Quyển 1 - Chương 4: Xung đột trong kỹ viện
Bởi vì quý tộc phục vụ trong quân đội có tính đặc thù nên Dương Chính và mọi người không hề có lãnh địa tương ứng với tước vị Nam tước đạt được.Bất quá chỉ nhiêu đó đã làm bọn Hồng Thạch hưng phấn không thôi, hiện tại cũng là quý tộc đại nhân, bình dân gặp phải tránh sang một bên thi lễ, so với trước kia ở Tử vong doanh chịu sự đãi ngộ phi nhân thì bọn họ đã quá mở mày mở mặt, đi đường tự đắc vênh vang rồi.
Tử vong doanh tự cho là không thể lưu lại được, 20 người được an bài ở lại trong một góc Lang nha đại doanh.
Doanh phòng mới dựng, đệm chăn sạch sẽ êm ái, thức ăn đầy đủ của ngon vật lạ, mỗi tháng còn được hưởng một kim tệ quân lương, người sống đến mức như vậy cũng chẳng còn gì ham muốn nữa.
Chưa nói đến bọn họ chí khí nhỏ bé, có thể từ lính đỡ đạn Tử vong doanh đột nhiên biến thành Nam tước, không khác gì đang là ăn mày một đêm biến thành phú ông giàu có ngàn vạn, cho dù thích ứng được thân phận cũng phải cần một thời gian dài, lại còn có chút hoang tưởng.
Ở không an nhàn được mấy ngày, bọn người này chịu khổ đã quen ngược lại cảm thấy cả người bứt rứt, cơ thịt ngứa ran.
Chiến tranh tạm thời không cần tìm tới bọn họ, tiểu đội hành động đặc biệt căn bản không có nhiệm vụ cụ thể nào. Mỗi ngày sau khi thao luyện thì đều được tự do hành động.
Trước mắt là đã có giấy phép đặc biệt khó có là tự do ra khỏi doanh trại nửa ngày.
Con quỷ say sưa Hồng Thạch từ ngoài cửa tiến vào, kéo Mông Tầm ra nói chuyện riêng, một lúc sau hai tên cười da^ʍ dật.
Dương Chính liếc nhìn họ một cái, vẫn im lặng không quay đầu lại, ngơ ngẩn ngắm nhìn trần nhà.
Phiền muộn , thật sự quá phiền muộn, máu trong người Dương Chính mỗi giờ mỗi khắc đều sôi trào, một năm nay, hắn sớm đã quen tập quán gϊếŧ người, mấy ngày không thấy máu trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung, mọi việc trên địa cầu cứ giống như giòi bọ đυ.c vào xương cốt hắn làm hắn đêm không ngủ được, lòng không được bình an.
Nếu như có thể, hắn muốn trở về lại Tử vong doanh.
Thì ra bản thân hắn không thích hợp với kiểu sinh hoạt yên tĩnh, thực sự là kiểu sống mạo hiểm trước đây phù hợp với tính cách hắn, hắn chỉ cười khổ.
Ở địa cầu, Dương Chính làm nhà khảo cổ, đương nhiên là với tính chất cá nhân. Gia cảnh hắn giàu có, sau khi tốt nghiệp đại học liền bay đi nhiều miền đất, dù sao thì tài sản gia đình cũng cho hắn ăn mãi không hết, cho nên thảo nguyên Mông Cổ, Thần miếu Nhã Điển Nga Hợi Ngạch, nơi này khuấy động lại tâm tình hắn về những nơi đã qua.
Ngoại trừ hắn là mãng hán thích du ngoạn, Dương Chính còn tinh thông ngôn ngữ sáu nước, có hai học vị về chính trị và sử học, ở địa cầu nhờ vào quan hệ của gia đình đến tham gia khóa huấn luyện bộ đội đặc chủng hơn nửa năm, từng bắt sói ở thảo nguyên Mông Cổ, săn gϊếŧ cự mãng, nếu như không có kinh lịch như vậy, rơi vào thế giới này hắn không biết đã chết bao nhiêu lần.
Lúc đó nghĩ rằng từ Á Mã Tốn trở về có thể áp chế dòng máu mạo hiểm trong người, kế thừa sản nghiệp gia đình, thành thành thật thật kết hôn cùng người yêu đã tám năm, bình đạm sống qua chuỗi ngày hạnh phúc.
Nhưng không bao giờ nghĩ tới lời hứa cuối cùng đó vĩnh viễn không có cách nào thực hiện.
Lại tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Khuôn mặt dâʍ đãиɠ của Hồng Thạch hiện ra trước mặt hắn, cất giọng cổ quái nói:"Tiểu Chính ca?"
Dương Chính liếc nhìn hắn, bình thản nói:"Chuyện gì? Nói mau đi."
"Dạ, tiểu Chính ca." Hồng Thạch kính cẩn, trắng mắt nhìn Dương Chính.
"Hắc hắc hắc hắc, tiểu Chính ca, hôm nay quân doanh cho nghỉ nửa ngày, bọn ta ra ngoài du ngoạn một chút..."
Dương Chính nhíu mày:"Nơi Tây vực lạnh lẽo rét mướt này có cái gì mà nhìn ngắm."
"Từ nơi này đi về phía Nam 50 dặm là thị trấn đầu tiên ở biên giới Loạn Vân Gian, đây chính là nơi vật chất tập hợp và phân phối ở tây tuyến, cũng khá phồn hoa, dù sao quân lương phát dư cũng không dùng đến, chi bằng mấy người chúng ta đi chơi cho khoái hoạt!" Hồng Thạch cười, khuôn mặt anh tuấn biến thành bỉ ổi vô cùng, giống y như cái kiểu của Vũ Lôi.
Thấy Dương Chính vẫn còn do dự, Mông Tầm, La Tháp mấy người tiến tới khuyến khích hiển nhiên là đã mưu tính từ trước.
"Được rồi". Dương Chính ngồi dậy.
Năm người này đi tới quân nhu mượn năm con ngựa. Trừ Dương Chính và Hồng Thạch ra, ba người còn lại cưỡi ngựa rất tệ, bình dân căn bản không có cơ hội cưỡi ngựa, Dương Chính nhờ năm đó ở thảo nguyên Mông Cổ đã từng cưỡi ngựa, lại thêm thân thủ nhanh nhẹn, nhanh chóng thành thục thuật cưỡi ngựa. Hồng Thạch vốn là con nhà giàu không cần phải nói. Năm thớt ngựa điên cuồng phóng ra cửa sau doanh trại.
