Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 2

/2/. Sống sót trở về a~

Tiêu Nham cúi đầu, trong tay cậu nắm chặt một mảnh lá cây, đặt ở giữa mũi nhẹ nhàng ngửi, có một cỗ mùi thơm ngát thuần túy, đây là loại hương vị hoàn toàn khác biệt với mùi thối rữa của tang thi, theo hô hấp tiến vào khoang phổi, lặng lẽ thâm nhập vào mỗi một tế bào của cậu.

Nữ bộ đội đặc nhiệm ngồi ở phía trước quay đầu lại, thấy Tiêu Nham đem phiến lá cây kia đặt ở trên mặt, hai mắt nhắm lại tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, hoặc kỳ thật là đại não trống rỗng chẳng nghĩ điều gì, lộ ra tươi cười trong sáng, "Này, cậu cũng thật kỳ quái ha!"

"Kỳ quái chỗ nào?" Tiêu Nham mở to mắt nhìn về phía đối phương.

"Bọn họ đều bị dọa sợ, vội vàng trốn vào cabin, cậu cư nhiên còn rảnh rỗi mà đi nhặt lá cây?"

"Phi hành khí của chúng tôi bị rơi, toàn bộ tư liệu nghiên cứu đều hỏng hết, phiến lá cây này chính là thu hoạch duy nhất, là mẫu vật vô cùng trân quý." Tiêu Nham chớp chớp đôi mắt nhìn đối phương.

Mặt của đối phương cư nhiên đỏ lên, "Không cần ở đây mà cố gắng đùa giỡn tôi, nghiên cứu viên loại B đối với tôi chẳng có chút lực hấp dẫn nào cả!"

"Xem ra vì tán gái tôi chỉ có thể cố gắng nâng cao trình độ nghiên cứu của mình lên loại A thôi ha."

"Thôi đi, đạt được cái kia không phải là cố gắng mà là thiên phú." Đối phương hung hăng liếc mắt nhìn Tiêu Nham một cái.

"Được rồi, cô tên gì?"

"Biết tên của tôi thì có ý nghĩa gì chứ? Nói không chừng một ngày nào đó tên của tôi được khắc trên bia tưởng niệm, cậu cũng không biết đó là tôi."

Sau khi nhân loại tiến vào Shire, mất thời gian gần 50 năm để nghiên cứu virus Comet, chiết xuất thành công một đoạn gen phức tạp nhất của virus, chế tạo virus X. Loại virus này sau khi tiến vào thân thể con người, có thể nhanh chóng kết hợp với hệ gen của con người khiến cho các phương diện thể năng của người bị nhiễm nhanh chóng tăng lên, năng lực tự chữa lành của tế bào cao hơn nhân loại bình thường mấy chục lần, nhưng sẽ không bị mất đi sức phán đoán của não bộ trở thành xác sống giống như tang thi. Nhưng đó không phải là siêu năng lực, mà là một loại "Thấu chi". Cứ như vậy, nhân loại bị tiêm virus X vào thân thể thì sinh mệnh còn lại sẽ không vượt qua mười năm. Mà năng lực tác chiến dũng mãnh như vậy của bộ đội đặc nhiệm, đúng là bởi vì loại virus này.

"Tuy rằng tôi không phải là nghiên cứu viên loại A, nhưng trí nhớ của tôi lại không tồi, cô xác định không cần tôi nhớ kỹ tên cô sao? Tôi nghĩ, có lẽ có một ngày nào đó khi tôi đã già mái tóc hoa râm, ngồi ở trước sân phơi nắng nhân tạo, trong ngực có một con mèo biếng nhát giống như tôi đang nằm ngủ. Tuy rằng không có phụ nữ làm bạn bên cạnh, nhưng tôi cũng sẽ đối với con mèo lười này kể chuyện cả ngày. Tôi sẽ kể cho nó nghe về một cô gái đã từng khiến tôi rất có cảm tình, tôi sẽ miêu tả thật kỹ về mái tóc màu nâu đậm, đôi mắt sáng ngời còn có dáng người nóng bỏng của cô ấy, rồi lại tiếc nuối vì cuối cùng tôi không biết cô ấy tên gọi là gì."

Thân thể hơi nghiêng về phía trước, cậu biết vẻ ngoài của mình không xuất sắc, nhưng luôn có phụ nữ nói nụ cười của cậu rất có mị lực, mà ngay cả cậu bạn Khải Tây cũng trong mỗi lần tranh cãi với Tiêu Nham, chỉ cần cậu lộ ra tươi cười xấu xa, Khải Tây cuối cùng cũng chẳng có cách với cậu.

