Trở Về Năm Ba Tôi Còn Đi Học

Chương 15

Thẩm Quát thu thập Trần Nguyệt Cầm xong, dẫm lên ánh trăng quạnh quẽ, đi qua vài ngõ hẻm, đi vào một cửa hàng.

Khóa cửa hàng hư sẵn, anh chỉ cần đẩy cửa, trong màn đêm yên tĩnh phát ra một tiếng chói tai “Kẽo kẹt”.

Trên trần nhà sáng lên ánh đèn, ánh sáng tối tăm, nửa sáng nửa tối. Trong phòng chất đầy các loại đĩa hoa hoè loè loẹt, mấy bao bố vứt lung tung ở góc phòng.

Thẩm Quát đi tới không may làm đổ xấp đĩa CD trước mặt, tạo ra tiếng động.

Người con trai mặc áo đen đang khom người sửa lại bao bố, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy Thẩm Quát, vui mừng nói: “Thẩm ca, sao mày lại tới đây?”

“Đến xem một chút” Thẩm Quát bịt mũi, nhịn xuống ý muốn hắt xì.

“Hehe, tao vừa đưa hàng vào, mày cứ ngồi tùy ý.”

Người này tên là Chung Khải, xấp xỉ tuổi Thẩm Quát, lúc nhỏ vì gia cảnh nên nghỉ học, hiện tại đang mở gian hàng bán lẻ đủ loại đồ vật, có thể thấy cậu thường xuyên xuất hiện ở dưới mấy cây cầu, cậu muốn kéo Thẩm Quát cùng nhau lập nghiệp.

“Thẩm ca, sao mày có thời gian đến chỗ t để ngồi?”

Bởi vì là bạn thân nênThẩm Quát không muốn quanh co lòng vòng, nói: “Tao muốn cùng mày làm ăn buôn bán, kiếm thêm chút tiền.”

Chung Khải nhướng mày, tò mò hỏi: “Không phải mày cùng đám Ngô Cường mở quán múa hát sao, sao rồi, quán không kiếm được tiền?”

“Không phải, có tiền.” Ánh mắt Thẩm Quát ánh mắt lạnh lùng: “Nhưng mà tao chuẩn bị lui rồi, sau khi lui thì cùng mày kinh doanh.”

“Vì sao?”

Có thể kiếm tiền mà không làm, thật không giống tác phong của anh.

“Bọn họ làm một số việc không tốt.” Thẩm Quát trầm giọng nói: “Tao sẽ tìm được chứng cứ, làm cho bọn họ phải trả giá thật giới.”

Chung Khải cũng đã nghe về vụ hỏa hoạn ở phố giải trí, cái tên Ngô Cường ngày thường chính là một đứa du côn, lưu manh, chắc chắn hắn có liên quan đến việc này.

Thân là làm bạn thân, Chung Khải đương nhiên giúp Thẩm Quát rút lui, cách xa đám du côn đó.

“Nhưng mà Thẩm ca, làm buôn bán thật sự rất vất vả, đi sớm về khuya, mày muốn đi học, khả năng sẽ không có nhiều thời gian.”

Thẩm Quát xách ghế ngồi lên, đốt điếu thuốc, hờ hững nói: “Học kỳ này kết thúc, nghỉ.”

“Gì gì gì?! Thôi học?”

Chung Khải nhìn biểu tình trầm mặc của Thẩm Quát, trong lòng bỗng nhiên có chút nghi ngờ, trước kia cậu muốn Thẩm Quát cùng mình thôi học nên đánh nhau một trận, nhưng Thẩm Quát không muốn nghỉ.

Thẩm Quát không giống Chung Khải, Chung Khải là do bản thân học không vào nên bỏ học làm buôn bán.

Thẩm Quát không chỉ thích đọc sách mà đầu óc còn thông minh, thành tích tốt, mặc dù sau khi học xong phải làm việc, nhưng thành tích của anh vẫn ở top 1, top 2.

