Ma Thần Tướng Quân

Chương 23

Quyển 2 - Chương 10-1: Tử vong hào khiếu (1)
Bảo La tịnh không ngờ tới tên Đan Đông tướng mạo bình phàm đó lại đột nhiên cầu kiến.

"Bảo La gia!" Dương Chính lưng mang thanh trảm mã đao khổng lồ, im lặng đứng dưới ánh mặt trời, làm cho người ta có cảm giác bất động như núi.

"Đan Đông tiên sinh" Bảo La bỏ chiếc tạ trong tay xuống, đón lấy chiếc khăn do thị nữ đứng bên đưa qua, lau mồ hôi rồi nghênh đón:"Mời vào."

Dương Chính nhìn qua sân huấn luyện của đình viện rộng lớn này, chỉ thấy không ít thanh niên đang mang bì giáp luyện tập, hoặc cầm kiếm luyện đối chiến, hoặc tập tạ, những người này thân hình tráng kiện, nhãn thần sắc bén, lúc Dương Chính nhìn qua, bọn họ đều cảnh giác nhìn lại, đủ thấy thực lực bất phàm.

Dương Chính theo Bảo La đi vào trong nội sảnh, gác Trảm mã đao ở một bên.

Bảo La nhìn vào thanh đao, thầm kinh hãi. Loại đao này tuy không thường thấy nhưng đều là binh khí mà quân kỵ sĩ khát vọng, loại đao này sắc bén vô cùng, có thể không tốn nhiều sức cũng dễ dàng chém địch nhân cùng vật cưỡi thành hai đoạn. Nhưng mà chỉ có rất ít người có đủ sức để sử dụng nó như ý muốn. So với độ dài và ưu thế thì trọng lượng của nó còn nặng hơn nhiều, nói là đao không bằng nói là một loại song thủ phủ (búa cầm bằng cả hai tay). Chỉ những người sát thủ có đủ thực lực mới ưa thích vung trường đao trực tiếp cuồng bạo chém địch.

Tên Đan Đông này quả nhiên không phải là người tầm thường.

Sau khi thị nữ dâng trà, Dương Chính chỉ nhấp vài ngụm tịnh không nói gì nhưng ánh mắt quét qua thị nữ bên cạnh.

Bảo La liền hiểu ý, hắn vung tay ra hiệu cho hạ nhân lui xuống.

Vành tai của Dương Chính không hề động đậy, sắc mặt hắn không biến đổi chỉ nhìn vào bức bình phong khổng lồ sau lưng Bảo La.

"Bảo La gia tựa hồ quá cẩn thận rồi, đây là địa bàn của ngươi mà." Dương Chính ngữ khí bình thản làm cho Bảo La có cảm giác bị kiềm chế.

Hắn nhíu mày quát nhẹ:"Phi Ưng, Ma Kình, các ngươi lui ra trước đi."

Hai bóng người đứng sau bình phong bước ra.

Hai người này gương mặt rất bình thường, nhưng Dương Chính chú ý thấy cơ bắp họ vô cùng săn chắc, hơn nữa tư thế đi cũng bảo trì một tiết tấu đặc biệt, giống như mèo bước xuống đất không hề có tiếng động, cả trình độ hô hấp cũng khống chế ở mức độ chậm rãi phi thường, không ai có cảm giác đó là hai người mà giống như là bóng ma.

Bọn họ cảnh giác nhìn Dương Chính một cái, sau khi khẳng định là Bảo La ra lệnh mới từ từ bước ra khỏi cửa.

"Đan Đông tiên sinh, hiện tại ngươi hài lòng chưa, nói xem xem ngươi đến đây có chuyện gì?" Bảo La bàn tay phải đặt trên mặt bàn, ngón tay khẽ gõ từng nhịp.

Dương Chính im lặng, hắn càng trầm lặng Bảo La càng hứng thú ngắm nhìn hắn. Dần dần trầm lặng làm cho Bảo La không nhịn được, tiết tấu ngón tay gõ xuống bàn hơi biến đổi. Ngay lúc này Dương Chính thình lình nói một câu:"Bảo La gia, ta tới đây giúp ngươi gϊếŧ một người."

