Sau Khi Dẫn Bóng Chạy

Chương 20: Nếu không tôi sẽ hôn em ngay tại đây

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 20

Ngày hôm sau, Tịch Sâm đến đón Trác Dương và Nịnh Nịnh.

Đồ chơi của Nịnh Nịnh chỉ có một xô nước và một cái xẻng nhỏ, nhưng hôm nay Tịch Sâm chuẩn bị cả một thùng để trong xe, Nịnh Nịnh lựa chọn những thứ mình yêu thích nhất rồi mang chúng ra bãi cát.

Vào kì nghỉ hè, khách đi du lịch bãi biển rất nhiều, Tịch Sâm và Trác Dương cầm đồ chơi cho Nịnh Nịnh, đi thuê ô và thảm trải sàn, rồi tìm một nơi có khá ít người để ngồi.

Hai người chơi với Nịnh Nịnh một lúc, sau đó để bé đắm chìm trong thế giới trò chơi của riêng mình, cậu và Tịch Sâm ngồi bên cạnh nhìn.

Bởi vì thảm trải sàn hơi nhỏ, cho nên khoảng cách giữa bọn họ rất gần. Trác Dương im lặng nhìn Nịnh Nịnh chơi đùa một lúc lại phải vươn thắt lưng cho đỡ mỏi, sau đó cậu cảm giác tay mình bị người khác nắm lấy.

Trác Dương quay đầu, thuận theo cái tay kia hướng lên trên, ánh mắt rơi trên người Tịch Sâm.

Anh nhàn nhã ngồi quanh chân, một tay đặt kên đùi, một tay nắm tay cậu, đôi mắt vẫn như trước nhìn Nịnh Nịnh, tựa như cái gì mình cũng không làm.

Nhiệt độ trên mặt cậu đột nhiên tăng vọt, Trác Dương giật giật tay, nhưng Tịch Sâm nắm rất chặt, không rút ra nổi.

Trên bãi cát người đến người đi, Trác Dương và Tịch Sâm đều rất khôi ngô, tuấn tú, mỗi người đi ngang qua đều không nhịn được nhìn họ nhiều thêm một chút. Vì vậy chẳng mấy chốc, đã có người nhìn thấy hai người họ nắm tay, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc.

Trác Dương sốt sắng nói, “Tịch, Tịch Sâm, mau buông tay, có người nhìn thấy rồi.”

Tịch Sâm bị cậu kéo, vẫn như trước lười biếng, lộ ra hai phần khí chất vô lại.

“Tịch Sâm!” Trác Dương thấp giọng, trong giọng nói mang theo tia năn nỉ.

Lúc này, anh mới quay đầu nhìn cậu.

Trác Dương cho là anh sẽ buông tay, thế nhưng ngón tay anh khẽ động, càng thêm bá đạo và xuyên qua khe ngón tay cậu, đan chặt vào nhau.

Nhưng anh cũng không hoàn toàn bỏ qua năn nỉ của Trác Dương, anh nhìn chằm chằm áo chống nắng của Nịnh Nịnh đặt bên cạnh, lấy nó đặt lên đôi bàn tay đang nắm chặt. Dưới lớp vải, ngón tay anh khẽ xoa mu bàn tay cậu, nói nhỏ, “Như vậy sẽ không thấy được nữa.”

Hành động và lời nói của anh như đang nói, anh đã lui một bước, cậu không thể tiếp tục kêu anh buông tay. Trác Dương không đấu lại anh, chỉ có thể chịu đựng khuôn mặt nóng bỏng mà để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Cũng may không bao lâu sau, Nịnh Nịnh đã đến giải cứu ba ba.

Cô bé đang chơi trên cát thấy hơi khát nước, bèn ném xẻng nhỏ chạy tới, “Ba ba, con muốn uống nước.”

Tay phải Trác Dương đang bị nắm, một tay không mở được nắp chai, Tịch Sâm liền nghiêng người sang, ra hiệu cậu cầm thân chai, anh vặp nắp. Vì vậy, tư thế của hai người có chút kì quái.

Nịnh Nịnh nghiêng đầu tò mò nhìn, vừa uống nước ừng ực vừa nhìn bọn họ. Sau khi uống xong, bé nhìn chăm chú vào chiếc áo chống nắng của mình, sau đó chớp mắt một cái, ngồi xuống, kéo chiếc áo ra, lộ ra hai bàn tay người lớn đang nắm chặt lấy nhau.

Trác Dương như người làm chuyện xấu bị bắt tại trận, mồ hôi lạnh chảy khắp người, ngượng tới mức muốn vùi đầu vào trong cát, nếu như Nịnh Nịnh hỏi cậu tại sao lại nắm tay Tịch Sâm, cậu cũng không biết giải thích như thế nào.

