Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 68

Tiêu Việt nói hắn ngủ ở trong lòng, nhưng cụ thể là cách ngủ nào, quá trình nào, Tiêu Việt không nói, Tiêu Hướng Địch không dám hỏi, lại không dám suy nghĩ tỉ mỉ.

Tiếp nhận sự thật người anh em nhiều năm bỗng nhiên thích đàn ông đã khó khăn lắm rồi, thẳng tắp như Tiêu Hướng Địch, thực sự khó có thể tưởng tượng ra tình cảnh Tiêu Việt và tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thị kia xảy ra quan hệ.

Không, phải nói là hắn ta không dám suy nghĩ.

“Em nói này… anh nghiêm túc, vậy Nhậm Giang Lâm thì sao?” Lần trước đến Cửu Giang hắn ta còn nhớ rõ, ban đầu mấy người Nhậm Giang Lâm dẫn theo minh tinh đi nghỉ, dẫn mấy minh tinh kia đi làm gì? Đồ ngu cũng biết!

Tuy rằng lần trước không thấy Nhậm Giang Lâm và ai mập mờ, ngược lại và Tiêu Việt…

Nhưng bất kể như thế nào cũng từ khía cạnh chứng minh người đẹp bên cạnh Nhậm Giang Lâm nắm được cả bó, nếu nói anh nghiêm túc như Tiêu Việt, Tiêu Hướng Địch không tin cho lắm.

“Hoặc ít hoặc nhiều vẫn phải chú ý, anh đừng ầm ĩ đến mức cả thế giới đều biết anh và anh ta từng có một đoạn, cuối cùng hai người mỗi người mỗi ngả, anh ta thì ngon rồi, địa vị ở đó, ai dám nói gì? Nhưng còn anh? Ảnh hưởng này đối với anh không tốt đâu…”

Tiêu Việt nghe đến đó, không nhịn được bật cười, “Anh ấy có nghiêm túc không, không cần mày thay tao nhọc lòng, lại nói…”

Nhìn Tiêu Hướng Địch, Tiêu Việt nhướng mày, rất kiêu ngạo: “Tiêu Hướng Địch, mày tưởng tao là bé thỏ trắng mặc cho người nắm bóp à?”

“…” Anh là con sói hoang. Trong lòng quýnh lên, trong thời gian ngắn Tiêu Hướng Địch vậy mà quên mất bản lĩnh nghịch thiên của người anh em của mình, từ nhỏ đến lớn hắn ta chưa từng thấy Tiêu Việt chịu thiệt…

Ho nhẹ hai tiếng, Tiêu Hướng Địch giải thích nói: “Thế nhưng, cho dù thế nào, anh nên nghĩ đối sách tự cầu phúc sớm đi, họ hàng gần trong nhà không nhiều, nhưng họ hàng xa lại trải rộng đại giang Nam Bắc, chứ nói gì là thân phận giáo viên của chú thím, người quen biết nhiều vô số kể, em đoán không bao lâu hai người họ sẽ biết chuyện này.”

Tiêu Việt gật đầu một cái: “Chuyện này tao biết.”

“Nhưng, em nói anh cũng khoa trương quá, tìm ai không được, cố tình tìm một người đàn ông, đàn ông này còn là Nhậm Giang Lâm, trước kia không phải anh nói thích ngực bự mông to sao?”

“Nói thế thôi, đừng tưởng thật.” Thấy thời gian không còn sớm, Tiêu Việt không muốn tiếp tục đề tài này nữa, để lon bia trong tay xuống, đứng lên nói: “Được rồi, mày nhanh đi rửa mặt đi, tao buồn ngủ quá đi ngủ trước.”

Nói đoạn đi đến nhà vệ sinh, “Đúng rồi, chỗ tao chỉ có một cái giường nhỏ, mày ngủ ghế sofa.”

Tiêu Hướng Địch ngẩn người, “Ngủ sofa gì chứ, em ngủ chung với anh,” Đang nói còn ngẩng đầu nhìn cái giường trên tầng hai, “Giường kia trông có nhỏ đâu!”