"... Liv" Lúc đối phương nói ra tên của mình, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

"Liv, tôi sẽ nhớ kỹ." Tiêu Nham nháy nháy mắt phải, Liv hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.

Lúc này trong bộ đàm truyền đến thanh âm, vừa nghe đã biết là giọng của Mark.

"Hey, nhóm tân binh —— Thật xin lỗi không thể lập tức đưa các người trở lại căn cứ, bởi vì bọn này còn có nhiệm vụ phải hoàn thành!"

Những người trong cabin nghe được tin tức này xem như tương đối bình tĩnh.

"Bọn này phải đi đến một nhà máy năng lượng nguyên tử xây dựng hơn hai trăm năm trước lấy một ít hạch hạt nhân."

Theo sự tăng trưởng dân số của Shire, sự thiếu hụt nguồn năng lượng đã trở thành một vấn đề. Tiêu Nham sớm đã nghe nói quân đội dự định thăm dò nhà máy năng lượng nguyên tử hơn hai trăm năm trước và một số nguồn năng lượng khác, đem toàn bộ tài nguyên có thể thu hoạch được đều mang về Shire.

Mark còn đang dùng ngữ điệu như cái loa tiếp tục nói.

"Vốn dĩ có hai kỹ thuật binh đi theo bọn này, ai biết bọn họ vừa nhìn thấy tang thi liền luống cuống tay chân mà chạy loạn khắp nơi, muốn tìm trở về cũng không tìm được —— Sau đó bọn họ bị tang thi ăn luôn!"

Mọi người co rụt bả vai, hút vào một hơi thật sâu.

Ngữ điệu của Mark nghe như thế nào cũng thấy vui vẻ, khiến người ta hoài nghi lúc hai kỹ thuật binh kia gặp chuyện không may người này có phải đứng ngay bên cạnh xem kịch vui hay không?

"Bọn này đều là người thô lỗ! Nên chẳng biết cái gì về trang bị phản ứng hạt nhân, các người có ai biết không? Theo bọn này đi một chuyến! Sớm một chút làm xong việc liền sớm một chút trở về!"

"Người này đang nói giỡn phải không? Trong nhà máy năng lượng nguyên tử khẳng định cũng có tang thi ——"

"Đám tang thi đó nhất định sẽ ăn thịt chúng ta! Nói thế nào tôi cũng không đi!"

Mọi người sôi nổi nghị luận, trải qua một hồi rủi ro vừa rồi, có ai lại muốn đi chịu chết chứ?

Phi hành khí đã đi tới khu vực không phận của một nhà máy năng lượng nguyên tử bị bỏ hoang.

Từ trên không nhìn xuống, một mảnh sắt thép hoang vắng bao trùm, tựa như đang ngủ say đợi chờ tỉnh giấc.

Giữa những bụi rậm dày đặc có thể nhìn thấy vài tang thi đang đi lang thang, thanh âm động cơ của phi hành khí khiến chúng nó vội vàng ngẩng đầu lên, hai mắt vốn dĩ mờ mịt liền xuất hiện dục vọng khát máu.

"Này, bọn này phải chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ! Các người rốt cục có người đi theo cùng hay không vậy!"

Trong cabin một mảnh tĩnh lặng.

"Ha? Không có ai à! Như vậy liền chọn đại đi!"

Mark mở cửa phòng điều khiển, quay đầu lại chỉ chỉ Thượng úy White, "Ông nhất định phải đi cùng! Chỗ này chỉ có một mình ông có quân hàm!"

Thượng úy White trầm mặc nhưng cũng không cự tuyệt, biểu tình trên mặt thực khẩn trương.

"Một người nữa... Chọn ai bây giờ?"

Mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh lại, Liv liếc mắt nhìn Mark một cái, "Anh như thế này cóvẻ là rất nhàm chán nhỉ!"

"Vậy cậu đi!" Ngón tay Mark chỉ về hướng một nghiên cứu viên khóa trên, "Bộ dạng của cậu thoạt nhìn rất thông minh!"

"Tôi... Tôi không đi..."

"Không đi?" Mark cười hì hì, nét mặt nhất thời trở nên hung thần ác sát, "Vậy từ chỗ này ném cậu xuống! Bọn này cũng không muốn mang theo phế vật trở về!"

"Các... Các người đây là lạm dụng chức quyền! Là uy hiếp!"

"Uy hiếp cậu thì thế nào?" Mark hừ khẽ một tiếng, "Cho dù lần lượt ném từng người trong các người xuống cũng chỉ là nháy mắt mấy cái mà thôi!"

