Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 7: Ê, tôi nói đùa đấy

Cung Hữu Vĩ hơi nghi ngờ quan hệ của sếp tổng và anh Việt nhà mình, lông mi dài là sao? Một tiếng bốn trăm đồng, à, không, bốn triệu?

Shh ——

Vấn đề này cứ cảm thấy không dám đi sâu tìm tòi nghiên cứu tiếp. Theo cậu ta biết, không phải sếp tổng và ảnh đế Thư Dụ kia ở bên nhau à, khiếu thẩm mỹ này làm thế nào cũng không thể ưng ý… Nghĩ đến cách ăn mặc kia gương mặt kia của Tiêu Việt, Cung Hữu Vĩ lắc đầu, không đúng không đúng, không thể nào là quan hệ này, chắc chắn có vấn đề tầng sâu hơn, nhưng bốn triệu một tiếng đồng hồ…

Cung Hữu Vĩ rơi vào trầm tư, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Về sau, Tiêu Việt nói gì cậu ta cũng không nghe rõ, chỉ liên tục gật đầu đáp lại “Vâng, được.”

Khi cậu ta hoàn hồn lại, Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt đã rời đi từ lâu.

Tuy nói là muốn mười người ta ăn cơm, nhưng nói thật Tiêu Việt cũng thực sự không có chỗ nào tốt, bình thường hắn ở suốt trong nhà làm dự án không phải nấu bát mì thì gọi thức ăn ngoài, thỉnh thoảng sẽ chạy xuống quán nhỏ dưới lầu gọi đại hai món ăn mấy bát cơm.

Hắn không nghiên cứu cũng lười nghiên cứu ăn uống, chỉ cần no là được, không kén chọn.

Nhưng mà, mời người khác ăn cơm thì không thể tùy tiện được, đánh giá quần áo của Nhậm Giang Lâm, áo mũ gọn gàng, âu phục phẳng phiu, đây không phải người chủ tùy tiện là có thể giải quyết.

“Anh muốn ăn gì, giới thiệu cái đi?” Kéo chặt quần áo trên người, tháng một, lạnh kinh khủng, mới đi ra từ tòa nhà đầy hơi ấm, Tiêu Việt rùng mình một cái.

“Hôm nay trời lạnh, nếu không thì ăn lẩu đi.” Nhậm Giang Lâm nhận chìa khóa xe bảo vệ đưa tới, “Cậu ăn thịt dê không? Phố Bắc có một quán dê nướng, hương vị rất chính tông.”

Tiêu Việt gật đầu: “Tôi không kén ăn.”

“Vậy thì đi thôi, tôi lái xe tới.”

Phố Bắc là con phố khá đặc thù trong thành phố, cây cổ thụ chọc trời, đình đài lầu các, đèn l*иg đỏ chót treo bốn phía, quán rượu quán cơm, bảng hiệu vải bạt bay qua lại theo gió, có một hương vị khác.

Rất nhiều khách trong và ngoài đến phố Bắc du lịch, cho dù trong đêm gió lạnh thấu xương này cuối phố cuối hẻm đều đầy ắp người.

Cuối phố Bắc có một quán cơm xây theo phong cách cổ, lấy tên là Quán thịt dê, nổi tiếng với thịt dê, tầng một là mì thịt dê, tầng hai là thịt dê nướng, tầng ba là xiên thịt dê, cái này rất được chào đón trong mùa đông dưới không độ này, khu đợi đã có đầy người ngồi.

“Uầy, nhiều người thế.” Tiêu Việt nhìn qua khu đợi ngồi đầy từng hàng, nói ít cũng được năm mươi người, này phải đợi đến khi nào.

Nhưng cũng không đợi Tiêu Việt hỏi ra, nhân viên của quán thịt dê ở đằng trước thấy Nhậm Giang Lâm đã lập tức tiến lên đón, mặt mũi tràn đầy nịnh nọt cúi người xuống, “Nhậm tổng, hôm nay tới đây ạ?”

Lập tức làm động tác mời, đón hai người đi đến chỗ cầu thang, “Mời anh đi bên này, căn phòng có thể nhìn thấy cảnh đêm trên tầng ba vẫn luôn giữ lại cho anh đấy.”

“Được.” Dứt lời Nhậm Giang Lâm quay đầu nhìn Tiêu Việt, giải thích: “Tôi là khách quen ở đây.”