Hiện tại anh bỗng nhiên nói không học nữa, làm Chung Khải có chút bất ngờ.

“Có phải bệnh tình của chú lại chuyển biến xấu hay không, có gì khó khăn mày cứ mở miệng với anh em!”

Thẩm Quát trầm ngâm một lát, chỉ nói mấy chữ: “Muốn kiếm tiền.”

“Không phải mày vẫn luôn kiếm tiền sao.” Chung Khải hỏi đến cùng: “Lại nói, bệnh của chú có tiền trợ cấp rồi, mày hoàn toàn không cần bỏ học mà.”

“Chậm quá, không đủ.” Thẩm Quát day mắt, lắc đầu: “Lão tử quá nghèo.”

Nghèo đến mức chỉ cần nhìn cô thêm một cái cũng cảm thấy mạo phạm.

Không xứng với cô.

Chung Khải quen biết Thẩm Quát mười năm, mặc dù điều kiện nhà anh không tốt lắm nhưng anh vẫn luôn rất tự tin, bởi vì anh đủ nỗ lực, muốn cái gì cũng có thể chạm tới.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy đôi mắt Thẩm Quát mang theo chút mê mang và tự ti như vậy.

Thẩm Quát mà mê mang, chỉ có một nguyên nhân.

Chung Khải không thể tin mà nhìn anh: “Chẳng lẽ, coi trọng con gái nhà ai rồi?”

Thẩm Quát tùy tiện nhặt một cái đĩa lên, là phim điện ảnh của Trương Quốc Vinh cùng Lương Triều Vĩ 《 Xuân quang xạ tiết 》.

Anh thu mắt lại, hàng mi dài khẽ run, không trả lời lại.

*

Buổi chiều, Lục Yên tới phố giải trí tìm Thẩm Quát, muốn trả lại một trăm đồng mà Thẩm Quát cho cô.

Thẩm Quát làm việc rất vất vả, một trăm đồng đối với anh mà nói không phải là con số nhỏ.

Gian phòng khiêu vũ bị cháy vẫn chưa sửa lại, cầu thang nối thông ra ngoài vẫn đen thui, cháy lớn như thế nhưng lại không có nhân viên nào bị thương vong, Lục Yên cảm thấy thật may mắn.

Tuy rằng Lục Trăn và Thẩm Quát đã bàn qua việc này nhưng vẫn chưa làm đến nơi đến chốn.

Nhưng mà người sáng suốt đều nhìn ra được, vụ cháy này chắc chắn có liên quan đến quán múa hát đối diện.

Cảnh sát cũng đã điều tra đối tác của quán, ví dụ cổ đông lớn nhất - Ngô Cường cùng bọn Triệu Cực, nhưng nghi ngờ là nghi ngờ, không có chứng cứ cũng chỉ có thể từ bỏ.

Người phóng hỏa biết rõ tầng hầm cháy sơ tán nhân viên sẽ rất bất tiện, có thể làm nhiều người thương vong, nhưng lại không chút để ý, có thể thấy được người này có bao nhiêu ác độc.

Nhất định phải bắt được tên đầu sỏ gây tội, chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Lục Yên nghĩ như vậy trong lòng, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Thẩm Quát ở quán múa hát đối diện, cô chưa kịp gọi anh lại, anh đã biến mất.

Lục Yên bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đi theo anh đi vào quán.

Quán múa hát của Lục Trăn chỉ mang tính chất chơi bời, nhưng ở đây lại là quán mở cửa chân chính, bởi vậy các thiết bị rất cao cấp, sân rất lớn, trang trí cũng tương đối xa hoa.

Bởi vì tràng lửa lớn kia, quán mấu hát này ngoài ý muốn trở nên rất tốt, khuôn viên hình cung trong sân có không ít thanh niên đang khiêu vũ, giữa đài có dàn nhạc diễn xuất.

