Edit: DL – Beta: Chi
*****
Hôm nay là ngày ngài Tần phát đường.
Sở Nghĩa ôm gối, suýt nữa cười ra thành tiếng.
Tần Dĩ Hằng chưa cúp điện thoại, Sở Nghĩa mở tấm hình trên WeChat ra, nghiêm túc nhìn thời gian trên đó.
Cậu hỏi: “Chiều mai năm giờ đến sân bay ạ, em có thể đi đón anh không?”
Tần Dĩ Hằng: “Không cần, ngoài anh và Hứa Kính còn có những người khác nữa, xuống máy bay xong bọn anh còn có một bữa tiệc. Sau khi dự tiệc còn phải trở về công ty mở một cuộc họp, họp xong anh sẽ về nhà.”
Sở Nghĩa: “Vâng ạ. Vậy ngày mai em sẽ bảo Tiểu Trần không phải qua chỗ em nữa. Mấy ngày nay anh ấy cũng chỉ đưa em đi làm rồi đón em tan tầm thôi, ngày mai để anh ấy tới sân bay đón anh. Anh đi đây đi đó, có xe sẽ tiện hơn, em sẽ tự lái xe tới văn phòng.”
Tần Dĩ Hằng: “Được.”
Tắt điện thoại, Sở Nghĩa không kiềm chế được, lại ngồi cười ngu.
Tuy Tần Dĩ Hằng đã nói sẽ ở lại thành phố Q không quá năm ngày, nhưng không ngờ ba ngày anh đã trở về, điều này như một niềm hạnh phúc bé nhỏ đầy bất ngờ dành cho Sở Nghĩa.
Nghĩ tới tối mai đã có thể gặp anh, cậu vui đến không chịu nổi.
Cho nên thật hiếm thấy, hôm nay cậu mất ngủ.
Chắc do trước khi đi ngủ cậu đã suy nghĩ quá nhiều.
Nghĩ về những chuyện giữa cậu và Tần Dĩ Hằng.
Mấy ngày nay, từ sáng thức dậy tới tối trước khi đi ngủ, vừa không có gì để làm, bên cạnh lại chẳng có ai, cậu chỉ đành miên man suy nghĩ.
Tuy mới chỉ kết hôn hai tháng nhưng giữa bọn họ đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Từ lúc bắt đầu khi nhìn thấy Tần Dĩ Hằng ở cửa phòng làm việc, Sở Nghĩa điểm lại từng chuyện từng chuyện xảy ra giữa hai người cho tới tận bây giờ.
Thái độ của cậu thay đổi, tình cảm cũng thay đổi theo.
Theo đó, cậu cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của Tần Dĩ Hằng.
Nếu không phải bây giờ đã là gần hai giờ sáng, Sở Nghĩa thật muốn gọi điện cho Chương Khải.
Hiện giờ tế bào toàn thân cậu đều đang trong trạng thái hưng phấn, kêu gào, cậu muốn thổ lộ với Tần Dĩ Hằng, muốn cậu nói cho Tần Dĩ Hằng biết, thật ra cậu đã sớm rung động rồi.
Vậy, anh thì sao?
Có lẽ Tần Dĩ Hằng cũng đã yêu cậu đúng không?
Tần Dĩ Hằng yêu cậu đúng không?
Tần Dĩ Hằng yêu cậu.
Tần Dĩ Hằng yêu cậu!
Sở Nghĩa trở mình, tự nhủ bản thân nên bình tĩnh một chút.
Điều cậu cần làm hiện giờ là ngủ một giấc thật sâu.
Nhưng tự nhủ rồi lại tự nhủ, trong đầu cậu vẫn hiện lên hình ảnh Tần Dĩ Hằng.
Hơn nữa, thậm chí, vậy mà, còn bắt đầu hiện ra một vài hình ảnh không thể nói ra.
Thật vất vả cho Sở Nghĩa, mới đi làm đúng giờ giấc bình thường được vài ngày, hôm sau lại đi làm muộn vì ngủ quên.
Hơn nữa hôm nay trời mưa, nhiệt độ giảm, Sở Nghĩa cọ tới cọ lui trong chăn, tới lúc đến phòng làm việc, đồng hồ đã chỉ hơn mười một giờ.
