Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Ngày hôm sau, Sở Nghĩa hơi xấu hổ khi gặp Chương Khải.
Chẳng biết vì sao đêm qua Tần Dĩ Hằng đặc biệt ra sức, còn lưu lại trên cổ cậu mấy vết đỏ, khiến hôm nay cậu chỉ có thể mặc áo len cổ lọ để che đi.
Có lẽ vì đã là chồng của cậu nên Tần Dĩ Hằng rất muốn tìm hiểu những chuyện đã qua giữa Sở Nghĩa và Chương Khải. Nhưng muốn tìm hiểu thì cứ tìm hiểu thôi, sao lại nhè cái lúc này kia để tìm hiểu chứ?
Anh hỏi hai người bọn cậu quen nhau khi nào, hỏi hiện giờ bao lâu cả hai mới gặp mặt, hỏi có phải Chương Khải có sở thích tương tự với cậu hay không, cuối cùng lại còn hỏi Chương Khải độc thân hay đã có đối tượng rồi.
Sở Nghĩa trả lời tất tần tật, hỏi gì đáp nấy, không hề giấu diếm.
Nhưng đến cuối cùng, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên hỏi một câu vô cùng kỳ quái. Anh hỏi Sở Nghĩa, có thể chơi điện tử với anh không.
Lúc này, Sở Nghĩa vốn luôn trả lời ngay lập tức chợt trở nên do dự.
Hình như sự do dự đó đã khiến Tần Dĩ Hằng không được vui.
“Không muốn chơi với tôi à?”
Sở Nghĩa lập tức trả lời: “Có muốn, có muốn ạ.”
Sao cậu lại đắn đo mất mấy giây ấy hả? Chủ yếu là vì rất khó để tưởng tượng ra cảnh một người đàn ông như Tần Dĩ Hằng ngồi trên mặt thảm chơi điện tử
Sau đó, cậu cũng từng nhớ lại chuyện này, trong lòng không khỏi cảm thán.
Đối với hôn nhân, Tần Dĩ Hằng thật sự vô cùng nghiêm túc, thậm chí việc bồi dưỡng quan hệ giữa cả hai, anh cũng rất chú trọng.
Vì phải bay chuyến đầu giờ sáng nên Chương Khải thức dậy rất sớm. Sở Nghĩa muốn đưa hắn ra sân bay nên cũng dậy sớm theo. Còn Tần Dĩ Hằng vẫn đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ sáng như bình thường.
Thế nên rất khéo, bảy giờ rưỡi, ba người đều có mặt ở dưới lầu.
Sở Nghĩa và Tần Dĩ Hằng cùng nhau đi xuống. Khi đó Chương Khải đã kéo vali ra phòng khách rồi, trong tay hắn còn cầm một quyển tạp chí vốn để dưới bàn trà. Thấy hai người kia đi xuống, hắn ngẩng đầu, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Tần Dĩ Hằng: “Sáng tốt lành.”
Sở Nghĩa: “Buổi sáng tốt lành.”
Giọng Tần Dĩ Hằng không có vấn đề gì, nhưng giọng Sở Nghĩa nghe có vẻ hơi bị khàn.
Chương Khải lập tức hiểu ra, ném cho Sở Nghĩa một ánh mắt đầy ẩn ý.
Sở Nghĩa chỉnh lại cổ áo, lòng cũng hơi bối rối, chỉ sợ để lộ cái gì.
Tối qua Sở Nghĩa đã hẹn Chương Khải hôm nay sẽ làm bữa sáng cho hắn rồi tiễn hắn tới sân bay. Mì cho bữa sáng cậu cũng đã mua về rồi, nhưng không biết Tần Dĩ Hằng có muốn ăn không. Đã lâu cậu không làm đồ ăn sáng ở nhà nên hôm qua cũng quên không hỏi anh một tiếng.
Hiện giờ, thừa dịp Tần Dĩ Hằng mở đài ra nghe tin tức, Sở Nghĩa liền cất tiếng hỏi: “Anh có ăn mì không? Để em làm.”
Nghe xong, Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa, lại liếc sang cái người đang đọc tạp chí trên ghế sa lông, hỏi: “Em dậy sớm thế là vì muốn tự tay làm đồ ăn sáng cho cậu ta?”
Sở Nghĩa ngập ngừng trong chốc lát. Tình huống đúng là như vậy, nhưng sao nghe anh nói cậu lại thấy có gì đó mờ ám?
“Ặc, vâng.” Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, vẫn quyết định giải thích: “Hôm qua em đi siêu thị mua bàn chải với khăn mặt nên nhân tiện mua một ít mì.”