Cô đã nghe Tề Ngọc Hoàn nói qua, quán này cũng có cổ phần của Thẩm Quát, cho nên anh sẽ thường xuyên tới nơi này, chẳng có gì là lạ cả.

Chính giữa khuôn viên có một cái ghế dài, mấy người đàn ông đang cùng nhau uống rượu, Lục Yên liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ là chủ của cái quán này, trong đó người trên mặt có sẹo là Ngô Cường, người ngồi cạnh hắn là Triệu Cực, nghe nói đều không phải là người tốt.

Ngô Cường thấy Thẩm Quát tới, giơ tay gọi anh: “Tiểu Thẩm, tới bên này ngồi.”

Thẩm Quát đi qua, đám con gái mặc váy ngắn ngồi bên cạnh Ngô Cường lập tức chừa mộ chỗ ngồi cho Thẩm Quát, đồng thời rót cho anh một ly rượu, đưa đến trước mặt anh.

Ngô Cường ồn ào nói: “Đến muộn phải phạt rượu nhé!”

Trên mặt Thẩm Quát hiện lên ý cười dối trá, nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch.

"Thoải mái! Anh rất thích giao tiếp bằng cách này với chú! Tiểu Ny tới đây, rót cho tiểu Thẩm thêm một ly.”

Người con gái tóc xoăn mặc váy ngắn lại rót cho Thẩm Quát vài ly rượu, anh cũng không cự tuyệt, có một chén liền uống một chén.

Mấy tên đàn ông xung quanh sôi nổi vỗ tay khen ngợi.

Bọn họ thích rót rượu cho Thẩm Quát, thứ nhất là trêu đùa anh trong khi anh vẫn là học sinh, thứ hai sau khi uống rượu xong, nói chuyện cũng sẽ không còn kiêng dè.

Lục Yên thấy Thẩm Quát cùng bọn họ chơi như vậy, phỏng chừng muốn bắt được hung thủ phóng hỏa thì không thể trông cậy vào hắn.

Thật ra Lục Yên cũng có thể lý giải được, rốt cuộc quán múa hát này cũng có cổ phần của anh, con người đều như thế này, xu lợi tránh hại.

Lúc Lục Yên cảm thấy không thú vị chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên nghe được Thẩm Quát nói một câu: “Anh Ngô, sự việc ở quán đối diện, xử lí rất tốt.”

Bước chân cô bỗng nhiên dừng lại.

Không thể tin được Thẩm Quát có thể...nói như vậy.

Đáy mắt Ngô Cường lộ ra vài phần phòng bị, lại rót cho anh một chén rượu: “Chú đang nói cái gì, anh nghe không hiểu.”

Thẩm Quát cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của anh: “Anh Ngô, không cần thiết phải gạt em, tiểu tử Lục Trăn là hướng tới em, giành sự khai trương của chúng ta, em cũng hận hắn.”

Ngô Cường liếc Thẩm Quát, thấy anh thật sự có chút men say, thoáng yên lòng, chỉ nói: “Tiểu tử Lục Trăn tự làm tự chịu, ỷ vào ba mình có chút tiền, dám cùng chúng ta đối nghịch, hắn không chết cháy ở trong là may mắn của hắn rồi.”

Nghe được câu này, Lục Yên nắm chặt tay lại.

Đúng lúc này, một người phục vụ đi đến trước mặt cô, hỏi cô muốn uống gì.

Lục Yên đội mỹ của áo hoodie lên, kéo cổ áo, sau đó hờ hững đi đến một chỗ cạnh bọn họ, chọn một ly Cocktail.

Thẩm Quát rót cho Triệu Cực một chén rượu, cười hỏi: “Anh Triệu làm thế nào vậy.”

Đầu óc Triệu Cực tương đối đơn giản, vài chén rượu xuống bụng liền bắt đầu khoác lác: “Là lão tử gọi người phóng hỏa, hừ, lão tử chính là gϊếŧ gà dọa khỉ, muốn cho người trên phố này đều biết cùng anh em của anh mày đối nghịch không có kết quả tốt đâu!”

