*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit:
Xiao Yi.
"Cố Ngôn Thanh, em tức giận, anh dỗ em cho tốt vào!" Tần Noãn cau mày, sắc mặt
ủ dột cực kỳ nghiêm túc, thậm chí hốc mắt của cô còn
đỏ lên.
Cố Ngôn Thanh giật mình, lúc này mới
ý thức
được mức
độ nghiêm trọng của sự việc. Anh không dám đùa Tần Noãn nữa, giọng nói cũng mềm
đi rất nhiều, "Anh chỉ... trêu chọc em th..."
Cố Ngôn Thanh vươn tay muốn
ôm cô, nhưng bị cô né tránh.
Tần Noãn quay
đầu
đi, không muốn nói chuyện với tên cẩu nam nhân
[1] này nữa!
Thật
đáng ghét, cô
đã nhất mực tin tưởng nhà anh không có tiền, gia cảnh cũng bình thường thôi. Kết quả, hôm nay anh lại thảy cho cô một tia sét giữa trời quang
[2].
Tần Noãn cảm thấy bản thân bị
đùa bỡn, lửa giận khó tả
được không thể tan
đi.
"Noãn Noãn
à..." Cố Ngôn Thanh lại kéo tay cô lần nữa. Lần này Tần Noãn không tránh, anh
ôm cô vào lòng, "Hay là em lại
đánh anh hai lần cho hả giận, có
được không?"
Tần Noãn
đẩy anh ra, anh lại
ôm chặt cô hơn nữa. Nhất thời cô giận lên,
đột nhiên hung hăng cắn lên cổ anh một cái.
Cố Ngôn Thanh bị
đau, kêu một tiếng, lông mày nhẹ cau lại, nhưng anh không né tránh, chỉ cười hỏi: "Cắn
được một cái rồi, em có thoải mái hơn chưa?"
Tần Noãn cắn không nhẹ, bây giờ nghe thấy những lời này của anh, cô dần khép miệng lại. Lúc cô
đưa mắt nhìn, cổ vai của Cố Ngôn Thanh
đã hằn lên hai hàng dấu răng thật sâu, gân xanh máu
đỏ, cực kỳ ngay hàng thẳng lối.
"... Em cắn cũng
đẹp thật
đấy." Tần Noãn nói.
Cố Ngôn Thanh: "..."
"Đẹp thật
à? Anh xem thử một chút." Cố Ngôn Thanh từ ngoài sân thượng
đi vào phòng ngủ,
đứng soi soi trước gương.
Tần Noãn
đi theo anh qua
đó,
đột nhiên tâm trạng có
điểm hư.
Cô cắn rất sâu, dấu răng đặc biệt hiện rõ trên làn da trắng nõn của Cố Ngôn Thanh, nó như giương nanh múa vuốt, hệt như miểu tả tâm trạng vừa nãy của cô.
Cố Ngôn Thanh soi gương một hồi, cười nhẹ thành tiếng, "Ừm, chỉ cần là bạn gái của anh cắn thì
đều
đáng yêu."
Tần Noãn kiên
định gật
đầu, "Chủ yếu vì răng em tốt thôi, rất ngay hàng thẳng lối nữa."
Cắn xong một cái này, tức giận của cô cũng tan bớt, chuẩn bị rời
đi, "Em
đi tìm bà cụ Lục trò chuyện đây
ạ."
Tần Noãn vừa mới xoay người, Cố Ngôn Thanh
đã kéo cô lại,
đuôi lông mày anh tuấn hơi nhếch lên, "Cắn người cho
đã liền chạy, hình như em không tử tế rồi thì phải?"
Tần Noãn không phục, "Anh chọc tức em, em cắn anh một cái
đã là trừng phạt nhẹ nhất rồi
đấy! Anh còn dám nói em không tử tế hả?"
"Vậy thì
được thôi, anh muốn sao nào? Hay là anh cắn em một cái? Tần Noãn giương cằm nhìn anh.
Nếu anh thật sự dám cắn cô một cái, nhất
định cô sẽ bỏ về cho coi!!!
Cố Ngôn Thanh chợt cười, "Nào có người bị cún con cắn lại
đi cắn ngược lại cún con
đâu? Như vậy sẽ làm anh lộ ra sự thiếu suy nghĩ, còn chấp vặt cún con nữa."
Tần Noãn: "..."