"Cái gì?"

Hắn thừa cơ nội tâm Bảo La biến đổi trong chớp mắt liền khiến cho Bảo La tâm cảnh xuất hiện sơ hở.

Bảo La bất ngờ nhìn hắn, đập bàn lạnh lùng nói:"Giúp ta gϊếŧ người, gϊếŧ ai?"

"Mạn Kỳ"

Bảo La lặng người một lúc, sắc mặt trở nên đanh ác:"Ăn nói linh tinh, ngươi rốt cục là ai? Ta vốn là trưởng quan của quân phòng vệ thành, bảo hộ con dân Lưu Vân quốc chính là trách nhiệm của ta, ngươi lại dám ở tại Tác Ba Đinh mưu đồ gϊếŧ người. Hôm nay không nói rõ nguyên cớ, ngươi đừng hòng bước ra khỏi nơi này."

Nhìn sắc mặt hùng hổ của Bảo La, Dương Chính không chút hoảng sợ, ngược lại lòng thầm mừng rỡ, Bảo La quả nhiên là người hiểu biết, bằng không thì đã gọi người vào bắt hắn rồi.

"Bảo La thiếu gia lẽ nào không biết Mạn Kỳ chính là Tam vương tử của Thiên chích tộc ư?"

"Hừ, vậy thì sao chứ?"

"Nếu như Bảo La thiếu gia biết là hoàn cảnh hiện giờ của Khương nhân tộc đều là do Thiên chích tộc tạo nên thì sẽ không nói vậy, ám sát Tả Thanh Tử chính là âm mưu của Khâu Viễn Sơn và Thiên chích tộc, ngay cả ngũ vương tử của Vệ Nhung quốc quá nửa cũng không thoát khỏi liên hệ."

Câu này của Dương Chính có sức nặng còn hơn cả một quả tạc đạn.

Bảo La chưa dám tin hẳn, nhưng bị ngữ khí khẳng định của Dương Chính làm cho y ánh mắt lóe lên tia sáng khϊếp người, trừng trừng nhìn Dương Chính gằn từng chữ một:"Ngươi có chứng cứ gì chứng tỏ mọi việc đều do Thiên chích tộc làm?"

Dương Chính đột nhiên cả cười, thanh âm hắn lạnh như dao cắt, lời nói càng làm cho người ta kinh tâm động phách.

"Bằng vào chuyện ... Ta là người gϊếŧ chết Tả Thanh Tử."

Nhìn vào cặp tròng mắt màu đen của hắn, Bảo La có cảm giác rơi vào hố băng.

Bất tri bất giác, hắn phát hiện ra mình đã bóp nát một mảnh bàn.

"Ngươi là ai?"

Bảo La hỏi lần thứ hai, hắn cảm thấy giọng nói của mình khô khốc giống như người khát nước trong sa mạc.

"Từng là binh sĩ của Thương Nguyệt Tây tuyến... Nếu như ngươi có ấn tượng chắc hẳn có biết một người tên là Dương Chính."

"Dương Chính... Dương Chính..." Bảo La đột nhiên nhớ lại:"Mấy tháng trước Khâu Viễn Sơn đã thông báo truy nã người này, nói đó là phản nghịch của Thương Nguyệt quốc, lẽ nào ngươi chính là Dương Chính? Không đúng, tướng mạo ngươi khác xa hắn."

"Bảo La gia ngươi không nghĩ ta dùng gương mặt thật nghênh ngang đi vào Tác Ba Đinh chứ."

Ánh mắt của Bảo La rất sắc bén như có thể đâm sâu vào lòng người nhưng lần này hắn không có cách nào nhìn thấu nam nhân trước mắt. Loại cảm giác này làm người thích khống chế mọi việc trong tay như Bảo La không thoải mái lắm, nhưng lại không biết phải làm sao, hắn gần như dùng ngữ khí giận dữ quát:"Bằng vào đâu mà ta phải tin ngươi."

Dương Chính cười vang.

"Ngươi cười cái gì?"

