Ngoan, Dỗ Anh

Chương 8: Phúc hắc?

Edit: Xiao Yi.

Đám người vừa đi tới trước cửa căn - tin, điện thoại di động trong túi của Cố Ngôn Thanh chợt đổ chuông.

Anh nhìn xuống màn hình, nói với Cận Bùi Niên, "Tôi đi nghe máy, các cậu đi trước đi."

"Được, tôi mua cơm giùm cậu." Cận Bùi Niên đáp lời rồi cùng mọi người đi vào trong sảnh.

Tần Noãn liếc nhìn Cố Ngôn Thanh, thấy anh đứng dưới tàng cây, tay giơ điện thoại nói chuyện. Ánh sáng mặt trời nhỏ vụn chiếu xuống tóc anh, gương mặt anh tuấn mang theo ý cười ôn nhã thanh đạm.

Tần Noãn chợt nghĩ tới một màn kia, lúc mới gặp được anh, cả người cô hơi ngẩn ra.

Trùng hợp, Cố Ngôn Thanh cũng đảo mắt nhìn qua, ánh mắt của hai người chạm nhau. Tần Noãn quýnh lên, trốn ra sau lưng Tề Á Nhuỵ.

Thôi Hạo khăng khăng muốn mời Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ ăn cơm, hai người liền tìm một chỗ rồi ngồi đó chờ, bớt phải rắc rối khi xếp hàng.

Vừa ngồi xuống, mặt Tề Á Nhuỵ đã kích động tới mức không có lời nào diễn tả được. Cô nàng ôm chặt cánh tay của Tần Noãn, "Mình không ngờ chỉ vừa mới nhập học thôi đã có thể ăn cơm cùng các nam thần của Đại học C luôn. Tần Noãn, mình thấy bản thân may mắn quá à."

Tần Noãn nhìn bộ dáng lúc này của Tề Á Nhuỵ không khỏi nghi ngờ một chút. Lúc trước, thời điểm mà cô nhìn thấy Cố Ngôn Thanh không phải là bộ dáng này đó chứ? Cái này hơi quá...

Mặc dù thời khắc này, nội tâm của cô vẫn vạn mã bôn đằng [1], sóng cuộn mãnh liệt. Nhưng có Tề Á Nhuỵ làm một tài liệu để tham khảo, cô cảm thấy bản thân vẫn còn bình tĩnh chán, không thể biểu hiện quá nhiệt tình được.

Dù sao trước kia, lúc mà cô nhiệt tình lại doạ cho Cố Ngôn Thanh chạy khỏi tập đoàn Đằng Thuỵ.

Tần Noãn: "Mình cảm thấy Cố Ngôn Thanh giống cao lĩnh chi hoa [2]. Bình thường, ngoại hình cấm dục khiến nhiều người nghẹt thở mà theo đuổi anh ấy. Nhưng anh ấy căn bản không thèm để ý tới họ, thậm chí còn chạy trối chết khỏi họ. Nếu cậu lạnh lùng tiếp cận anh ấy rồi chẳng thèm ngó gì tới anh ấy, nói không chừng anh ấy sẽ chú ý tới cậu đó."

Tề Á Nhuỵ nghe cô phân tích, có hơi suy nghĩ, "Phải không đấy?"

"Sao không phải được? Trên mạng phổ biến một câu như thế này..." Tần Noãn nhíu mi nhớ lại, sau đó vỗ vai Tề Á Nhuỵ, "Đàn ông đều là khúc xương rẻ tiền [3] —"

Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Tần Noãn đã sững người. Khoé miệng của cô hơi rút lại, lẳng lặng nhìn Cố Ngôn Thanh không biết đã lại đây từ lúc nào.

Con ngươi của anh hơi lạnh đi liếc qua, trên mặt tuấn dật không nhìn ra được cảm xúc nào. Anh mím môi thành một đường cong sắc sảo, cau mày nhìn cô.

Lưng Tần Noãn cứng ngắc lại, con mắt giật giật mấy lần, đột nhiên cô không biết nên bày ra thái độ gì để ứng phó.

Sau một lát, Tần Noãn gượng ra một mặt tươi cười, "Xin chào học trưởng."

Tề Á Nhuỵ lúc này mới nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, cũng sững người đôi chút.

Cố Ngôn Thanh ngược lại không nói gì, ngồi xuống phía đối diện, thần sắc bình tĩnh.

Tề Á Nhuỵ không biết tột cùng anh có nghe thấy những lời của Tần Noãn nói hay không? Lại nhìn thấy Tần Noãn đang cúi đầu, cô nàng chỉ có thể chủ động mỉm cười, lên tiếng chào hỏi: "Xin chào học trưởng."

