Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 27: Đêm nay quan tâm nhiều hơn

Bảo tài xế tăng tốc, lúc Nhậm Giang Lâm đến biệt thự vẫn chưa đến năm giờ, nhưng không thấy người.

Bảo nhân viên phục vụ khách sạn giúp mang hành lý lên tầng ba, Nhậm Giang Lâm cất thẻ ra vào, rồi gọi điện cho Tiêu Việt.

“Nhậm Giang Lâm? Anh đến rồi?”

“Ừ, vừa đến, cậu ở đâu vậy? Không nhìn thấy cậu.”

“Vừa nãy tôi ở sân sau, giờ anh ở đại sảnh à?”

“Ừ.”

“Vậy tôi qua đó, anh ở đại sảnh đợi tôi đi.”

“Được.” Nhậm Giang Lâm dứt lời cúp điện thoại, ngồi trên ghế sofa bên trái sửa sổ sát đất ở đại sảnh, cầm lấy tờ báo bên bàn trà lật xem.

Chưa đến năm phút, đã nghe thấy Tiêu Việt gọi tên anh.

Nhậm Giang Lâm ngẩng đầu lên, đợi khi thấy rõ Tiêu Việt đứng trước mặt anh, đầu anh có phút chốc trống rỗng.

Cắt tóc, cạo sạch râu ria, cả khuôn mặt đều hoàn toàn lộ ra.

Bờ môi nhạt màu độ dày vừa phải, độ cong của gò má lưu loát, kính gọng đen trên sống mũi cao được lấy xuống, dưới ánh trời chiều, đối mặt với Tiêu Việt lúc này Nhậm Giang Lâm mới để ý đuôi mắt Tiêu Việt hơi rủ xuống, thoạt nhìn có nét sa sút tinh thần, nhưng khi hắn cười lên, nét sa sút tinh thần kia đã trở nên xấu xa.

“Anh cũng không nhìn xem hôm nay tôi đặc biệt tới gặp ai, không tranh thủ thời gian tút tát lại, sao tôi không biết ngại chứ.”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy cong môi, nhướng mày hỏi: “Gặp ai?”

“Anh nói xem còn có thể là ai?” Nhìn mặt mày đẹp đẽ của Nhậm Giang Lâm, trong lòng Tiêu Việt vui vẻ, từ trước đến nay hắn nói chuyện không cân nhắc, lúc này càng không nhịn được lại miệng tiện bổ sung một câu: “Ông chủ lớn lại là sếp tổng của công ty giải trí, không phải anh nói còn có mấy người đi cùng anh tới sao? Vậy chắc chắn có người đẹp, tôi không xử lý sao được?”

Biết Tiêu Việt đang đùa, nhưng Nhậm Giang Lâm nghĩ đến Đới Tinh Hi lát nữa sẽ đến, vẫn híp mắt, nói: “Ồ? Phải không?”

“Dĩ nhiên không phải.” Tiêu Việt vừa nói vừa tiến lên một bước, khoảng cách của hai người lại rút ngắn, trên người Nhậm Giang Lâm có hơi thở mát lạnh như có như không bị hắn hít vào trong lòng, không nhịn được bật cười: “Thật ra tôi bị em họ kéo đến tiệm cắt tóc.”

“Em họ?”

“Chậc, đúng rồi, quên nói với anh tôi dẫn theo hai thân thích tới đây, một em trai con bác một em trai con cô(*). Ban đầu trước khi đến tôi đã gọi điện cho anh rồi, nhưng điện thoại của anh lại tắt máy, về sau cũng quên mất chuyện này. Chắc không vấn đề gì đúng không?” Tiêu Việt vừa nói, vừa quan sát người trước mắt, Nhậm Giang Lâm vốn có thân hình thon dài tướng mạo tuấn tú sáng sủa, mặc áo khoác màu tím càng lộ rõ khí chất, mắt Tiêu Việt không khỏi chuyển hai vòng quanh eo Nhậm Giang Lâm.

