Quyển 2 - Chương 7-1: Ba Bỉ xuất hiện (1)
Dương Chính rời khỏi thương đội Thanh Tư quốc không lâu sau đó, tìm đến một gốc cây. Hắn nâng cánh tay lên dùng sức tỳ vào cây, khớp xương phát ra tiếng rắc thanh thúy. Dương Chính đau đớn gục ngã xuống đất, ôm tay, mồ hôi tuôn ròng ròng.
Sau đó một khắc, hắn đứng dậy khẽ vung vẩy cánh tay phải, lại đau nhưng khớp xương đã vào đúng vị trí.
Sau một ngày một đêm.
Dương Chính phát hiện mình gặp phải vấn đề nghiêm trọng.
Hắn lạc đường. Đường đi trên Bi Thương hoang nguyên khó đi phi thường, cái gọi là thương đạo kỳ thực là không có "đường"!
Mỗi một con đường đều có người hướng đạo quen thuộc đi theo, đại thương đội khẳng định không thiếu người dẫn đường như vậy.
Nhưng Dương Chính chỉ có một mình, lần trước hắn đi qua hoang nguyên theo đường Gia Tháp chỉ dẫn. Ở nơi hoang dã này, lộ tuyến đều rất khó phân biệt phương hướng dẫn tới lẫn lộn, cho nên Dương Chính không phân biệt được.
Xem ra mùa đông đã làm cho óc hắn bị lú lẫn, sao lại phạm phải cái sai lầm thấp kém đó, sớm b=phải biết hỏi sơ đồ đường đi của thương đội chứ.
Đêm đen nhanh chóng ập xuống, Dương Chính chăm chú vào y ohục trên mình, xem ra thời tiết hoàn toàn khác với địa cầu, khẽ than một hơi.
Lúc này chỉ có cách trông chờ vào số phận thôi, có thể gặp được một thương đội nào hay không.
Còn như khả năng gặp phải cường đạo trên hoang nguyên còn nhiều hơn, bởi vì Dương Chính ngửi được mùi máu tanh trong không khí.
Hai mắt hắn lóe lên, hiện tại ngũ quan hắn hơn xa người thường, Dương Chính xác định gần đó không có người, bắt đầu cẩn thận đi về phía mùi máu truyền tới. Hắn cấm thiết kiếm bằng tay trái, chân chạy nhẹ nhàng như báo.
Dưới ánh trăng xanh lạnh lẽo, gió lạnh thổi trên vùng hoang dã giống như quỷ khóc sói gào, cảm giác lạnh lùng ăn vào trong xương tủy người ta...
Sau khi tới một gò cát nhỏ, Dương Chính cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh thê thảm trước mặt, trên mặt đất ngang dọc mấy chục thi thể tàn khuyết, trong không trung bốc lên mùi hôi nồng nặc.
Có mấy thi thể bị sói ăn hết da xương.
Tài vật, ngựa cỡi đều bị cướp sạch, chỉ để lại xe hàng hư hỏng nằm lăn lóc chung quanh, trên mặt đất còn có dấu vết đốt lửa nhưng không nhiều dấu vết chiến đấu.
Dương Chính nhìn thêm lần nữa, con mắt chợt co lại.
Là thương đội Thanh Tư quốc.
Bọn họ gặp phải cường đạo? Dương Chính trong đầu hiện ra hình bóng bé gái giống như mèo và tên to lớn Vi Tư.
Hắn không do dự nhanh chóng bước xuống gò cát.
Mấy con dã lang tru lên chạy ra ngoài mấy bước, chẳng qua chúng chỉ chờ đến lcú thấy Dương Chính có một mình thì chúng lại lộ ra bản tính sợ mạnh hϊếp yếu, thịt người chết tuy ngon nhưng thịt người sống còn ngon hơn nhiều, mấy con dã lang nhe răng, phát tiếng rống thô trầm.
Dương Chính vung kiếm bước lên nghên đón, kiếm quang lóe lên một con dã lang bị chém ngang hông, thân thể đứt làm hai mảnh rớt xuống, máu tươi phun ra.
Dương Chính mũi chân điểm một cái, lại đâm kiếm thẳng vào miệng một con khác.
Nháy mắt, hai con sói đã phơi xác.
Mấy con khác bị hắn tấn công bất ngờ tru lên lui lại, lúc này con sói bên tay trái Dương Chính lao lên, con sói này cũng thông minh nhắm chuẩn thời cơ tay trái Dương Chính không có kiếm. Dương Chính cười lạnh một tiếng, xoay người đá một cước vào mặt nó.