"Ừ." Cố Ngôn Thanh khẽ gật đầu, thanh âm ôn nhuận nhu hoà.

Tề Á Nhuỵ nghe được lại không kìm nổi kích động. Có nằm mơ, cô nàng cũng không dám tưởng tượng rằng sau khi vào Đại học C còn có thể chào hỏi với đại thần một lần nha! Mấu chốt chính là, đại thần thế mà đáp lời mình nữa!

Chỉ là bầu không khí tiếp theo lại có hơi lúng túng. Tề Á Nhuỵ không tìm được chủ đề gì để nói chuyện, Cố Ngôn Thanh cúi đầu xem điện thoại cũng không có ý muốn nói chuyện. Lại nhìn Tần Noãn, đầu của cô cúi thấp giống như một con chim cút.

Cũng may, Thôi Hạo và Cận Bùi Niên lúc này đã qua tới.

Thôi Hạo cười nói: "Chúng ta có năm người, hai nồi lẩu nhỏ là vừa đủ ăn. Đại học C nấu lẩu ngon nhất là căn - tin số ba đó, anh khẳng định là hai em chưa từng ăn, cho nên hôm nay nếm thử đi."

Bây giờ, Tần Noãn mới thoát khỏi bầu không khí túng túng khi nãy, mỉm cười lịch sự, "Cảm ơn học trưởng."

Lúc ăn cơm, Thôi Hạo xem như Cố Ngôn Thanh và Cận Bùi Niên không tồn tại. Cậu rất ân cần gắp thức ăn cho Tần Noãn, giống như muốn giành hết sự chú ý của cô về người mình.

"Học muội, thịt bò này rất mềm, em nếm thử đi."

"Lại đây, nếm thử huyết vịt này."

"Mùi vị của thịt gà dưới đáy nồi cũng rất ngon, học muội ăn có hợp khẩu vị không?"

"Nước tương có phải hơi ít rồi không? Em có cần anh đi lấy giúp em thêm một ít không?"

Đối mặt với Thôi Hạo đột nhiên ân cần, Tần Noãn lập tức nhận ra ý đồ của cậu. Thậm chí là còn ngay ở trước mặt Cố Ngôn Thanh, gò má của cô hơi nóng lên, quẫn bách không biết nên làm sao mới tốt.

Cẩn thận từng li từng tí nhìn qua Cố Ngôn Thanh thì...

Anh rất nhã nhặn từ ăn phần cơm của mình, đến một ánh mắt cũng không cho cô.

Quả nhiên, anh không có ý gì với cô cả. Những lời tán tỉnh yêu đương của cô trong một tuần theo đuổi lúc trước đều là vô ích!

Tần Noãn có hơi nhụt chí, khó khăn mỉm cười với Thôi Hạo, "Cảm ơn học trưởng, em tự gắp được rồi ạ."

Cận Bùi Niên nhìn Thôi Hạo khi gặp mỹ nữ là nhấc chân không nổi, liền cười nhẹ một tiếng, nói với Cố Ngôn Thanh bên cạnh, "Những cô gái bình thường đều không chịu được thế công kích này của Thôi Hạo. Nói không chừng, có lẽ người ta thật sự động lòng rồi, chấp nhận hạ mình với cậu ấy."

Nói xong, Cận Bùi Niên lại nhìn qua gương mặt tinh xảo của Tần Noãn, gật đầu, "Diễm phúc của tiểu tử này cũng không cạn."

Cố Ngôn Thanh hơi ngẩn ra một chút, ngẩng đầu nhìn Tần Noãn. Vẻ mặt của cô đã bắt đầu tươi cười trò chuyện cùng Thôi Hạo.

Anh bật mí mắt, tiếp tục im lặng không một tiếng động mà gắp thức ăn. Kết quả lại không cẩn thận, cổ tay run lên một cái, thức ăn trong muôi rơi xuống, nước lẩu bắn về phía đối diện.

"Cẩn thận!" Thôi Hạo kinh sợ đứng lên, nhưng vẫn chậm một bước, trơ mắt nhìn nước lẩu bắn tới người Tần Noãn, rơi xuống váy của cô.

Tần Noãn "A" một tiếng, cúi đầu nhìn bộ váy bị ướt dầu mỡ. Hôm nay cô mặc một bộ váy màu gạo dài qua nửa đùi, lúc này dính dầu mỡ nhìn đặc biệt rõ.

Cố Ngôn Thanh cũng sững sờ, nhanh chóng lấy khăn tay trong túi ra đưa cho cô, "Thật xin lỗi."

Tề Á Nhuỵ nhận khăn tay của anh rồi giúp Tần Noãn lau váy. Nhưng dầu mỡ đông lại trên váy khó có thể lau sạch chỉ bằng một chiếc khăn tay, cho nên phía trên bộ váy vẫn như cũ có một vết nâu của dầu mỡ đọng lại.