"Cố Ngôn Thanh, em còn chưa nói là em hết giận
đâu
đấy! Anh dám mắng em nữa, em càng tức hơn!!!" Từng nắm
đấm của cô rơi xuống ngực anh, sức lực cực kỳ không nể tình.
Cố Ngôn Thanh cười, nắm chặt tay của cô lại, bất ngờ hôn lên môi cô,
ôm cả người cô chặt hơn một chút.
Tần Noãn còn chưa kịp chuẩn bị
đã bị hôn thì sững lại hai giây. Sau
đó, cô cũng dần an tĩnh lại,
để cho nụ hôn triền miên xen lẫn giam cầm của anh rơi trên môi mình.
Nụ hôn của Cố Ngôn Thanh trằn trọc dời xuống,
áp lên cổ cô.
Tần Noãn nhận
được một cảm giác lạ truyền tới từ cổ mình. Cô còn chưa hoàn hồn, Cố Ngôn Thanh đã buông lỏng cô ra.
Anh nhìn cần cổ thon trắng của cô một lát, cười nói: "Đẹp rồi."
Tần Noãn sờ lên chỗ anh vừa hôn xuống,
đảo mắt qua soi gương bên cạnh. Lập tức, cô nhìn thấy trên cần cổ trắng tuyết của mình có một dấu hôn màu đỏ, cực kỳ dễ thấy.
Cô cắn phía bên trái cần cổ của Cố Ngôn Thanh, còn dấu hôn này của cô
ở bên phải... Vừa hay cân xứng!
"Cố Ngôn Thanh, anh cố tình!!!" Tần Noãn tức giận lại muốn
đánh anh, lát nữa làm sao cô ra ngoài gặp người khác
đây?
Cô nhanh chóng xoã tóc mình che
đi dấu hôn lại.
Cố Ngôn Thanh nhìn
đồng hồ, "Em
ở trong phòng ngủ với anh, cửa phòng thì khoá trái. Cũng
ở
được nửa tiếng rồi, em còn sợ à?"
Bị anh nhắc nhở, Tần Noãn mới nhớ ra chuyện này.
Có khi nào trong nhà có người chờ lâu nên
đã qua gõ cửa một cái, mà lúc nãy họ
đang
ở ngoài sân thượng nên không nghe thấy không?
Nếu người gõ cửa không thấy họ phản
ứng, có thể sẽ suy nghĩ chuyện gì quái lạ hay không...
Tần Noãn giơ tay che ngực, "Chúng ta, chúng ta không có làm gì hết!"
Cố Ngôn Thanh cười, "Anh biết."
"..." Giải thích với Cố Ngôn Thanh hình như vô dụng.
Nhưng mà bây giờ cô cũng không thể ra ngoài mà nói với người khác rằng mình và Cố Ngôn Thanh không làm gì trong phòng cả, như vậy lại giống như giấu
đầu lòi
đuôi
[3] hơn.
"Vậy em ra ngoài trước, anh
đợi tối rồi hẵng ra!" Nói xong, Tần Noãn vội vàng mở cửa ra ngoài.
Tần Noãn
đã rất quen thuộc Lục gia, lúc xuống lầu, cô trực tiếp chạy tới vườn kính
[4], muốn vờ như bản thân
đã đợi bà cụ Lục rất lâu.
Nhưng mà cô vừa mới tới cửa vườn kính
đã thấy dì Lục Tinh
đang tưới hoa
ở bên trong.
Tần Noãn: "..."
Lục Tinh ngẩng
đầu, nhìn thấy cô, bà cười hỏi: "Noãn Noãn xuống rồi
à? Còn nó
đâu cháu?"
"... Cháu không biết
ạ." Tần Noãn mím môi, nhất thời có hơi luống cuống. Cô vô thức
ấn mái tóc đang xoã của mình mấy lần, không
để cho bà nhìn ra cái gì.
Lục Tinh cúi
đầu, tiếp tục tưới hoa. Tần Noãn chậm chạp
đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Sao dì và anh
ấy lại cùng nhau lừa gạt cháu chứ?"
Lục Tinh cười cười, "Cũng không tới nỗi là gạt nha, chỉ là dì không chủ
động nói ra thôi mà."
"..." Lý do thoái thác hệt như Cố Ngôn Thanh.
Tần Noãn
đột nhiên cảm thấy anh và dì Lục Tinh quả thật có
điểm giống nhau. Thế mà cô vẫn luôn không nhận ra,
đúng là ngu ngốc mà.