Vừa mở cửa, cậu đã nghe thấy tiếng cười của Dung Dung.
Dung Dung trêu chọc: “Ông chủ vẫn là ông chủ trước kia, chuyện đầu tiên khi tới văn phòng là…”
Tiểu Triển tiếp lời Dung Dung: “Hỏi trưa nay ăn gì.”
Sở Nghĩa bật cười, cực kỳ phối hợp: “Trưa nay ăn gì?”
Nói vậy thôi chứ thật ra bây giờ hãy còn quá sớm để đặt cơm.
Có lẽ do vào đúng khoảng thời gian xả hơi của Dung Dung, Sở Nghĩa vừa bước vào, ghế dựa của Dung Dung đã trượt tới, ngăn cậu lại. Cô cuộn tờ giấy A4 lại thành một vòng tròn, cầm trên tay giả làm micro, đưa tới trước mặt Sở Nghĩa: “Xin hỏi designer Sở của chúng ta một câu, vì sao hai ngày trước ngài đi làm vào thời gian bình thường như chúng tôi, hôm nay lại trở về tình cảnh trước khi giải phóng vậy?”
Sở Nghĩa đáp không cần suy nghĩ: “Vì yêu.”
Dung Dung bật cười: “Vậy xin cho hỏi đó là loại tình yêu nào?”
Sở Nghĩa cúi đầu nhìn Dung Dung: “Là do cô khăng khăng muốn hỏi tôi đấy nhé.”
Dung Dung cảnh giác: “Tôi không hỏi nữa.”
Thấy Dung Dung sắp lấy lại micro giả, Sở Nghĩa ngay lập tức bắt lấy, nhanh chóng nói: “Sinh hoạt theo nhịp sống bình thường là có thể thức dậy cùng chồng rồi.”
Dung Dung: “A a a a a a ông chủ! Tôi không nghe đâu! Tôi đau lòng quá!”
Tiểu Triển bên kia lộ ra vẻ mặt như khóc tang: “Cô đau lòng gì chứ, cô là người có bạn trai rồi, tôi mới đau lòng đây này.” Cậu ta học theo giọng điệu của Dung Dung: “A a a a tim tôi đau quá.”
Sở Nghĩa bị đùa rất vui vẻ.
Dung Dung dùng sức hít một hơi: “Ông chủ thay đổi rồi, lúc còn độc thân ông chủ không phải người vậy.”
Sở Nghĩa đáp lời: “Sau này ông chủ của cô sẽ chính là như vậy.”
Nếu đã nhắc tới Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa liền kéo một chiếc ghế dựa ra, ngồi xuống cạnh Dung Dung.
Dung Dung giật mình: “Sao vậy ạ? Không phải ông chủ muốn phạt tôi đấy chứ?”
Sở Nghĩa cười: “Đừng quậy, nghiêm túc đây, tôi có chuyện muốn nhờ cô.”
Dung Dung: “Chuyện gì ạ?”
Sở Nghĩa: “Hôm nay anh ấy đi công tác về, tôi muốn mua một bó hoa tặng anh ấy.”
Dung Dung “a” một tiếng thật dài, ra sức nhướng mày với Sở Nghĩa.
Vui đùa thì vui đùa, trêu chọc thì trêu chọc, nhưng từ tận đáy lòng, Dung Dung vẫn chúc phúc cho cậu.
Nếu ông chủ đã nghiêm túc hỏi, Dung Dung liền suy nghĩ một chút rồi trợ giúp: “Tặng bình thường hay nhân dịp gì đặc biệt ạ, ông chủ có kế hoạch gì nữa không?”
Sở Nghĩa suy nghĩ: “Tặng bình thường, nói thêm hai câu thôi, không còn gì khác.”
Dung Dung gật đầu, nghĩ ngợi: “Vậy thì không cần bó hoa quá lớn, khi nào chồng anh về?”
Sở Nghĩa: “Năm giờ chiều đến thành phố A, nhưng tối anh ấy về nhà tôi mới tặng hoa.”
Dung Dung: “Còn kịp, để tôi hỏi mẹ tôi, bà ấy có nhiều kinh nghiệm.”
Sở Nghĩa: “Được.”