“Tao không muốn chen chúc với đàn ông.”

“Anh…” Mẹ nó…!

Tiêu Hướng Địch nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Việt, nội tâm suy sụp gào thét: Mẹ nó anh đã ngủ đàn ông ở trong lòng rồi! Chen chúc với em thì làm sao!?

Nhưng lời này hắn ta cũng không dám nói ra, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm sau lưng.

Tiêu Việt nói giường nhỏ, đúng là nhỏ thật, hắn thuê căn hộ một người, chiếc giường đặt trong phòng tầng hai chỉ một mét ba, hai người đàn ông ngủ quả là quá sức.

Cũng may ghế sofa phòng khách Tiêu Việt đủ rộng, vóc dáng Tiêu Hướng Địch không cao, ngủ cũng thoải mái.

Tiêu Hướng Địch nói là đến tìm Tiêu Việt tiện thể nghỉ, nhưng Tiêu Việt nào có thời gian rảnh rỗi đi chơi khắp nơi với hắn ta.

Ngày nghỉ đầu tiên, hắn ta thấy Tiêu Việt và Triệu Viên Viên gặp nhau, còn tưởng là một nam một nữ có quan hệ gì đó không nói rõ được cũng không tả rõ được nên theo hai người ròng rã một ngày.

Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ nghe hai người thương lượng công việc một ngày, hắn ta cũng nghe không hiểu, cảm thấy thực sự là quá chán, hai ngày sau đã tự đi tìm bạn đại học nhà ở Thành Đô chơi.

Cho nên, hai ngày sau, buổi tối Tiêu Việt cũng mới thấy người, ban ngày đã chạy mất tăm từ sớm.

Đến hôm kết thúc ngày nghỉ, Tiêu Việt định đến ngân hàng làm thủ tục lại đi làm, thấy Tiêu Hướng Địch trên sofa vẫn đang ngáy khò khò, hắn giơ chân đạp tỉnh người.

“Hết ngày nghỉ rồi, mày không mau đi về?”

Tối hôm qua Tiêu Hướng Địch đi theo bạn hồi đại học đến bar quẩy đến hai giờ, ngáp một cái, xoa mông bị đạp, chầm chậm ngồi dậy: “Em mua vé máy bay năm giờ chiều nay, định chơi ngày nữa.”

Tiêu Việt biết Tiêu Hướng Địch đi theo bác cả thầu công trình, ngày thường trong nhà có bác cả của hắn gánh vác, thằng này làm con mọt gạo mấy năm rồi, chết cũng không hối cải, “Mày còn có lòng cầu tiến không? Lúc ăn Tết không phải cha mày bảo mày sau này đúng giờ đi theo bác ấy làm việc à? Sao bây giờ vẫn như trước kia?”

“Ai nói không có lòng cầu tiến, mấy tháng nay em thực sự mỗi ngày đi theo cha em đến công trường, cần cù chăm chỉ, một phút cũng không thiếu.”

“À,” Liếc nhìn người vẫn đang vùi ở chỗ hắn, Tiêu Việt bật cười một tiếng: “Hôm nay mùng hai, đây chính là cần cù chăm chỉ trong miệng này?”

“Hôm nay là tình huống đặc biệt.” Tiêu Hướng Địch sờ lên đầu, “Cha em thấy dạo này em tiến bộ, đặc biệt phê duyệt cho em chơi thêm.” Tiêu Hướng Địch tỉnh là không ngủ được, dứt khoát đứng lên nói: “Hôm nay anh đi làm đúng không? Nếu không em đi theo anh đến xem xem? Hai ngày này đều loanh quanh ở khu phố cổ, bên này chưa đi dạo.”

“Tùy mày.” Nói đoạn Tiêu Việt đi tới trước cửa thay giày.

“Được được được, anh đợi em mười phút!”

“Mày rửa mặt cần mười phút? Nhanh lên cho tao, tao cần đến ngân hàng trước.”

“Được rồi, xong ngay đây.”