"Bảo La gia, không nên tự đánh giá thấp trí tuệ của mình chứ, ngươi biết rất rõ mà, vô luận sự tình là giả hay thật thì Thiên chích tộc thực sự là cường địch của các ngươi. Nếu ta giả mạo thích khách gϊếŧ chết Tả Thanh Tử thì đối với ta có lợi ích gì. Ta bằng lòng đem bí mật trọng đại này cho ngươi biết, chỉ là biểu lộ thành ý mà thôi. Bảo La gia, ngươi đứng ở vị trí có lợi, nhưng ta chẳng qua là dùng thực lực của mình chứng minh mọi thứ."

Bảo La thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại, đúng như Dương Chính nói, hắn không có tổn thất gì cả.

"Ngươi tới tìm ta là vì muốn ta giúp ngươi gϊếŧ chết Mạn Kỳ?"

Dương Chính gật đầu.

"Vì sao ngươi muốn gϊếŧ hắn, vì sao ta phải giúp ngươi."

"Gϊếŧ hắn là vì hắn đáng chết." Tròng mắt đen nhánh của Dương Chính nổi lên sát ý điên cuồng, nhớ tới các huynh đệ thảm tử, cừu hận từ sâu trong cốt tủy nổi lên, hắn lạnh lùng nói:"Bất cứ ai cũng không thể tùy ý hí lộng ta. Ngươi có biết, sau khi ta giúp Khâu Viễn Sơn gϊếŧ chết Tả Thanh Tử, việc đầu tiên hắn làm là gì hay không? Hắn lại muốn gϊếŧ ta diệt khẩu, nếu không phải ta mạng lớn thì hôm nay đã thành bùn đất rồi. Từ Thương Nguyệt quốc trốn đi, ta đã phát thệ làm cho Thương Nguyệt quốc tự gánh chịu hậu quả, ta tuyệt đối không để cho Lang quân được yên lành, hơn nữa Khâu Viễn Sơn và Mạn Kỳ liên hợp,, chỉ cần gϊếŧ chết Mạn Kỳ phá hủy âm mưu của chúng càng làm cho ta thêm hứng thú, còn về nguyên nhân ngươi giúp ta, Bảo La gia, ta gϊếŧ chết Mạn Kỳ chính là báo đáp tốt nhất đối với ngươi, lẽ nào ngươi không nhận ra?"

Cặp mắt Dương Chính đầy hận ý giống như gió bắc ngập tràn, Bảo La cảm giác nỗi hận ngút trời này không thể xóa bỏ, không thể giả mạo được.

Nếu như mọi chuyện đúng như Dương Chính nói, Mạn Kỳ mới thực sự là chủ mưu, gϊếŧ chết hắn thì nguy cơ của Khương nhân tộc cũng được hóa giải.

Địa vị của y trong tộc nhất định sẽ như mặt trời giữa ngọ.

Vị trí đại khả hãn cũng không còn xa mấy.

Nhãn thần của hắn nhìn Dương Chính dần dần trở nên nóng bỏng...

"Ta có thể giúp ngươi, bất quá ngươi phải chứng minh năng lực của mình, bằng không việc gϊếŧ chết Mạn Kỳ chỉ là chuyện cười thôi." Bảo La chầm chậm nói.

Đứng trước mặt Dương Chính chính là một trong hai người vừa đứng sau bình phong.

Tật Phong Kiếm Ma Kình.

Người đứng xem xung quanh không ít, toàn là cao thủ trong bọn thủ hạ của Bảo La, ánh mắt của chúng nhìn Dương Chính không có chút hảo ý nào.

Ma Kình là một trong những cao thủ ít ỏi của Tác Ba Đinh.

Kiếm của hắn nhanh như gió.

Tuy trảm mã đại đao của Dương Chính rất mạnh mẽ, nhưng ai cũng biết đó là vũ khí của kỵ sĩ rất có tác dụng ở sa trường, trong quyết đấu ngược lại ảnh hưởng đến tốc độ rất lớn.

Dương Chính thần sắc bình tĩnh, hai chân xoạc ra.

Hắn thấy Ma Kình này hai mắt tinh quang đảo lên liên hồi, nhất định là một đầu óc nhanh nhẹn, là một kiếm thủ thích đi lối riêng của mình.