Một tên thân binh nhanh chóng tiến vào lãnh địa Sắc vi kỵ sĩ đoàn, báo cáo hành tung của bọn họ cho công chúa.
Sau khi cưỡi ngựa chạy điên cuồng, Lưu Nhược Phi, La Tháp, Mông Tầm kêu khổ không kịp, mông đít như muốn nở hóa, hơn nữa cần phải giữ tốc độ khẩn trương để tiết kiệm thời gian, đến lúc tới cửa Loạn Vân Gian, thân thể ba tên này đã biến thành cứng đờ, môi trắng bệch, mặt xanh lè, nhảy xuống ngựa sang vệ đường ói mửa liên hồi.
Loạn Vân Gian tuy chỉ là một thị trấn nhưng vị trí địa lý lại mười phần trọng yếu, dựa vào đại doanh Tây tuyến gần bên, tập kết và phân phối vật tư cho mấy chục vạn quân, được gọi là Tây vực đệ nhất trấn, tường thành cao 5m, cửa lớn rộng 8m, hiển thị khí thế hùng hồn của trấn này.
Mấy tên Lang quân mới phất lên, vừa được đeo huy chương huân vị tiến vào Loạn Vân Gian cảm giác như làm quý tộc rất tốt.
Binh thủ thành cung kính chào:"Chúc trưởng quan vui vẻ.", năm tên nghênh ngang tự đắc tiến vào thành.
Đi trên đường bằng đá ở Loạn Vân Gian.
Dương Chính là người trầm ổn nhất, bốn tên kia đều dương dương tự đắc, ba tên tuổi trẻ vừa rồi ói mửa bây giờ thần thái rạng rỡ, không ngừng cười hi hi, nhìn thấy nữ nhân nào trẻ tuổi liền huýt sáo chọc ghẹo.
Chọc ghẹo nhiệt náo đến mức đường chúng đi gà bay chó nhảy.
Một lúc sau Dương Chính nhìn không nổi mới kéo bọn chúng lại:"Ta nói các ngươi biết, cần phải phát tiết nhưng có điểm này, ta tuy không biết quý tộc nhìn như thế nào, có phải giống như vậy không, nhưng thực sự bộ dạng các ngươi..."
Hắn lắc đầu không ngớt.
Mấy người này nhìn thấy Dương Chính lộ dáng vẻ khó thấy như vậy, không nhịn được đều rất ngạc nhiên, cười hắc hắc mấy tiếng, thu liễm thái độ hành vi lại.
Dạo chơi trong thành một lúc, cuối cùng cũng là Tây vực lạnh giá, nhà cửa đa phần xây bằng đất bùn, tiệm hàng hóa tuy nhiều nhưng không có mấy cái tinh xảo, mấy người nhanh chóng mất hứng.
Chỉ thấy Hồng Thạch đột nhiên chặn đường một thanh niên nghèo áo vải quát lên:"Hắc, tiểu tử, biết Hồng Ma Phường ở hướng nào không?"
Thanh niên này vừa kêu lớn, thấy mấy binh sĩ quý tộc khuôn mặt đằng đằng sát khí chận trước mặt chân liền nhũn ra.
Cả nửa ngày cũng không nói một tiếng, làm cho Hồng Thạch nổi nóng chụp cổ áo y.
Dương Chính khẽ nhíu mày, bọn Hồng Thạch bản chất không phải như vậy, chỉ là sống trong Tử vong doanh ngày qua ngày đều đâm chém đổ máu, lại chịu thêm nỗi khuất nhục kia, tâm lý khẳng định là khác với người thường, chớp mắt đạt được thân phận quý tộc, so với người thường thì càng ngang ngược bá đạo hơn. Còn như bản thân hắn, trừ ngày thường lúc nào cũng bình đạm, chỉ cần thấy máu là nổi cơn điên loạn.
Đáng tiếc thời đại này chưa có bác sĩ tâm lý, mọi việc đều phải dựa vào năng lực điều tiết của chính mình.
Hồng ma phường chính là kỹ viện, Tây vực đệ nhất thanh lâu.
Ở Tây vực, đại danh của nó cơ hồ còn vang dội hơn Lang quân tam đại quân hệ của đế quốc, thương nhân đi lại Tây vực mua bán, quý tộc, võ sĩ, tăng lữ (Không giống địa cầu, tăng lữ nơi này không cấm nữ sắc), đạo tặc không ai không đến chốn này. Qua lại Loạn Vân Gian, tai nghe mắt thấy chỉ cần có chút thân phận, hoặc người tài sản tuyệt đối là khách quý của Hồng ma phường.
Tại nơi hoang lương như thế này lại có tiêu hồn lâu vang danh khắp đại lục xa gần, không nói cũng biết là một loại đặc biệt rồi.
Mấy người Hồng Thạch hỏi ra địa điểm của Hồng ma phường, huýt sao miệng rồi đi.
Dương Chính lắc đầu đi theo phía sau, hắn đối với nữ nhân không chút hứng thú, ở địa cầu xuất thân giàu có như hắn, gặp dịp thì chơi không biết bao nhiêu lần. Nhân sinh gặp phải biến chuyển lớn, lại thấy quá nhiều máu tanh, lòng dạ cũng không còn như trước.
Trướng treo la liệt.
Lúc Hồng ma phường xuất hiện trước mắt, Dương Chính lại dừng một lúc.
Không thẹn là thanh lâu nổi tiếng Tây vực, chỉ phong cách kiến trúc, khí thế không thể so với những phòng ốc nhà cửa đắp bằng bùn tầm thường trên đường. Sân trong được bao phủ bởi tường thành bằng đá to lớn, tường viện sơn màu đỏ nhạt, cửa màu vàng, rộng 6m, cao hơn 5m, cả xe ngựa lớn nhất cũng có thể ra vào dễ dàng, không giống nơi oanh yến, trái ngược lại giống bọn nhà giàu luôn có mấy tên tráng hán khỏe mạnh giữ cửa.