Nhưng đó là tư duy của người trưởng thành, là một bạn nhỏ, Nịnh Nịnh không có nghi vấn cao siêu như vậy. Trên khuôn mặt nhỏ là một bộ “Ba và chú giấu bé lén lút nắm tay nhau.” Cô bé kháng nghị: “Con cũng muốn nắm tay hai người.”

Bé hầm hừ mà tách hai bàn tay ra, ngồi vào giữa, sau đó một bên nắm tay ba ba, một bên nắm tay chú Tịch, sau đó nữa nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, tự mình cười hạnh phúc.

Tịch Sâm nhìn Trác Dương, “Rất nhiều chuyện không phức tạp như em nghĩ.”

Trác Dương ngẩn ra, hơi rũ mắt. Có lẽ đôi lúc cậu hơi phức tạp hóa tình yêu thật, nhưng đối với Tịch Sâm, cậu không thể không suy nghĩ nhiều hơn.

Tịch Sâm thu lại ánh mắt, đút cho Nịnh Nịnh một miếng hoa quả, “Con muốn chơi trong nước không?”

“Có ạ.” Nịnh Nịnh lớn tiếng đáp.

Tịch Sâm ôm Nịnh Nịnh đứng dậy, tay anh vẫn cầm một đầu áo chống nắng, đưa tới trước người Trác Dương, “Em cũng đi.”

Cậu cầm lấy đầu còn lại, thuận theo lực kéo của Tịch Sâm mà đứng dậy, đang định thả tay ra, lại thấy anh lại gần đe doạ: “Cầm lấy, đừng làm rơi, nếu không tôi sẽ hôn em ngay tại đây.”

Tay Trác Dương run lên một cái, nhất thời túm chặt lấy áo chống nắng, tức giận, “Tịch Sâm!”

Trác Dương hiểu Tịch Sâm, những điều anh nói anh nhất định làm được. Cậu không dám chống lại.

Tịch Sâm cong môi, quay lại đi thuê một chiếc giường phao.

Tịch Sâm một tay ôm Nịnh Nịnh, một tay cầm áo chống nắng. Anh đi phía trước, Trác Dương đỏ mặt kéo áo chống nắng theo sau. Cũng may không phải trực tiếp nắm tay nhau, tuy rằng bọn họ vẫn nhận được nhiều ánh mắt đánh giá, nhưng đơn thuần chỉ là hiếu kì, đôi khi có chút trêu trọc, nhưng đều mang thiện ý.

Một trước một sau lôi kéo áo chống nắng qua lại mấy lần, mãi đến khi vào trong nước, Tịch Sâm mới cho phép Trác Dương buông áo chống nắng ra, cậu ngay tức khắc cất nó vào trong túi.

Sau đó Trác Dương cùng Tịch Sâm bảo vệ Nịnh Nịnh nằm trên giường phao, nhìn bé chơi đùa trong nước.

Mười một giờ, hai người mang Nịnh Nịnh vẫn chưa chơi đủ rời khỏi bãi biển, lái xe đến nhà hàng dùng cơm.

Trên xe, bé giơ áo chống nắng của mình lên, kinh ngạc vô cùng, “Ba ba, sao quần áo của con lại lớn lên thế này!”

Trác Dương đang uống nước lập tức bị sặc, quần áo của Nịnh Nịnh rất rẻ, chất lượng tương đương giá tiền, mới vừa rồi bị lôi kéo lâu như vậy, có thể không biến dạng sao?

Đều là lỗi của Tịch Sâm hết…

Ngày hôm nay, Tịch Sâm đi xe khá rộng, không cần ai ngồi ở ghế phó lái, cả ba người ngồi cùng nhau ở ghế sau. Tựa như Tịch Sâm biết Trác Dương đang nghĩ gì, anh đặt tay trái lên lưng ghế, vòng qua đầu Nịnh Nịnh, vân vê vành tai Trác Dương.

Cả người Trác Dương, eo mẫn cảm nhất thì vành tai xếp thứ hai. Bị Tịch Sâm nhẹ nhàng sờ một cái, cảm giác khác thường như lan ra toàn thân. Trong xe ngoại trừ Nịnh Nịnh, còn có lái xe, nên cậu không dám nói gì, chỉ ngày càng dịch dịch dán lên cửa xe, ánh mắt ngây thơ trừng anh, tự mình xoa vành tai hòng xóa đi thứ cảm xúc xa lạ kia.

Tịch Sâm là người biết chừng mực, sau khi vừa trừng phạt lại như trêu đùa Trác Dương, mới rủ lòng từ bi mà tha cho cậu.

Buổi chiều, anh không lại chiếm dụng thời gian của hai cha con, đưa bọn họ về Trác gia, nói với cậu, “Ngày mai tôi tới đón em.”

