*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit:
Xiao Yi.
Tiểu Linh
Đang chỉ
ở lại thành phố C ba ngày, sang ngày thứ tư, cô nàng mua vé máy bay trở về thành phố Z.
Tần Noãn và Cố Trí Dương
đưa Tiểu Linh Đang ra sân bay, Tiểu Linh
Đang nhìn biểu lộ buồn tiếc không thôi của Tần Noãn thì xoa bóp gương mặt của cô, "Chẳng phải đến kỳ nghỉ
đông, chúng ta sẽ gặp lại sao? Giảng viên của mình có giao bài tập, nếu mình làm không hết sẽ bị
ảnh hưởng
đến thành tích, cho nên mình mới phải về gấp như vậy thôi mà."
Tần Noãn
ôm cô nàng một cái, "Cậu một mình
ở thành phố Z phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Bỗng, chuyến bay nhắc nhở hành khách đi
đăng ký, là chuyến bay của Tiểu Linh Đang.
Cô nàng vẫy tay với Tần Noãn và Cố Trí Dương, cười nói: "Mình
đi nhé, hai người trở về
đi."
Tiễn Tiểu Linh
Đang xong, Tần Noãn và Cố Trí Dương từ sân bay
đi ra.
Cố Trí Dương
đeo khẩu trang màu
đen, trên đầu đội nón lưỡi trai, nhìn qua Tần Noãn, "Giờ em đi đâu?"
"Về nhà." Tần Noãn trả lời, chuẩn bị
đón taxi.
Cố Trí Dương nhìn
đồng hồ một chút, "Chúng ta cùng nhau
ăn một bữa cơm không? Gần đây có một nhà hàng làm món cá luộc cũng không tệ lắm!"
Tần Noãn suy tư như
đang do dự
điều gì.
Nếu là trước
đây, cô sẽ không từ chối. Nhưng mà mấy ngày trước, Tiểu Linh
Đang vừa nói ra chuyện Cố Trí Dương thích cô...
Có một số việc một khi
đã
đâm thủng, quả thật rất khó chịu.
Cố Trí Dương liếc nhìn cô, sau hồi lâu mới cười nói: "Có bạn trai rồi, em vì anh họ của anh mà thủ thân như ngọc,
đến
ăn cơm với bạn học nam cũng không dám sao?"
Hai tay của anh
đút túi, dáng vẻ vĩnh viễn chính là cà lơ phất phơ,
đuôi mắt
đào hoa giương lên, trong ngữ
điệu nói chuyện cũng mang theo
đôi chút du côn.
Tần Noãn dừng mấy giây, nhướn mày, "Tôi chỉ sợ mình
ăn chết anh thôi, anh lại mách lẻo với chú Cố nữa."
Cố Trí Dương hất cằm, "Đi thôi, nhà hàng rất gần
đây."
...
Lúc
ăn cơm, hai người không nói nhiều, bầu không khí không hiểu sao có hơi yên tĩnh.
Nhân viên phục vụ vừa lúc
đi ngang qua, Tần Noãn gọi lại một tiếng, chỉ vào
đồ
ăn rồi nói: "Phần cá luộc lại làm phiền gói thêm một phần mang về giúp tôi."
Cố Trí Dương sửng sốt một chút, như
đang nghĩ tới cái gì, hỏi: "Anh họ của anh
đang
ở nhà em sao?"
"... Không phải như anh nghĩ
đâu, anh
ấy
ở phòng sách."
Cố Trí Dương cười thành tiếng, "Em vội giải thích làm gì? Cố Ngôn Thanh là người thế nào, anh còn hiểu rõ hơn em."
Nói
đến
đây, Tần Noãn như tìm
được chủ
đề, do dự hỏi: "Mỗi ngày ngoại trừ làm hạng mục của trường thì anh ấy còn nhận mấy việc bên ngoài, nhà anh
ấy... rất thiếu tiền sao?"
Cố Trí Dương vừa uống một hớp nước trái cây, nghe cô nói vậy liền sặc một cái.
Tần Noãn
đưa khăn tay cho anh, "Phản
ứng của anh là sao? Chẳng lẽ anh
ấy... thật sự rất nghèo?"
Cố Trí Dương ho khan còn dữ hơn.
Sau một hồi hoà hoãn lại, anh nín cười, "Em muốn biết thì tự
đi hỏi anh
ấy
đi."