Lúc bọn Dương Chính đi tới cửa, bọn môn phó (tiếp tân) thấy bọn họ mặc quân phục mới, eo hông đeo cặp kiếm của quý tộc, trên ngực còn mang một chiếc huy chương quý tộc bằng đồng, tất nhiên bọn chúng phải cung kính.
Một tên môn phó lớn tuổi nhất cười siểm nịnh tới nghênh tiếp:"Các vị quân gia, mời đi lối này."
Hồng Thạch trước kia là thiếu gia, tới mấy chỗ này tìm hoa, từ chỗ môn phó đến Hồng ma phường đều đã rành đường, móc mấy ngân tệ trong túi ra thưởng cho môn phó (Theo tỷ giá đại lục 1 Kim tệ = 100 Ngân tệ = 1000 Đồng tệ, một Kim tệ đủ cho một gia đình bình thường sống hơn 1 năm) cười gian nói:"Tiểu tử, đi tìm cho bọn ta một sương phòng tốt, kêu mấy em xinh đẹp tới, chuẩn bị sẵn đồ ăn thức nhắm thượng hạng."
"Dạ, lão gia yên tâm." Tên môn phó xoa mấy đồng Ngân tệ mặt cười tươi như hoa.
Hồng ma phường ngoại trừ một tòa tửu lâu làm toàn bằng gỗ, xung quanh toàn là nhà nhỏ không cần nói, ngoài nơi kim phấn quật (hầm đầy hơi tiền) này có không ít gia đình ở lại.
Bốn người chỉ bất quá uống rượu tìm vui, tất nhiên là đến tửu lâu bốn tầng.
Đến cửa tửu lâu, một mùi hương phấn xông vào mũi, mùi hương lại không thô tục ngược lại đưa ra một ám ký cho người đi mua vui.
Bên trong tửu lâu sắp thành hình vòng tròn, vùng trung ương diện tích khoảng hơn hai mươi mét vuông đầy kỳ hoa dị thảo, hoa thi nhau khoe sắc, bốn bên trên trụ gỗ đều treo hình của một mỹ nữ, xiêm y gần cởi, ẩn lộ xuân tình, gan dạ nhưng không có vẻ hạ lưu, trái lại càng thêm mỹ lệ, Dương Chính nhìn thấy âm thầm gật đầu, Hồng ma phường này có được danh tiếng quả không phải là ngẫu nhiên mà được.
Tầng một rất là huyên náo, ăn uống ở đây toàn là bọn thương nhân, võ sĩ lưu lãng, đạo tặc thân phận thấp hèn, đương nhiên cũng có không ít quân lính Tây tuyến Lang quân bình thường. Nữ tử bồi khách cũng giống như vậy, đa số chỉ có thân hình đầy đặn, còn vẻ tươi đẹp quyến rũ trên mặt thì thuộc loại kỹ nữ hạ đẳng, tiếng cười da^ʍ dật thỉnh thoảng lại vang lên. Mông Tầm và La Tháp, Lưu Nhược Phi nhìn thấy mà nóng mắt, ba người họ xuất thân bình dân, chưa từng thấy qua cảnh thế này, lần này ngó thấy cảnh này hỏa dục xông lên, mặt mày đỏ ửng.
Dương Chính gương mặt thản nhiên, Hồng Thạch mặt tỏ vẻ không thèm, kéo ba người lại thấp giọng nói:"Ba vị ca ca, bọn dong chi tục phấn này cần gì phải ngó? Bọn ta hiện tại là Nam tước, thể diện để ở đâu chứ?"
Dương Chính muốn bật cười, Hồng Thạch ngươi lúc này còn nghĩ đến thể diện?
Bá Khắc, tên môn phó đưa họ vào, quan sát ngôn từ thần sắc, vội vàng đưa họ lên lầu hai.
Là thân phận Nam tước, lầu hai chẳng qua là thích hợp nhất.
Đi lên lầu hai, thanh âm cũng yên tĩnh hơn, chỉ có ẩn ước vài tiếng cười kiều mỵ từ sương phòng bên đường đi vang ra, đi được mấy mét, Hồng Thạch đột nhiên dừng lại, mặt đằng đằng sát khí, tựa vào một gian sương phòng dỏng tai nghe ngóng.
Bá Khắc bị sát khí này đột nhiên chấn nhϊếp, kinh khủng nhìn qua 5 vị quân gia, muốn nói lại thôi.
"Uy Nhĩ Tốn?" Nghe được tiếng cười quen thuộc này, Dương Chính nhíu mày lại.
Hắn bước lên trước hai bước, nhanh chóng giữ Hồng Thạch lại.
Chỉ thấy Hồng Thạch nghiến răng nghiến lợi, mặt mày hung ác, trên cổ nổi đầy gân xanh.
"Đừng vọng động, quân luật 28 điều, trong quân vô cớ gây sự đánh nhau, chém không tha!" Dương Chính thanh âm tuy nhỏ nhưng khí thế bức nhân.
Hồng Thạch mắt lóe lên một lúc, lửa giận tiêu tan, trong lòng lạnh lùng.
Y im lặng gật đầu, trong tiểu đoàn thể này, Dương Chính nói không nhiều nhưng mỗi câu đều hữu dụng, thậm chí so với quân lệnh còn uy nghiêm hơn.
"Đi, ta giúp ngươi giải quyết." Dương Chính vỗ vai y, cặp mắt lạnh lẽo như băng.
Họ yêu cầu lây gian phòng sát vách.
Trong phòng rất đơn giản, mấy cái ghế dựa, vài cái bình nước, thêm vài bức tranh thủy mặc màu sắc thanh nhã.
Sau khi ngồi xuống Hồng Thạch một mực im lặng.
Chưa đến lúc hứng chí của tiến nhập Hồng ma phường, mấy người này đã đưa bộ mặt lạnh lùng ra, sau khi Bá Khắc chào hỏi một lúc liền gấp rút lui ra, sợ dẫn lửa cháy mình.
Rượu thịt nhanh chóng được mang lên, Ba Khắc mang theo năm nữ tử xinh đẹp nối đuôi nhau đi vào phòng.