Nói rồi Dung Dung liền gửi tin nhắn cho mẹ: “Mẹ tôi sẽ không trả lời nhanh như vậy đâu, lát nữa có tin gì tôi sẽ vào văn phòng tìm anh.”
Sở Nghĩa gật đầu: “Được.” Để báo đáp Dung Dung, cậu bổ sung một câu: “Bán cho tôi đắt một chút.”
Dung Dung cười rộ lên: “Không cần đâu mà ông chủ.”
Sở Nghĩa mang theo tâm trạng vui sướиɠ về văn phòng.
Cậu bắt đầu tính toán thời gian.
Đơn hàng của cậu hôm nay không nhiều lắm. Nếu năm giờ Tần Dĩ Hằng đến sân bay, rồi đi ăn cơm, lại đi họp, vậy phải sau chín giờ anh mới về đến nhà, vậy thì cậu sẽ tan làm lúc tám giờ.
Cứ giấu hoa trong phòng khách trước.
Giấu ở góc tủ để giày là ổn, buổi tối khi Tần Dĩ Hằng về nhà, cửa vừa có tiếng động, cậu liền lập tức chạy ra, tặng hoa cho anh.
Tuy nhiên đó không phải điều quan trọng, quan trọng là khi đó cậu phải nói gì.
“Mừng anh về nhà. Tần Dĩ Hằng, em yêu anh.”
Sở Nghĩa nghĩ xong liền cười phá lên.
Nghe ngu ngốc quá đi, thật bệnh.
Đầu tiên phải bình thường một chút, Tần Dĩ Hằng, anh đã về rồi.
Tần Dĩ Hằng sẽ đáp lại, ừ.
Sau đó cậu lùi về phía sau một chút, để Tần Dĩ Hằng đi vào nhà.
Chờ anh thay giày xong, cậu sẽ lấy bó hoa ra, đưa tới trước mặt anh.
Nhất định Tần Dĩ Hằng sẽ rất bối rối.
Sau đó, cậu liền nhân cơ hội nói…
A! Nói như thế nào? Nói cái gì đây?
Khó quá.
“Cốc cốc.” Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó Dung Dung đẩy cửa, ló đầu vào.
Sở Nghĩa: “Vào đi.”
Dung Dung cầm di động, tiến vào rồi đóng cửa:
“Mẹ tôi gửi cho tôi mấy bức ảnh, ông chủ nhìn xem, anh thích mẫu nào mẹ tôi sẽ gói cho anh luôn. Lát nữa cô bé nhân viên của tiệm sẽ mang qua đây.”
Sở Nghĩa kéo một chiếc ghế dựa ra cho Dung Dung ngồi, cô mở ảnh trong di động ra: “Mẹ tôi định để 9 bông, ý chỉ tình cảm bền lâu, gói thành bó nhìn cũng rất đẹp, không quá lớn cũng không quá nhỏ, rất vừa vặn. Đây là giấy gói và hoa đi kèm, anh nhìn mấy loại này đi.”
Nói xong, cô lại lướt sang những bức ảnh khác cho Sở Nghĩa nhìn. Tuy từng loại trông có vẻ khác nhau, nhưng trong mắt Sở Nghĩa, tất cả đều như một…
“Cái này đi.” Cậu chọn cái vừa mắt nhất.
Dung Dung gật đầu: “Vâng.”
Cô nhắn tin trả lời mẹ, định đứng dậy rời đi thì lại bị Sở Nghĩa giữ lại.
Sở Nghĩa ấn cô ngồi lại trên ghế.
Dung Dung: “Ông chủ còn có việc gì ạ?”
Sở Nghĩa liếʍ môi: “Cô và bạn trai cô, ai là người thổ lộ trước?”
Dung Dung lộ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn đáp: “Bạn trai tôi.”
Sở Nghĩa “à” một tiếng: “Cậu ấy nói thế nào?”
Dung Dung nở nụ cười: “Ông chủ à, anh hỏi cái này làm gì?”
Sở Nghĩa: “Tôi tò mò thôi.”
Dung Dung: “Tôi còn lâu mới tin, sao bỗng dưng anh lại tò mò chuyện này chứ.”
Sở Nghĩa gật đầu thật mạnh: “Thật sự chỉ là tò mò thôi.”