Đầu sói liền vỡ nát giống như bị thiết chùy đập quả dưa vậy.
Cả đến Dương Chính cũng giật mình.
Một cước này đã dập tắt ý niệm hung hăng của bọn sói, nháy mắt đã chạy mất tăm.
Dương Chính cũng hoảng hốt, hắn nhìn chân của mình, cảm giác thật lạ lùng. Từ sau khi phá băng ra hắn tuy phát giác thân thể có điểm không đúng nhưng không biết nói như thế nào. Càng không nghĩ là một cước uy lực mạnh đến thế. Thi thể dã lang nằm ở đó, đầu dập nát không thành hình dạng gì, não tương và máu tươi cũng chảy tràn.
Dương Chính phân thần một lúc, liền nhanh chóng dùng ý chí kìm nén được.
Hiện tai không phải lúc suy xét mấy việc đó, sau khí kiểm tra thi thể trên mặt đất, không có bé gái và Vi Tư, hắn trong lòng nhẹ nhõm.
Đột nhiên.
Dương Chính nhướng mắt, khẩn trương nhìn xung quanh:Ai?
Một luồng hơi nóng bỏng xông lên trên ngực hắn.
Dương Chính nhanh chóng cởi y phục, kinh hãi quá mức, thì ra Ba Bỉ treo trên ngực không còn thấy đâu nữa, ngực chỉ có ấn ký hình ngọn lửa. Ấn ký này phát xuất ánh sáng mờ mờ giữa đêm đen, giống như sinh mệnh có sức sống.
Dương Chính sờ lên ấn ký đó.
Trong lòng run lên, ý thức từng xuất hiện ở trên Ngọc Long sơn lại xâm nhập vào trong đầu hắn.
"Là Ba Bỉ?"
Một âm thanh cứng nhắc vang lên trong đầu hắn:"Dương!".
Dương Chính như bị lửa thiêu, nhảy bật lên, hắn từng trải qua nhiều việc rất ly kỳ nhưng lại không thể giải thích sự thật trước mắt này:"Ngươi... ngươi là người hay quỷ?"
"Theo cách nói của nhân loại, ta là trí năng ảo." Ba Bỉ bình tĩnh nói.
"Trí năng ảo?"
Là cái gì đây? Dương Chính đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, hắn nhéo mạnh vào bắp đùi mình, chờ đến khi đầu óc tỉnh táo lại mới run run giọng nói:"Ta có việc muốn hỏi ngươi, ngươi cần phải trả lời ta, thứ nhất, ngươi đáo để là từ đâu đến? Hai, có phải ngươi đưa ta từ địa cầu đến địa phương quái quỷ này hay không? Ba, ngươi làm sao mà hòa nhập vào thân thể ta? Bốn, ngươi có thể rời khỏi thân thể ta hay không?"
Ba Bỉ vẫn dùng cách nói chuyện không chút cảm tình nói:"Ta cự tuyệt trả lời."
Dương Chính hụt hơi, nổi giận, hắn giơ M9 đưa trước mặt ấn ký, hung dữ nói:"Đừng nghĩ ta không dám khoét ngươi ra khỏi cơ thể."
"Đừng, ngươi khoét không ra được đâu, trừ phi ta chủ động ly khai, bằng ngươi có chết cũng không thoát khỏi ta đâu." Ba Bỉ không chút nào bị uy hϊếp.
Lúc Dương Chính cầm M9 rung động một lúc, thần tình âm trầm bất định cả nửa ngày, hắn từ từ hạ chủy thủ xuống, hăn không thể đem sinh mệnh của mình ra đùa giỡn được, hơn nữa Ba Bỉ cho hắn cảm giác giống như là máy móc hơn là con người.
"Ngươi cuối cùng muốn gì đây?"
Im lặng, sau một lúc, thanh âm Ba Bỉ mới cất lên:"Ta sẽ cho ngươi biết nhưng không phải là bây giờ, còn không thì bằng hữu của ngươi sẽ chết rất nhanh!"
"Bằng hữu?"
"Vi Tư và Ngải Vi Nhĩ, bọn họ bị một nguồn năng lượng cường đại truy đuổi."
Dương Chính trong lòng kinh hãi, hắn thậm chí không muốn hỏi Ba Bỉ vì sao biết chuyện đó:"Bọn họ ở đâu?"