Trác Dương mím môi, muốn nói ‘không cần’, nhưng cậu biết câu kia của anh không phải đang trưng cầu ý kiến mà là thông báo cho cậu, vì thế cậu im lặng gật đầu, xem như là đáp ứng.

Buổi sáng Nịnh Nịnh chơi quá hăng say, trên đường về đã lăn ra ngủ. Trong phòng bật điều hòa, Trác Dương đắp chăn cho cô bé, ngồi bên giường nhìn bé một lúc. Không biết tiểu nha đầu mơ thấy cái gì, miệng nở nụ cười nhẹ.

Nịnh Nịnh thực sự rất yêu quý Tịch Sâm, mỗi lần anh đưa bé đi chơi, bé đều vô cùng vui vẻ. Trác Dương cứ nghĩ là chỉ cần cậu yêu thương Nịnh Nịnh càng nhiều thì có thể bù đắp sự thiếu thốn tình thân cho cô bé, nhưng hiện tại xem ra, chỉ như vậy thôi là không đủ, dù cậu có làm gì, cũng không có cách nào bù đắp.



Những đứa trẻ có một điểm rất lạ, đó là, cứ buổi sáng mà phải đi học, chúng thức dậy rất khó khăn, nhưng chỉ cần được nghỉ, lại tỉnh giấc sớm hơn bất kì ai.

Nịnh Nịnh chính là đứa trẻ như vậy.

Sáng sớm, Trác Dương còn chưa rời giường, Nịnh Nịnh đã dậy rồi, ở trong phòng khách chọc cho Tiểu Hắc kêu meo meo, chờ mẹ Trác chuẩn bị gần xong, bé chạy ào vào phòng Trác Dương, giục cậu thức giấc.

Trác Dương cũng dậy rồi, ôm Nịnh Nịnh lên, thơm nhẹ vào má bé, “Ngày hôm nay con cũng cùng bà nội bán đồ ăn sáng à?”

“Vâng ạ!” Nịnh Nịnh lắc lắc chiếc túi nhỏ bé đang đeo, “Con có thể giúp bà nội thu tiền nha.”

Trác Dương đi ra rửa mặt, cười nói, “Ngày hôm nay, quản gia nhỏ nhà chúng ta lại khổ cực rồi.”

Nịnh Nịnh theo sau cậu, phản đối, “Mọi người đều gọi con là cô chủ nhỏ cơ.”

Trác Dương vội sửa lời, “Được rồi, ngày hôm nay, cô chủ nhỏ nhà chúng ta khổ cực rồi.”

“Ai da! Khổ cực cũng phải chịu thôi chứ biết làm sao giờ!” Miệng nhỏ tiếp tục phát ra câu nói không biết học từ ai, “Cơn trắng ăn ngon, nhưng ngũ cốc cũng khó trồng nha.”

(Câu gốc là, 白米饭好吃,五谷田难种啊, bạn nào biết thì giúp mình nhé.)

Trác Dương đang ngậm bàn chải đánh răng cũng không nhịn được cười, sự giác ngộ của bạn nhỏ Nịnh Nịnh rất cao.

Sau khi tự chuẩn bị cho chính mình xong, mẹ Trác nắm tay Nịnh Nịnh, Trác Dương xách thùng nước canh, cùng đi bày sạp, sắp xếp bàn ghế, sau đó, cậu lên lầu ăn điểm tâm, dọn dẹp nhà cửa một chút, xem đồng hồ thấy sắp đến giờ, đi thay quần áo chuẩn bị ra cổng tiểu khu chờ Tịch Sâm.

Trác Dương đợi một lát, không đợi được Tịch Sâm, lại nhận được một cuộc gọi từ hàng xóm báo sạp hàng của mẹ Trác đang bị người ta phá.

Trác Dương lập tức chạy nhanh đến, thấy có hai người lôi kéo xô đẩy mẹ Trác, Nịnh Nịnh ở bên cạnh khóc lớn, mấy người khác đang can ngăn, nước canh cùng mì rơi vãi đầy đất.

“Nịnh Nịnh, mẹ!” Trác Dương chạy tới, đầu tiên ôm Nịnh Nịnh sang bên cạnh, phát hiện quần áo bé con ướt đẫm, bên trên còn dính vài cọng mì, đôi mắt ngậm nước tràn đầy sợ hãi.

Cậu nhờ một người hàng xóm quen biết trông Nịnh Nịnh, sau đó đẩy người đang kéo mẹ Trác ra.

Trác Dương bảo vệ mẹ ở đằng sau, đè nén giận dữ, “Mẹ tôi đi đứng không tiện, đừng có đụng vào bà ấy.”

Tranh chấp với mẹ Trác là một nam một nữ, chừng bốn mươi tuổi. Người phụ nữ sửa sang lại quần áo, trừng Trác Dương, “Ai muốn động vào mẹ cậu, là bà ta đang gây rối.”