Đi theo Tiêu Việt đến ngân hàng làm thủ tục xong, Tiêu Hướng Địch thấy Tiêu Việt đến máy rút tiền rút ra mấy trăm đồng tiền mặt, thoạt trông khá túng quẫn, hắn ta mới nhớ ra khoảng thời gian này Tiêu Việt chuẩn bị mở một công ty.

Quá trình thành lập công ty cụ thể là gì Tiêu Hướng Địch không biết, nhưng cho dù thế nào, muốn mở một công ty chính thức, không đủ tài chính thì không được.

Nghĩ tới đây, hắn suy nghĩ nói: “Nếu gần đây anh thiếu tiền, có thể nói cho em, nhiều không có, mười mấy hai mươi vạn em vẫn lấy ra được…”

Nhưng vừa nói đến đây, hắn ta liếc mắt nhìn số dư hiển thị trên máy rút tiền, số lượng liên tiếp kia khiến hắn ngu người, mắt cũng nhìn thẳng

Khi Tiêu Việt xoay người, ánh mắt hắn ta nhìn Tiêu Việt cũng thay đổi.

“Đậu má, anh… lại có nhiều tiền thế à?”

Nhìn Tiêu Hướng Địch há hốc mồm trước mặt, Tiêu Việt cười nói: “Làm sao? Nếu không thì mày cảm thấy tao làm dự án nhiều năm như vậy đều làm không công?”

“…” Nhưng em cũng không ngờ thế mà có thể kiếm nhiều đến vậy.

Tiêu Hướng Địch hơi ảo não nói: “Ngày thường trông anh nghèo rớt mùng tơi mà? Sao chẳng thấy anh khoe khoang tí nào?” Không mua xe sang, cũng không mua hàng xa xỉ, quần áo mặc vẫn là trước kia… À không, hắn ta cũng quên mất, Tiêu Việt mua một căn nhà ở Thượng Hải…

Tiêu Việt nghe xong không khỏi nói: “Mày tưởng là ai cũng giống như thẳng nhóc mày, hận không thể cho tất cả mọi người biết mình là con nhà giàu?”

Mặc dù nói vậy, Tiêu Việt cũng biết Tiêu Hướng Địch có thói quen xấu thích khoe khoang, nhưng bụng dạ không xấu, giống như vừa nãy cho rằng hắn không đủ tiền, định chi viện cho hắn.

Tiến lên trước vỗ vỗ vai Tiêu Hướng Địch, Tiêu Việt cười nói: “Cảm ơn.”

Tiêu Hướng Địch ngẩn ra, một lát sau mới cười theo: “Ơn huệ gì, tiền cũng chưa móc ra khỏi túi mà!”

Giữa trưa sau khi ăn xong, Tiêu Việt dẫn Tiêu Hướng Địch đi lòng vòng trong khu phụ của công viên phần mềm, hai giờ ba mươi, Tiêu Hướng Địch xách vali đón xe đến sân bay.

Tiêu Hướng Địch tới chuyến này cũng nhắc nhở Tiêu Việt một chuyện.

Sau này cha mẹ hắn chắc chắn sẽ biết chuyện của hắn và Nhậm Giang Lâm, một số thời điểm, thay vì đợi người khác nói cho cha mẹ hắn biết, còn không bằng hắn trực tiếp nói rõ ràng cho cha mẹ.

Nhưng cụ thể nên nói thế nào, sau khi nói làm thế nào đối phó với phản ứng của cha mẹ, hắn vẫn chưa nghĩ ra, nhưng thực sự giống như Tiêu Hướng Địch nói, nên sớm tính toán rồi.

Nhưng Tiêu Việt nghĩ thì nghĩ vậy, gần đây hắn thực sự không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Bận tìm người tài, bận tìm hiểu quá trình đăng ký công ty, mặc dù bây giờ tạm thời ở lại trong công ty của Lưu Sưởng, Lưu Sưởng biết dự định của hắn nên chỉ sắp xếp cho hắn kiểm tra đánh giá công việc, nhưng trong công ty gặp phải vấn đề, hắn cũng không có thói quen bỏ đó mặc kệ, đặc biệt là khi kiểm tra đánh giá nhìn một số sai lầm cấp thấp, hắn thực sự muốn coi nhẹ cũng khó.