Hự… Cách giải thích này hình như cũng không ổn lắm.
Tần Dĩ Hằng thản nhiên ừ một tiếng, có vẻ không muốn làm khó Sở Nghĩa nữa: “Thêm một phần cho tôi.”
Sở Nghĩa cảm thấy có lẽ mình đã cả nghĩ rồi.
Sợ chậm trễ Tần Dĩ Hằng nên cậu lập tức đi chuẩn bị bữa sáng. Cậu mới lấy mì ra khỏi tủ lạnh, Chương Khải đã chạy vào phòng bếp.
Hai người đùa giỡn đã quen, câu đầu tiên của Sở Nghĩa chính là: “Đừng làm phiền tao, tao không cần mày giúp đâu.”
Chương Khải cười cười: “Tao có bảo tao vào đây để giúp mày à?” Rồi hắn lại nhỏ giọng đi một chút: “Ngồi một mình với chồng mày ở trong phòng khách, tao hơi xấu hổ.”
Sở Nghĩa cười rộ lên.
Ầy, cậu cũng đã từng trải qua rồi nên vô cùng thấu hiểu với hắn.
Tuy Sở Nghĩa đã nói không cần hỗ trợ, nhưng Chương Khải vẫn đứng một bên giúp cậu bưng đồ ăn và sắp đũa ra.
Nấu mì vô cùng đơn giản, không đến mười phút, Sở Nghĩa đã làm xong ba bát mì rồi.
Hai người cùng bưng mì ra bàn ăn, Chương Khải giúp chia đũa, Sở Nghĩa đi gọi Tần Dĩ Hằng vào.
Vì Tần Dĩ Hằng có mặt ở đây nên Chương Khải hơi mất tự nhiên, chờ anh ngồi xuống, hắn mới cầm đũa.
Vừa bỏ miếng đầu tiên vào miệng, Chương Khải đã lập tức nhíu mày. Sở Nghĩa cũng vừa mới ăn một chút, thấy vẻ mặt của hắn, cậu lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Chương Khải: “Đã bao lâu mày không xuống bếp rồi?”
Sở Nghĩa: “Sao? Hôm qua tao mới làm cơm.”
Chương Khải khua nhẹ đũa: “Hơi nhạt.”
Sở Nghĩa ngừng một chút, ăn thêm một miếng: “Vừa mà.” Rồi cậu quay sang hỏi Tần Dĩ Hằng: “Có nhạt không anh?”
Tần Dĩ Hằng: “Không nhạt.”
Sở Nghĩa ngẩng đầu: “Do khẩu vị của mày mặn.”
Chương Khải lại ăn một miếng: “Phải không? Nhưng trước kia mày nấu tao ăn thấy rất vừa mà.”
Sở Nghĩa vẫn nói câu kia: “Cho nên là do khẩu vị của mày mặn.”
Chương Khải cười: “Thôi được rồi.”
Nếu khách cảm thấy nhạt, đương nhiên Sở Nghĩa sẽ không mặc kệ. Cậu vào phòng bếp cầm lọ gia vị ra, rắc vào trong bát của Chương Khải, trộn trộn.
Sở Nghĩa: “Mày nếm lại thử xem.”
Chương Khải ăn một miếng: “Vẫn nhạt.”
Sở Nghĩa bất đắc dĩ: “Khẩu vị của mày thật sự quá mặn.”
Cậu còn định rắc thêm nhưng Chương Khải đã từ chối: “Cứ vậy đi, không cần phức tạp.”
Thế nên, Sở Nghĩa đành phải mặc kệ hắn.
Suốt quá trình này, Tần Dĩ Hằng vẫn luôn vùi đầu ăn mì. Sở Nghĩa lo vừa rồi anh khách sáo nên mới không chê nhạt, cậu bèn hỏi lại anh: “Anh thật sự không cảm thấy nhạt à?”
Tần Dĩ Hằng cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Ừ.”
Sở Nghĩa gật đầu, sau đó ngồi xuống tiếp tục ăn mì. Được một lúc, cậu liền hỏi Chương Khải: “Ăn xong đi luôn hả?”
Chương Khải: “Đi luôn.”
Sở Nghĩa: “Từ tỉnh S về thành phố B luôn?”
Chương Khải: “Ừ, lần sau có rảnh sẽ tới tìm mày.”
Sở Nghĩa gật đầu: “Ok.”
Ăn uống xong xuôi, Sở Nghĩa liền thu dọn bát đũa, bỏ vào máy rửa chén. Chương Khải không quen Tần Dĩ Hằng lắm nên toàn bám theo sau lưng cậu.
