Ngoan, Dỗ Anh

Chương 22: Thư tình của cô

Edit: Xiao Yi.

Đám đông dần dần tải đi, Tô Tử Hân kéo tay Chu Thịnh Nam chuẩn bị trở về ký túc xá. Đột nhiên, Cận Bùi Niên ngăn trước mặt hai người, nhìn chằm chằm Chu Thịnh Nam.

Tô Tử Hân lập tức phát hiện bản thân là người thừa, vội vàng cười nói: "Vậy mình... Tiền bối Cố Ngôn Thanh không vào ký túc xá nữ được, mình đi qua đỡ Tần Noãn đây."

Nói xong, cô nàng nhanh chóng chạy đi.

Lúc này chỉ còn hai người bọn họ, Chu Thịnh Nam cúi đầu rất thấp, tay nắm chặt ống tay áo, không nói một lời.

Cận Bùi Niên nhìn cô, một hồi lâu sau, anh hỏi: "Em thi vào Đại học C, tại sao không nói cho anh biết?"

Chu Thịnh Nam không trả lời.

Anh lẳng lặng chờ đợi cô.

Sau mười phút, sự kiên nhẫn của Cận Bùi Niên bị mài mòn hết. Anh giơ tay nắm lại hai vai của Chu Thịnh Nam, khiến cô ngẩng đầu nhìn mình, trong ngữ khí mang theo lửa giận cực kỳ khắc chế, "Lúc đó em bỏ đi, tại sao cũng không nói cho anh biết?"

"Chu Thịnh Nam!" Anh gầm nhẹ một tiếng, gương mặt nhiều hơn một tia oán hận.

Rốt cục, Chu Thịnh Nam cũng ngẩng đầu, trong đôi mắt là một mảnh tang thương, "Cận Bùi Niên, anh là thiên chi kiêu tử [1], có gia thế tốt, có xuất thân tốt, có vẻ ngoài tốt, tính cách cũng tốt, còn học giỏi... Anh sống dưới ánh dương rực rỡ, là nhân vật muôn trượng hào quang, mà tôi..."

Chu Thịnh Nam cười khổ, "Trong thế giới của tôi chỉ có một màu xám trắng, không có sắc thái."

Lực tay của Cận Bùi Niên đang nắm bả vai của cô dần thả lỏng. Trên mặt anh thoáng qua một tia thương yêu, nhưng chỉ có thể há hốc mồm, không nói được gì.

Bởi vì Chu Thịnh Nam đã quay người rời đi.

...

Chu Thịnh Nam đứng bên ngoài để lấy lại bình tĩnh rất lâu, đến khi khoé mắt thôi ướt, cô mới cất bước trở về ký túc xá.

Tần Noãn đã nằm lỳ trên giường, ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ còn lướt diễn đàn, trò chuyện bát quái.

Trên diễn đàn bây giờ, topic về Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn đã hoành bá.

Nhìn thấy Chu Thịnh Nam trở về, Tô Tử Hân cười mập mờ, "Quan hệ giữa cậu và tiền bối Cận Bùi Niên là thế nào hả?"

Chu Thịnh Nam cởϊ áσ khoác xuống rồi treo vào tủ quần áo, thuận miệng đáp: "Là bạn học thời Cao trung, chỉ như thế thôi."

Tề Á Nhuỵ suy nghĩ, "Vậy cậu và anh ấy học cùng một khoá à?"

"Ừ." Cánh tay vịn cửa tủ quần áo của Chu Thịnh Nam hơi khựng lại, ngữ khí vân đạm phong khinh [2] nói: "Mình đã từng bỏ học một năm."

Cô quay đầu cười với hai người, "Cho nên mình lớn hơn các cậu một tuổi đó."

Hồi mới khai giảng, mọi người nói cho nhau về tuổi tác nhưng Chu Thịnh Nam không có mở miệng, mấy người Tề Á Nhuỵ liền ngầm cho rằng tuổi của cô là nhỏ nhất trong ký túc, cho nên thích gọi cô là Tiểu Chu Chu.