Tầng ba của quán được trang trí giống như cổ đại hơn, nói là gian phòng lại không phải kín mít, chỉ dùng bình phong vẽ sông núi hoa chim ngăn cách mỗi bàn ra, vị trí Nhậm Giang Lâm thường ngồi cũng cách xa vị trí còn lại, nói chuyện cũng thuận tiện.

Tìm tới vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm ở đối diện nói: “Thật đúng là người khác nhau đãi ngộ khác nhau, cũng là ăn lẩu, anh có thể đi làn đường màu xanh.”

(làn đường màu xanh nghĩa là đường ưu tiên, luôn luôn thông suốt, không tắc nghẽn hay gặp khó khăn khi lưu thông)

Nhậm Giang Lâm chỉ cười một tiếng, “Chẳng qua là ông chủ của quán rượu luôn cảm thấy có một ngày sẽ cầu cạnh tôi, đã để lại cho tôi một tiện lợi như thế, nếu như không ở địa vị này, ai sẽ nể mặt.”

“Nhưng anh đã có vốn liếng này để người khác ôm đùi mà.” Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, “Anh vốn nên ở địa vị này.”

Nhậm Giang Lâm ngẩn ra, một lúc lâu mới lắc đầu cười nói: “Con người cậu thật sự rất thú vị.”

“Tôi mới rất tò mò về anh đấy.”

Nhậm Giang Lâm rót chén trà nóng đưa cho Tiêu Việt, nhướng mày: “Nói thế nào?”

“Tôi vẫn luôn rất tò mò, đêm đó tại sao anh lại đi theo thôi.”

Nghĩ đến sự hiểu lầm đêm đó, Nhậm Giang Lâm cười, “Tiêu Việt à, cậu biết đêm đó là nơi của ai không?”

“Anh?”

“Đúng.” Nhậm Giang Lâm nhấp một ngụm trà, nói: “Sau đó cậu bỗng nhiên chạy vào, báo một giá, còn nói gì mà ‘có phải là ai cũng có thể dẫn đi không’, lúc ấy người ở đó đều cho rằng cậu muốn đến phá quán.”

Nói tới đây, thấy nhân viên phục vụ tới sắp đặt lò than nồi lẩu, Nhậm Giang Lâm không nói nữa, đợi nhân viên phục vụ sắp đồ ăn xong xoay người rời đi, anh mới nói tiếp: “Tôi cho rằng cậu muốn dẫn Thư Dụ đi.”

“Thư Dụ… là minh tinh lớn đó?” Tiêu Việt chợt nhớ đến tin đồn kia, “Anh bao nuôi anh ta rồi?”

Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, nói: “Tôi thưởng thức cậu ấy.”

“Anh ta là đàn ông anh cũng có thể được?”

“Thưởng thức không phân biệt nam nữ.”

Tiêu Việt thở dài: “Cái giới này của các anh thật sự là bác ái, tôi không thưởng thức được kiểu như anh ta.”

Dứt lời, cầm lấy đũa gắp xiên thịt dê lên.

“Không phải bác ái, mà là biết thưởng thức cái đẹp. Khí chất, tướng mạo, tính cách của Thư Dụ, toàn diện đều hợp khẩu vị của tôi, đương nhiên tôi sẽ bị hấp dẫn.”

“Cho nên đêm đó anh cho rằng tôi muốn dẫn anh ta đi, nên nói những lời đó.” Thấy thịt dê chín rồi, Tiêu Việt tự nhiên bỏ thịt nhúng chín vào trong cái đĩa trước mặt Nhậm Giang Lâm, “Nào ngờ tôi lại muốn dẫn anh đi.” Sau đó hắn đã lâm thời làm bia ngắm giữa tình nhân để tăng thêm tình thú.

Nhậm Giang Lâm liếc nhìn thịt dê trong bát, một lúc lâu anh cũng không động vào, chỉ cầm đũa của mình lên nhúng phần khác.

Tiêu Việt thấy cũng không nói gì, nhưng không thêm thịt cho Nhậm Giang Lâm nữa, tự mình bắt đầu ăn.

Về phần tại sao sau đó Nhậm Giang Lâm sẵn sàng ghi chép bản thảo cho hắn, Tiêu Việt vẫn đoán được, hệ thống kia, trước mặt thương nhân này không có khả năng không muốn, thậm chí cố ý tiếp cận trong bữa tối nay, nói không chừng cũng là vì cái kia.

