Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 49: Cái bóng

Tây Lương Mạt nhắm hai mắt lẳng lặng ngồi bên cửa sổ dưỡng thần, Bạch Nhụy đứng bên cạnh chậm rãi dùng lược chải đầu cho nàng, trút bỏ một thân cẩm y hoa phục, Tây Lương Mạt chỉ mặc một thân trung y bằng lụa mỏng màu trắng ngà, khoác một chiếc áo choàng mỏng manh, khiến cho nàng thoạt nhìn tựa như một thiếu nữ yếu đuối mà vô hại được nuôi dưỡng trong khuê phòng bình thường.

“Tiểu thư, chuyện ngày hôm nay, cứ thế chấm dứt sao?” Bạch ma ma vừa bóc hoa quả, vừa hỏi.

“Cho dù ta có không muốn chấm dứt, chỉ e người phụ thân là Quốc Công gia kia của ta cũng sẽ không truy cứu nữa, có thể sai bảo người khác lấy được đồ riêng tư của ta, còn có thể trù tính tỉ mỉ như vậy, không phải ái thê thì cũng là đứa con gái bảo bối Tây Lương Tiên của ông ta, cho nên, chuyện này cũng chỉ có thể kết thúc như vậy thôi.” Tây Lương Mạt miễn cưỡng nói, tiện tay nhón một quả anh đào lên ăn.

“Xem ra, trong viện này phải chỉnh đốn tử tế lại một phen.” Bạch ma ma hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lành lạnh quét qua đám nha hoàn bà tử đang đi đi lại lại sắp xếp những lễ vật thu được ngày hôm nay.

Tây Lương Mạt thản nhiên gật đầu: “Chuyện đó là đương nhiên, việc này liền giao cho Bạch ma ma và Hà ma ma cùng nhau xử lý, nếu là kẻ ăn cây táo, rào cây xung nhưng cam lòng quy hàng thì lén xử lý một chút là được, nếu có kẻ vẫn muốn nhận chủ cũ thì bán cả nhà ra ngoài.”

Từ khi nàng xoay người đến giờ, trong viện đã đầy người do chủ tử các viện khác đưa tới, nàng chẳng hề cự tuyệt một ai, chính là vì muốn tra rõ xem rốt cuộc có bao nhiêu người muốn ra tay với nàng, xử trí một lượt.

Nàng dừng lại một chút, lại ngắt một quả anh đào trên chiếc đĩa ngọc ra nghịch nghịch: “Ta không quan tâm chuyện ngày hôm nay là do Hàn thị hay Tây Lương Tiên gây ra, bọn họ đều sẽ phải trả giá đắt.”

“Ý của Đại tiểu thư là…” Bạch ma ma nhìn về phía Tây Lương Mạt.

“Mẹ con Hàn thị ăn no khó tiêu, vậy để cho bọn họ ích cốc (*) cho dạ dày sạch sẽ là được, còn cả thẻ Tiết Đào do Tây Lương Tiên chế ra chẳng phải có chút nổi danh sao, vậy để cho nàng ta có chút “danh tiếng” là xong.” Tây Lương Mạt nhìn trái anh đào đỏ tươi trong tay mình, nàng cười cười, cắn một cái.

(*) Ích cốc: một phép dưỡng sinh chủ yếu dựa vào tự thôi miên để thúc đẩy tiềm năng của bản thân, không ăn ngũ cốc mà chỉ nuốt khí trời, đại khái là thế )

Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trì kỳ nhân chi thân(*).

(*) Dùng phương pháp của người đó để trị người đó

Bạch ma ma suy nghĩ một chút, cười cười gật đầu.

“Còn Bạch ma ma nữa, quen ma ma bao nhiêu năm như vậy mà không biết thì ra bên cạnh ta lại có một cao thủ như vậy, ma ma đúng là gạt Mạt nhi đến khổ.” Tây Lương Mạt đưa mắt liếc nhìn Bạch ma ma như cười như không nói.

Nàng đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.