Năm người này rõ ràng là loại kỹ nữ cao giá, tươi đẹp không cần son phấn, cánh tay ngà ngọc, êm dịu mềm mại ấm áp làm mọi người tạm thời quên hết ưu sầu. Một lúc ăn uống linh đình, cười tươi ướŧ áŧ không ngớt.
Tiếp đãi Dương Chính chính là người xinh đẹp nhất.
Dương Chính bị nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại thêm tửu ý, kéo nàng ta vào lòng.
"Chàng, chàng làm thϊếp sợ!"
Dương Chính mỉm cười, đưa tay vuốt ve bờ vai trơn bóng của nàng, bình thản nói:"Nói cho ta biết nàng tên gì?"
Nàng ta nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Chính đến ngơ ngẩn, trên mặt thoáng ửng hồng. Lúc đầu mới bồi tiếp Dương Chính, trong lòng nàng rất sợ hãi, sát khí trên người Dương Chính thật sự quá nặng, những nữ tử nào chịu đựng được lại phát hiện ra phong độ khí chất của Dương Chính trong năm người không ai bằng được. Điều này cũng không có gì lạ, hắn sinh trưởng ở thế kỷ 21, có được nên giáo dục tốt, bản thân cũng là danh sĩ, hơn nữa quan điểm nam nữ bình đẳng đã nằm sâu trong lòng, ở nơi phân biệt tôn ti nam nữ của đại lục này càng thêm nổi bật. Mông Tầm, La Tháp mấy tên mãng phu này lại làm nền (Mấy cô gái bồi tiếp họ đều bị sờ soạng loạn cả lên, chỉ thiếu điều lột quần ra làm tới), càng làm cho Dương Chính phong độ mê người, mấy nữ tử nhìn thấy nam nhân như thế nhịn không được tim đập liên hồi.
Nữ tử mê muội trong nụ cười của Dương Chính hé cặp môi nhỏ nhắn nói:"Nô gia là Tiểu Bích."
"À? Tiểu Bích, tên này nghe rất hay..." Dương Chính một tay kéo y phục Tiểu Bích, chưa hề cảm thụ qua tư vị tiếp xúc nữ nhân.
Thủ pháp không thạo, bất quá cũng đã đủ dùng, Dương Chính một tay để trên tiểu phúc của Tiểu Bích, một tay để trên bầu ngực trắng như tuyết của nàng, xoa bóp chỉ có một bên.
Tiểu Bích tức thì hai má nóng như thiêu, thân thể oằn oại không yên, cặp mắt càng thêm long lanh như muốn rơi nước mắt.
"Chàng... CHàng... Tiểu Bích... A!"
Tiếng rêи ɾỉ lúc đứt lúc nối vang lên, Tiểu Bích dần dần đắm chìm vào du͙© vọиɠ, không hề phát hiện ra cặp mắt của Dương Chính lạnh lùng không hề có một tia lửa dục.
"Tiểu Bích, phòng sát vách là tỷ muội nàng bồi tiếp phải không?" Dương Chính ghé tai nàng hỏi.
Tiểu Bích lập tức sắc mặt trắng bệch, tròng mắt đỏ hoe, thê thảm nói:"Chàng chê nô tỳ hầu hạ không chu đáo sao?"
Dương Chính thản nhiên cười, cắn nhẹ vào tai Tiểu Bích.
Tiểu Bích lập tức mê mẩn cừời vui vẻ, áp vào mặt Dương Chính nói:"Chàng giỏi lắm... Được thôi, ta nói cho chàng biết sát vách là Tiểu Vũ, Phi Tuyết, Toa Lệ Á, Đóa Đóa..."
Dương Chính nghe xong mỉm cười, móc một đồng Kim tệ trong túi ra bỏ vào ngực Tiểu Bích.
"Chàng, cái này thật là quá nhiều!" Tiểu Bích kinh hãi la lên, một đồng Kim tệ, cho dù tiêu xài ở nơi này thì phí dụng cũng đủ.
"Nghe đây, đi về chờ ta." Dương Chính bóp mạnh vào mông Tiểu Bích.
Đối với vị quân gia rộng rãi lại có phong độ ưu nhã này, Tiểu Bích yêu thích đến cực điểm, quấn lấy Dương Chính thêm một lúc mới luyến tiếc đi ra.
Nàng vừa đi ra, sắc mặt Dương Chính liền trở lại lạnh lùng.
Hắn liếc nhìn bọn Hồng Thạch ra hiệu, bốn nữ nhân kia cũng được đưa ra khỏi phòng.
Bốn người chỉnh đốn y phục, Hồng Thạch hung ác nói:"Tiểu Chính ca, tiếp theo làm gì đây?"
Dương Chính ngoắc tay, bốn người đều dỏng tai lên nghe hắn phân phó.
..........
Bá Khắc lại được kêu đến, y sắc mặt tươi cười:"Mấy vị quân gia, vui chơi vui vẻ chứ?"
Hồng Thạch hừ mũi gay gắt nói:"Vui cái gì mà vui, có mấy cô em quen biết sẵn, ngươi mau đi gọi họ đến đây cho ta."
"Quen biết?" Bá Khắc chỉ thấy mấy vị quân gia này mặt rất lạ, tịnh không phải là khách quen, nhưng lại không dám khẳng định, chỉ hoang mang nói:"Các vị có người quen, tiểu nhân đường đột rồi, không biết các vị quân gia quen vị cô nương nào?"
Hồng Thạch đem 5 danh tự nói ra 1 lượt.
Bá Khắc đầu óc linh hoạt. nghe mấy cái tên này liền nhớ tới phản ứng cổ quái của mấy vị quân gia trước đó khi đang đi trên hành lang, tức thì toát mồ hôi lạnh.
"Mấy vị quân gia, các cô nương đó đều đã có khách rồi..."
Hồng Thạch quát lớn một tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt Bá Khắc lạnh giọng nói:"Khách nhân? Bọn ta không phải là khách nhân sao? Hôm nay nếu không gặp mấy vị cô nương đó, coi chừng ta chặt cái đầu chó của ngươi xuống!"
Sát khí dày đặc không trung, Bá Khắc không chút hoài nghi tính chân thật của lời nói vị quân gia này, sợ đến run cầm cập, liên tiếp gật đầu vang dạ.