Tiêu Việt vẫn tự biết rõ, chỉ vì lần này giúp Nhậm Giang Lâm giải quyết hacker, đã khiến kẻ độc tài Nhậm gia một tay che trời này cảm ơn? Sao có thể!

Nhưng, Tiêu Việt cũng không cảm thấy tức giận, đây là chuyện thường tình, không có ai không mang theo mục đích để tiếp cận một người không quen thuộc chút nào, thương nhân Tiêu Việt từng gặp càng như vậy.

Tính toán được mất, tính toán chi phí lợi nhuận, ngay cả giao du với người khác cũng tính toán có lợi ích hay không đã thành thói quen, Nhậm Giang Lâm cố ý gần gũi thật ra đã được cho là lịch sự nho nhã rồi.

Hắn cũng muốn nhìn xem ông chủ lớn này sẽ làm gì tiếp theo, sau đó đạt thành mục đích của mình, dù sao gần đây cũng luôn cảm thấy cuộc sống đã hình thành không thay đổi hơi nhàm chán…

Hai người mang theo tâm tư riêng nói vài lời không liên quan đến việc quan trọng, kết thúc một bữa cơm này.

Nhưng không ngờ, hai người vừa đi ra khỏi bình phong lại gặp phải mấy người, Tiêu Việt còn nhận biết một người trong đó.

Người tình của ông chủ lớn, Thư Dụ.

Nhậm Giang Lâm rõ ràng cũng không ngờ sẽ gặp được người trong đoàn làm phim của Thư Dụ ở đây, nhưng chợt đến gần một chút, nhìn Thư Dụ từ trên xuống dưới.

Sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt không lạnh lùng như lúc tỉnh táo, ngược lại mang theo một chút nhiệt độ mê người…

Nhậm Giang Lâm híp mắt lại, cười nói: “Đoàn phim từ Vân Nam trở về rồi?”

Thư Dụ không chú ý sau lưng Nhậm Giang Lâm còn có người, cười gật đầu: “Quay xong phân cảnh ở Vân Nam rồi, tiếp theo có thể quay trong thành phố.”

“Không bị ốm chứ?”

“Không có, khí hậu Vân Nam ấm áp.”

“Vậy là tốt rồi.” Nhậm Giang Lâm nói rồi quan sát Ngụy Tiên ở bên cạnh: “Làm phiền đạo diện Ngụy rồi.”

Chuyện giữa Thư Dụ và Nhậm Giang Lâm, người trong giới biết cả, tất nhiên Ngụy Tiên cũng không ngoại lệ, “Nhậm tổng cậu nghĩ lầm rồi, sao Thư Dụ lại phiền phức, có ảnh đế là cậu ấy ở đây, bộ phim điện ảnh của tôi cũng không biết tiết kiệm bao nhiêu đâu, tiến độ cũng nhanh hơn nhiều.”

“À? Nói vậy, thời gian chiếu phim có thể trước thời hạn?”

“Chắc là có thể.”

“Vậy tôi mỏi mắt mong chờ.” Sau khi Nhậm Giang Lâm cười nói lời này, quay đầu lại nhìn Thư Dụ nói: “Lát nữa đến nhà tôi?”

“Tôi…”

“Này —— Nhậm Giang Lâm, tôi đột nhiên nhớ ra, có phải lần trước tôi để cái áo khoác ở nhà anh không?”

Nhưng Thư Dụ vẫn chưa trả lời, đã bị người khác lên tiếng cắt ngang.

Tiêu Việt vốn cho rằng trước công chúng Nhậm Giang Lâm sẽ chỉ chào hỏi rồi đi, không ngờ Nhậm Giang Lâm lại một mực tán tỉnh với Thư Dụ, lời tuy nói với đạo diễn kia, nhưng mắt toàn nhìn gương mặt say rượu của Thư Dụ.

Tiêu Việt buồn bực, người đàn ông này say rồi có gì đẹp chứ.

Bị người ta coi như không khí phớt lờ một lúc, Tiêu Việt không chen lời được rảnh đến là nhàm chán, thấy Nhậm Giang Lâm còn chuẩn bị dẫn người về nhà vào buổi tối, trong lòng Tiêu Việt thầm mắng một tiếng, chợt lòng sinh một kế, khóe miệng khẽ nhếch, vô cùng mập mờ nói ra câu kia.