Chén rượu trong tay Lục Yên bỗng nhiên rơi xuống đất, "rầm" một tiếng.

May mà, ở quán này tiếng người rất ồn ào, âm nhạc náo động, không có người chú ý tới, chỉ có Thẩm Quát nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Ngô Cường trực tiếp hất một ly rượu vào mặt Triệu Cực, quát: “Nói cái gì đó, mày uống say rồi, quán múa hát của Lục Trăn bị cháy có quan hệ gì tới mày, đừng ở chỗ này bậy bạ.”

Triệu Cực bị hất rượu, lập tức thanh tỉnh không ít, cười hắc hắc: “Vâng, em nói bậy, em nói bậy đấy!”

Lục Yên đứng lên chuẩn bị rời đi, cô muốn nhanh chóng đưa chuyện mình vừa mới nghe được báo cho cảnh sát, hung thủ chính là bọn Triệu Cực và đám đàn em của Ngô Cường.

Nhưng mà đúng lúc này, một thanh niên đi tới bên cạnh Lục Yên, hỏi: “Tiểu mỹ nữ, nể nang mặt mũi mà nhảy một bản chứ.”

“Không nhảy, không nhảy, tôi phải về nhà.” Lục Yên kéo cổ áo lên cao, nghiêng người rời đi.

Thanh niên kia tựa hồ không muốn dễ dàng buông tha cho cô, dây dưa: “Sớm như vậy đã muốn về nhà à, quá không lịch sự rồi!”

“Ách, bởi vì trong nhà có việc.” Lục Yên chỉ muốn nhanh rời đi, sợ bị bọn Ngô Cường nhận ra.

“Vui đùa thêm một chút thôi mà, không muộn đâu.” Hắn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Lục Yên, nhìn dáng vẻ là muốn chơi lưu manh.

Ngô Cường để ý thấy đôi nam nữ đang dây dưa ở bàn bên cạnh, nói với đàn em: “Đi xem tình huống thế nào, trong khoảng thời gian này đừng để xảy ra chuyện gì.”

“Để em đi.”

Thẩm Quát đứng lên, sải bước đến phía Lục Yên.



Lục Yên cau mày, liều mạng tránh khỏi tên kia, cô không muốn tạo động tĩnh lớn, hạ giọng nói: “Buông tay!”

Tên thanh niên này hình như đã uống say, dây dưa với Luch Yên không chịu buông tay. Đúng lúc này, một bàn tay rơi xuống cổ tay tên đó, cưỡng chế tay hắn bỏ cổ tay Lục Yên ra.

Tên đó khó chịu mà ồn ào với Thẩm Quát: “Này, thứ tự trước sau hiểu không, con đàn bà này tao coi trọng trước.”

Nếu là tính tình của Thẩm Quát ngày thường, không chừng liền trực tiếp bẻ đi bàn tay dơ bẩn của hắn, nhưng mà hiện tại... anh không muốn gây ra quá lớn động tĩnh quá lớn, bởi vậy anh duỗi tay ôm lấy bả vai Lục Yên, ôm cô vào trong lòng ngực mình, trầm giọng nói:

“Ngại quá, đây là người con gái của tôi.”

Lục Yên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Quát, sắc mặt thiếu niên u ám, ánh mắt như phong, lúc nói ra những lời này, không mang theo chút biểu cảm.

Thanh niên kia nghe Thẩm Quát nói như thế, lại thấy Lục Yên ngoan ngoãn dựa trong lòng ngực anh, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không thể kiên trì, chỉ có thể ngượng ngùng từ bỏ.

Lục Yên giống như một con chim cút nhỏ, núp ở trong lòng ngực Thẩm Quát, để anh mang mình ra khỏi quán múa hát.

Nhưng mà đúng lúc này, Ngô Cường ở phía sau bỗng nhiên nói: “Thẩm Quát, chú chờ một chút, cô gái này... Nhìn quen mặt nhỉ.”