt, lúc như thế này cũng không muốn trở về. “Sương” kiếm nguy hiểm, nhưng y lén lén lút lút mang về, người bên ngoài không biết kiếm ở đâu mới trở về Thẩm gia nên nhất thời cũng không đáng ngại.
Cao Hiên Thần đưa tay đón “Sương” kiếm. Tối hôm qua vội vàng, hắn tuy rằng có cầm kiếm chốc lát, lại không kịp ngắm nghía cẩn thận bảo kiếm Thẩm Thương Minh lưu lại rốt cuộc có gì đáng kinh ngạc.
Nhưng mà hắn tay mới vừa sờ lên cán kiếm đã bị Kỷ Thanh Trạch tát một cái hất ra.
Cao Hiên Thần khoanh tay không thể hiểu nổi trừng y “…”
Kỷ Thanh Trạch đóng cửa phòng, ném “Sương” kiếm lên bàn, xoay người lại, nhìn chăm chú hai mắt của hắn, trong mắt y đầy sóng lớn sóng ngầm, ngữ khí lại bình tĩnh khắc chế: “Ngươi chờ một ngày, mà ta đã chờ một năm.”
Y gọi tên của hắn: “Thiếu Lạp, Hàn Dục Trừng, Cao Hiên Thần, ta nên gọi ngươi thế nào đây?”
Cao Hiên Thần im lặng. Lúc Kỷ Thanh Trạch chưa trở lại, hắn thực sự suy nghĩ rất nhiều, có rất nhiều lời muốn nói, lúc này cũng không phải không muốn nói, chỉ là thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Dù là nói từ hồi ức năm xưa, hay là từ khi cách biệt một năm, hay là khi gặp lại, thân phận chuyển biến, chỗ nào cũng muốn kể rõ nhưng chỗ nào cũng thật khó nói.
Hắn một mực im miệng làm nhịp thở Kỷ Thanh Trạch gấp lên, hận không thể lấy thứ gì nhét vào bên trong cái miệng này, khiến hắn mãi không thể ngậm lại nữa.
Kỷ Thanh Trạch đang muốn nổi giận, Cao Hiên Thần đột nhiên nắm chặt tay y, kéo tay y tới sau tai mình. Hắn ra hiệu Kỷ Thanh Trạch sờ thử, Kỷ Thanh Trạch chậm rãi vuốt nhẹ trong chốc lát, tìm được một chỗ nhô ra rất khó phát hiện—— đó chính mấu của mặt nạ dịch dung.
Khi bọn họ mười bốn, mười lăm tuổi, lúc còn là đứa nhỏ choai choai đã vào thiên hạ luận võ đường, sớm chiều chung sống suốt năm năm, ngày qua ngày, năm qua năm, cùng nhau trưởng thành. Gương mặt “Hàn Dục Trừng” dùng kia không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là mặt thật, còn gương mặt Kỷ Thanh Trạch thấy lúc này mới là mặt nạ.
Ngón tay y uốn cong, muốn kéo mặt nạ trên mặt Cao Hiên Thần xuống nhưng lại bị Cao Hiên Thần kéo ra.
“Khuôn mặt này là giả, ” Cao Hiên Thần nói: “Nhưng thân phận này là thật. Năm đó ta là thiếu chủ Thiên Ninh giáo, bây giờ ta là giáo chủ Thiên Ninh giáo. Lúc đầu ta tiến vào Thiên hạ luận võ đường cũng không có ý định tốt lành gì. Việc ta luôn lừa ngươi là thật”
Kỷ Thanh Trạch ngẩn người, không có giật mình, cũng không có nổi giận.
Cao Hiên Thần chuẩn bị trong chốc lát rồi nói tiếp: “Một năm trước ta bị thương nhẹ, cho nên mới về Thiên Ninh giáo dưỡng thương. Sau đó mới nghe bên ngoài đồn ta và Tạ sư đều bị người ta gϊếŧ. Ta vốn muốn điều tra vụ án này ngay nhưng khi đó cha nuôi ta mất, ta thừa kế vị trí giáo chủ, trong giáo công việc bề bộn, cho nên mới chậm trễ mất một năm.”
Kỷ Thanh Trạch vẫn luôn nhìn vào mắt hắn, nghe hắn tiếp tục nói.
“Khi việc trong giáo thoáng ổn rồi, ta vẫn luôn cảm thấy sự tình một năm trước kỳ lạ, cho nên ta trở về. ‘Hàn Dục Trừng’ đã chết, ta nghĩ… Ta không biết nên nói như thế nào, chết thì chết thôi, cái người kia, vốn chính là giả.”
Kỷ Thanh Trạch rốt cục mở miệng: “Ngoại trừ thân phận thì ngươi còn có cái gì là giả nữa?”
Cao Hiên Thần hơi run.
Kỷ Thanh Trạch giơ tay lên, không để ý hắn ngăn cản, cưỡng ép kéo xuống mặt nạ sau tai hắn. Mặt nạ dịch dung bị xé đi, lộ ra gương mặt thật của Cao Hiên Thần. Hắn sau khi dịch dung, mắt bị kéo dài thành một đôi mắt phượng lạnh lùng vô tình, mà giờ khi mặt nạ bị gỡ ra, lộ ra một cặp mắt đào hoa giảo hoạt đa tình.
Đã rất lâu hắn chưa từng dùng mặt thật gặp người nên bây giờ cảm thấy bất an, theo bản năng mà lui về phía sau nửa bước, nhưng lại bị Kỷ Thanh Trạch kéo lại.
Kỷ Thanh Trạch nhìn gương mặt quen thuộc kia, viền mắt không kiềm chế được mà hơi ửng hồng. Y cũng không muốn khiến bầu không khí trở nên trầm trọng đau thương, vội ngẩng đầu ngắm nhìn lên xà nhà, cố kéo ra mấy phần ý cười.
“Thiếu Lạp…”
Nhưng mà Cao Hiên Thần lại thấy y khổ sở, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Kỷ Thanh Trạch nhíu mày.
“Xin lỗi.” Cao Hiên Thần cười tự giễu, “Ta đúng là cực kỳ đáng ghét, lúc nào cũng hại ngươi không vui.”
“Không đúng.” Kỷ Thanh Trạch nhẹ giọng nói, “Ngươi không hề hại ta không vui. Là ngươi khiến ta biết, hóa ra đời này có thể sống vui vẻ như vậy. Trước khi biết ngươi, ta chưa từng có một ngày vui vẻ. Sau khi ngươi rời đi, chưa một ngày nào ta vui vẻ trở lại.”