Tô Tử Hân nhún vai, "Bây giờ mới nói chuyện này thì muộn rồi! Dù sao cậu cũng là Tiểu Chu Chu, còn mình là chị đại."

...

Sau khi đưa Tần Noãn trở về ký túc xá, Cố Ngôn Thanh đón xe quay lại nhà hàng để lấy hành lý về.

Anh vừa xuống máy bay đã chạy tới nhà hàng, cho nên hành lý lúc này vẫn còn gửi ở quầy tiếp tân.

Khi anh về tới nhà, giáo sư Cố đang thu dọn rác bên trong. Nhớ đến mấy bức thư tình mà hôm đó đã ném vào thúng rác, lông mày của Cố Ngôn Thanh nhảy lên một cái, "Ba!"

Giáo sư Cố ngẩn ra một lát, "Không phải con nói ngày mai mới trở về sao?"

"Vừa mới về ạ." Anh thuận miệng trả lời, vội vàng đi tới cầm lấy túi rác trong tay giáo sư Cố, "Để con vứt cho."

Giáo sư Cố tránh đi, "Ba cầm cả rồi, con mới trở về thì nghỉ ngơi chút đi." Nói xong, ông khịt khịt mũi, "Sao con uống rượu?"

"Con ăn cơm với bạn cùng phòng ạ."

Biết anh có chừng mực, giáo sư Cố cũng không quản nhiều nữa, "Đúng rồi, rác trong phòng con ba còn chưa vứt. Con gom đi rồi đi vứt với ba."

Trái tim của Cố Ngôn Thanh rốt cục cũng buông xuống, "Không cần đâu ạ, tự con dọn là được. Trong đó toàn là giấy nháp thôi, không cần bỏ gấp."

Giáo sư Cố "ừ" một tiếng rồi xách bao rác, mở cửa ra ngoài.

Cố Ngôn Thanh vội vã trở về phòng ngủ, mở đèn lên, từ trong thùng rác tìm được bức thư mà Tần Noãn đã nói, bức màu xanh lam.

Anh mở phong bìa ra, bên trong là một tờ giấy màu hồng phấn, chữ viết trên đó rất xinh đẹp, như đang tâm sự mấy câu:

Cố Ngôn Thanh, em thích anh — từ tóc, dung mạo, đôi mắt, sống mũi, cái miệng, lỗ tai, vai rộng, eo nhỏ, chân dài. Em thích làn da trắng nõn của anh, thích khí chất thanh nhã của anh, nói chung là thích anh rất nhiều.

Nhưng điều em thích nhất chính là anh cũng sẽ thích em. Đúng rồi, em là Tần Noãn, còn có, em là chân thành đó!

Cố Ngôn Thanh đọc bức thư này, khoé miệng có hơi co rút một cái.

So với tưởng tượng của anh, bức thư này không giống chút nào, đến cách thức trình bày tối thiểu cũng không có.

"Ấu trĩ!" Cố Ngôn Thanh cười nhẹ một tiếng, lắc đầu đặt bức thư lên bàn, sau đó cầm quần áo để thay đi vào phòng tắm.

Tắm xong, sau khi ra ngoài, anh lại thu dọn phòng ốc rồi giặt quần áo.

Đến khi mọi thứ thoả đáng, Cố Ngôn Thanh mới nằm xuống giường.

Ánh mắt của anh thoáng nhìn qua thư tình trên bàn, do dự một chút, anh lại cầm tới lật lui để nhìn.

Lần đầu tiên anh gặp được một người viết thư tình lại viết thành như vậy đấy!

Bạn gái nhà anh không phải là tiểu hoạ sĩ vẽ truyện tranh sao? Trình độ văn học này... có hơi một lời khó tả hết được.

Nghĩ đến chuyện này, mi tâm của Cố Ngôn Thanh nhíu lại một cái, nhìn thật kỹ giấy viết thư trong tay.

Quả nhiên, giấy viết thư có vẽ bối cảnh, là một tập truyện tranh.