"Tôi từng hỏi rồi, một chút anh
ấy cũng không chịu
đề cập tới. Cho nên tôi nghĩ là anh
ấy sợ tôi lo lắng chăng? Chỉ là ba của anh
ấy không phải là giáo sư sao, phải không thiếu tiền mới
đúng, rốt cục là anh ấy gặp khốn cảnh gì
đây?"
Nói
đến
đây, Tần Noãn nhớ
đến một vấn
đề, "Mẹ của Cố Ngôn Thanh làm gì thế?"
Cố Trí Dương suy tư vấn
đề này.
Thân phận của Cố Ngôn Thanh tương
đối bí
ẩn, người biết
được không nhiều. Mặc dù đối với Cố Ngôn Thanh, cô không tính là người ngoài, nhưng loại chuyện này vẫn nên là
đích thân Cố Ngôn Thanh nói ra mới tốt.
"Anh sao vậy hả? Chuyện rất khó nói sao?" Tần Noãn quan sát biểu lộ của Cố Trí Dương.
Cố Trí Dương lại hớp thêm một ngụm nước trái cây, hỏi: "Cảnh khu mà bà ngoại tôi
ở có phải rất
đẹp không?"
Tần Noãn gật
đầu.
Cố Trí Dương: "Mẹ của anh
ấy... làm việc
ở cảnh khu
đó."
Tần Noãn suy nghĩ lời anh nói, kinh ngạc, "Là công nhân
ở
đó sao?"
"..." Mạch não của cô thật tuyệt!
Cố Trí Dương kìm nén xúc
động muốn vỗ vai cô, rất bình tĩnh gật
đầu, "Ừ, cũng không khác nhau là mấy."
"Tôi hiểu rồi, người nhà của anh
ấy không thể cung cấp cho anh
ấy hoàn cảnh tốt nhất, cho nên tương lai anh
ấy phải dựa vào chính mình mới có
được cuộc sống tốt hơn, nhận thêm việc làm bên ngoài là vì muốn tiết kiệm tiền."
Nói xong, Tần Noãn chống cằm thở dài, "Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, người khác thì du sơn ngoạn thuỷ
[1], còn anh
ấy mỗi ngày phải làm việc trong phòng sách, thật là vất vả!"
Nhưng lập tức, cô lại lộ ra vẻ tán thưởng, "Cùng lắm anh
ấy
đây là có lòng cầu tiến, phẩm chất rất tốt nha!"
Cố Trí Dương: "..." Dù sao anh họ của anh thế nào cũng
được lòng cô.
Lúc ra khỏi tiệm cơm, Cố Trí Dương
đưa phần cá luộc mang về cho cô, "Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh có lẽ anh sẽ bận làm bài tập, cho nên không thường xuyên liên lạc với em được. Em hãy chăm sóc tốt bản thân
đấy."
"Anh cũng thế." Tần Noãn ngước mắt nhìn Cố Trí Dương, "Sau này nếu anh ra phim mới, tôi sẽ tận lực thay
đổi gu thẩm mỹ của mình để
ủng hộ anh một chút."
"... Em nói cứ như tôi kém cỏi lắm vậy!"
Một chiếc xe chạy tới, dừng sát
ở trước mặt hai người.
Là trợ lý của Cố Trí Dương.
Cố Trí Dương
đi qua mở cửa xe phía sau, nói với cô, "Là anh gọi cậu
ấy
đến chở em về."
"Còn anh thì sao?" Tần Noãn nhìn về phía Cố Trí Dương.
"Anh
đón xe về trường học."
Tần Noãn không khách sáo với anh, vừa muốn lên xe, Cố Trí Dương bỗng giữ chặt tay cô lại.
Tần Noãn mơ hồ nâng mắt.
Cố Trí Dương dựa lên thân xe bên cạnh, cong môi cười cười, ngữ khí tản mạn, "Mặc dù
ánh mắt của Cố Ngôn Thanh không tốt, em như vậy mà anh
ấy cũng thèm. Nhưng nghĩ
đến anh
ấy cũng xem như là cống hiến cho xã hội, tôi cảm thấy vẫn nên chúc phúc hai người một chút."
Nếu là trước
đây, Cố Trí Dương ngứa
đòn nói như vậy, Tần Noãn nhất
định sẽ
đạp anh một cái. Nhưng hôm nay, cô lại
đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Cố Trí Dương buông tay cô ra,
ý cười trên mặt vẫn chưa tan hết, không có gì khác biệt so với bình thường, "Em lên xe
đi."
