Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 40: Muốn gặp anh

Nhìn Tiêu Việt ngẩn ngơ, Nhậm Giang Lâm khẽ cười nói: “Nhưng mà, râu của cậu đúng làm hơi đâm.”

Nói xong Nhâm Giang Lâm xuống xe, đi đến trước cửa xe ghế lái, cúi người cụp mắt nói: “Cảm ơn hôm nay chiêu đãi, hẹn gặp lại.” Dứt lời, thậm chí không đợi Tiêu Việt nói câu nào, đã quay người vào nhà, nhốt Tiêu Việt ở ngoài cửa.

Cởϊ áσ khoác nằm ngửa trên sofa, Nhậm Giang Lâm không khỏi nghĩ đến dáng vẻ ngu ngơ vừa rồi của Tiêu Việt khi được anh hôn, anh đã cảm thấy buồn cười, nhưng nghĩ đến nụ hôn lướt qua rồi dừng lại kia, trong lòng ít nhiều vẫn có phần chưa thỏa mãn, thậm chí hơn nghĩ đến trong ngõ nhỏ kia, Tiêu Việt ôm anh rất chặt, lúc cảm nhận được Tiêu Việt… đã động tình, Nhậm Giang Lâm cảm thấy nóng lên mấy phần.

Thật sự là càng sống càng thụt lùi, nhưng chỉ nghĩ đến cái ôm kia mà thôi, đã khiến anh khó tự kiềm chế như vậy… Mặc dù anh cũng thật sự rất lâu lắm rồi chưa giải quyết du͙© vọиɠ…

Nhậm Giang Lâm lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế sofa đi tới phòng tắm. Đừng nghĩ nữa, sáng mai còn có một cuộc họp, không trì hoãn được.

Để Nhậm Giang Lâm đi, Tiêu Việt vốn định đuổi theo, nhưng sau đó vẫn cưỡng chế dừng lại, nếu thật sự đuổi theo, chỉ sợ đêm này cũng không phải chuyện hôn là có thể giải quyết.

Đợi lái xe về nhà, Tiêu Việt ngồi trước máy tính trong phòng làm việc, suy nghĩ nụ hôn vừa nãy của Nhậm Giang Lâm, chuồn chuồn lướt nước, vẫn chưa cho người ta nếm được vị, đã hết rồi.

“Chậc chậc chậc… Hầy —— ” Chậc lưỡi lần này đến lần khác, thở dài lần này đến lần khác.

Hắn trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy hành động này của Nhậm Giang Lâm ấy mà, chính là cái kia, chẳng phải có câu nói sao: “Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn.”

Không cho phép hắn hôn, nhưng trước khi xuống xe lại tự hôn tới. Nhậm Giang Lâm chính là châu quan trần trụi mà!

(châu quan: quan của một châu, châu là đơn vị hành chính thời xưa)

Nhưng mà, ngọn lửa này khiến hắn mở cờ trong bụng.

Có điều, điều duy nhất khiến người không hài lòng đó là, “châu quan” này phóng lửa rồi đi thẳng một mạch, để lại hẳn trằn trọc trong lửa, trở về nhà nhưng không mảy may buồn ngủ.

Một nụ hôn nào đủ chứ, Tiêu Việt lại chậc một tiếng, hoặc là ngày mai hắn dứt khoát nói với Nhậm Giang Lâm, phần thưởng hắn muốn thật ra là hai nụ hôn? Không không không, phải nói là mười cái? Không không không vẫn cảm thấy không đủ…

Tiêu Việt không có ý đi ngủ, vì không để cho mình suy nghĩ lung tung, đành phải ngồi trước máy tính bắt đầu làm việc. Vừa vào trạng thái làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh, đợi khi Tiêu Việt kết thúc chuyện trên tay, trời đã tảng sáng. Lúc này Tiêu Việt mới trở về phòng ngủ, vừa dính vào gối đã ngủ như chết.

Đến tám giờ ba mươi Tiêu Việt ngủ chưa đến bốn tiếng mới chậm rãi bò dậy, dùng khăn mặt lau mặt qua loa một cái, đánh răng, rồi lái xe đến Công nghệ Hạo Thiên.