Hồng Thạch buông cổ áo hắn ra, Bá Khắc chạy đến té đái vãi phân.
Mấy người lại chờ.
Không đầy một khắc, có tiếng quát nạt từ phòng bên cạnh truyền qua.
Tiếng kêu thảm của Bá Khắc.
Một lúc sau, Bá Khắc nửa mặt sưng vù, vừa khóc vừa chạy tới:"Đại gia..."
Khóc đến mức nói không ra lời, một thanh kiếm bén đặt trên cổ y, cảm giác lạnh lùng làm Bá Khắc nhũn người quỵ xuống sàn.
"Mấy người quen của bọn ta đâu?"
Bá Khắc nghẹn họng nói không ra lời, lợi kiếm lật lại, hơi lạnh xuyên qua lớp da trên cổ cắt một đường, Bá Khắc sợ hãi la lớn:"Lão gia... Mấy vị quân gia tha mạng."
Hồng Thạch bước lên đá một cước:"Nhanh đi kêu cho bọn ta, lần này mà không thỉnh được mấy vị cô nương tới, một đao băm nát ngươi ra đó!"
Bá Khắc đành chịu không có cách nào liền đi ra... Chốc lát, phòng bên truyền tới một tràng âm thanh thê thảm, chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi giận dữ:"Lão tử qua coi thự tên khốn nào không biết tốt xấu, dám khinh dễ trên đầu bọn ta!"
Nghe thấy tiếng chửi, bọn Hồng Thạch cả cười... Cuối cùng ngươi cũng chịu thò mặt qua đây!
"Rầm" một tiếng đạp tung cửa, mấy tên đại hán tiến vào, tất nhiên trong đó tất nhiên là có Uy Nhĩ Tốn, y nắm đầu Bá Khắc mặt xanh lè giống như nắm cổ gà con.
Vừa bước vào trong phòng, Uy Nhĩ Tốn cảm thấy ngạt thở.
"Là các ngươi?"
Trong lời nói của y đầy hận ý.
Y trừng mắt nhìn chòng chọc vào Dương Chính, con mắt độc nhất lấp lóe tinh quang.
Dương Chính bình thản liếc nhìn hắn, thần tình như nhìn con gà con, cơ hồ có thể bỏ vào miệng mà nhai rau ráu.
Uy Nhĩ Tốn trừng mắt nhìn một lúc, trên mặt thần tình bất định, hắn hất tay làm Bá Khắc ngã sang một bên, rút bội kiếm đeo trên hống ra, cừu hận nói:"Họ Dương kia, ta đối với ngươi nước sông không phạm nước giếng, hôm đó ngươi đã đánh mù một mắt của ta, giờ ngươi còn muốn làm gì nữa đây?"
Ngôn ngữ mang ý tứ việc đã đến nước này, không thèm đếm xỉa gì nữa.
Dương Chính kỳ quái nhìn y, mấy ngày nay tiểu đội hành động đặc biệt huấn luyện, Uy Nhĩ Tốn đều trốn tránh mình, hôm nay y ăn phải thứ thuốc gì sao? Mà đã có chuẩn bị gì trước khi khai chiến hay không mà y lại không cần phải nói gì.
Trong lòng tuy có điểm nghi hoặc nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì bình thản cười nói:"Uy Nhĩ Tốn đại nhân, ngươi nói gì vậy, ngươi ta đều là vì hoàng gia mà làm việc, cũng là huynh đệ trong quân, sao lại nói nước sông không phạm nước giếng? Mấy cô nương quen bọn ta đại nhân chơi đùa cũng lâu rồi, ta kêu hạ nhân sang nói với ngươi nhường lại một lúc cũng là hợp tình hợp lý mà, thật sự không biết đắc tội đại nhân chỗ nào mà bị đánh thê thảm thế này!"
Dương Chính giả vờ đứng dậy, đến bên Bá Khắc đang run rẩy nói:"Vị huynh đệ này, làm khó cho ngươi rồi! Số tiền này cho ngươi, mau đi trị liệu thương thế!"
Lấy ra một đồng Ngân tệ đưa cho Bá Khắc, lại rất lịch sự tiễn y ra khỏi phòng.
Người tốt người xấu hắn đều đóng vai hết cả, tài điễn kịch trời sinh của Dương Chính đã từng học ở Áo Tư Tạp thế kỷ hai mươi mốt, làm bọn Uy Nhĩ Tốn thực sự nghĩ Dương Chính là vì mấy cô nương quen biết mà đến.
Nhìn thấy cục diện căng thẳng, Uy Nhĩ Tốn dẹp bớt lửa giận, quay sang một tên thủ hạ nói:"Đưa mấy vị cô nương qua đây!"
Mấy cô nương kinh sợ bất an đi đến phòng Dương Chính.
Uy Nhĩ Tốn kéo một người trong bọn họ lại chỉ vào bọn Dương Chính:"Toa Lệ Á, nàng nói xem, nàng có nhận ra bọn họ không, có quen biết với họ không?"
Toa Lệ Á sợ hãi nhìn bọn Dương Chính,vội vàng lắc đầu.
Uy Nhĩ Tốn lại kéo thêm một người hỏi giống như vậy, nàng ta cũng lắc đầu.
"Họ Dương, ngươi còn gì để nói?" Uy Nhĩ Tốn có cảm giác chiếm được thượng phong, ha ha cười rộ.
Dương Chính nhìn cũng không thèm nhìn mấy nữ nhân này, bình thản nói:"Đúng là kỹ nữ vô tình, bọn họ đã bị Uy Nhĩ Tốn đại nhân dùng mấy đồng Kim tệ mua rồi, cả đến ân khách cũng không nhận."
Nói về đấu khẩu, Uy Nhĩ Tốn là một tên thô tục sao có khả năng là đối thủ của Dương Chính từng học qua thuật biện luận hiện đại.
Uy Nhĩ Tốn cuối cùng cũng nổi giận quát lớn:"Họ Dương, ngươi chơi ta hả?"
Dương Chính nghe thấy sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:"Chơi ngươi thì sao?"
"Mẹ nó, lão tử liều mạng với ngươi, các huynh đệ! Lên!" Uy Nhĩ Tốn vung kiếm chém xuống.