Tần Noãn lên xe, anh
đóng cửa lại rồi trơ mắt nhìn cô rời
đi. Từ trong túi, Cố Trí Dương lấy ra một chiếc vòng tay, sau đó siết chặt trong lòng bàn tay.
Đây là vòng tay
được
đặt làm, trên
đó có khắc một câu tiếng Anh:
Warm my heart*.
* Là em
đã sưởi
ấm trái tim của anh.
Lần trước
đến
đại học C, anh vốn
định cầm chiếc vòng tay này muốn thổ lộ với cô, nhưng nhiều lần lời
đã lên tới miệng, anh lại chùn bước.
Rốt cục, bây giờ cũng không cần
đến nó nữa.
Cố Trí Dương vuốt ve dòng chữ tiếng Anh trên
đó, khoé môi cong lên thật nhẹ, mặt mày
ôn nhuận, "Chúc em hạnh phúc."
Sau
đó, anh lật lòng bàn tay xuống dưới, cái vòng thuận thế mà rơi, rơi vào cống ngầm bên
đường.
Ngày
đó, Cố Trí Dương xúc
động
đăng một bài lên
Weibo, không có
ảnh chụp, chỉ có hai câu thơ:
Tim tôi nguyện hướng về minh nguyệt,
Minh nguyệt lại hướng về nơi xa [2].
Đến khi người
đại diện luân phiên oanh tạc phía dưới khu bình luận, Cố Trí Dương mới bổ sung vào bài
đăng
Weibo khi nãy hai chữ: Lời kịch.
Thế giới an tĩnh trở lại.
...
Thời
điểm Tần Noãn về tới biệt thự phía Nam ngoại ô, Cố Ngôn Thanh vẫn
đang làm việc trong phòng sách.
Cô gõ cửa một cái rồi trực tiếp
đẩy cửa
đi vào, nhìn thấy Cố Ngôn Thanh
đang viết câu lệnh trước bàn đọc sách. Anh
đeo một gọng kính không viền
[3], tư thế ngồi thẳng tắp, khí
độ thong dong. Nghe thấy động tĩnh, anh
đưa mắt nhìn sang, thần sắc nhu hoà.
Tần Noãn bày phần
ăn
đem về lên cho anh, cười nói: "Em có món cá luộc của một nhà hàng làm khá ngon, anh
đói bụng không?"
Cố Ngôn Thanh kéo cánh tay của cô, "Em
đã
ăn rồi
à?"
Tần Noãn gật
đầu, "Lúc nãy em cùng với Cố Trí Dương tiễn Tiểu Linh
Đang lên máy bay,
đúng lúc tới giờ cơm nên
ăn một bữa, thuận tiện mang về cho anh một phần."
Nói xong, cô mở cơm hộp ra giúp anh, "Vẫn còn nóng
đấy
ạ."
Cố Ngôn Thanh tiếp nhận
đôi
đũa cô
đưa.
Lúc anh
ăn cơm, Tần Noãn không quấy rầy, chỉ nhìn trên bàn
đọc sách bày rất nhiều người máy nhỏ. Nhất thời cô hiếu kỳ, cầm một cái trên ghế salon bên cạnh lên nghịch.
Cô không cẩn thận bấm phải nút nào
đó, người máy quơ quơ hai tay,
đôi mắt sáng lên, "Xin chào, hãy gọi tôi là Doraemon!"
Tần Noãn giật nảy mình, suýt nữa vứt nó xuống
đất.
Cố Ngôn Thanh nhìn qua, thấy biểu lộ của cô thì cười, "Đây là người máy thuộc hạng mục của trường
đấy, anh vừa mới làm thôi."
Tần Noãn vuốt vuốt, có hơi nghi hoặc, "Sao lại gọi là Doraemon
ạ?"
Cố Ngôn Thanh không
đáp, tiếp tục
ăn cơm.
Tần Noãn chống cằm suy nghĩ,
đột nhiên mỉm cười, chỉ chỉ vào anh, "Khẳng
định là anh biết em thích mèo lục lạc
đúng không nào?"
Cố Ngôn Thanh không trả lời.
Tần Noãn rất hăng hái ngắm người máy nhỏ trong tay, "Chỉ là ngoại hình của nó hơi xấu nè, không
đáng yêu
ý."