Trong lòng có chú ý, đứng sững ở trường đấu, hắn vác Trảm mã đao, tư thế thoải mái cười nói:"Ta đứng yên ở đây, trong hai mươi kiếm, ngươi có thể làm ta di động thì cuộc tỷ thí này coi như là ta thua."

Ma Kình tức thì bị lời nói cuồng vọng của Dương Chính làm cho sắc mặt đỏ bừng.

Y rút kiếm.

Thanh kiếm dài hẹp thẳng như quản bút, là loại kiếm Tây dương chuyên dùng để đâm, nếu dùng để chém thì uy lực không lớn, khí lưu màu xám mù mịt xoay chuyển xung quanh thanh kiếm, gió thổi trong không khí như cộng hưởng cùng thanh kiếm kích động hẳn lên.

"Hy vọng kiếm của ngươi cũng sắc bén giống như miệng lưỡi của ngươi." Ma Kình cười lạnh.

Bước tới mấy bước đâm thẳng thanh kiếm tới.

Bộ pháp làm cho người ta hoa mắt, không biết thanh kiếm xuất phát từ đâu, tuyệt đối có tư cách để kiêu ngạo.

Hơn nữa Dương Chính lại nói đứng tại chỗ bất động, Ma Kình thề sẽ đâm hắn thành tổ ong, cho hắn hiểu rõ kết cục của việc khinh miệt Tật phong kiếm.

Ngoài ý liệu của mọi người, Dương Chính đột nhiên nhắm mắt lại.

Ma Kình nhanh chóng bị tên khốn cuồng vọng này chọc tức đến phát điên.

Hắn căn bản không biết là Dương Chính chỉ nhắm mắt mới tập trung được lực lượng thần kỳ Ba Bỉ đã cho hắn, có thể cảm thụ được nhất cử nhất động xung quanh, đối với địch nhân mà nói, Dương Chính nhắm mắt so với Dương Chính mở mắt thì càng đáng sợ hơn, bởi vì nó khiến cho địch nhân không thể trốn tránh, hư chiêu như thế nào cũng không tồn tại trước mặt Dương Chính.

Dáng vẻ mà mọi người cho là Dương Chính tự đại thực ra chính là Dương Chính xuất hết toàn lực.

Tật phong kiếm huyễn hóa thành ngàn vạn điểm sáng chiếu xuống Dương Chính, điểm nào cũng giống như hoa khói linh tinh, đột nhiên mở rộng ra, vô số điểm sáng đâm vào Dương Chính.

Người xem đương nhiên là vỗ tay khen hay.

Cả Bảo La cũng nhịn không được cho là Dương Chính chỉ biết khoác lác, bởi vì hắn vẫn còn đứng tại chỗ bất động.

Gió cuốn mạnh đến, đấu khí thuộc phong tính làm cho cây cỏ bốn bề đều lắc lư nghiêng ngả, không trung hình thành một cơn lốc xoáy, tuy phạm vi không rộng nhưng khoảng trời đất nhỏ bé này còn khϊếp người hơn nữa, Dương Chính trở thành một đốm nhỏ trong cơn lốc.

Đúng lúc vô số điểm sáng vây quanh Dương Chính, không trung chợt vang lên âm thanh sữ dội như sấm nổ.

Đinh.

Sau đó một bóng người té lăn ra ngoài năm sáu mét, gục trên mặt đất.

Khói bụi tan đi, Dương Chính cầm trảm mã đao chênh chếch lên, cước bộ không hề di động một phân.

Còn Ma Kình thì đã hôn mê.

Điểm trí mạng của thanh kiếm nhỏ bị Dương Chính trực tiếp chém trúng, có thể tưởng tượng hai thứ vũ khí trọng lượng hơn kém nhau lớn tới vậy mà va vào nhau thì sẽ gây ra hậu quả như thế nào, thanh kiếm đã gãy thành mấy khúc giống như là một khối sắt vụn.

Có thể dưới làn kiếm quang dày đặc như mưa phủ của Ma Kình mà tìm ra được điểm trí mạng thì cần có nhãn lực đáng sợ đến mức nào.