Dương Chính nghiêng mình lách tránh, kiếm chém vào trên bàn gỗ hồng mộc, vang lên một tiếng chát chúa, bàn gỗ gãy rời, vụn gỗ và rượu thịt rơi cả xuống đất.
Bọn Hồng Thạch chính là chờ giây phút này. Keng keng mấy tiếng, họ đều rút kiếm xông vào chém gϊếŧ với bọn người Uy Nhĩ Tốn.
Sau khi Dương Chính tránh né một kiếm, xoay người vặn eo, một đạo hồ quang phá không bay lên, đinh một tiếng hoa lửa bay tứ tán, Uy Nhĩ Tốn bị ép phải lùi một bước.
Thủ đoạn công kích của Dương Chính đạt đến mức cao siêu mà thuật công kích quân đặc chủng hiện đại luôn truy cầu là ba điểm trọng yếu Ổn, CHuẩn, Độc. Một khi bắt đầu tiến công, khí thế trước hết phải bức người, chính là khí thế liều mạng không sợ chết. Chỉ nghe hắn quát lớn một tiếng giơ trường kiếm lên quá đầu, lấy kiếm làm đao chém mạnh xuống, giống như mãnh hổ hạ sơn úp chụp lấy Uy Nhĩ Tốn, kiếm này nối tiếp kiếm kia, đinh đinh đinh... mười mấy tiếng liên tiếp, cho dù Uy Nhĩ Tốn ngăn trở thế nào, mỗi kiếm đều chém vào đúng một bộ vị của thanh kiếm.
Thế công như bài sơn đảo hải như thế, Uy Nhĩ Tốn cả nghe còn chưa được nghe, y phát hiện đã bị khí thế của Dương Chính khóa chặt, không có cách nào phản công hữu hiệu, lại không thể bỏ trốn, chỉ cần lộ ra sơ hở thì sẽ bị Dương Chính chém thành hai đoạn.
Dương Chính đắm mình trong sát khí, càng đánh càng thuận tay, hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng, trong mắt bắn ra sát khí kinh người, vừa rồi sau khi hắn động tâm, lấy cách Nhật Bản võ sĩ đạo dùng đao áp dụng vào trong kiếm. Nói đến kỹ thuật sát nhân, có phương pháp nào có thể so được với đao pháp võ sĩ vừa hung tàn lại nhanh chóng này chứ, rất thích hợp cho cách đánh lấy mạng đổi mạng.
Cuối cùng một tiếng vang lên đinh tai, bội kiếm của Uy Nhĩ Tốn đã gãy thành hai đoạn.
Y thê thảm không chịu nổi lăn một vòng ra sau kêu lớn:"Đức Côn đại nhân, Đức Côn đại nhân!"
Dáng vẻ y hệt chó nhà có tang.
"Dừng tay!" Bên ngoài có tiếng quát lớn.
Một nam nhân gấy ốm âm trầm xuất hiện ngay cửa, Dương Chính đứng ngẩn ra một lúc, tạo ra khe hở cho Uy Nhĩ Tốn thoát chết. Y nhếch nhác lăn ra dưới chân người mới tới, ôm lấy chân người ta khóc rống lến:"Đức Côn đại nhân, Dương Chính có ý mưu sát đồng liêu, ngài phải tác chủ cho ta."
Tình huống đột nhiên biến chuyển.
Người trong phòng đều dừng tay lại, mấy người Uy Nhĩ Tốn mang theo lần này đều là hảo thủ, bọn Hồng Thạch một người cũng chưa chắc gϊếŧ được, trên người còn mang vết kiếm thương, nhìn thấy một người xuất hiện ngay cửa, năm người trong lòng phát run.
Người này bọn họ có biết.
Lang nha quân thiên tướng ngũ doanh, kỵ sĩ nhị đẳng, Tử tước Đức Côn.
Y làm sao mà xuất hiện nơi này trùng hợp như vậy.
Dương Chính nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sát ý trong mắt cũng biến mất.
Tên mãng phu Uy Nhĩ Tốn này lẽ nào đã sớm có chuẩn bị.
Chờ bọn ta đến đánh gϊếŧ.
Dương Chính nhìn Uy Nhĩ Tốn nấp phía sau Đức Côn, nước mắt nước mũi kèm nhèm, nhìn thật đáng thương, chứ không cười lạnh, không thể không hoài nghi phán đoán từ trước của mình.
Đức Côn lớn bước tiến vào, quét mắt nhìn qua, cặp mắt ưng âm trầm giống như đêm tối đầy mưa.
"Cuối cùng là việc gì, quân luật 28 điều, trong quân vô cớ đánh gϊếŧ người, gϊếŧ không tha! Các ngươi thật là to gan!"
Dương Chính thu kiếm về, hành quân lễ, bình thản nói:"Đại nhân, bọn ta uống rượu ở đây, Uy Nhĩ Tốn vô cớ tiến vào ý đồ mưu sát hạ quan, hạ quan là bị bức bách nên mới tự vệ thôi."
Uy Nhĩ Tốn chửi lớn:"Đức Côn đại nhân, hắn ngậm máu phun người, mới rồi ngài ở sương phòng bọn ta chắc cũng biết..."
"NGươi câm miệng cho ta!" Đức Côn xoay tay tát cho Uy Nhĩ Tốn một tát, làm cho y loạng choạng.
Dương Chính cười lạnh, quả nhiên là cùng một giuộc, sớm đã muốn cho ta vào tròng.
Đức Côn quay đầu lại, mục quang nhìn Dương Chính giống như độc xà làm Dương Chính phát lạnh, trong lòng run lên. Tên Đức Côn này quả nhiên là tướng lĩnh cao cấp, thực lực không phải nhỏ, bản thân mình so với người thường thì mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng so với cao thủ chân chính thì vẫn còn có điểm thua kém.
"Ngươi là Dương Chính?" Đức Côn trong mắt có vẻ ganh tỵ.
Thương Nguyệt quốc Tam công chúa được người tuổi trẻ trong quân gọi là Mỹ nữ chiến thần, nghe nói lại có chuyện mờ ám giữa Đế quốc chi hoa với Dương Chính.
"Chính là hạ quan!" Dương Chính trả lời đúng mực.