Quả nhiên vừa dứt lời, mấy người bên kia đồng loạt nhìn lại, Thư Dụ càng đầy vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy hắn.

“Nhậm tổng, vị này là…” Không phải Ngụy Tiên không chú ý đến bên cạnh Nhậm Giang Lâm có người, nhưng người này ăn mặc lôi tha lôi thôi, cũng không thấy Nhậm Giang Lâm giới thiệu, đã cho rằng đây là trợ lý đi theo, nhưng bây giờ…

Nói thật, người trong giới này biết quan hệ của Thư Dụ và Nhậm Giang Lâm, vẫn chưa ai dám cắt ngang lời nói của Thư Dụ ngay trước mặt Nhậm Giang Lâm, khiến Thư Dụ sượng mặt.

Mà bây giờ, người này không chỉ làm rồi, mà còn nói lời… Nếu như y không hiểu sai, vừa rồi ý tứ trong lời nói của người đàn ông miệng đầy râu lôi thôi lếch thếch này, cậu ta để lại quần áo ở nhà Nhậm Giang Lâm?

Chuyện này…

Một nhóm người đều sửng sốt bởi lời nói của Tiêu Việt, không kìm được tới tới lui lui dò xét người này, người này là ai? Hình như rất thân với Nhậm Giang Lâm? Hơn nữa còn quan hệ thân thiết?

Nhậm Giang Lâm không trả lời, nghe tiếng quay đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Việt một cái.

Cũng không biết Tiêu Việt da dày, hay là thật sự không nhìn ra được Nhậm Giang Lâm tức giận, cười đùa tí tửng xích lại gần chút, giơ tay lên gảy nhẹ lên mũi Nhậm Giang Lâm, “Ông chủ Nhậm à, anh mặc quần áo của tôi thì ấm áp, nhưng mấy ngày nay tôi lại bị lạnh.”

Đợi chọc người đủ rồi, Tiêu Việt lùi lại một chút, hắn sợ bị cơn giận của Nhậm Giang Lâm lan đến.

Nhưng, Nhậm Giang Lâm trước mặt không những không giận mà còn cười, một đôi mắt sâu xa cong cong giấu đầy ánh sáng lập lòe nói không rõ.

Tiêu Việt nhìn đến độ ngẩn ra.

“Cậu muốn đến nhà tôi?”

“…” Xong, xem ra thật sự tức giận rồi.

“Hử?”

“…Hay là không đi nữa…”

“Không phải cậu muốn lấy áo về sao?” Ý cười của Nhậm Giang Lâm càng sâu.

“Khụ khụ… Lần sau đi, bây giờ tôi không lạnh lắm.”

“Không cần lần sau.” Nói đoạn, Nhậm Giang Lâm nắm lấy cổ áo Tiêu Việt, kéo người tới trước mặt, nói từng chữ một: “Ngay, hôm, nay.”

Cổ áo bị người túm lại, cổ bị cổ áo siết đau, Tiêu Việt chớp chớp mắt, cũng không tránh ra, nhìn vào đôi mắt của Nhậm Giang Lâm, khẽ thở một hơi; “Tức giận à?”

Chỉ thấy Nhậm Giang Lâm bỗng chốc buông hắn ra, quay người chuẩn bị rời đi.

Tiêu Việt quýnh lên, vội vàng sải bước đi lên, túm lấy cổ tay Nhậm Giang Lâm, “Này, chuyện đó, anh bạn, tôi nói đùa thôi, anh đừng coi là thật.”

Cào cào mái tóc vốn đã lộn xộn, Tiêu Việt nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây, lát nữa tôi đi thanh toán, lần sau mời anh ăn một bữa cơm nữa coi như nhận lỗi.”

Nói rồi cũng không đợi người bên cạnh hoàn hồn, Tiêu Việt đeo ba lô đi xuống lầu trước một bước.

***

Tác giả có lời:

Chương trước có kịch trường ngắn quên viết, bổ sung:

Lúc mới quen, Tiêu Việt kéo một cái ghế, vỗ vỗ cười nói: “Ông chủ lớn ơi, lại đây ngồi.”

Sau vài năm, Tiêu Việt chuyển đến một cái giường, vỗ vỗ, cười nói: “Ông chủ lớn ơi, lại đây ngủ.”