"Đi thẳng về hướng Tây, ta sẽ nói vị trí cho ngươi biết!"
Ba Bỉ nói còn chưa xong Dương Chính đã vội vàng hết sức lao về phía Tây.
Dương Chính toàn lực chạy nửa thời thần, hơn nữa tốc độ còn ngang với khoái mã.
Nhưng hắn tịnh không cảm thấy mệt mỏi, cái nghi hoặc này vừa mới chớm thì Ba Bỉ đã giúp hắn giải đáp:"Ta thay thế cho thân thể ngươi tăng tốc, cường hóa lực lượng cơ bắp của ngươi."
Dương Chính muốn hỏi thêm nhưng giờ không phải lúc, bởi vì hắn nghe được tiếng vó ngựa mơ hồ lẫn trong gió.
Phía trước là một một ngọn đồi nhỏ.
Đến lúc hắn tiến lên tới đỉnh đồi, Dương Chính cảm thấy nỗi sợ hãi cắn rứt trong lòng. Hắn vô cùng kinh hãi, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này.
Mỗi lần đương đầu với hiểm nguy chưa biết Dương Chính trong lòng đều phát nóng, hắn cố gắng áp chế ý niệm bỏ cuộc.
Nhờ ánh sáng trăng hắn rất dễ dàng nhìn thấy rõ ràng một ác khuyển ba đầu lông xanh đang truy đuổi một thân ảnh toàn màu đỏ rực, tốc độ chúng cực nhanh, trong đêm đen tạo thành mấy đạo hào quang chói lọi quét qua, rồi đến một đám mây đen che phủ khu vực rộng năm mét vuông theo sau chúng.
Hắc ám, lạnh lẽo.
Một luồng khí tức tử vong không hơi không tiếng tiến tới gần Dương Chính.
Dương Chính trực giác đối với đám mây đen nảy sinh cảm giác úy kỵ, sinh vật thiên tính đối với tử vong thì sợ hãi.
Người toàn thân có hào quang màu đỏ rực là Vi Tư, y mang bé gái trong lòng, từ thân hình của hắn mà nhìn, thì hắn đã bị thương rồi.
Ác khuyển ba đầu gầm lên một tiếng, gia tăng tốc độ, mắt thấy sắp ngoạm được Vi Tư, hỏa quang chợt bùng lên, Vi Tư thét lớn, ba luồng hỏa sắc đao quang chia làm ba hướng thượng trung hạ chém xuống ác khuyển ba đầu, "ngao" một tiếng thảm thiết, thân thể con chó đứt thành bốn đoạn chỉnh tề, máu phun như sương mù.
"Ba ba" Ngải Vi Nhĩ kinh hãi la.
Chỉ thấy chân của Vi Tư bị một con chó ba đầu khác cắn phải, hồng quang càng lóe lên kịch liệt.
Dương Chính nhịn không được nữa, hắn đứng bật dậy.
"Ngươi mà đi thì nắm chắc chín phần là chết." Ba Bỉ đều đều nói.
Dương Chính hừ nhẹ một tiếng, chụp lấy thanh kiếm chạy xuống.
Hắn xuất hiện làm cho Vi Tư vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, khát vọng cầu sinh làm y bạo phát tiềm lực.
Mấy con ác khuyển ba đầu bị y ép không có cách nào tiến tới gần.
Dương Chính cẩn thận nhìn đám mây đen bay tới.
Một bóng xám phá sương mù bay ra, toàn thân hắn đều bao trùm trong cái áo dài màu xám đen khổng lồ, cặp mắt lóe ánh sáng màu xanh lục sâu trong áo khoác.
Cao cấp triệu hoán thuật sĩ!
Dương Chính lần đầu tiên nhìn thấy loại nhân vật trong truyền thuyết này, đây không phải là loại thuật cấp thấp như Mạn Kỳ có thể so sánh. Trên thế giới này có một số người có lực lượng đỉnh cao, ví dụ như Sư thứu kỵ sĩ, cao cấp thuật sĩ, kiếm thánh, ám hành giả... Số lượng bọn họ cực kỳ ít ỏi, ít khi nào đi lại trong nhân thế nhưng không phải là không có.
Thuật sĩ áo xám tay cầm một pháp trượng màu đen kịt, cưỡi một con kiện mã toàn thân đen tuyền không có có một cọng lông khác màu lẫn vào, cặp mắt và bốn vó đều rực lửa.
Mộng Yểm!
Là ma thú đến từ địa ngục thẳm sâu, sinh vật của cao cấp triệu hoán thuật!