Dung Dung vẫn nhìn cậu bằng vẻ mặt không hề tin tưởng, nhưng cô vẫn nói: “Hôm đó đi xem phim xong, anh ấy đưa tôi về nhà rồi nói với tôi.”
Sở Nghĩa tò mò: “Nói thế nào?”
Dung Dung: “Nói yêu tôi, hỏi tôi có đồng ý ở bên anh ấy không.”
Sở Nghĩa: “Được rồi.”
Dung Dung nghi hoặc: “Sao vậy ạ?”
Cậu lắc đầu: “Không có gì, cô có thể ra ngoài làm việc được rồi.”
Dung Dung hừ lạnh: “Vẫy tay là đến, hất tay là đi.”
Tình huống khác nhau, không thể tham khảo, Sở Nghĩa chỉ đành tự nghĩ cách.
Vì thế, câu liền nghĩ đến Chương Khải.
Trùng hợp thay, cậu vừa cầm di động lên, Chương Khải đã gọi điện tới.
Sở Nghĩa nhận cuộc gọi, cười nói: “Mày nói xem có trùng hợp không, tao đang định gọi cho mày đây.”
Chương Khải ậm ừ, hỏi: “Mày cũng đang định tìm tao ấy hả?”
“Ừ.” Sở Nghĩa nhường hắn: “Mày nói trước đi.”
Chương Khải: “Là thế này, bạn tao kể hôm nay ba mày không ở bệnh viện.”
Sở Nghĩa nhíu mày: “Sao? Nhà kia tha cho ông ta à?”
Chương Khải: “Không, cậu ấy nói thái độ của nhà kia không giống như muốn buông tha cho ông ta, thế nên tao mới gọi điện cho mày, để mày cẩn thận một chút.”
Sở Nghĩa: “Ok.”
Hai bên yên lặng vài giây, Chương Khải mới hỏi tiếp: “Gần đây ông ta có tới tìm mày không?”
“Không.” Sở Nghĩa suy nghĩ, nói thêm: “Cũng không chắc, mấy số lần trước gọi đến đều bị tao chặn rồi.”
“Làm tốt đấy! Mày đã nói chuyện này cho chồng mày chưa?”
Sở Nghĩa: “Chưa, anh ấy đang đi công tác nên cũng không làm gì được, đợi mai anh ấy về tao nói.”
Chương Khải thở dài: “Thật phiền mà.”
Sở Nghĩa nở nụ cười: “Làm phiền mày rồi.”
Chương Khải cũng cười: “Tao cũng có làm gì đâu.” Sau đó hắn lại hỏi: “Mày thì sao? Mày có chuyện gì?”
Sở Nghĩa im lặng một lát.
Chuyện cực kỳ buồn phiền và việc hết sức sung sướиɠ của cuộc sống bỗng nhiên đặt cạnh nhau, khiến cậu cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Giữa nói và không nói, Sở Nghĩa bối rối vài giây, cuối cùng vẫn quyết định nói với Chương Khải.
Trước đó nói chuyện với Tần Dĩ Hằng, cậu không nhắc tới Trần Kiến Thế là vì không muốn coi chuyện cũ kia thành một phần quá khứ của mình.
Một khi đã như vậy, cậu cảm thấy mình cũng không cần phiền lòng vì Trần Kiến Thế, để chuyện đó quấy rầy đến cuộc sống của cậu.
Sở Nghĩa: “Chẳng phải tối nay Tần Dĩ Hằng về sao, tao đã đặt một bó hoa.”
Cậu còn chưa nói xong, Chương Khải ở phía bên kia đã lập tức gào lên: “Sở Tiểu Nghĩa tỏ tình với chồng này.”
Sở Nghĩa bật cười: “Ừ.”
Chương Khải hỏi: “Thế nào? Định hỏi tao xem nên nói gì à?”
Sở Nghĩa: “Ừ.”
Chương Khải vui mừng như điên: “Thật ra loại chuyện này mày có lập kế hoạch cũng không theo kịp tình huống biến hóa đâu. Tao đã nói với mày rồi, buổi tối chờ cảm xúc giữa hai đứa mày trào dâng, tự nhiên mày sẽ biết nên làm gì. Giờ tao có lên kế hoạch cho mày đi nữa thì đến lúc đó mọi chuyện cũng không thể giống y như kế hoạch được. Thậm chí vì mải làm theo kế hoạch tao vẽ ra, chuyện của mày đáng lẽ sẽ thành công nhưng lại bị phá hỏng.”