Doraemon: "Xin
đừng chê em xấu. Tôi là vô địch siêu cấp soái nhất vũ trụ! Vừa soái vừa
đáng yêu~"
"..." Tần Noãn kinh ngạc
đến mức xém rớt cằm xuống
đất, "Trí tuệ của nó như thế
ạ?"
Cố Ngôn Thanh cầm lấy cốc nước bên cạnh bàn, uống hai ngụm rồi nói: "Tạm thời nó chưa có trí tuệ, thậm chí... còn có hơi thiểu năng."
"Tổ phụ trách hạng mục của anh nghiên cứu là cái người máy này
ạ?"
"Ừm, vừa mới bắt
đầu nên chỉ hỏi
đáp
đơn giản một chút thôi."
Tần Noãn rất hứng thú cầm lấy người máy nhỏ, nói với Cố Ngôn Thanh, "Anh
ăn từ từ nhé, em dẫn nó ra ngoài chơi một lát, sẵn tiện giúp anh kiểm nghiệm một tý."
Nói xong, cô
ôm người máy ra khỏi phòng sách.
Phòng khách tầng một, Tần Noãn ngồi phịch xuống ghế salon mềm mại, lật qua lật lại người máy ngắm một chút. Cô suy nghĩ, sau đó quyết định hỏi câu
đơn giản, "Doraemon, một cộng một bằng mấy?"
Doraemon: "Cái người thiểu năng này, vấn đề
đơn giản thế mà cũng đi hỏi em!"
"..." Cả mặt Tần Noãn bị nó khinh bỉ.
Cô quyết
định ra một câu hỏi khó hơn, "369 nhân 752 bằng mấy?"
Doraemon: "Bằng 277 488."
Tần Noãn sửng sốt một chút, mở máy tính trong
điện thoại ra kiểm chứng xem nó có trả lời
đúng hay không.
Nhưng khi cô mở
điện thoại ra lại quên mất, "Này, chị vừa nói mấy nhân mấy nhỉ?"
Doraemon: "369 nhân 752 bằng 277 488,
đồ ngốc!"
"..." Khoé miệng của Tần Noãn giật giật, "Tại sao em lại kiêu ngạo thế hả?"
Doraemon: "Bởi vì em là vô
địch siêu cấp soái nhất vũ trụ! Vừa soái vừa
đáng yêu~"
Tần Noãn ngày một hào hứng,
đặt nó lên bàn thuỷ tinh, "Em còn làm
được gì nữa?"
Doraemon: "Không gì em không làm
được hết! Vô
địch siêu cấp soái nhất vũ trụ, vừa soái vừa
đáng yêu~"
"... Thật
ấu trĩ, như say ấy!"
Doraemon: "Uống rượu mới say nha."
"..." Tần Noãn nín cười, "Ai thiết kế ngoại hình của em nhìn như học sinh năm hai cao trung thế?"
Doraemon: "Xin chào, vấn
đề này tạm thời em giải không ra, nhưng em vẫn y nguyên rất
đẹp trai! Vô
địch siêu cấp soái nhất vũ trụ, vừa soái đáng yêu~"
"..."
Quả nhiên có hơi thiểu năng thật!
Cố Ngôn Thanh cầm ly nước từ trên lầu
đi xuống, thấy biểu lộ sụp
độ trên mặt Tần Noãn, anh cất bước
đi qua, "Em bị chọc tức rồi
à?"
Tần Noãn xoa xoa
đầu mình, "Nó cứ hở tý là "vô địch siêu cấp soái nhất vũ trụ", là ai thiết kế trí tuệ cho nó vậy? Không phải là anh
đấy chứ?"
Cố Ngôn Thanh cười, lắc
đầu: "Không phải."
"Là bạn cùng phòng của anh
ạ? Vị tiền bối năm hai nào thế?"
Cố Ngôn Thanh
đi qua bình
đun nước
để rót ly nước nóng, trả lời: "Cũng không phải, là một người bạn của anh, năm nay mới học năm hai cao trung**."
** Lớp mười một (cao trung: cấp ba; năm hai: lớp mười một).
"Ồ..." Tần Noãn bừng tỉnh, "Thì ra là thiếu niên năm cấp ba."
Lập tức, cô lại cảm thấy bất ngờ, "Học sinh cấp ba làm
được mấy cái này
ạ?"
Cố Ngôn Thanh
đi tới, ngồi xuống ghế salon, "Là thiên phú
đi."