Thứ hai trên đường rất kẹt xe, khoảng cách không xa, Tiêu Việt lái bốn mươi phút mới đến nơi, mấy tiến sĩ sinh bọn họ không cần quẹt thẻ, nhưng vẫn phải tuân thủ chế độ của công ty như nhau, chín giờ ba mươi, Tiêu Việt vốn tưởng rằng mọi người đã bắt đầu làm việc, vùi đầu vào công việc không có cách nào tự rút ra, nhưng Tiêu Việt vừa ra khỏi thang máy đã nghe từng đợt tiếng ồn hi hi ha ha, có vẻ như rất phấn khích.

Mới sáng ngày ra phấn khích cái gì? Nhậm Giang Lâm tăng lương cho bọn họ hay sao?

Nhưng Tiêu Việt vẫn chưa đi đến khu làm việc, đã nghe rõ một đám này sáng sớm đã phấn khích chuyện gì.

“Nhậm Tổng của các anh và Thư Dụ kia chắc là có một chân đúng không? Anh xem video tối thứ bảy kia chưa? Tôi thật sự chưa bao giờ thấy anh ta cười như thế! Dân mạng đều bình luận nói rằng nụ cười của anh ta gọi là cưng chiều! Hút fans nhiều vố kể!” Uông Trạch cầm điện thoại lướt xem Weibo, nói tiếp: “Anh xem bình luận của dân mạng đi, nói nụ cười này đã biến thành mười nụ cười khiến phụ nữ và đàn ông rung động nhất năm 2018, chậc chậc chậc, quản lý Nhạc à anh đến công ty trước nhất, anh cũng không biết chút nội tình hả?”

(có một chân: chỉ hai người nào đó từng phát sinh quan hệ hoặc có tư tình, truyện này tác giả viết năm 2018)

“Sinh hoạt cá nhân của sếp tổng tôi nào dám hỏi?” Nhạc Đào Tiến đăng nhập Weibo máy tính lâu rồi chưa lên, nói: “Cậu nói video nào? Cả ngày hôm qua tôi ngủ suốt, không xem tin tức.”

“Lướt thẳng lên chủ đề phổ biến, bây giờ vẫn đang đứng đầu phổ biến, thứ nhất hot search cũng là Nhậm Giang Lâm.”

“Tôi nghe nói sau tối thứ bảy hôm đó, còn xuất hiện một Weibo chính thức CP của hai người tên là “Nhậm Thư Dụ Giang (Hàng) Lâm”, trong một ngày fan đã vượt qua hai mươi lăm vạn.” Kha Hoằng Ích nhìn điện thoại, “Này, mọi người xem mọi người xem, chính là Weibo này, đậu má, bây giờ đã ba chín vạn fan rồi, tôi mỗi ngày liều mạng cào cảm giác tồn tại dưới Weibo người khác, đến nay cũng mới hơn hai trăm fan.”

(CP = couple)

“CP Weibo cứt chó gì,” Tiêu Việt thực sự nghe không nổi nữa, trực tiếp đi đến bên cạnh Kha Hoằng Ích, kéo điện thoại của anh ta qua nhìn, sau khi nhìn thấy một tấm hình đồng nhân của Nhậm Giang Lâm và Thư Dụ phiên bản chibi, chậc một tiếng: “Những người này không có việc làm hả? Suốt ngày nghĩ gì đâu! Ghép CP?”

“Ông biết cái gì, fan CP cũng là một cách sống của đời người.” Triệu Viên Viên ở bên cạnh nhìn Tiêu Việt, nói: “Không phải hôm đó ông cũng đến hiện trường à? Tình huống thế nào chính ông không nhìn thấy? Tôi nghe Khả Khả nói khi sếp Nhậm cười khán giả đều vỡ tổ, trực tiếp hô hào bảo hai người họ ‘ở bên nhau’ đấy, Khả Khả còn nói lúc đó con bé cũng không nhịn được hô theo.”

“Không phải nó rất ghét scandal này sao?”

“Ông phải biết giữa fan chân ái và fan CP, thật ra chỉ cách nhau một sợi dây, mấu chốt đó là xem ông có thể đột nhiên nảy mầm yêu thương bên kia không, đặc biệt với fan nữ mà nói, CP của thần tượng nam là nam, nếu là nữ vậy thì sẽ bị xoi mói đủ kiểu.”

Tiêu Việt kinh ngạc nói: “Này còn chia nam nữ?”