(*) gốc là “một đường đệ một biểu đệ” đều là em trai họ cả nhưng một người là con của bác, một người con của cô nên mình để vậy, với cả không biết quê mọi người thế nào, chứ quê mình là con của bác dù đẻ sau vẫn làm anh chứ không có chuyện ai lớn tuổi hơn làm anh

Nhậm Giang Lâm lắc đầu nói: “Không sao, bọn họ đâu? Sao không thấy?”

“Đi tắm suối nước nóng rồi.” Phía sau núi khách sạn đào một suối nước nóng, hai người kia từ tiệm tóc đẹp trở về, nghe thấy nhân viên khách sạn giới thiệu nói có suối nước nóng thiên nhiên, đã đi thẳng tới đó.

“Cậu không đi?”

“Chẳng phải đợi anh đi cùng sao?” Tiêu Việt cười một tiếng.

Sau đó liếc nhìn cậu trai ngoan ngoãn bên cạnh Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt ý tứ không rõ nói, “Vị này, chắc không phải trợ lý của anh đâu nhỉ?”

Nhậm Giang Lâm khựng lại, giờ mới nhớ ra bên cạnh còn có Dương Phi Đồng đang đứng.

“Không phải, cậu ta do Từ Triết Văn… bạn tôi dẫn đến.”

Tiêu Việt quan sát hai người, cười một tiếng, không nói gì.

Nhậm Giang Lâm nhíu mày, vô thức muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Việt không hỏi, anh lại có thể nói gì?

Nói Dương Phi Đồng này là Từ Triết Văn dẫn đến đi theo anh? Hay nói anh cũng không có ý đó với Dương Phi Đồng?

Đối với Tiêu Việt, anh cần gì phải đi nói những lời này.

Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng.

Dương Phi Đồng bên cạnh thấy vậy, cẩn thận từng li từng tí nói: “Nhậm tổng, nếu không tôi đi trước giúp ngài xem xem chăn trong phòng có bị ẩm không? Bên chúng tôi, ở trong núi cho dù là mùa đông không khí vẫn ẩm ướt.”

“Không cần.” Mở miệng nói chuyện là Tiêu Việt.

Nhậm Giang Lâm nghe vậy hơi kinh ngạc nhìn người trước mặt, chỉ thấy Tiêu Việt bỗng nhiên nhíu mày, bĩu môi nói: “Ý tôi là để nhân viên khách sạn đi xem, không cần…”

“Nhậm Giang Lâm, Nhậm tổng à, nửa chặng đường sau xe của các ông lái nhanh quá, chúng tôi cũng theo không kịp, sao còn có một người nữa? Đây là ai?” Chu Hạ dẫn theo Diệp Cao Trì và Lý Nhiễm Giai vừa đi vào đại sảnh đã thấy Tiêu Việt trước mặt Nhậm Giang Lâm, mặt mũi lạ lẫm, hình như hắn ta chưa từng thấy, tưởng là nhân viên phục vụ, nhưng nhìn cách ăn mặc lại không phải.

“Bạn của tôi, Tiêu Việt.” Biết Chu Hạ không nhận ra Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm xoay người nói.

Tiêu Việt? Chu Hạ chưa từng nghe đến nhân vật này, nhưng lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, gã cũng không phải không biết sâu cạn, kiểu không biết tên như này, ai biết bối cảnh của hắn dày bao nhiêu? Chưa kể người này còn có thể khiến Nhậm Giang Lâm gọi một tiếng bạn, vậy nhất định không phải người bình thường.

“À à, hóa ra là anh Tiêu hả!” Chu Hạ nói rồi vươn tay với Tiêu Việt, “Xin chào, tôi là Chu Hạ của giải trí Hoa Lăng.”

Tiêu Việt có một chút ấn tượng với người tên là Chu Hạ này, đêm đầu tiên nhìn thấy Nhậm Giang Lâm, trong quán bar chính là người này đang gọi giá cạnh tranh “công chúa” thì phải? Có điều bây giờ nghĩ đến, lúc ấy hẳn là cạnh tranh một minh tinh.