"Tôi không đi!"

"A——"

Mark trực tiếp bước ra khỏi khoang điều khiển, đi đến trước mặt cậu ta, trang bị an toàn của cậu ta lập tức bị mở ra, Mark túm lấy cậu ta, một đường kéo đến cạnh cửa cabin.

"Cậu muốn làm vật rơi tự do hay sao? Hay là theo bọn này đi xuống?"

Trong mắt của Mark tràn đầy hưng phấn, đối phương bị dọa đến mức thậm chí không thể tự khống chế.

"Làm ơn đừng làm như vậy! Bọn họ vẫn còn là nghiên cứu viên!" Thượng úy White tiến lên đè lại tay Mark.

Bên trong phòng điều khiển, thanh âm lãnh đạm vang lên, "Mark, đừng đùa."

Cường độ âm thanh không thể diễn tả được, lại khiến người ta không thể không vâng theo.

Mark hừ khẽ một tiếng, kéo tên nghiên cứu viên kia trở về, sau đó nói với Thượng úy White, "Vậy ông chọn một người cùng đi được không?"

"Tôi... Nếu không một mình tôi đi là được rồi..." Thượng úy White tuy rằng sợ hãi, nhưng mà ông biết nhóm nghiên cứu viên này không có kinh nghiệm, cho dù đi cũng chưa chắc trợ giúp được bao nhiêu.

"Ông muốn chết phải không? Ai sẽ thay bọn này lấy hạch hạt nhân ra chứ?" Mark tựa như e sợ cho thiên hạ bất loạn, đám nghiên cứu viên này càng sợ hãi anh ta càng vui vẻ.

"..." Trong nhất thời Thượng úy White không biết nên trả lời như thế nào.

"Ông nhanh chọn một người đi!" Mark thật sự mất đi tính nhẫn nại.

Trong nháy mắt Thượng úy White quay đầu lại, mọi người nếu không phải là cúi đầu thì cũng quay mặt đi.

Tiêu Nham nhìn ra phía ngoài cửa sổ, rõ ràng chỉ cần một người đi vào khu vực kia, tang thi tất nhiên sẽ chen chúc mà nhào đến, đến lúc đó ba vị bộ đội đặc chủng này chỉ sợ cũng ứng phó không xuể, có thật sự bảo vệ tốt bọn họ được hay không còn rất khó nói.

Không có người nào dám đối diện với Thượng úy White, tiếng tim đập thình thịch gần ngay bên tai, chẳng có ai hy vọng từ trong miệng Thượng úy White nghe được tên của mình.

"Cái này... Tiêu Nham... Cậu cùng tôi đi một chuyến đi..."

Tiêu Nham thật sự không nhịn được mà muốn phun ra một búng máu từ trong cổ họng, cậu kinh ngạc mà nhìn vào mắt Thượng úy White, vì sao lại là cậu?

Đến phiên Thượng úy White quay mặt đi chỗ khác.

Tiêu Nham lúc này mới nhớ tới hai ngày trước bản thân còn cùng ông ta đánh bài Bridge(*) một lần, chỉ sợ trong số nghiên cứu viên này, ông ta có thể gọi tên cũng chỉ có Tiêu Nham.

(*) Bài Bridge: là môn chơi bài gồm bốn người, hai người ngồi đối diện tạo thành một cặp, sử dụng bộ bài 52 cây. Tham khảo thêm tại.

Đây là cái thể loại tình huống gì chứ? Có chút giao tình với ông cũng là sai lầm sao? Thật vất vả mới sống sót sau tai nạn, Tiêu Nham cậu không phải là nên trở về phòng ở căn cứ mà thoải mái tắm một cái sau đó đến quán bar kêu một ly Mary Bloody híp mắt hưởng thụ cuộc sống sao?

"Được rồi!" Quyết định như vậy đi!" Mark giơ giơ tay lên, hào khí ngất trời nói, "Đi nào!"

Cái gì gọi là "Quyết định như vậy đi"? Căn bản là không có ai hỏi qua ý kiến của cậu!!!

Những người khác đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tiêu Nham, đồng thời lại may mắn người bị lựa chọn không phải mình. Vị nghiên cứu viên khóa trên mới vừa rồi sợ tới mức không thể khống chế cư nhiên còn nghiêm trang chững chạc mà ngồi về vị trí cũ tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Đây là cái quái gì? Là cái quái gì?

Tiêu Nham có một loại xúc động muốn trực tiếp nhảy ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, trong khoang điều khiển truyền đến thanh âm mệnh lệnh của Hein, "Liv, cô phụ trách điều khiển phi hành khí. Mark, chúng ta đi."