Bạch ma ma nghe tiểu chủ tử trêu chọc mình như vậy, cũng cười: “Lão thân vốn là lão nô bên cạnh Tĩnh tiểu thư, là do sư phụ của Quốc Công gia và Tĩnh tiểu thư năm đó, Phiêu Miểu Chân nhân ở đỉnh Phiêu Miểu ban cho Tĩnh tiểu thư, cho nên cũng biết chút ít võ công thô thiển, Hà ma ma mặc dù là nữ quan trong cung, nhưng dù sao cũng là người do Cửu Thiên Tuế ban tặng, e là sẽ có ngày không ổn, chẳng bằng lão thân cược cái mạng già này để đổi lấy tương lai cho Đại tiểu thư.”

Nói trắng ra là, bà chỉ không yên lòng về Hà ma ma nên hôm nay mới kiên quyết muốn canh chừng viện như vậy, chính là để bộc lộ chút bản lĩnh của mình, chứng minh rằng mình có thể là chỗ dựa cho Tây Lương Mạt.

Phiêu Miểu Chân nhân là đệ nhất cao thủ đạo gia trong giang hồ năm đó, võ công bí hiểm, sau đó lại đồn rằng đã vũ hóa thăng tiên, cả đời ông ta chỉ có ba người đồ đệ, nếu Bạch ma ma là do Phiêu Miểu Chân nhân ban tặng, vậy võ nghệ của bà ấy có thể thấy là cũng chẳng kém so với Tĩnh Quốc công, là cao thủ nhất đẳng, cũng tuyệt đối không phải nô bộc bình thường.

Có điều tại sao một ma ma như vậy lại ở trong tiểu viện của nàng, đi theo một tiểu nha đầu không có tương lai như nàng?

Tựa hổ như nhìn thấu một bụng nghi vấn của Tây Lương Mạt, Bạch ma ma chỉ cười nói: “Nô tỳ vốn chuyên bảo vệ cho Tĩnh tiểu thư, cho nên Quốc Công gia cũng không biết là Phiêu Miểu Chân nhân đưa ta cho Tĩnh tiểu thư, trước khi Tĩnh tiểu thư xuất giá đã dự liệu được cuộc sống của Đại tiểu thư sẽ khó khăn, nên mới liên tục căn dặn ta phải bảo vệ tiểu thư, nếu trước kia lão nô bộc lộ ra thân thủ như vậy, e rằng không những không thể che chở được cho tiểu thư, trái lại còn không thể ở bên cạnh tiểu thư được nữa.”

Đúng vậy, khi đó nàng còn chưa có đủ sức mạnh để chống lại Hàn thị, cho nên nếu Bạch ma ma dám đối đầu với Hàn thị, rất có thể bà ấy sẽ bị Hàn thị dùng mưu kế điều đi, cách ly khỏi nàng.

Cũng chính là nhờ có Bạch ma ma Liễu ma ma và những nha hoàn trung thành như Bạch Mai, nàng mới có thể sống được đến ngày hôm nay.

Tây Lương Mạt đứng dậy nâng áo thi lễ với Bạch ma ma, nghiêm mặt nói: “Mạt nhi đa tạ công ơn ma ma bao năm qua đã bảo hộ, từ giờ trở đi nếu ma ma rảnh rỗi, mong ma ma có thể chỉ điểm cho Mạt nhi chút võ nghệ, không cầu phải cao cường như ma ma, chỉ cần có thể bảo vệ được tính mạng là được.”

Nàng không thể trông chờ vào người khác tới cứu mình trong mọi thời khắc nguy hiểm được, cho nên, nàng ít nhất cũng phải học được chút võ công để có thể bảo toàn được tính mạng.

Bạch ma ma nhận sủng mà kinh, lập tức đỡ Tây Lương Mạt dậy, lau nước mắt nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ sao nhận nổi đại lễ như vậy của tiểu thư, nhất định sẽ hết sức trù tính vì Đại tiểu thư.”

Mấy năm gần đây bà và Liễu ma ma cẩn thận nuôi dưỡng Mạt nhi tiểu thư, trong lòng đã sớm coi Đại tiểu thư là con gái ruột thịt của mình.

Đúng lúc này, Bạch Nhụy bỗng ho nhẹ một tiếng, Tây Lương Mạt lập tức chú ý ra ngoài cửa sổ, Hà ma ma đang xách một cái l*иg chim bước vào.