Chờ Sở Nghĩa dọn xong, hai người liền rời khỏi phòng bếp đi ra phòng khách. Khi đó, Tần Dĩ Hằng đã đứng cạnh hành lý của Chương Khải rồi. Lúc Sở Nghĩa đi tới định kéo vali, anh lập tức ra tay trước, nhanh chóng xách cái vali lên.
Sở Nghĩa nghi hoặc, Chương Khải thì sợ hãi.
Ông chủ lớn quần tây áo vest như Tần Dĩ Hằng thế mà lại xách chiếc vali cũ kỹ của Chương Khải, trông quả thật vô cùng vi diệu.
Chương Khải vội vươn tay: “Để tôi tự cầm.”
Tần Dĩ Hằng rất là khách sáo: “Để tôi.”
Anh không cho Chương Khải giằng co, lập tức kéo vali ra ngoài cửa.
Ở ngoài, Tiểu Trần – tài xế của Tần Dĩ Hằng đã đến.
Tần Dĩ Hằng không kéo hành lý vào ga ra mà dừng ở cạnh xe mình, quay đầu nhìn hai người đang đi tới, hỏi Sở Nghĩa: “Để Tiểu Trần đưa Chương Khải tới sân bay hay là em đưa?”
Sở Nghĩa sửng sốt mất vài giây.
Tuy Tần Dĩ Hằng đặt câu hỏi bằng giọng điệu đầy lịch sự và khách sáo, nhưng anh đã mang hành lý ra sau xe rồi, rõ ràng là muốn Tiểu Trần đưa Chương Khải đi.
Vì thế, Sở Nghĩa cũng dùng giọng điệu khách sáo để hỏi lại: “Có phiền Tiểu Trần không?”
Bên này Tần Dĩ Hằng trả lời, bên kia Tiểu Trần đã bước xuống xe. Sau khi nói “không sao”, anh lập tức bảo Tiểu Trần bỏ hành lý vào trong cốp.
Sở Nghĩa vẫn giữ nụ cười trên môi, còn Chương Khải ở đằng sau đã ngây ra như phỗng. Chồng của Sở Nghĩa tốt ghê. Nhưng hắn cũng không sửng sốt được bao lâu, bởi vì hắn đã nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Trần.
Một anh chàng đẹp trai.
Chương Khải vội đi qua, không từ chối nữa: “Làm phiền anh Tiểu Trần rồi.”
Chương Khải bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng Sở Nghĩa thì không. Cậu nhìn Tần Dĩ Hằng bằng ánh mắt đầy nghi hoặc: “Tiểu Trần đưa Chương Khải tới sân bay, thế anh phải làm sao?”
Tần Dĩ Hằng nói: “Em đưa tôi đến công ty.”
Sở Nghĩa nhướn mày, một lúc sau mới đáp: “Vâng ạ.”
Cho nên, việc này so với chuyện cậu đưa Chương Khải ra sân bay, Tiểu Trần đưa Tần Dĩ Hằng đến công ty, có gì khác nhau? Còn vòng một vòng như vậy?
Ban đầu Sở Nghĩa còn tưởng Tần Dĩ Hằng cố ý để Chương Khải đi là vì có chuyện cần nói riêng với cậu.
Thôi, Tần Dĩ Hằng có suy nghĩ riêng nên mới sắp xếp như vậy, anh ấy vui vẻ là được rồi.
Cứ thế, Sở Nghĩa và Tần Dĩ Hằng đứng tại chỗ nhìn Chương Khải rời đi, trông qua rất có phong cách của chủ nhà.
Không còn sớm nữa nên sau khi xe chở Chương Khải biến mất khỏi tầm nhìn, Sở Nghĩa liền lái xe của mình ra, bảo Tần Dĩ Hằng ngồi ở ghế phụ, còn nhắc anh thắt chặt dây an toàn.
Vừa khởi động xe, Sở Nghĩa liền lên tiếng hỏi: “Có chật không anh?”
Tần Dĩ Hằng: “Hơi hơi.”
Cho nên tại sao tự nhiên anh lại muốn ngồi xe em…
Tuy không hiểu được ý đồ của Tần Dĩ Hằng, nhưng Sở Nghĩa thầm nghĩ, sau này hẳn là anh sẽ thường xuyên ngồi xe của cậu. Cậu không khỏi tự hỏi liệu có nên bớt chút thời gian tới cửa hàng 4S
(*) yêu cầu chỉnh lại chỗ ngồi hay không.
(*) 4S là viết tắt của: Sales (Bán Hàng) – Servicce (Dịch Vụ) – Spare Parts (Phụ tùng chính hãng) – Global System (Kết nối toàn cầu).