Biết Chu Hạ đang đợi hắn tự giới thiệu, Tiêu Việt bắt tay với người ta cũng không biết nghĩ đến gì, bỗng cười nói: “Xin chào, tôi tên là Tiêu Việt, Tiêu trong tiêu tượng, Việt trong siêu việt, tôi là —— người đàn ông của Nhậm Giang Lâm.”

(tiêu tượng là chân dung)

Nhậm Giang Lâm bên cạnh ngẩn ra, nhíu mày: “Tiêu Việt.”

“…” Mấy người bọn Chu Hạ trực tiếp choáng váng.

Liếc nhìn Nhậm Giang Lâm hơi thẹn quá hóa giận, Tiêu Việt phì cười, “Đùa thôi đùa thôi, tôi là nhân viên hợp tác một dự án của Công nghệ Hạo Thiên, bây giờ là tiến sĩ sinh của đại học T, xem như bạn bè của ông chủ Nhậm đi.”

“Ôi đạ mấu.” Chu Hạ hoàn hồn cười mắng, “Dọa tôi hú hồn, tôi nói khẩu vị của Nhậm Giang Lâm sao đột nhiên lại thay đổi rồi.”

Vừa nói vừa nhìn Tiêu Việt từ trên xuống dưới, cao ráo đẹp trai rất có hương vị đàn ông, nhìn qua tính công kích rất mạnh, như thế nào cũng không phải loại hình Nhậm Giang Lâm thích.

“Khẩu vị thay đổi gì?” Từ Triết Văn đến chậm một bước dẫn Đới Tinh Hi đi vào trong, cười nói: “Trời còn chưa tối, sao lại thảo luận chủ đề này rồi?”

“Thảo luận chủ đề này còn phải đợi trời tối?” Chu Hạ nói.

Nhìn cổ áo Chu Hạ hơi xộc xệch, còn có Diệp Cao Trì dựa bên cạnh gã hai má đỏ ửng, Từ Triết Văn cười nói: “Ông kiềm chế chút đi.”

Nói đoạn nhìn sang Nhậm Giang Lâm, chuẩn bị chào hỏi, nhưng Đới Tinh Hi ở bên cạnh lên tiếng trước.

“Anh trai?” Đới Tinh Hi nhìn Tiêu Việt hai mắt tỏa sáng, “Suýt nữa tôi cũng không nhận ra anh, cuối cùng anh cũng cạo râu rồi! Rõ ràng rất đẹp trai mà, sao hôm đó là dáng vẻ kia?”

Từ Triết Văn nhìn Tiêu Việt ánh mắt tối lại, “Hai người biết nhau?”

Đới Tinh Hi cười nói: “Đúng rồi, tình nghĩa một đêm đấy.”

“Hả?!” Tiêu Việt giật mình, “Chị gái, lời này của chị nói quá…”

Nhưng nói còn chưa dứt lời, đã bị Nhậm Giang Lâm cắt ngang.

“Mọi người tiếp tục, tôi đi lên thay quần áo khác, lát nữa cơm tối lại gọi tôi,” Nhậm Giang Lâm dứt lời quay người rời đi, đi đến đầu bậc thang anh mới dừng lại, cũng không quay đầu lại nói: “Dương Phi Đông cậu cũng tới đây.”

“À à, vâng.” Dương Phi Đồng nghe vậy, lập tức chạy chậm đến đi lên theo.

Tiêu Việt thấy vậy trong lòng hoảng hốt, vội vàng sải bước dài đi theo, chạy trước Dương Phi Đồng kéo Nhậm Giang Lâm lại, “Chuyện là tôi và Đới…”

Nhưng kéo người lại, thấy vẻ mặt Nhậm Giang Lâm hờ hững nhìn hắn, Tiêu Việt lại không biết nên nói gì.