"Vậy ra... anh
ấy chính là Mị Mị
ạ?" Tần Noãn
đột nhiên nhớ
đến nhũ danh của Cố Ngôn Thanh.
Trước kia cô còn tưởng tượng ra anh bằng cách nghĩ đến hình
ảnh con cừu nhỏ!
Lục Tinh khựng lại, cười nói: "Điều nó không thích nhất chính là bị người khác gọi như thế. Cháu có thể thử xem một chút nha."
Tần Noãn cong môi, trong mắt loé ra vài tia ranh mãnh.
Lúc này, Cố Ngôn Thanh xuống tới, anh
đứng
ở trước cửa vườn kính, "Mẹ,
ông bà ngoại của con và chú dì Tần đã tới rồi,
họ gọi mẹ qua
đó."
Anh
đã thay một
áo len cao cổ màu trắng, vừa hay che khuất
được dấu răng trên cổ. Khí chất của cái người cao lớn
ở
đằng kia vẫn luôn như cũ thanh nhã cùng lễ
độ.
"Nhanh thế sao?" Lục Tinh vội buông bình tưới hoa xuống,
đi tới phòng khách.
Tần Noãn hơi kinh ngạc nhìn qua phía Cố Ngôn Thanh, "Sao hôm nay nhà anh lại náo nhiệt vậy?
Ông bà Cố cũng tới
ạ?"
Còn "chú dì Tần" trong miệng anh... không phải là ba cô và dì Lan Bội
đấy chứ?
Tần Noãn
đột nhiên cảm thấy không
đúng, lập tức
đi tới trước mặt anh, truy vấn: "Rốt cục hôm nay anh dẫn em tới Lục gia
để làm gì?"
Cố Ngôn Thanh dựa lên khung cửa, cười
đáp: "Chúng ta
đính hôn."
Tần Noãn ngừng thở mấy giây, trái tim nhảy loạn như hươu, "Em, em
đã nhận lời đâu mà anh muốn đính hôn?"
Cố Ngôn Thanh dí nhẹ mi tâm
[5] của cô, "Người máy của anh cũng bị em lấy rồi, bây giờ em còn muốn
đổi
ý?"
"Nhưng mà anh giả nghèo gạt em! Căn hộ chung cư của em, xe hơi thể thao của em, thiếu chút nữa anh còn gạt em một chiếc máy bay tư nhân nữa!" Tần Noãn ghim kỹ việc này, tóm lại là không bỏ qua
được.
Cố Ngôn Thanh vòng tay qua eo cô, cúi
đầu
đặt chóp mũi của mình cọ lên trán cô, khẽ nói: "Sau này, tất cả những gì của anh
đều là của em."
"Cả anh cũng là của em." Anh lẩm bẩm bên tai Tần Noãn, hơi
ấm tản ra, khiến trái tim cô run lên.
Hai gò má của Tần Noãn có hơi nóng lên, cúi
đầu không
đáp.
Cố Ngôn Thanh lại nói: "Thật ra em
đính hôn với anh vẫn có rất nhiều chỗ tốt."
"Em nhìn xem, ông bà nội của anh thích em,
ông bà ngoại của anh cũng thích em, mẹ anh
đối xử với em như thế nào càng không cần nói tới. Ba của anh lại
đặc biệt
ôn hoà, quan trọng nhất là anh lại
đối xử với em càng tốt hơn nữa."
Cố Ngôn Thanh ngắm nhìn Tần Noãn, nhẹ vuốt tóc mai của cô, cười nói: "Em suy nghĩ kỹ
đi nhé, nếu như hôm nay em không nhận lời, sau này chuyện này sẽ không diễn ra nữa."
Tần Noãn
đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: "Nếu em nhận lời thì sau này em có thể gọi anh là Mị Mị không
ạ?"
"..." Khoé miệng của Cố Ngôn Thanh giật giật một chút,
ý cười nhạt
đi, "Không thể."
"Vậy em cứ gọi!" Tần Noãn cong môi cười, từng tiếng từng tiếng nói vào tai anh, "Mị Mị
ơi, Mị Mị
à? Mị Mị hỡi, be e e~"
Môi của cô
đột nhiên bị chắn lại, thanh
âm nghẹn lại trong cổ họng, tất cả
đều bị Cố Ngôn Thanh nuốt sạch.