Trong mười ngày ngắn ngủi, nhân viên công ty đều nhận ra người mới tới này, bạn trai scandal lan truyền trên Weibo hai ngày trước, là một vị thần chân chính.

Thanh danh này truyền đến bốn phía công ty, truyền khắp toàn bộ khu A, lại truyền đến khu B, khu C…

Rất nhiều người nghe danh mà đến, trong đó còn bao gồm Phó Viễn, “Kin Phó” trên Weibo chỉ nghe giọng không thấy người.

Người này giữa trưa mỗi ngày lại lượn ba, năm lần trước mặt Tiêu Việt, nhưng Tiêu Việt cũng không nhìn.

Điều này cũng không trách Tiêu Việt được, mặc dù hắn trừng trị người ta một phen, nhưng hôm đó hắn cũng chỉ hack máy tính của Phó Viễn, không dư thừa tâm tư đi thu thập tư liệu cá nhân của hắn ta, đương nhiên hắn không biết người bị hắn trừng trị trông ra sao.

Ba giờ ba mươi chiều thứ sáu, từ buổi sáng đến bây giờ Tiêu Việt vẫn ngồi trước máy vi tính giúp nhóm kỹ thuật của công ty giải quyết một lỗ hổng, đốt một điếu thuốc lá.

Vẫn chưa hút được hai hơi, điện thoại trên bàn đã vang lên.

Mắt nhìn chằm chằm máy tính, Tiêu Việt đang suy nghĩ phương án, vươn tay cầm điện thoại lên, trượt một cái, “Alo, ai?”

“…”

Không nghe thấy trả lời Tiêu Việt cau mày nói: “Alo?”

“Là anh, Nhậm Giang Lâm.”

Nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc, Tiêu Việt chớp mắt một cái, sau đó ném chuột trong tay đi, nhếch miệng cười nói: “Ơ! Ông chủ lớn à, sao giữa trưa lại gọi điện thoại cho em? Này là nhớ em rồi hả?”

Giọng nói của Tiêu Việt trước sau thay đổi quá lớn, trong lời nói mập mờ lộ vẻ chắc chắn, các nhân viên công ty bên cạnh tập trung gõ code cũng không nhịn được liếc mắt. Thái độ này của đại thần rất khả nghi?!

“Đúng rồi, rất nhớ.” Nhậm Giang Lâm đi tới góc bên đại sảnh, nhưng vẫn có người chào hỏi anh. Trong lòng hơi phiền, anh cũng lịch sự gật đầu cười, sau đó mới cầm điện thoại ra khỏi đại sảnh.

“Chậc chậc, lời này của anh khiến lòng em ngứa quá,” Hiếm khi Nhậm Giang Lâm trực tiếp như vậy, trong lòng Tiêu Việt mừng rơn, “Nếu không phải chiều mai giáo sư Vương có cuộc họp… em sẽ thừa dịp cuối tuần đến Thượng Hải.”

Đến bên cửa sổ không người, nhìn một khu kiến trúc hợp quy tắc bên dưới tòa nhà, Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười lên, “Anh Tiêu, tối nay có thể nể mặt cùng ăn một bữa cơm không?”

“…” Tiêu Việt ngây ra một lúc, khi hiểu ý tứ trong lời nói của Nhậm Giang Lâm, nhịp tim Tiêu Việt cũng tăng lên, kinh ngạc nói: “Anh ở Thành Đô?”

“Họp ở trung tâm Trung Âu.” Nhậm Giang Lâm cười nói.

Trung tâm Trung Âu…

Tòa nhà màu trắng bên cạnh công viên phần mềm chính là trung tâm Trung Âu… Bây giờ từ cửa sổ chỗ hắn có thể nhìn thấy tòa nhà mang tính tiêu chí kia…

Tiêu Việt đứng bật dậy.

“Bây gờ em đến tìm anh.”