Nàng và Bạch ma ma lập tức ngồi xuống, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hà ma ma bước vào hành lễ với Tây Lương Mạt, sau đó đặt chiếc l*иg chim lên bàn, cười nói: “Quận chúa, đây là Thiên Tuế Gia đặc biệt tặng cho người thưởng ngoạn.”

Ánh mắt Tây Lương Mạt lóe lên, nhìn về phía con vẹt mũm mĩm có bộ lông hoa mỹ đỏ sậm như máu trong l*иg, con mắt to tròn mà đen láy, thỉnh thoảng thoáng qua một tia sáng lạnh lùng, trên đầu còn có một nhúm lông màu trắng xinh đẹp, trông vô cùng đẹp đẽ.

Quả nhiên là Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh rất có thưởng thức.

Tây Lương Mạt vừa nhìn con chim nhỏ này đã thấy thích, nhẹ nhàng nói: “Thay ta tạ ơn Thiên Tuế Gia, không biết đây là chim gì?”

“Chim này tên là Huyết Diên, là một loài chim vô cùng đặc biệt từ cực nam tiến cống, tục truyền là do Phượng hoàng và Diều hâu sinh ra.” Hà ma ma cười nói.

Phượng hoàng và Diều hâu lại sinh ra —- một con vẹt?

Quả nhiên là để lấy lòng quyền thế, cái gì cũng lôi ra được!

Tây Lương Mạt thầm buồn cười lắc đầu một cái.

“Đúng rồi, Cửu Thiên Tuế còn đưa một phương thuốc tới đây, là để cho tiểu thư bồi bổ thân thể, thân thể của Quận chúa hiện giờ thiếu hụt vô cùng, nếu không điều dưỡng cho tốt, chỉ sợ sau này sẽ có hậu quả.” Hà ma ma cười tít mắt nói, bà suy nghĩ cả nửa ngày, thực sự không thể nói ra phương thuốc đó là do Thiên Tuế Gia chê Quận chúa nhỏ, xúc cảm không tốt nên mới cố ý đưa tới được, chỉ có thể tìm một lý do cực kỳ hợp tình hợp lý.

Đáy mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia cảnh giác, trên mặt lại không để lộ gì, chỉ cười cười nhận lấy phương thuốc nói: “Đã để Thiên Tuế Gia phải nhọc lòng rồi.”

Cái đồ lão yêu ngàn năm Bách Lý Thanh kia mà lại có lòng tốt như vậy sao?

Ngày mai phải sai người kiểm tra phương thuốc này thật tỉ mỉ mới được.

Hà ma ma thu hết vẻ cảnh giác của nàng vào trong đáy mắt, cũng không vạch trần, chỉ cung kính lễ độ lui ra ngoài.



Đêm khuya vắng vẻ, một cái bóng âm u tựa như sương mù lẳng lặng không chút tiếng động lướt qua cửa viện của Tây Lương Mạt, phảng phất như bị gió thổi vào trong phòng nàng, Bạch Nhụy cảm thấy hơi lạnh, đi đóng cửa sổ, vừa mới đóng cửa lại đã cảm thấy có chút buồn ngủ, gục bên cạnh cửa sổ ngủ thϊếp đi.

Cái bóng kia kéo vạt áo hoa lệ từ từ tiến lại bên giường của Tây Lương Mạt, cúi đầu nhìn thiếu nữ đang say ngủ.

Tây Lương Mạt đối với đồ đạc khác không có yêu cầu gì, duy chỉ có giường là yêu cầu phải lớn, rất rất lớn, ít nhất phải ngủ được ba người như nàng, bởi vì tư thế ngủ của nàng rất xấu — thích lăn lộn lung tung.

Đắp chiếc chăn mỏng bằng lụa, thiếu nữ với mái tóc đen nhánh trải trên chiếc giường trắng như tuyết thoạt nhìn vô cùng yếu đuối đáng yêu, cái bóng kia cười nhẹ một tiếng, lập tức vén rèm lên, cứ thế bay vào bên trong giường của nàng…