Ban đầu, Tần Noãn mất hứng, nhưng lại nghĩ đến là Cố Ngôn Thanh làm, cô lại không tức giận như vậy. Ngược lại, cô cảm thấy mình có ưu thế.

Không phải anh chê cô dính người sao? Muốn tránh cô sao? Bây giờ làm bẩn quần áo của cô, để rồi xem anh làm gì bây giờ!

Tần Noãn thiết tha nhìn bộ váy, "Đây là bộ váy mà hôm nay em mới mặc lần đầu. Kiểu dáng và màu sắc, em đều rất thích. Không biết có thể giặt sạch được không nữa..."

Khoé miệng của Cố Ngôn Thanh hơi rút lại.

Cái váy này hồi nghỉ hè cô từng mặc rồi. Cái gì mà lần đầu tiên mới mặc, đây không phải là cố tình gây sự với anh sao?

Nhưng là, bản thân đã không cẩn thận làm dơ của cô, cho nên Cố Ngôn Thanh cũng không tiện nói gì. Trầm mặc một lát, anh nói: "Xin lỗi em, tôi mua một bộ mới đền cho em nhé?"

"Bao giờ mới mua thế ạ?" Tần Noãn rất không khách khí hỏi, sau đó lại nói: "Đúng lúc chiều nay, em và Tề Á Nhuỵ sẽ đi dạo phố mua quần áo. Học trưởng, chiều nay anh có rảnh không?"

"... Buổi chiều tôi còn bận việc," Cố Ngôn Thanh suy tư một lát, ngẩng đầu, "Hay là tôi chuyển tiền cho các em đi mua nhé?"

"Cũng được ạ, vậy anh chuyển khoản Wechat cho em đi. Trước tiên add Wechat đã." Tần Noãn lấy điện thoại ra, ấn mở mã quét hai chiều của Wechat rồi đưa tới cho anh.

Cố Ngôn Thanh lặng thinh một chút, nhìn thấy trong mắt cô loé lên tia láu cá. Anh hơi cong môi, sau đó quét mã Wechat của cô để thêm bạn.

Sau khi thêm bạn Wechat xong, Tần Noãn nhìn chằm chằm ID của anh một lúc lâu. Vậy mà chỉ có một số lẻ... Người này đúng là không thú vị chút nào!

Chỉ có điều, ban đầu là cô mặt dày muốn hỏi Wechat của anh, nhưng bây giờ lại có thể dễ dàng có được, Tần Noãn vẫn rất hài lòng.

Cơm trưa ăn được một nửa, điện thoại của Cố Ngôn Thanh lại có người gọi tới. Sau khi anh nhận máy xong thì nói với Cận Bùi Niên, "Tôi còn có hẹn, các cậu tiếp tục dùng bữa đi."

Sau khi Cố Ngôn Thanh rời đi, Thôi Hạo nói: "Tôi phát hiện mỗi ngày cậu ấy đều rất bận."

Cận Bùi Niên uống một hớp nước, "Bận làm thêm giờ đấy."

Tần Noãn nghe hai người nói thì trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu, làm như vô tình hỏi: "Anh ấy rất thiếu tiền sao ạ?"

"Không thể nào đâu," Tề Á Nhuỵ phản bác, "Ba của anh ấy là giáo sư ngành Văn học Trung Quốc của trường chúng ta, ông ấy là một nhân vật lợi hại, điều kiện gia đình phải không tệ mới đúng."

Thôi Hạo nhướn mày, "Các em mới là tân sinh viên vào trường lại rất hiểu rõ Cố Ngôn Thanh nhỉ?"

Tề Á Nhuỵ cười, khoát tay, "Không đâu, không đâu, bình thường sao hiểu rõ được ạ? Chỉ là chuyện này chỉ cần dạo diễn đàn của trường là biết thôi."

Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ rất nhanh đã ăn xong, nói muốn về trước. Thôi Hạo đứng dậy, ân cần hỏi: "Anh đưa các em về nhé?"

"Không cần đâu ạ, học trưởng, mời tụi em ăn cơm đã làm phiền anh rồi, cám ơn anh ạ." Tần Noãn cười đáp, sau đó kéo cánh tay của Tề Á Nhuỵ đi.

Chờ hai người đi rồi, Thôi Hạo mới nghĩ lại chuyện trưa nay, "Cậu nói xem, tôi vất vả lắm mới mời được em ấy ăn một bữa cơm. Vậy mà cậu với Cố Ngôn Thanh lại thò chân vào, cũng không biết ấn tượng của em ấy đối với tôi như thế nào nữa. Làm sao tôi không nhìn ra chứ? Tôi không có hi vọng rồi, đến cả đưa về mà em ấy cũng không cho."