Sở Nghĩa ậm ừ: “Vậy à?”
Chương Khải: “Chẳng phải chỉ là một câu em yêu anh thôi sao. Nguyên một đêm, mày thích nói lúc nào cũng được. Riêng cái kiểu hào hứng trong thẹn thùng của mày cũng đủ khiến Tần Dĩ Hằng thích chết đi được rồi, không phải sao?”
Sở Nghĩa bật cười: “Cái gì thế hả?”
Nghe Chương Khải nói, cậu bỗng cảm thấy mình thật ngốc nghếch.
Sở Nghĩa: “Được rồi, không nói nữa, mày làm việc đi.”
Chương Khải bên kia đáp lại: “Cố lên nhé, Sở Tiểu Nghĩa.”
Sở Nghĩa cười: “Ok, cảm ơn mày.”
Chương Khải: “Chuyện có gì lớn lao đâu.”
Sau khi cúp điện thoại, Sở Nghĩa cũng không rảnh rỗi, cậu bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Một lát sau, Dung Dung mang hoa vào kèm theo ánh mắt đầy mờ ám của cô.
Bó hoa được gói rất đẹp, rất nhanh, hương hoa thoang thoảng đã tràn đầy căn phòng nhỏ.
Tâm trạng Sở Nghĩa tốt hẳn lên, cậu bắt đầu mong chờ buổi tối.
Bởi vì có việc để làm, cậu không cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
5 giờ 23 phút, cậu nhận được tin Tần Dĩ Hằng đã đến thành phố A.
Hơn một tiếng sau, Dung Dung và Tiểu Triển xong việc, tạm biệt Sở Nghĩa. Sở Nghĩa tính toán thời gian một lát, đã đến giờ rồi.
Bên ngoài chưa tạnh mưa, cậu lấy một cái ô từ trong tủ treo quần áo ra, ôm bó hoa chầm chậm khóa cửa.
Mưa còn nặng hạt hơn buổi sáng, để tránh cho bó hoa bị dính mưa, Sở Nghĩa mở áo khoác của mình, giấu nửa bó hoa vào trong.
Men theo con đường khô ráo hơn, cậu rảo bước đi về hướng ngõ nhỏ để xe.
Xung quanh vang lên tiếng mưa lộp độp rơi xuống mái hiên, cậu ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, sau đó nhìn xuống chân mình.
“Ranh con!”
Cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi, Sở Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy người đến là ai, cậu liền dừng bước.
“Mẹ mày, còn dám trốn tao? Hả?”
Sở Nghĩa cau mày nhìn Trần Kiến Thế ướt sũng người vì không che ô, lui một bước về phía sau: “Ông có chuyện gì?”
“Có chuyện gì?”
Trần Kiến Thế đi về phía Sở Nghĩa, lúc này, ông ta đã nhìn thấy thứ trên tay cậu: “Ái chà, hoa à.”
Sở Nghĩa giấu bó hoa vào trong áo: “Ông dám lại gần tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Trần Kiến Thế quát: “Ông đây sợ mày đéo dám thôi!”
Nói rồi, ông ta đột nhiên đi nhanh hơn tới. Thấy bó hoa trong tay sắp bị giật mất, Sở Nghĩa nhanh chóng tay né đi.
Trần Kiến Thế không cướp được hoa, tức đến khó thở, mở miệng chửi: “Mẹ mày, có tiền nói chuyện yêu đương mà không có tiền cho ông đây sao!”
Ông ta vung tay về phía Sở Nghĩa, cậu lui về phía sau nửa bước, trước khi nắm đấm của Trần Kiến Thế tới gần, cậu nhấc chân đá mạnh vào ngực ông ta.
Trong ngõ nhỏ có một vũng nước, lúc này đã ngập ứ. Trần Kiến Thế bị Sở Nghĩa đá một cước, lui vài bước về phía sau, đứng không vững rồi ngã vào vũng nước.
Nước mưa bắn tung tóe, ánh mắt Trần Kiến Thế lộ rõ sự hung ác, hét lớn với Sở Nghĩa.
“Mẹ mày!”