“Làm sao?” Nhậm Giang Lâm nói.

Nhìn Nhậm Giang Lâm, một lúc lâu Tiêu Việt mới nói: “Tôi và anh cùng đi lên.”

Nhậm Giang Lâm nhìn chăm chú vào Tiêu Việt, gật đầu một cái, “Đi thôi.”

Mấy người dưới lầu đang nói gì, Tiêu Việt cũng không có tâm tư nghe, đợi ba người đi lên tầng hai, Tiêu Việt chỉ chỉ căn đầu tiên bên trái, nói: “Tôi sẽ ở đây, anh ở tầng ba?”

“Ừ.” Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng.

“Vậy à…” Tiêu Việt đến biệt thự đã rảnh rỗi lượn một vòng. Khách sạn kiểu biệt thự này chỉ có ba tầng, tầng một đều là thiết bị vui chơi, tầng hai ba mới có thể ở.

Tầng hai có bốn phòng, mỗi phòng xép đều có phòng khách, phòng tắm và phòng ngủ rộng lớn, mà tầng ba, nghe nhân viên phục vụ nói chỉ có hai phòng xép, bố cục cụ thể Tiêu Việt vẫn chưa đi lên, không rõ lắm.

Nhưng có một điểm hắn lại rõ ràng, bốn cộng hai là sáu, cả tòa biệt thự nhìn rất lớn, tổng cộng cũng chỉ có sáu phòng, mà bọn họ tổng cộng có mười người.

Chắc chắn sẽ có người phải ở chung, mặc dù, rất có thể hội Nhậm Giang Lâm ban đầu đã dự định sẽ hai người ở một phòng…

Tiêu Việt nghĩ đến đây liếc nhìn Dương Phi Đồng bên cạnh, cậu trai đẹp đẽ người khác nhét cho Nhậm Giang Lâm này…

“Cậu ở đâu?”

“Hả? Vẫn, vẫn chưa quyết định…”

“Hành lý đâu?”

Dương Phi Đồng thấp hơn Tiêu Việt một cái đầu không hiểu sao sợ Tiêu Việt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tạm, tạm thời để trong phòng Nhậm tổng…”

Tiêu Việt nghe vậy cười lấy một tấm thẻ phòng từ trong túi ra, đưa cho Dương Phi Đồng, “Bạn nhỏ, nào, chìa tay ra.”

Dương Phi Đồng ngơ ngác chìa tay ra, nhận lấy thẻ ra vào Tiêu Việt đưa cho.

Ý cười của Tiêu Việt sâu hơn, chỉ chỉ căn phòng ở đầu cầu thang nói: “Phòng của cậu ở đó, trước tiên nghỉ ngơi đi, lát nữa ăn cơm đợi tôi xách hành lý xuống giúp cậu.”

Dương Phi Đồng trợn tròn mắt, nhìn nhìn thẻ phòng trên tay, lại nhìn Tiêu Việt, sau cùng luống cuống nhìn về phía Nhậm Giang Lâm.

Nhậm Giang Lâm nhíu mày nhìn về phía Tiêu Việt nói: “Cậu làm gì đây?”

“Ông chủ lớn à, hôm nay là anh mời tôi đến.” Tiêu Việt cười.

“… Vậy thì sao.”

“Tôi muốn ở tầng ba, cảm nhận niềm vui thú đi nghỉ.”

“…” Vừa rồi nhân viên phục vụ của khách sạn có nói với anh khách sạn chỉ có sáu phòng, mà tầng ba chỉ có hai phòng, Từ Triết Văn giữ lại cho mình một phòng, một phòng khác cho anh.

Nếu Tiêu Việt muốn ở, vậy chỉ có thể…

Nhìn Nhậm Giang Lâm im lặng không nói, trong lòng Tiêu Việt lại vui như nở hoa, không nhịn được duỗi tay cọ mũi Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt nói: “Ông chủ lớn ơi, đêm nay quan tâm nhiều hơn nhé?”