Người này tuyệt đối là cao đẳng thuật sĩ đại lục ít thấy, hơn nữa còn là thuật sĩ triệu hoán hệ khủng bố.
Mộng Yểm giống như u linh trong đêm tối, bốn vó rừng rực lửa, cả mặt đất đều rung động, mắt nó nhìn vào Dương Chính đứng trước mặt, hí dài một tiếng giống như sét đánh giữa trời quang, hai vó trước giơ cao đạp xuống đầu Dương Chính.
Tích tắc, thần kinh toàn thân Dương Chính đều tăng lên mức cực hạn.
Tinh thần của hắn đều tập trung vào hai cái móng ngựa to như cái bát của Mộng Yểm đang ập tới.
Trong đầu trống rỗng, tay trái chậm rãi vung ra...
Nhìn thì chậm nhưng thực tế lại rất nhanh, mắt thấy móng ngựa cách đầu Dương Chính chưa đầy một xích, ánh lửa địa ngục từ móng ngựa chiếu lên gương mặt Dương Chính, một đạo bạch quang phát ra sau mà tới trước đập thẳng vào móng trước bên phải của Mộng Yểm.
Giống như tiếng đao thương giao kích, vừa tiếp xúc thì Dương Chính chỉ cảm thấy một luồng ma khí mênh mông cuồn cuộn tràn ngập trời đất cuốn thẳng tới hắn, cả người như bị lửa thiêu, khó chịu đến nỗi muốn rống to lên.
Nhưng ngay lúc đó, một hơi lương ý từ ngực dần dần truyền lên, Dương Chính đầu óc rung lên tỉnh lại.
Hơi lương ý đó tiến vào trong óc Dương Chính, hai mắt hắn đột nhiên sáng quắc, hồng quang ẩn hiện quanh người.
Vạn vật đều không tồn tại, trong mắt chỉ có một điểm sáng.
Thiết kiếm hướng về phía trước rẽ ra, Mộng Yểm phát ra tiếng hí thảm thiết, móng trước bên phải của nó bị chặt đứt. Nhưng móng trái vẫn còn hung mãnh đạp xuống ngực Dương Chính, vang lên tiếng bình như đánh trống.
Y phục trước ngực của Dương Chính nháy mắt bị nát bấy, cả người bay ra xa hơn mười mét, nằm lăn ra đất bất động.
Vi Tư thét lên một tiếng giận dữ, y dùng kiếm quét ra nửa vòng, kiếm khí cuộn trào như bài sơn đảo hải.
Mấy con ác khuyển ba đầu bị kiếm khí hùng dũng chém nát thành bột phấn.
Mộng Yểm bị chặt đứt một móng, trọng tâm lúc tiếp đất không ổn, ngã nhào ra đất, thuật sĩ trên lưng căn bản không kịp xoay trở, cũng ngã lăn ra rất khó coi.
Thuật sĩ áo xám vùng dậy, khàn giọng gầm gừ.
"A! Đồ sâu bọ đáng chết!"
Một đá của Mộng Yểm có bao nhiêu sức lực hắn phi thường rõ ràng, đủ để đá vỡ đá thanh cương, mà đá thanh cương là thứ được coi là cứng rắn nhất trên thế giới.
Cho nên hắn chắc chắn là tên sâu bọ đáng ghét kia đã bị đá gãy xương ngực, hoặc là đã sớm đi gặp Diêm vương rồi.
Nhìn qua Vi Tư như đang phát điên lao tới, thuật sĩ áo xám chỉ thẳng pháp trượng tới, một quang cầu màu tím lao vào Vi Tư, "ba" một tiếng, Vi Tư la thảm, quỵ ngang trên mặt đất.
Giải quyết Vi Tư xong, thuật sĩ khập khiễng bước tới chỗ Dương Chính, trong miệng lầm bầm:"Đồ sâu bọ, cái tên sâu bọ đáng chết nhà ngươi, ta phải đem linh hồn ngươi đi giam cầm, mỗi ngày chịu lửa địa ngục thiêu đốt dày vò, ta lấy thân thể ngươi làm tiêu bản, quăng vào trong ao Hắc nê ác độc nhất để luyện hóa thanh độc cương thi, đồ sâu bọ đáng chết, đáng chết..."
Thuật sĩ áo xám bước tới còn cách Dương Chính hai mét thì dừng lại.
Hắn thốt lên mấy chú ngữ lầm rầm khó hiểu.