Tần Noãn vòng lên eo của anh, nằm lên người anh. Cố Ngôn Thanh sợ nước nóng trong tay làm phỏng cô, vội
để qua một bên.
Anh nghe thấy Tần Noãn hỏi: "Tương lai những thứ này sẽ có công dụng gì
ạ?"
Cố Ngôn Thanh trầm ngâm một lát, "Rất nhiều, nếu em hiếu kỳ thì lát nữa anh lấy báo cáo công dụng của nó cho em xem."
"Em có thể xem
ạ?"
Đầu ngón tay của anh khẽ vuốt lên mi tâm của cô, ngữ khí
ôn hoà, "Báo cáo là do anh viết,
đương nhiên em có thể xem rồi. Hạng mục này do anh đề xuất, vốn dĩ là vì em."
Khoé môi của Tần Noãn mang theo
ý cười, "Vậy em xem xong báo cáo công dụng có thể góp
ý cho anh không? Dù sao anh cũng vì em mà phục vụ, phải làm cho em hài lòng nha."
Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, gật
đầu, "Chỉ cần yêu cầu của em
đừng quá hà khắc, anh sẽ tận lực thoả mãn."
"Cố Ngôn Thanh!" Tần Noãn dùng sức
đẩy anh xuống ghế salon, nhào qua người anh, thuận thế
đè lên.
Cô bưng lấy gương mặt của Cố Ngôn Thanh, dùng sức hôn lên hai cái, lúm
đồng tiền tươi như hoa, "Sao anh lại tốt như vậy chứ?"
Cố Ngôn Thanh bị cô
ép
đến mức cơ thể hơi cương... Anh nhẹ
đẩy Tần Noãn ra, "Em ngồi xuống đi."
Tần Noãn không cử
động, lại hôn lên môi anh một cái, nói khẽ: "Bạn trai, em cảm thấy hạng mục này cực kỳ tốt, em
ủng hộ anh! Chỉ là, anh làm hạng mục này
đã rất mệt rồi,
đừng nhận thêm việc bên ngoài nữa
ạ, em sẽ
đau lòng..."
"Thật ra, anh không phải liều mạng như thế," Cô ngẩng
đầu nhìn anh,
đôi mắt hạnh trong veo như nước, "Tương lai em có thể nuôi anh mà. Chất lượng cuộc sống của chúng ta sẽ không kém
đâu, muốn nghỉ ngơi hưởng thụ bao nhiêu cũng
được
ạ."
Cố Ngôn Thanh nín cười, lòng bàn tay xoa lên gương mặt của cô, bên trong ngữ khí lộ ra vẻ nghiền ngẫm, "Em nuôi anh sao? Vậy
để anh
ăn bám
à?"
"Vậy thì sao chứ? Nhà em có tiền, dù sao một mình em cũng xài không hết. Anh làm bạn trai của em không cần phải nuôi sống gia đình nè, chỉ cần luôn
đẹp trai như hoa là được." Tần Noãn rất chân thành nhìn anh.
Cố Ngôn Thanh khẽ cười ra tiếng, lúc nhìn Tần Noãn,
đôi mắt sắc của anh lộ ra sự cưng chiều, bất
đắc dĩ thở dài, "Được, cho em nuôi — tiểu bạch kiểm [4] là anh vậy!"
Cố Ngôn Thanh giữ chặt bờ eo của Tần Noãn, chủ
động hôn xuống môi cô.
_____
[1] Du sơn ngoạn thuỷ: đi chơi núi xanh, ngắm nhìn nước biếc (theo
caytamguimathuat.wordpress.com).
[2] Convert:
Ta
đem bản tâm hướng trăng sáng,
Làm sao minh nguyệt chiếu cống rãnh.
Edit + dịch thơ:
Tim tôi nguyện hướng về minh nguyệt,
Minh nguyệt lại hướng về nơi xa.
Mộc thấy Dương Dương dùng từ "cống rãnh" không hẳn là hay, giống như ví anh họ Cố Ngôn Thanh là cống rãnh vậy (không lễ phép lắm), cho nên mới dịch thơ lại nha.
Nếu các bạn không thuận thì biết convert là gì rồi nhé.:v
[3] Gọng kính không viền: hình
ảnh minh hoạ:[4] Tiểu bạch kiểm: công tử bột, chàng trai vô dụng, trong một vài hoàn cảnh thì nó được hiểu là trai bao.