"Nghe nói ngươi rất được công chúa thưởng thức, ta xem ra cũng như vậy thôi. Một tên quân nhân cả lời nói thật cũng không dám nói, dám làm không dám nhận, nên chết đi!" Lời nói của Đức Côn làm mấy người sau lưng Dương Chính biến sắc, không khí trở nên khẩn trương.
Dương Chính khoa tay bảo bọn Hồng Thạch đừng làm bậy.
Hắn hàm dưỡng có thể nói là rất cao, huống gì chuyện đồn đại giữa hắn và công chúa đều do người khác hiểu lầm. Bởi vì hắn đối với công chúa căn bản không có cảm giác gì, thậm chí có thể nói hắn không còn tình yêu nữa, lòng dạ như tro lạnh, người hoa tâm đồng thời cũng là người si tâm, Dương Chính chơi đùa với vô số nữ nhân, trử một bạn gái thanh mai trúc mã trên địa cầu là Tiểu Nhạn ra, đối với nữ nhân khác không hề động chân tình. Đức Côn muốn dùng công chúa để đả kích hắn, hắn chỉ cười thầm, không nóng không lạnh nói:"Hạ quan không hiểu ý đại nhân muốn nói gì, hạ quan chỉ nói lời thành thật."
"A". Đức Côn cười lạnh một tiếng:"Hay cho câu "lời nào cũng thành thật", vừa rồi ta ở sát vách, nếu không phải ngươi năm lần bảy lượt sai người sang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Uy Nhĩ Tốn làm sao nổi giận? Người kɧıêυ ҡɧí©ɧ đánh nhau là ai, trong lòng ngươi biết rõ nhất!"
Mấy người Hồng Thạch lòng trầm xuống, Đức Côn lai giả bất thiện (đến thì không có ý tốt), Uy Nhĩ Tốn thì ra sớm tìm được chỗ dựa này.
"Đại nhân ở sát vách, vì sao không sớm ra khuyên ngăn Uy Nhĩ Tốn, Uy Nhĩ Tốn thực ra quá xung động, hạ quan chỉ tham khảo mấy câu về vấn đề ân khách với y, tịnh không hề có ý động thủ. Hơn nữa, hạ quan nếu biết mấy cô nương quen biết đang bồi tiếp đại nhân, tuyệt không dám mạo muội đi mời tới. Uy Nhĩ Tốn đã biết rõ đại nhân ở đó nhưng lại không đề tỉnh hạ quan, ngược lại còn vướng mắc vần đề ân khách, cuối cùng nói không được hạ quan nên mới nổi giận, ý đồ mưu hại hạ quan, hạ quan thực sự bị bức bách không còn cách nào khác..." Dương Chính nói liền một tràng, biện luận thâm sâu, nói vừa hư vừ thực đan xen làm Đức Côn không có cách nào phản bác, sắc mặt xanh lè.
Bọn Hồng Thạch từ kinh hãi chuyển sang vui mừng, nhìn Dương Chính với cặp mắt sùng bái vô cùng.
Uy Nhĩ Tốn vừa rồi ở đây biết thủ đoạn gϊếŧ người ngoan độc của Dương Chính nhưng không nghĩ rằng công phu miệng lưỡi của hắn cũng lợi hại như vậy.
Không gian trầm mặc một lúc, không ai nói lời nào.
"Hay lắm!" Đức Côn ngơ ngẩn cả nửa ngày, giận quá hóa cười:"Dương Chính ngươi miệng lưỡi sắc bén lắm, việc hôm nay cứ đưa đến cho thống lĩnh đại nhân tự phán xét, người đâu, tới đây bắt những người này đưa tới gặp thống lĩnh đại nhân."
"Khoan đã." Dương Chính khoát tay:"Đức Côn đại nhân, vì để chứng minh sự thach bạch của mấy người hạ quan, bọn ta đi theo ngài gặp thống lĩnh đại nhân cũng được, bất quá tiểu đội hành động đặc biệt trực thuộc hoàng thất, nằm dưới sự quản hạt của Tam công chúa, đại nhân là thiên tướng lang nha ngũ doanh, tựa hồ không có quyền bắt giữ mấy người hạ quan."
Đức Côn giận muốn phát điên, trán nổi gân xanh.
Trong quân từ trước đến nay không có một ai dám nói với trưởng quan như vậy, hàng ngày y ở đâu cũng được, bây giờ lại không có biện pháp.
Hít sâu một hơi, Đức Côn áp chế cơn giận xuống, dằn từng tiếng nói:"Xin mời Dương Chính đại nhân theo ta đi gặp thống lĩnh đại nhân được không?"
"Hạ quan nghe lệnh!"
Dương Chính mỉm cười, nhìn mấy người Hồng Thạch phía sau cung tay.
Một đoàn người ngẩng đầu đường hoàng bước đi, không hề có chút sợ hãi bước ra cửa.
Lần đấu tranh ngôn ngữ này không có đao quang huyết ảnh nhưng so với đao kiếm còn làm cho người ta thêm khẩn trương. Bọn người Hồng Thạch đối với với Dương Chính kính nể như người trời, không ngờ rằng Dương Chính ngày thường trầm mặc ít nói lại có tài miệng lưỡi như vậy. Bọn họ càng thêm tin tưởng rằng có Dương Chính cho dù đến trước mặt thống lĩnh đại nhân Đức Côn cũng không có cách làm gì bọn họ được.
Trên dưới Hồng ma phường người tụ tập xem không ít, vừa rồi một trận đấu đá náo nhiệt sớm đã kinh động bên ngoài, không biết đương gia Hồng ma phường là ai, ngay như trận xung đột này lại không hề xuất hiện.
Sau khi bọn Dương Chính rời đi, mọi người không còn gì để xem dần dần rời đi.
Mỗi tháng ở Hồng ma phường chuyện người ta tranh giành lẫn nhau không dưới 10 vụ, chuyện này cũng không có gì lạ.
###
Sau khi việc tranh chấp xảy ra không lâu.
Một lầu nhỏ trên tầng bốn của Hồng ma phường.
Có tiếng gõ cửa
"Vào đi..." Một thanh âm kiều mỵ vang lên.