Cho dù thực sự nhìn ra được điểm trí mạng đó, mà dùng thanh trảm mã đao khổng lồ giống y như cây búa này chém trúng thì cũng khó đến bậc nào.

Mọi người đều bị Dương Chính chấn nhϊếp không dám lộ vẻ cười cợt nữa.

Bảo La cười vang:"Đan Đông tiên sinh quả nhiên lợi hại khó có thể nhìn thấu được, mấy người bọn ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, không hiểu chút đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên nào cả."

Dương Chính chậm rãi thu hồi trảm mã đao, hắn biết mình đã hình thành liên minh vì lợi ích với Bảo La rồi.

Ba ngày sau là một cơ hội tốt, hội tế thần cử hành ở quảng trường Tác Ba Đinh.

Chiến sự nơi biên giới như lò lửa cháy nhưng Lưu Vân quốc tạm thời vẫn ở thế thượng phong, đại tướng Đỗ Bồng của Khương nhân tộc đã quét sạch quân tiên phong của Vệ Nhung Đông tuyến đại doanh, chém đại tướng Hàn Chấn. Cả Tác Ba Đinh đều chìm trong bể hoan lạc, hội tế thần chính là ngày lễ long trọng của Tàn bạo chi thần của thảo nguyên Mặc Thập Tháp Nhĩ, cảm tạ thiên thần ban cho Lưu Vân quốc năm nay sung túc mưa thuận gió hòa và lực lượng mạnh mẽ.

Năm ngoái nạn châu chấu không hề phát sinh, tuy chiến tranh bùng nổ làm cho dân chúng khủng hoảng nhưng tin báo tiệp báo về làm cho mọi người đều vui mừng hớn hở.

Vào đêm trước hội tế thần từng xe pháo hoa đặc chế bằng ma pháp được vận chuyển liên tục đến Tác Ba Đinh.

Các tín đồ cuồng nhiệt ở các nơi gần đó cũng ào ào đổ tới, suy cho cùng đại điển năm nay cũng là lần đầu tiên không cử hành ở kinh thành Mạn Tề Tháp, mà lại cử hành ở Tác Ba Đinh.

Quảng trường lớn được sửa sang làm mới lại, tượng thần Mặc Thập Tháp Nhĩ tàn bạo và cường đại được điêu khắc bằng cẩm thạch trắng dựng trên cao giữa trung tâm quảng trường, hoa tươi được chuyển tới từ các nơi trên thế giới, làm quảng trường trở thành một thế giới rực rỡ mới lạ.

Các mộng ảo giả dối chính là thứ lực lượng mạnh nhất có thể mê hoặc lòng người, trước cảnh sênh ca phồn vinh như vậy mọi người đều say sưa dưới ân sủng của thần, tín ngưỡng cũng kiên định thêm mấy phần.

Mưa xuân lắc rắc, ngày xuân là ngày khí trời hay thay đổi.

Đêm trước hội tế thần một ngày, mưa xuân rơi rả rích, hạt mưa bụi làm cho nhiệt tình mấy ngày trước đó càng thêm ấm áp.

Tim Dương Chính đập thình thịch, dưới gương mặt điềm tĩnh của hắn tiềm tàng sát khí vô tận.

Nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng cơ hội cũng đã tới gần.

"Thúc thúc, đêm đến thúc cùng chúng con đi xem đại hội tế thần chứ?" Ngải Vi Nhĩ chớp mắt nhìn Dương Chính, mấy ngày nay Dương Chính rất ít khi về lữ điếm, bé gái này buồn bã không vui.

Dương Chính ôm nó, đêm nay là ngày cuối cùng hắn còn ở lại Tác Ba Đinh, vô luận là thành hay bại, hắn đều không có khả năng ở lại nơi này.

Ngải Vi Nhĩ là người duy nhất mà hắn quyến luyến, bé gái này đối với hắn rất thân mật, làm cho hắn còn giữ lại chút nhiệt tình với thế giới lạnh lùng này.

"Tiểu quỷ, thúc thúc cần phải đi, con có nhớ thúc không?"

Ngải Vi Nhĩ chớp mắt, ôm cổ Dương Chính:"Thúc thúc, thúc phải đi sao?"