“Đúng rồi.” Triệu Viên Viên gật đầu một cái, “Không tin ông đi xem bình luận dưới Weibo của Thư Dụ, trước kia sếp Nhậm không xuất hiện trong tin tức giải trí, fan thường cũng sẽ không xem tin tức tài chính và kinh tế gì đó, cho nên khi nhắc đến quan hệ của Thư Dụ và sếp Nhậm, bọn họ phản cảm rất kịch liệt, nhưng sau hôm thứ bảy, nhìn thấy giá trị nhan sắc cao, phong cách cao, cấp bậc cao, thân phận, địa vị, bối cảnh mọi thứ của sếp Nhậm đều là hàng đầu, ai sẽ không thích? Ai không thích chân dài? Cho nên, những fan của Thư Dụ bây giờ cũng nói gì mà ‘Nếu anh ở bên anh ấy, bọn em cũng nhận’ kiểu như thế.”

“Thôi đi, chuyện không có bọn họ kích động cái gì?” Tiêu Việt ném điện thoại cho Kha Hoằng Ích, đi đến phòng làm việc nhỏ của mình nói: “Hai người bọn họ là không thể nào.”

Nhạc Đào Tiến nghe vậy, nhìn Tiêu Việt nói: “Chậc, tôi vừa nghĩ ra, trong đám người chúng ta, chỉ cậu và Nhậm tổng là thân nhất, cậu không nghe anh ta nói những chuyện này? Hoặc là cậu không hỏi bao giờ à?”

Để ba lô xuống, Tiêu Việt đi tới rót cốc nước ấm, vừa uống vừa nói: “Anh còn hỏi tôi? Tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh, là anh nói cho Nhậm Giang Lâm, Nhan Khả Khả là bạn gái tôi?”

Trong lòng Nhạc Đào Tiến giật thót, sau đó nghĩ rằng mình vì tốt cho Tiêu Việt mới nói, anh ta ngồi thẳng, trả lời: “Đúng đấy, sao vậy? Ai bảo hôm đó cậu về sớm đúng lúc bị Nhậm tổng tóm được? Lần trước cậu không đến công ty, cũng đúng lúc bị Nhậm tổng gặp, lần này tôi còn không tìm cái cớ thật hay cho cậu, cậu nghĩ Nhậm tổng sẽ nghĩ cậu thế nào? Vậy chắc chắn là cảm thấy…”

“Khoan đã!” Tiêu Việt ngắt lời Nhạc Đào Tiến nói, “Anh vừa nói, hôm tôi không đến công ty, Nhậm Giang Lâm đã tới đây? Còn biết tôi ở nhà?” Như vậy, hôm đó Nhậm Giang Lâm cố tình đến nhà hắn tìm hắn?

“Phải rồi, chiều hôm đó anh ta mới về từ Tô Châu, đã đến công ty xem tiến độ dự án, đúng lúc cậu lại không có mặt, hôm thứ bảy anh ta lại đến một lần, cậu cũng không ở đó, tôi làm thế nào cũng phải tìm cho cậu cái cớ tốt đúng không.”

Tiêu Việt hừ lạnh một tiếng, bây giờ nghĩ lại, hôm đó nếu không phải Nhậm Giang Lâm đi theo ra tìm hắn nói chuyện này, sợ rằng hắn sẽ bị phán bị loại trong khi không biết chuyện: “Đúng là con mẹ nó cái cớ hay thật, lần sau anh lại nói với anh ấy gì mà bạn gái tôi, anh cứ đợi đó cho tôi!”

Nhớ đến thái độ hôm đó của Nhậm Giang Lâm, Nhạc Đào Tiến cũng hơi ngẩn ra: “Sao thế? Không thể nói à? Chẳng lẽ Nhậm tổng biết tôi nói dối?” Nhạc Đào Tiến nói đến đây mới nhớ ra chuyện Nhậm Giang Lâm hỏi Tiêu Việt, “Có điều, hai lần Nhậm tổng tới đây đều hỏi cậu, có phải có chuyện quan trọng tìm cậu không? Sau đó cậu có liên lạc với anh ta không?”

Tiêu Việt cười lên, gật đầu: “Đúng là có chuyện quan trọng tìm tôi…”

Chuyện tình cảm đương nhiên là chuyện quan trọng.

Kha Hoằng Ích tò mò xích lại nói: “Tìm anh làm gì? Có phải bảo anh hỗ trợ đánh cắp bí mật của công ty khác không?”

“Đúng là đánh cắp ‘bí mật’, nhưng, không phải công ty.” Mà là chính anh ấy, Tiêu Việt híp mắt cười nói.

“Hả?” Kha Hoằng Ích đần mặt, nghe không hiểu.