Cửa bị đẩy ra, một nam tử tóc trắng trung niên bước vào, sau lưng hắn không ngờ lại là Bá Khắc bị đánh sưng như đầu heo. Lúc này thần tình Bá Khắc không còn nửa phần ti tiện, chỉ thấy hai mắt hắn tinh quang chớp lóe, lúc đi khí thế trầm trọng, rõ ràng là một kẻ lão luyện.
Trong lầu khói xanh bay bay, một làn hương thơm như lan như xạ bay khắp không trung.
Một vị nữ tử phong tư tuyệt đại ngồi trên chiếc ghế lót da hổ, mặt che một tấm sa mỏng, trên người mặc tiết y ngắn đến mức không thể ngắn hơn, đôi vai trắng như tuyết lộ ra hơn nửa, tóc trắng như thác nước chảy dài tới eo, cặp mắt trong veo như nước mê người, nhẹ nhàng uốn người đứng lên, vẻ mỵ lực trong nụ cười thật sự là vưu vật hồ mỵ trời sinh câu dẫn nam nhân.
"Thuộc hạ tham kiến Bạch Tinh Sử đại nhân."
Bá Khắc cung kính thi lễ, đối với nữ nhân trước mặt y không dám ngẩng đầu lên, Tinh Sử đại nhân là địa vị rất cao quý trong tổ chức, đủ làm cho y kính sợ từ trong lòng.
Nữ tử tóc trắng sóng mắt lấp lánh, nhón tay lấy một quả bồ đề bỏ vào miệng ăn, tư thái ưu nhã vô cùng.
Động tác của nàng mỗi phân mỗi li đều hoàn hảo không một khe hở, giống như đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, hình thành động tác ưu mỹ trời sinh như nước chảy mây trồi.
Ăn xong quả bồ đề, nàng nhỏ nhẹ hỏi:"Bạch phó hữu sứ đã báo cáo tình huống rồi, ta mời ngươi tới là có hai vấn đề muốn hỏi."
Thanh âm của nàng nhu hòa động lòng, phảng phất như tiếng nói chuyện thỏ thẻ bên tai với tình nhân, làm người ta tim đập thình thịch.
"Tinh sứ đại nhân cứ hỏi." Bá Khắc hoang mang nói.
"Theo ngươi báo cáo cho Bạch phó hữu sứ, tên nam tử tóc đen là người đứng đầu trong mấy tên quan quân phòng số bảy, ngươi xem hắn như thế nào?"
"Tâm cơ thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt." Bá Khắc do dự một lúc rồi nói ra tám chữ.
"Ạ?" Nữ tử tóc trắng nhíu mày:"Vũ kỹ của hắn so với ngươi như thế nào?"
Bá Khắc nói:"Người này vũ kỹ tịnh không cao minh, thuộc hạ không hề phát hiện có đấu khí tồn tại trong người hắn, nhưng mà..."
Hắn dừng lại, muốn nói lại không.
"Nhưng sao?" Nữ tử tóc trắng nhướng mày hỏi.
Bá Khắc bối rối cúi đầu:"Nhưng nếu để thuộc hạ đánh nhau với hắn, thuộc hạ không dám nghĩ là mình thắng."
Nữ tử áo trắng động dung, trên mặt hiện ra thần sắc hứng thú:"Ngươi đã từng là Tứ phẩm kiếm sĩ, nhìn ra đại lục, cũng được tính là một cao thủ, vì sao đánh không lại một người thường không có đấu khí?"
"Sau khi thuộc hạ bị hắn đuổi khỏi phòng nhưng tịnh không hề rời khỏi ngay, mà núp đó quan sát, nhìn thấy thủ đoạn hắn đánh bại tên quan quân độc nhãn. Lúc đó, thuộc hạ đứng cách nam tử tóc đen khoảng hơn 10m nhưng vẫn bị sát khí thảm liệt vô cùng của hắn chấn nhϊếp, thủ đoạn sử kiếm của hắn rất kỳ lạ, chém mạnh chém thẳng, thuộc hạ to gan đoán thử, đây chính là đao chiêu, khí thế hung tàn ác độc vô cùng, hoàn toàn không hề phòng ngự. Hơn nữa người này nhãn lực cực kỳ chuẩn xác, lực tay rất lớn. Nói thật, thuộc hạ trừ việc chỉ có đấu khí, không có gì so được với hắn. Nêu như bắt thuộc hạ đấu với hắn thì chưa đánh đã sợ rồi."
Là một võ sĩ, chưa đánh đã sợ là kỳ sỉ đại nhục, Bá Khắc lại không do dự nói ra, cả đến Bạch phó tả sứ bên cạnh phải nhướng mày quát:"Bá Khắc ngươi đúng là đồ nhát gan, tổ chức dạy ngươi như thế nào, sao có thể nói ra câu này?"
Nữ tử tóc trắng khoát tay, không cho Bạch phó tả sứ mắng tiếp.
Bá Khắc tuy bị mắng chửi nhưng hắn cam tâm tình nguyện tiếp nhận. Điểm này càng làm cho nữ tử áo trắng động dung, thân là tinh sứ cao cấp của tổ chức, nàng rất hiểu điểm ưu tú của thành viên tổ chức, một kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết không thể nào thông qua được khảo hạch nghiêm khắc của tổ chức. Chỉ cần là võ sĩ có tôn nghiêm, tuyệt không có khả năng chịu bị mắng là nhát gan mà lại tâm bình khí hòa như vậy.
Đối với dạng người của Bá Khắc mà nói, nguyên nhân chỉ có một, nam tử tóc đen đích thực là đã làm cho y thực sự thành phục.
Một người bình thường chỉ dựa vào sát khí của bản thân lại có thể làm cho kiếm sĩ tứ phẩm khϊếp sợ?
Tên khốn này cũng có chút hứng thú, nữ tử áo trắng môi lộ một nét cười bình đạm, nàng vung tay.
"Ngươi đi đi, ta sẽ ghi công lao cho ngươi."
Bá Khắc mừng rỡ, lần này đúng là nhân họa được phúc, được Tinh sứ tán thưởng chính là một việc tốt, liền cung kính hành lễ thối lui.
"Bạch phó tả sứ, ngài đi điều tra rõ ràng tên nam tử tóc đen rồi đem tới cho ta."
"Dạ, Tinh sứ đại nhân!" Trung niên nam tử tóc trắng đáp.