"Vâng!" Liv quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Nham một cái, dùng khẩu hình miệng nói với cậu, "Phải sống trở về nha!"

Còn chưa kịp phản ứng, cửa cabin liền mở ra, Thượng úy White bị Mark kéo qua, hơi ngã về phía sau một chút, hai người rơi thẳng ra ngoài, thanh âm dây thừng hoạt động vang lên, hóa ra Mark đã sớm đem đầu dây cột ở cạnh cửa.

"A——"

Không trung truyền đến tiếng kêu sợ hãi thê lương của Thượng úy White.

Gió lạnh thổi vào, khiến mọi người nhăn tít mặt mày.

Trong lòng Tiêu Nham một trận run sợ.

Hein Burton đi tới trước mặt cậu, "Nếu cậu phát ra bất luận tiếng gào gì, tôi sẽ trực tiếp cắt đứt cổ cậu."

Ánh mắt của anh, tựa như cơn gió trong bóng đêm trầm mặc trước bình minh, xẹt qua thần kinh của Tiêu Nham, nháy mắt để lại một trận hàn ý.

Tiêu Nham còn chưa kịp tiêu hóa những lời này, cánh tay Hein đã ôm lấy thắt lưng cậu, nhẹ nhàng nhảy xuống, rời khỏi cabin. Trong nháy mắt kia, cánh tay của Hein lập tức căng chặt, lực độ của cơ bắp khiến Tiêu Nham sinh ra ảo giác xương cốt của mình sẽ bị bóp nát trong khoảnh khắc.

Bên tai là tiếng gió thét gào, linh hồn giống như bị kéo ra khỏi thân thể, Tiêu Nham nhắm chặt hai mắt, đừng nói là kêu to, ngay cả hô hấp cũng nghẹn lại trong cổ họng.

Thân thể chấn động mạnh một cái, Hein đã rơi xuống đất, mái tóc của anh bởi vì quán tính mà hất lên, Tiêu Nham trong cự li gần thấy rõ ngũ quan của anh.

Trước nay chưa bao giờ nghĩ mặt mày của một người đàn ông lại có thể tinh xảo nhẵn nhụi như thế, mỗi một tấc đều dương cương tinh mỹ, mỗi một đường nét đều khiến người ta tâm động.

Cánh tay ôm lấy thắt lưng của mình buông ra, Tiêu Nham mãnh liệt rơi xuống, ngã lăn trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Đi theo bên cạnh tôi, tuân theo mệnh lệnh của tôi, nếu cậu trở thành trói buộc, tôi sẽ bỏ cậu lại."

Hein xoay người sang chỗ khác, hai tay duỗi đến sau lưng, rút lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện lên, Tiêu Nham nhanh chóng đứng dậy, đi theo phía sau Hein.

Hai tang thi há to miệng, nước bọt dơ bẩn không ngừng chảy xuống, thân thể loạng choạng chạy về hướng bọn họ.

Đồng tử Tiêu Nham một trận co rút, cậu dường như nhìn thấy trong mắt bọn chúng hình ảnh bản thân bị xé rách, hai chân không thể cử động.

Hein vọt tới, động tác tay nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhận ra, một động tác vung đao, đầu của hai tang thi liền rớt xuống, hết thảy chìm vào im lặng.

Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt.

Quá nhanh!

Đây là Hein Burton, trách không được có nhiều bộ đội đặc nhiệm lại xem anh như một vị thần mà sùng bái như vậy.

Tiêu Nham bỗng nhiên có một loại dự cảm, chỉ cần đi theo phía sau người đàn ông này, không có gì có thể gây tổn thương đến cậu.

Hein dĩ nhiên đã đi xa, Tiêu Nham lại không đuổi kịp.

Một tang thi từ một chỗ cao nhảy xuống, sau khi rơi xuống liền nhào về phía Tiêu Nham.

Hai chân mềm nhũn, Tiêu Nham ngã ngồi trên mặt đất, mắt thấy tang thi há to miệng lập tức sẽ cắn lên trán cậu.

Chết chắc rồi ——

Tiêu Nham không xác định bản thân có phải sẽ lần lượt hồi ức lại khoảng thời gian mình đã từng sống hay không, nhưng có một điều cậu rất xác định, thì chính là bị tang thi cắn chết gì đó thật sự rất khổ bức!

Một thân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh cậu, mũi đao bén nhọn đâm vào cổ họng tang thi, xuyên thẳng qua đại não của nó.