"Ta không muốn gạt con, thúc thúc thực sự phải đi, không còn cách nào khác."

Mắt Ngải Vi Nhĩ dần dần đỏ hoe.

"Đừng khóc, tiểu quỷ cần phải nghe lời đó."

"Dạ... dạ..." Ngải Vi Nhĩ nước mắt đoanh tròng:"Vi Nhĩ không muốn thúc thúc đi."

"Ta sẽ trở lại. Thúc thúc hứa tương lai sẽ đến Thanh Tư quốc tìm gặp Vi Nhĩ, còn mang Vi Nhĩ tới hải đảo xinh đẹp nhất chơi, bọn ta nghéo tay hứa nào." Dương Chính xoa trán Ngải Vi Nhĩ, giơ một ngón tay ra.

"Được, móc nghéo." Ngải Vi Nhĩ cũng đưa ngón tay ra móc nghéo với Dương Chính:"Nghéo tay, cùng hứa, một trăm năm cũng không thay đổi! Ai không giữ lời thì là con chó con..."

Nghéo tay, cùng hứa, một trăm năm cũng không thay đổi...

Thanh âm trong vắt còn vang vọng bên tai Dương Chính.

Tiểu Nhan cũng đã từng nghéo tay với hắn như thế này.

Dương Chính cũng không biết còn có thể gặp lại người mình thương yêu nhất hay không.

Nếu như có thể, hắn nhất định sẽ trở về...

Đùng, đùng , đùng

Tiếng pháo hoa chế bằng ma pháp trên không làm Dương Chính tỉnh lại.

Lễ tế thần đã bắt đầu.

Vì không muốn để người khác chú ý, hắn rời khỏi mọi người.

Đến một góc quảng trường, hắn đội mũ che đi cặp tròng mắt đen nhánh.

Mưa cứ nhẹ rơi.

Quảng trường dày đặc người, tiếng hoan hô vang lên náo nhiệt.

Tượng Thần tàn bạo và sức mạnh Mặc Thập Tháp Nhĩ dưới ánh lửa pháo hoa lấp lánh như sáng như tối, vị đại thần ba đầu này tổng hợp nửa người nửa sói, thần có ba cái đầu, đại biểu cho cái đầu ác lang tàn bạo và đầu gấu đại biểu cho sức mạnh phân biệt dựa ở hai bên chiếc đầu người, thân hình to khỏe cơ bắp cuồn cuộn có ba chân bốn tay, người ta cứ ùn ùn bái tế pho tượng thần khổng lồ.

Dương Chính tính toán thời gian, kiểm tra vũ khí trên người.

Tay áo, xà cạp, ngực.

Toàn bộ đều là độc môn ám khí của Dương Chính.

Lễ tế thần này cũng giống ngày lễ thánh ở địa cầu.

Khắp nơi đầy người đeo mặt nạ đứng chờ pháo hoa kết thúc.

Một người mặc đồ đen, mang mặt nạ đầu sói rẽ dòng người đi tới bên Dương Chính đang đứng ra hiệu tay, Dương Chính biết đó chính là người của Bảo La liền theo y ra khỏi quảng trường.

Hai người đi tới một căn nhà dân hai tầng ven đường.

Hắc y nhân cởi mặt nạ xuống, là Phi Ưng.

"Đan Đông tiên sinh, theo như kế hoạch, chờ lễ hội pháo hoa ma pháp xảy ra chuyện, đến lúc quảng trường hỗn loạn, quân thủ bên ngoài là người của bọn ta, ta sẽ tạo ra cơ hội cho ngươi gϊếŧ chết Mạn Kỳ, không kể thành bại ngươi nhất định phải trở về gian phòng này, trong phòng có mật đạo, ngươi có thể an toàn rời khỏi Tác Ba Đinh."

Dương Chính gật đầu, hắn chăm chú nhìn dòng người hỗn loạn phía xa, đột nhiên nghĩ tới một việc:"Oản Tuyết tiểu thư, còn có Ngải Vi Nhĩ nữa, Bảo La có an bài tốt đẹp cho họ không?"

"Yên tâm, hai người họ hiện tại đang ở phủ thành chủ."

Dương Chính không nói nữa.