Mẹ Trác giận run cả người, “Là cô không đúng mới phải, cháu gái tôi đứng bên cạnh, sao cô lại đạp cái thùng kia, may là nước canh hôm nay nguội rồi, chẳng may vẫn còn nóng thì sao? Cháu gái tôi bị bỏng thì làm sao bây giờ?”

Trải qua tai nạn giao thông phải cắt cụt chi, chồng thì ôm tiền chạy mất, con trai lại mang thai, mẹ Trác cứ nghĩ trên đời này sẽ không còn điều gì có thể khiến bà tức giận nữa. Nhưng mấy người này cố tình động vào vảy ngược của bà, Nịnh Nịnh là bảo bối mà bà cưng chiều yêu thương nhất, sao có thể để người khác dễ dàng bắt nạt được.

“Mẹ à, xảy ra chuyện gì?” Trác Dương xoa xoa lưng mẹ Trác, sợ bà giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe.

Mẹ Trác còn chưa nói, bên cạnh đã có người nhìn không vừa mắt nói thay.

Thì ra hai người kia là vợ chồng, mới vừa chuyển đến đây sinh sống. Trước đây họ cũng bán đồ ăn sáng, sau khi chuyển đến đây cũng dự định làm tiếp công việc cũ, chỉ là họ chưa tìm được địa điểm. Mấy ngày trước, khi đi dạo đến bên này, thấy sạp hàng của mẹ Trác buôn bán không tệ, gần đây có một trường tiểu học, phụ huynh và học sinh đi qua rất nhiều, dù là nghỉ hè, dòng người qua lại cũng không ít, buôn bán ở đây không lúc nào vắng khách.

Hai vợ chồng nhìn trúng chỗ này, nhưng vị trí này mẹ Trác đang chiếm giữ, hơn nữa không phải bà chiếm không chỗ này mà vẫn phải trả tiền thuê hàng tháng, vì vậy trừ phi mẹ Trác chủ động nhường, thì họ sẽ không có được, nhưng mẹ Trác đời nào chịu nhường. Sau đó, họ thấy mẹ Trác là người tàn tật, nên đi hỏi thăm hoàn cảnh của bà, biết được nhà bà chỉ có một cô con gái đi công tác xa, một người con trai không có bằng cấp cùng một đứa cháu gái, một gia đình vô cùng bình thường. Họ bắt đầu triển khai hành động tìm mẹ Trác gây sự.

Ngày hôm nay, vợ chồng nhà kia đến đây trực tiếp nói với mẹ Trác, bắt đầu từ ngày mai, chỗ này là của họ, bà tự đi tìm chỗ khác mà buôn bán. Mẹ Trác chưa bao giờ thấy người nào vô lý như vậy, làm sao đồng ý cho được, thế là từ từ cãi nhau. Tính khí hai vợ chồng đều cục súc, một lời không hợp lại muốn ra tay đánh người, mấy thực khách nhìn thấy không ổn mới ra khuyên ngăn, người phụ nữ giơ chân đạp đổ mấy thùng nước canh của mẹ Trác, nước canh bên trong một trong những thùng đó đổ vào người Nịnh Nịnh.

Vốn còn muốn giải quyết trong hòa bình, mẹ Trác thấy thế ngay lập tức giận dữ, sau đó chính là cảnh Trác Dương vừa thấy.

Đối mặt với sự phê phán của mọi người, hai vợ chồng này không có chút nào sợ hãi, người phụ nữ la hét con gái cô công tác ở đâu, người đàn ông kêu gào con trai ông có quan hệ rộng rãi như thế nào, người chịu thiệt cuối cùng cũng không phải bọn họ.

Người phụ nữ trợn mắt với mẹ Trác, “Tôi nói cho bà biết, tốt nhất bà nên tự biết thức thời, chọc tới tôi, dù là người què tôi cũng không tha.”

Đối mặt với cái uy hiếp này, Trác Dương hoàn toàn không sợ, dù cho con gái cô ta có ghê gớm đến đâu, thì chẳng lẽ cũng không sợ dư luận xã hội chút nào hay sao, cuối cùng người chịu thiệt cũng không phải bọn cậu.

Trác Dương lấy điện thoại ra, vừa định báo cảnh sát, thì nghe thấy giọng nói Tịch Sâm truyền tới, “Có chuyện gì vậy?”

“Chú Tịch!” Nịnh Nịnh nhìn thấy Tịch Sâm bỗng nhiên xuất hiện, oan oan ức ức lại nổi lên, nước mắt lã chã nhào vào lòng anh.

Tịch Sâm không ghét bỏ Nịnh Nịnh một thân ẩm ướt nhào tới một chút nào, ôm bé đi tới chỗ hai vợ chồng nhà kia, nhìn người phụ nữ, lạnh giọng hỏi: “Bà muốn làm gì?”

~Hết chương 20~