Nói xong, Thôi Hạo lại nghĩ tới chuyện Tần Noãn và Cố Ngôn Thanh mới thêm Wechat của nhau, vỗ đùi nói: "Em ấy sẽ không xem trọng Cố Ngôn Thanh đâu nhỉ?"

Cận Bùi Niên như suy nghĩ cái gì, cười hỏi: "Cậu thấy Cố Ngôn Thanh là người như thế nào?"

Thôi Hạo khựng một chút, rất khách quan nói: "Dáng người tốt, học giỏi, lại là Phó hội trưởng Hội sinh viên, cuồng công việc, có năng lực, có trách nhiệm, ôn tồn lễ độ."

Cận Bùi Niên nghĩ tới chuyện Cố Ngôn Thanh run tay khi nãy một lát, chợt nhướn mày, "Cậu không cảm thấy cậu ấy phúc hắc à?"

"Phúc hắc?" Thôi Hạo nhíu mày như đang cân nhắc cái gì.

Cận Bùi Niên cười đầy thâm ý, vỗ vai cậu, "Này Hạo, tôi có đứa em họ năm nay học năm nhất Đại học, là ngành ngôn ngữ Anh của trường chúng ta, mấy ngày trước còn nhờ tôi kiếm bạn trai cho con bé. Là anh em tốt, tôi cũng rất coi trọng cậu, hay là hôm nào tôi giới thiệu cho cậu và con bé làm quen nhé?"

Đối với chuyện của Tần Noãn, trong lòng Thôi Hạo vốn không chắc. Lúc này lại có thêm một con đường khác, Thôi Hạo tự nhiên vui ra mặt, "Quả nhiên Cận lão đại tốt, được được được, cậu còn muốn ăn cái gì? Hôm nay đều ăn hết, tôi mời."

...

Buổi chiều, Tề Á Nhuỵ định đi mua quần áo, rủ bạn cùng phòng đi chung, chỉ có Chu Thịnh Nam không đi.

Từ ký túc xá đi ra, Tề Á Nhuỵ nhỏ giọng hỏi: "Sao mình cảm giác Thịnh Nam có hơi lãnh đạm thế nhỉ? Từ hồi khai giảng tới giờ, cậu ấy đều không nói gì nhiều cả."

Tô Tử Hân gật đầu, "Có lẽ cậu ấy không thích nói chuyện. Buổi sáng, lúc tụi mình đi nhận đồng phục quân sự, cậu ấy cũng rất yên lặng."

"Có lẽ là do tính cách của cậu ấy thôi." Tần Noãn cười nói, sau đó hỏi Tề Á Nhuỵ, "Sao mới khai giảng xong cậu đã muốn đi mua quần áo thế? Phải hẹn hò quan trọng à?"

Mặt của Tề Á Nhuỵ ửng hồng lên, "Cũng không tính là hẹn hò. Lúc nghỉ hè, mình có quen biết một học trưởng qua mạng. Sau một thời gian trò chuyện thì hẹn tối nay gặp mặt."

Tô Tử Hân cười đầy thâm ý, "Đây là khúc dạo đầu cho màn thoát ế đấy à?"

"Không không, không hẳn. Mình còn không biết anh ấy trông thế nào đây nữa." Tề Á Nhuỵ rũ mi mắt xuống, rất là ngượng ngùng.

"Dù sao, muốn theo đuổi cấp bậc như Cố Ngôn Thanh chắc chắn là rất khó. Bình tĩnh lại thì nam thần chỉ dùng để ngưỡng mộ mà nhìn, còn yêu đương vẫn nên chọn người có thể thoải mái nói chuyện."

Tô Tử Hân nói xong lại thở dài một tiếng, "Thật hâm mộ hai cậu có thể ăn trưa cùng Cố Ngôn Thanh. Nếu mình có thể gặp được anh ấy, khẳng định là mình sẽ ăn rất ngon miệng."

Tề Á Nhuỵ chỉ chỉ Tần Noãn, "Vậy cậu càng hâm mộ cậu ấy đi. Cậu ấy có cả Wechat của Cố Ngôn Thanh đấy."

_____

[1] Vạn mã bôn đằng: trăm con ngựa chạy qua (ở đây miêu tả tâm trạng rối bời của Tần Noãn).

[2] Cao lĩnh chi hoa: đồng nghĩ "ngọc thụ lâm phong" - dùng để miêu tả nét đẹp lạnh lùng của đàn ông.

[3] Raw: 男人都是贱骨 | Convert: Nam nhân đều là tiện xương -> Trans + Edit: Đàn ông đều là khúc xương rẻ tiền.