“Ý mày là đánh cắp việc riêng tư cá nhân?” Uông Trạch hết sức tò mò.

Tiêu Việt huýt sáo một cái, không để ý đến mấy người Kha Hoằng Ích nữa đi đến phòng đơn của mình, “Mau đi làm chuyện của mình đi, đừng suốt ngày chỉ biết quan tâm mấy tin đồn giả dối kia, nếu thích nghề này đến thế vậy trực tiếp bảo Nhậm Giang Lâm phân mấy người đến giải trí Võng Thiên đi.”

Nói vậy, Tiêu Việt lấy điện thoại trong túi ra, gửi tin nhắn cho Nhậm Giang Lâm:

“Nghe nói đầu tuần, trước khi anh đến nhà em đã đến công ty tìm em? Còn nghe nói anh có chuyện quan trọng tìm em, cụ thể là chuyện gì?”

Buổi sáng Nhậm Giang Lâm họp không mang điện thoại, đợi hội nghị kết thúc, ăn cơm trưa xong, tối hôm qua ngủ không ngon giấc lúc chuẩn đi đến phòng nghỉ ngơi nghỉ trưa, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, sau khi đến gần thì thấy trên màn hình hiển thị hai tin nhắn, nhưng lúc anh mở điện thoại nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Việt, ngón tay hoạt động trên màn hình khựng lại.

Rất lâu anh mới thở nhẹ ra một hơi, trực tiếp ném điện thoại lên bàn làm việc đến phòng nghỉ ngơi, không trả lời tin nhắn của Tiêu Việt.

Trước kia sao anh không phát hiện Nhạc Đào Tiên là tên lắm mồm chứ!

Cho nên Tiêu Việt đợi cả buổi trưa cũng không đợi được trả lời của Nhậm giang Lâm, cho đến hơn ba giờ chiều, điện thoại mới vang lên.

Nhậm Giang Lâm chỉ nhắn lại một chữ:

“Ừ”.

Đây là thừa nhận rồi.

Tiêu Việt nở nụ cười, đoán được lúc này chắc chắn Nhậm Giang Lâm vẫn cầm điện thoại, Tiêu Việt nghĩ ngợi rồi quay số của Nhậm Giang Lâm, chuông reo chỉ hai tiếng, Tiêu Việt đã nghe được bên kia điện thoại Nhậm Giang Lâm thản nhiên hỏi: “Alo, có chuyện gì?”

Mím môi một cái, Tiêu Việt nói: “Lát nữa mấy giờ tan làm, mời anh ăn cơm?”

“…” Nhậm Giang Lâm đỡ trán, “Không phải hôm qua cậu mới mời à?”

“Vậy, nếu không hôm nay anh mời em?”

“Dạo này có vẻ cậu rất rảnh?” Nhậm Giang Lâm có phần không biết làm sao nói: “Sao vậy, hôm nay không cần tăng ca?”

“Tăng, nhưng trước tiên ăn cơm với anh xong lại tăng.”

Nhậm Giang Lâm nghĩ ngợi nói, “Tôi nhớ Hạo Thiên có phòng bếp đúng không? Đã mời dì nấu cơm, sáng trưa tối đều ăn ở công ty.”

“Đúng đó, chuyện này nhờ cậy ông chủ lớn anh rồi, nếu không phải anh hào phóng, em đoán sáng trưa tối đều gọi thức ăn nhanh ở ngoài.”

Nhậm Giang Lâm hỏi: “Mùi vị thế nào?”

“Dì này làm đồ ăn ngày thường, chắc dì là người thích dưỡng sinh, không nêm nhiều gia vị, cũng rất tốt cho sức khỏe, nhưng mùi vị vẫn rất ngon.”

“Vậy nếu không hôm nay tôi đến ăn cơm với cậu, đúng lúc tôi tìm Nhạc Đào Tiến có chút việc.”

Tiêu Việt mặc niệm một phút trong lòng cho Nhạc Đào Tiến, vẫn vui mừng nói: “Đến đây ăn? Cũng được thôi! Muốn em tới đón anh không?”

“Không cần, tôi lái xe.”

“Vậy lát nữa gặp.”

“Ừ, được.”

“Nhậm Giang Lâm ơi.”

Nhậm Giang Lâm chuẩn bị tắt điện thoại, nghe tiếng trả lời: “Làm sao?”

Tiêu Việt khẽ thở dài một tiếng: “Lúc này em rất muốn gặp anh, không biết tại sao.”