Hôm nay trời vẫn lạnh, bọn họ ra khỏi cửa vào khoảng tám giờ, vừa vặn gặp phải giờ cao điểm.
Sở Nghĩa rất ít khi đi làm vào khoảng thời gian này nên không có kinh nghiệm đi đường vòng, kết quả là bị tắc ngay trên đường cao tốc trên không.
Xe dịch chuyển từng chút một, Sở Nghĩa không có vấn đề gì, nhưng Tần Dĩ Hằng thì khác.
Giám đốc Tần của chúng ta đã lôi máy tính ra để bắt đầu làm việc rồi.
Nhìn ra đằng xa, đoàn xe gần như không có điểm cuối, Sở Nghĩa suy nghĩ rồi hỏi Tần Dĩ Hằng: “Có lẽ còn tắc thêm một lúc nữa, sáng nay anh có việc gì không?”
Tần Dĩ Hằng đáp: “Mười giờ có cuộc họp.”
Sở Nghĩa xem thời gian: “Sẽ kịp.”
Tần Dĩ Hằng: “Ừ”
Xe tiếp tục dịch chuyển từng chút một, nhưng Sở Nghĩa lại chợt nở nụ cười, thế mà cậu lại không hề xấu hổ. Thật tốt.
Một lúc sau, Tần Dĩ Hằng đóng máy tính lại, ngẩng đầu nhìn đèn xanh đèn đỏ ở cách đó không xa.
Sở Nghĩa giải thích: “Qua trụ đèn này là đường sẽ thông.”
Tần Dĩ Hằng có vẻ không để ý lắm: “Ừ”
Tần Dĩ Hằng cất máy tính vào cặp, để ra ghế đằng sau, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Hôm nay bao nhiêu độ?”
Sở Nghĩa hơi khựng lại.
Có khéo không cơ chứ, sáng nay cậu đã xem dự báo thời tiết rồi. Cho nên cậu trả lời anh bằng giọng điệu mang theo một chút kiêu ngạo như khi đi thi gặp trúng đề trúng tủ: “10 độ ạ.”
Nói xong, Sở Nghĩa quay sang nhìn Tần Dĩ Hằng, bắt gặp đối phương đang mỉm cười.
Sở Nghĩa hỏi: “Đúng không thầy Tần?”
Thực ra sáng nay thầy Tần cũng xem dự báo thời tiết rồi, nhưng nghe Sở Nghĩa hỏi vậy, anh vẫn vờ vịt mở điện thoại ra xem, gật đầu nói: “Đúng.”
Xe vượt qua trụ đèn này, quả nhiên đường không tắc nữa.
Có lẽ vì những đoạn đối thoại thoải mái với Tần Dĩ Hằng nên Sở Nghĩa cảm thấy quan hệ giữa bọn họ đã gần gũi hơn nhiều, thậm chí cậu còn cảm thấy mục tiêu của mình sắp sửa đạt được rồi.
Nhưng cậu xấu hổ không thể hiện ra ngoài, đồng thời cũng muốn chứng tỏ khả năng lái xe của mình không tệ, nên liền tập trung vào vô lăng, mong nhanh chóng lái tới trụ sở của Phi Vân Networks.
Sở Nghĩa dừng xe đúng chỗ, quay sang nói với Tần Dĩ Hằng: “Quý khách đi thong thả, xin nhớ cầm theo đồ đạc của ngài.”
Hành khách Tần Dĩ Hằng bị chọc cười, vốn định xoay người xuống xe, nhưng nghe Sở Nghĩa nói thế liền quay đầu lại, vươn tay sờ tóc của cậu.
Sở Nghĩa rụt cổ, lại nở nụ cười.
Tần Dĩ Hằng thu tay, vỗ vỗ cái cặp của mình một cách hết sức đàng hoàng: “Mang rồi.”
Thước phim vốn nên kết thúc ở đây, song có lẽ Sở Nghĩa cảm thấy hơi hưng phấn nên bắt đầu thả thính.
Cậu nói: “Ngài còn quên đồ kìa.”
Tần Dĩ Hằng hỏi: “Đồ gì?”
Sở Nghĩa nghiêng đầu một chút, dùng ánh mắt để ám chỉ với Tần Dĩ Hằng.
Em này, em này.
Tần Dĩ Hằng nghiêm túc nhìn Sở Nghĩa, vài giây sau anh lại hỏi: “Đồ gì?”
Sở Nghĩa: “…”
Ok fine.
Thính không dính.
Làm phiền rồi.