Bên trong vườn kính, hương thơm nhiều loại hoa thoang thoảng qua
đầu mũi,
ánh nắng
ấm
áp chiếu xuyên qua pha lê trên nóc vườn kính, phủ xuống nền
đất dệt nên tầng hào quang.
Sau một hồi lâu, Cố Ngôn Thanh buông môi cô ra. Anh cẩn thận từng chút từng chút một nâng mặt cô lên, trong
đôi mắt trắng
đen rõ ràng
ẩn chứa mấy phần nhu hoà.
Áp lòng bàn tay của mình lên khuôn mặt của cô, anh trịnh trọng nói: "Noãn Noãn, sau này
đã có anh
ở
đây rồi, anh sẽ không
để em phải cô
đơn một mình nữa."
...
Bởi vì không tiện công khai thân phận của Cố Ngôn Thanh, cho nên hai người
đính hôn rất
đơn giản, chỉ có người thân thiết là gia
đình hai bên làm chứng.
Trước mặt Tần Minh Huy, Cố Ngôn Thanh
đã nói rất nhiều, cuối cùng anh
đeo nhẫn
đính hôn lên ngón giữa của Tần Noãn. Trước sự chúc phúc của mọi người, anh
ôm cô vào lòng.
Khoảnh khắc
được Cố Ngôn Thanh ôm lấy, Tần Noãn nghe
được nhịp tim mãnh liệt trong ngực anh, rõ ràng lộ ra sự khẩn trương của anh vào lúc này còn hơn cả bất kỳ lúc nào của trước
đây.
Sau buổi cơm trưa, Tần Minh Huy nói chuyện riêng với Tần Noãn.
Hai ba con
đi trên
đường núi, Tần Minh Huy không mở miệng, Tần Noãn cũng không nói gì.
Sau một hồi an tĩnh, Tần Minh Huy chợt nhìn sang
đứa con gái bên cạnh mình, cười nói: "Hôm nay con
đính hôn, Tiểu Hi nhờ ba chuyển lời chúc phúc của nó
đến con. Thằng bé nói rằng mãi mãi
đều xem con là chị gái của mình."
Tần Noãn ngây ra một lúc, gật
đầu, "Ba giúp con cảm
ơn em
ấy nhé."
Tần Minh Huy thở dài, "Ba biết trong lòng con oán ba, cho nên mãi không gần gũi với dì Lan Bội và Tiểu Hi. Nhưng dì Lan Bội của con không làm gì sai, Tiểu Hi lại càng không sai..."
"Con biết
ạ..." Tần Noãn thuận tay hái một lá cây ven
đường xuống, lẳng lặng
đặt trong lòng bàn tay, ngữ
điệu hờ hững.
Tần Minh Huy dừng lại, nghiêm túc nhìn cô, "Chuyện khiến ba hối hận nhất cả
đời này chính là trước
đây vẫn luôn bận rộn công việc,
đã
để mẹ con tự
ý
đưa con
đi khỏi Tần gia. Nếu như lúc
ấy, con
ở lại Tần gia có thể mọi chuyện
đã khác."
Tần Noãn khẽ cười một cái, phẩy chiếc lá trong tay xuống
đất. Cô ngẩng
đầu, ngước mắt nhìn
ông, cười nói: "Ba
à, con có một chuyện vẫn luôn chưa hỏi ba."
Tần Noãn hít sâu một hơi, "Nếu như con là con trai, có phải lúc ly hôn
ấy, ba sẽ nghĩ
đủ mọi cách
để giành quyền nuôi dưỡng con với bà ta hay không? Suy cho cùng, là ba cảm thấy con gái dù sao cũng là bát nước
đổ
đi,
đợi con lớn lên rồi gả cho ai cũng vậy. Mà tập
đoàn Viễn Thương vẫn nên giao cho con trai, có
đúng không
ạ?"
Sắc mặt Tần Minh Huy hơi cứng lại, trầm mặc không
đáp.
Tần Noãn cười cười, "Khi
đó, ba
đưa con từ nước ngoài trở về, mấy năm này cũng là Tần gia dạy dỗ con, cho nên con nhận ba là ba. Chỉ là giữa ba con mình tuy có ba hiền con thảo, nhưng vẫn tồn tại khúc mắt. Ba không cần phải nhắc lại chuyện trước
đây với con
đâu
ạ, càng không cần sám hối
điều gì, bởi vì tất cả
đều không cần thiết."