Bởi vì vẽ bối cảnh cho nên màu sắc rất mờ, thoạt nhìn sẽ lầm tưởng nó chỉ là giấy viết thư bình thường.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra nhân vật bên trong truyện tranh là phiên bản chibi của cô, ở cùng với anh.

Tần Noãn vẽ năm bức hoạ.

Bức thứ nhất là hai người tay trong tay thời học sinh.

Bức thứ hai là ảnh chụp cô dâu. Anh hôn lên trán của cô, còn cô thì cười rất ngọt ngào.

Bức thứ ba là trong bệnh viện. Cô nằm trên giường bệnh, có một đứa bé giáng trần.

Bức thứ tư là ảnh gia đình, một trai một gái.

Bức thứ năm là dưới hoàng hôn, hai người dù tóc đã bạc nhưng vẫn cầm tay gắn bó.

Cố Ngôn Thanh nhìn chằm chằm những hình ảnh đó, trái tim dần dần bị lấp đầy, hốc mắt hơi nóng lên.

Thì ra, đây mới là thư tình của cô.

Đột nhiên, Cố Ngôn Thanh không buồn ngủ nữa, sau khi mặc quần áo xong liền đi ra ngoài.

Mười một rưỡi đêm, trong sân trường không có người, rất là yên tĩnh. Anh tuỳ ý đi, bất tri bất giác đi tới dưới lầu ký túc xá của Tần Noãn.

Cửa ký túc xá đã đóng, giờ làm việc và nghỉ ngơi của Đại học C rất nghiêm ngặt, giờ này toàn bộ phòng ngủ đều phải tắt đèn. Một mảnh đen kịt, chỉ có đèn trong sân trường còn sáng.

Cố Ngôn Thanh dựa lên một thân cây, yên lặng nhìn lên lầu ký túc xá của cô, chờ một hồi lâu.

Mục Lăng Thành còn chưa ngủ, lúc này gửi Wechat đến hỏi anh một chút vấn đề của phương diện lập trình.

Cố Ngôn Thanh trùng hợp có tâm sự mà không có chỗ xả. Anh lập tức nói với Mục Lăng Thành về chuyện với Tần Noãn, tuyên bố tin vui yêu đương của bản thân.

Mục Lăng Thành: 【Gì nhanh dữ vậy? Anh có bí quyết gì thế? Chỉ em một chút được không?】

Cố Ngôn Thanh: 【Chỉ cậu làm gì? Cậu mới năm hai cao trung.】

Mục Lăng Thành: 【Sau này em cũng dùng tới mà.】

Cố Ngôn Thanh: 【Cậu muốn theo đuổi bạn cùng bạn của mình chứ gì? Nói chuyện với anh được ba câu là không rời được con bé.】

Mục Lăng Thành: 【Em không có! Anh đừng nói mò!】

Cố Ngôn Thanh: 【Bí quyết của anh chính là: người anh thích trùng hợp cũng thích anh. Còn đối với số ít người nếu như đơn phương thích một cô gái thì anh không có bí quyết giúp được cậu ta. Có thể là do sức hấp dẫn của cậu ta còn chưa đủ, cần phải học tập cho giỏi để tăng trình độ của bản thân lên một chút.】

Mục Lăng Thành không trả lời.

Cố Ngôn Thanh đứng dưới tàng cây một hồi, chờ sau khi nỗi lòng bình tĩnh lại mới cất bước đi về hướng quen thuộc trở về nhà.

Nửa đường, Wechat đổ chuông hai tiếng, anh thuận tay nhấn mở xem.

Mục Lăng Thành: 【Loại người chỉ bị người ta chọc một chút là đỏ mặt như anh còn dám lên mặt với em. Khoe hạnh phúc sẽ chết sớm đó!】

Mục Lăng Thành: 【Chúc anh buổi sáng ngày mai liền thất tình!】

_____

[1] Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.

[2] Vân đạm phong khinh: gió nhẹ mây hoà – cũng dùng miêu tả người có phong thái ung dung.