"Con
đã sống một mình nhiều năm như vậy rồi, cho nên bây giờ
đã sớm không cần thứ gọi là tình thân, ba còn nói với con những chuyện
ấy
để làm gì?"
Lúc
ông nội qua
đời, cô quật cường không chịu trở về Tần gia, cô
đơn một mình trưởng thành trong căn biệt thự lớn như thế.
Bao nhiêu lần không ngủ cả
đêm, cô vẫn luôn tưởng tượng rằng Tần Minh Huy sẽ
đến nhận lỗi với mình, sẽ dỗ dành mình.
Những lần khi
ấy, cô
đều luôn muốn
được nghe một câu của
ông, rằng "Ba có lỗi với con", rằng "Ba rất yêu con".
Nhưng
đều không có.
Tần Minh Huy chỉ cho cô tiền tiêu không hết, chỉ nói với cô rằng hay là con về nhà
đi?
Chờ
đợi
đủ rồi, Tần Noãn liền không chờ thêm nữa.
Tần Minh Huy cho cô tiền, cô nhận.
Ông nói cô về nhà
ăn cơm, cô liền về nhà cho có.
Tần Noãn không còn khao khát tình thương của ba nữa, tự xem bản thân là người ngoài, cũng coi Tần gia như khách qua
đường.
Đã nhiều năm trôi qua, bây giờ
ông nói gì mà hối hận, gì mà
đau lòng, tất cả
đã sớm trở nên vô nghĩa rồi...
Tài xế lái xe tới, Tần Minh Huy nhìn Tần Noãn, muốn nói gì
đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng,
ông vẫn mở miệng, "Mặc kệ con tin hay không, nhưng sự thật là, trước
đây khi ly hôn với mẹ con, chuyện ba không cần quyền nuôi dưỡng con không liên quan tới chuyện người thừa kế của tập
đoàn Viễn Thương. Lúc
đó, ba mới hai mười chín tuổi, sao có thể nghĩ
đến chuyện xa như vậy?"
"Ông nội của con khi
ấy
đã già yếu, ba lại vừa mới tiếp quản tập
đoàn Viễn Thương, bởi vì tuổi còn trẻ nên khó lòng thu phục
được mọi người. Nội bộ tập
đoàn trong
đấu ngoài
đá, giặc trong giặc ngoài khiến ba không có sức lực mà nghĩ
đến chuyện khác. Mặt khác vì nghĩ con là con gái,
để mẹ con chăm sóc con sẽ gần gũi hơn so với ba chăm sóc con, cho nên ba mới
để bà ta
đưa con
đi."
Tần Minh Huy nói xong, thấy cô không
đáp,
ông thở dài một tiếng, lên xe rời
đi.
Tần Noãn lặng người
đứng
đấy, nhìn theo chiếc xe chạy trên
đường núi quanh co, dần dần khuất dạng.
Cô nâng tay lau
đi
ướt
át lạnh lẽo trên mặt, vô thức chú
ý
đến chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của mình.
Là chiếc nhẫn do Cố Ngôn Thanh
đích thân
đeo lên cho cô.
Tần Noãn ngơ ngác ngắm nhìn, nhất thời trở nên mơ hồ, trong
đầu cũng không biết
đang suy nghĩ điều gì.
Cố Ngôn Thanh từ trên núi xuống tới,
đứng bên cạnh cô, "Em có lạnh không? Sao lại
đứng
đây một mình?"
Tần Noãn hoàn hồn.
Cô quay người
ôm lấy anh, "Cố Ngôn Thanh, em chỉ còn lại anh thôi."
_____
[1] Cẩu nam nhân: đàn ông tồi, đáng ghét, tánh đàn bà (?) – nói chung dùng để hình dung người đàn ông không tốt.
[2] Sét giữa trời quang:
tai hoạ đột ngột; đất bằng nổi sóng (xảy ra những chuyện ngoài dự tính (Theo
tratu.coviet.vn).
[3] Giấu
đầu lòi
đuôi: muốn giấu điều gì đó, nhưng lại vô tình để lộ ra phần nào cho người ta đoán biết được (Theo
tratu.soha.vn).
[4] Vườn kính: hình ảnh minh hoạ:[5] Mi tâm: phần giữa hai
đầu lông mày, hình
ảnh minh hoạ: