Quyển 2 - Chương 5: Kinh thế nhất thương
Mở cửa gỗ ra, gió tuyết thốc vào mặt hắn, Dương Chính đứng vững như ngọn núi tuyết sừng sững ngàn năm không tan, gương mặt băng lãnh vô tình không có chút mềm yếu nào. Sau khi ngọn lửa sinh mệnh của Hồng Thạch và Lưu Nhược Phi tàn lụi, Dương Chính mang thi thể họ ra khỏi địa lao, để trong sàn gỗ rồi rải dầu lên trên, đánh đá lửa, lửa lập tức bùng lên. Từ đầu tới cuối thần tình Dương Chính không hề có chút biến hóa, sau khi ngọn lửa dần dần thiêu đốt hai thi thể, Dương Chính mới bước ra ngoài.
Trời đêm tăm tối, gió tuyết càng thêm mạnh. Nghe tiếng bước chân từ xa truyền tới, Dương Chính biết rằng hắn phải đi rồi.
Nhưng mà cuối cùng sẽ có một ngày hắn quay trở lại.
Dương Chính nhanh chóng chạy tới chuồng ngựa gần mộc phòng, lấy con ngựa tốt nhất mà hắn đã sớm chọn, dùng bông vải bịt tai, lấy vải đen bịt mắt ngựa rồi dắt ra, ngọn ;lửa ở mộc phòng càng lúc càng mạnh, lưỡi lửa đã cháy ngùn ngụt lên không trung.
Lính tuần tra phát hiện dị trạng, liền la lớn chạy sang.
Cự ly mấy chục mét cũng đủ cho Dương Chính làm nhiều việc rồi.
Hắn lấy một chiếc cung, lắp tên lửa bắn vào cửa trạm quân nhu.
Cửa sớm đã bị hắn tưới nhiều dầu lửa liền bắt lửa cháy rừng rực... Một chốc sau, tiếng nổ kinh hồn liên tiếp phát ra.
Sóng chấn động khổng lồ truyền ra, cả đại doanh phòng tuyến Mã Kỳ Đốn đều chấn động sục sôi.
Ngay lúc tiếng nổ đầu tiên vang lên, chuồng ngựa cách đó chưa đầy hai chục mét đã nổ tung, mấy trăm thớt ngựa đã bị Dương Chính chặt đứt dây cương kinh hãi hí vang lừng, chốt cửa chuồng Dương Chính đã mở ra sẵn, mấy trăm con ngựa phóng điên cuồng ra ngoài thực sự khủng bố phi thường.
Dương Chính cưỡi lên kiện mã, che mắt nó bằng miếng bịt mắt màu đen, nhắm phương hướng cổng sau của đại doanh phi tới.
Mấy trăm thớt ngựa sợ hãi chạy khắp nơi đã làm cho toàn đại doanh rối loạn, rất nhiều trướng bồng bị ngựa đạp tung, nhiều binh sĩ đang còn say ngủ bị đạp chết một cách không rõ ràng.
Lúc này là đêm khuya.
Đại doanh có 2000 người thủ hộ, binh sĩ chân chính còn đang chỉnh tề hành động chỉ có chưa đầy 500 người.
Nhiêu đây người mà muốn khống chế cả đại doanh đang rối loạn tơi bời thực sự là việc ngoài khả năng, Dương Chính theo hướng ngựa phi mà chém gϊếŧ, mỗi mũi tên từ tay hắn bay ra trong đêm đen nhiều người căn bản còn chưa biết gì đã bị trúng tên nằm lăn ra đất.
Một bầy ngựa điên cuồng dày xéo đại doanh lực sát thương cường đại vô cùng, huống gì còn có Dương Chính, một cường giả đang phẫn nộ.
Xét võ kỹ, Dương Chính tịnh không được tính là cao siêu, nhưng xét về năng lực gϊếŧ người và năng lực tác chiến trên chiến trường, Dương Chính không nghi ngờ gì là người mạnh mẽ nhất. Nhiều ngày khổ luyện lúc này cuối cùng mới phát huy hoàn toàn, ánh lửa rừng rực chiếu lên vẻ mặt băng lạnh của Dương Chính, giống như tử thần giữa đêm đen, không ngừng thu lấy sinh mệnh của Lang nha binh sĩ.
Hai ống tên đã bắn hết, mấy chục tên binh sĩ đã ngã lăn dưới mũi tên của y.
Đến lúc này, ngựa cũng dần dần bình tĩnh trở lại, Dương Chính biết phải ly khai ngay. Nếu như chậm chạp để cho Lang nha quân vây khốn Dương Chính tuyệt không tể phá được tầng tầng lớp lớp phòng thủ.
Hắn rút thiết kiếm, lấy thuẫn bài bên hông ngựa lên, chân thúc vào bụng ngựa, kiện ma chạy như tên bay xuyên qua đại doanh.
Cửa lớn hậu doanh càng lúc càng gần, lúc này phía sau lưng hắn có trên trăm binh sĩ đuổi theo.
Binh sĩ thủ hộ cửa sau vừa mới đi cứu hỏa, trở lực phía trước rất là yếu ớt, chỉ có mấy tên binh sĩ lao lên bị Dương Chính chém bay đi. Vô luận là ai, hắn chỉ có một tín niệm trong đầu, có một đấu chí bất khuất, hắn chính là cường giả.
Dưới ngọn lửa thù hận thiêu đốt.
Dương Chính phát huy sức chiến đấu siêu việt của bản thân.
Cả người hắn hợp với ngựa thành một chỉnh thể, biến thành một mũi mâu sắc bén nhất, thế gian này không có gì có thể ngăn trở.
Chỉ có cái chết mới có thể lưu giữ Dương Chính lại nhưng nơi này có ai đủ sức lưu hắn lại? Đáp án là không thể, bọn chúng chưa đủ tư cách.
Dương Chính còn có một khí thế hào hùng tuyệt đỉnh, trong mắt hắn tràn đầy cuồng vọng và khinh miệt, tín niệm cường đại này biến thành lực lượng tinh thần, so với nhục thể mạnh mẽ còn bá đạo hơn.
Cường giả vô địch!
Trên đường kiện mã lao qua chỉ còn lại thân thể bị chém thành bốn năm khúc, máu tươi nở rộ như đóa hoa rực rỡ của ác ma trong đêm.
Tiếng gào thét thêb thảm của lang nha quân làm thành một khúc nhạc tử vong điên cuồng động lòng người.
Huyết hoa trong khúc nhạc tử vong đó tiếp tục nở rộ.
Cuối cùng không có ai dám cản đường trước mặt Dương Chính, bọn họ chỉ cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong tim, mùi vị tử vong chưa bao giờ bức đến gần như thế.
Cho dù là chém gϊếŧ trên đại chiến trường ngàn vạn người, bọn binh sĩ cũng không cảm thấy sợ hãi như lúc này, một kỵ sĩ như núi lửa phun trào, khí thế cuồng bạo ập tới như gió, áp đảo bất cứ ai dám khiêu chiến tử thần.
Lang nha quân phía đó tứ tán chạy đi.
Đương nhiên bọn chúng không muốn bỏ qua dễ dàng, bởi vì Dương Chính chỉ có một mình, còn bọn chúng ít nhất cũng một ngàn người, cửa lớn từ từ đóng lại, dưới con mắt của chúng Dương Chính đã thành con thú bị giam, cuối cùng cũng sẽ kiệt sức.
Lúc đó tử thần không còn sức lực cũng giống như con dê trên bàn mổ thôi.
Bọn binh sĩ ào ào tản ra, người nào cũng dùng trường thương loại nặng to bằng cánh tay trẻ con tiến về phía trước, binh sĩ phía sau toàn bộ đều giương cung lắp tên.
Nhưng sau khi bắn tên chỉ toàn là Lang nha binh sĩ gào khóc.
MỘt tên trung đội trưởng tức thì ngoác miệng chửi lớn:"Con mẹ nó, trời tối đen thế này, các ngươi bắn chim hay sao, toàn bộ bỏ cung tên xuống cho ta, dùng trường thương lao lên, lão tử không tin hắn có thể bay lên trời."
Doanh địa không còn hỗn loạn, chỉ còn số ít binh sĩ đang di chuyển loạn xạ trong màn đêm tối như người mù thôi.
Kết quả của một lần bắn tên làm hại người bên mình không ít, chỉ một vài mũi tên bắn tới bên Dương Chính cũng bị hắn dùng thuẫn bài ngăn chặn.
Dương Chính đã chú ý đến cửa doanh đóng chặt.
Một cây gỗ to bằng bắp đùi thanh niên từ từ đưa cửa lớn đóng lại.
Nhìn ra phía sau thì đại quân đối phương càng lúc càng đuổi lại gần.
Mắt hắn lóe lên ánh sáng trước đây chưa hề có, quẳng thiết kiếm đi, lấy thanh trường thương trên mình ngựa xuống, kéo dây cương cho ngựa dậm vó mấy cái.
Đột nhiên thét lớn một tiếng, vỗ mạnh vào mông ngựa, ngựa l*иg lên điên cuồng phi thẳng vào đại môn.
Lang nha quân la lên:"Hắn điên rồi!"
Dương Chính mắt trừng trừng nhìn vào thanh gỗ chắn ngang, trời đất vạn vật tựa hồ như biến mất trong mắt hắn, toàn bộ tinh thần, toàn bộ mục quang đều tụ tập ở một điểm giữa thanh gỗ.
Đây là một điểm ngưng tụ toàn bộ lực lượng.
Một người có thể phá tan một điểm nhỏ của thế giới.
Lang nha quân đều ngơ ngẩn nhìn gió lốc đen kịt như hắc long lao qua bầu trời đêm, chỉ có ánh sáng từ đầu mũi thương là lóe lên, giống như tia chớp phá tan màn đêm.
Ầm ầm, phảng phất như là trống trận đang giục giã bên tai Lang nha quân.
Giống như mưa bão trong lòng chúng.
Không khí như ngưng lại, gió và tuyết trong một sát na dường như ngưng lại, thậm chí cả đại doanh, cả thế giới biến thành một bức họa trầm mặc, nhưng trong bức họa đó một điểm đen đang chuyển động cực nhanh, giống như sao chổi quét qua, tiến thẳng đến đại môn nặng cả ngàn cân.
Cuối cùng, cuối cùng cũng chạm thẳng vào đại môn.
Nói đúng hơn là mũi thương sắc nhọn đâm thẳng vào điểm Dương Chính ngắm từ trước, ngay giữa thanh gỗ gài ngang, cũng va thẳng vào khe cửa đại môn.
Đập thẳng vào nhau, Dương Chính phun ra một ngụm máu tươi.
Va chạm mạnh cỡ này gây ra phản lực cuồng bạo tuyệt không dưới một chiếc xe hơi đang nhanh tông phải. Cả cánh tay của Dương Chính đều phát ra âm thanh, nửa thân người hắn tê dại.
Nhưng trong mắt hắn vẫn tỉnh như không.
Toàn bộ Lang nha quân đều há to miệng, chúng biết đời này không thể quên được một thương kinh thế tuyệt diệu đó, bởi vì bọn chúng phát hiện thanh gỗ chốt ngang to bằng bắp đùi phát ra tiếng động vang rền rồi rơi thẳng xuống đất.
Ba Bỉ ở trong ngực giống như quả cầu lửa, một cái l*иg màu đỏ úp chụp lấy thân thể Dương Chính, phủ xuống cả thớt ngựa dưới chân giống như tinh linh giữa đêm đen, mạnh mẽ chứ không hề tầm thường.
Kiện mã hí dài giơ cao hai chân trước, đột nhiên đạp mạnh vào đại môn nặng cả ngàn cân.
Cả đại môn lắc lư mở ra một khe hở chỉ đi lọt một kỵ sĩ, thớt ngựa mang Dương Chính chạy ra ngoài màn đêm hắc ám bên ngoài doanh...
Lang nha quân còn lại đều chấn động chưa tỉnh hồn lại, điều này quá mức quỷ dị, đây là điều con người có thể làm được ư? Đây chính là một cây gỗ lớn, dù là vũ khí công thành cũng phải chịu được va chạm vài lần.
Tên quân quan trung đội trưởng cấp bậc cao nhất trong doanh trại này nhìn thấy Dương Chính biến mất ngoài cổng thì phản ứng trước tiên, vội vàng thét lớn:"Bọn ngu ngốc, nhanh đuổi theo, nhanh lên ngựa, cái bọn heo bọn ngươi, để cho hắn thoát được bọn ta đều phải chịu xử trí theo quân pháp."
Lúc này bọn Lang nha quân mới tỉnh hồn gấp rút chạy tìm ngựa khắp nơi, mấy tên binh sĩ chạy đến bên cửa doanh, nhìn cây gỗ lớn gãy làm hai trên mặt đất, còn có hai vết vó ngựa in sâu trên cửa doanh, toàn bộ đều lộ vẻ sợ hãi, đây căn bản không phải là sức người có thể làm nổi.
Cửa doanh được mở lớn ra, vô số kỵ binh chạy ra khỏi cửa, bọn họ đều đi truy kích Dương Chính.
Chỉ là trước mắt tối đen đâu còn bóng dáng Dương Chính, sau khi nhìn thấy Dương Chính một thương phá cổng, toàn bộ Lang nha quân cơ hồ đều có cảm giác Dương Chính là người không thể chiến thắng.
Bọn họ còn đi truy kích, chỉ là làm cho có lệ, họ đều biết, một người một ngựa đó có thể phá cửa bằng một thương thì có ai ngăn nổi hắn bỏ đi.
Khâu Viễn Sơn nghe tin phòng tuyến Mã Kỳ Đốn thất thủ lập tức suất lĩnh năm ngàn Lang nha quân hỏa tốc đến quân doanh Mã Kỳ Đốn.
Ông nhìn thấy vó ngựa xéo khắp mặt đất cơ hồ phá tan toàn bộ doanh trại nhưng không dám tin sự thật trước mắt, bởi vì con số tử vong là 638 người, bao gồm cả tên ngu ngốc Uy Nhĩ Tốn. Lúc y được người ta đem ra khỏi địa lao thì đã trở thành một đống bầy nhầy.
Hơn nữa gây ra mọi chuyện này chỉ có một người.
Chỉ một người!
Nếu ông ở nơi khác nghe kể chuyện này, ông tuyệt đối cho là chuyện nực cười nhất thiên hạ, chắc chắn là sẽ cười vang. Ngờ đâu việc này lại xảy ra ngay địa bàn của ông, người chết này quá nửa là vương bài Lang nha quân mà ông ỷ trượng. Ông cười không được mà còn muốn khóc.
Thế nên lúc tên trung đội trưởng run rẩy tới trước mặt, Khâu Viễn Sơn không nói một lời tuốt kiếm chém đầu hắn ngay.
Uy Nhĩ Tốn tuy trên danh nghĩa là chỉ huy nơi này nhưng Khâu Viễn Sơn thầm giao quyền hành lại cho tên trung đội trưởng này, bởi vì Uy Nhĩ Tốn bất quá chỉ là mồi nhử, trung đội trưởng mới là thân tín của ông, nhưng không ngờ thũ hạ của mình giống như phường giá áo túi cơm, để cho một người tới lui hoành hoành khắp nơi trú đóng của hai ngàn quân, không chỉ thiêu hết doanh trại mà còn gϊếŧ mất 638 người.
Khâu Viễn Sơn cảm thấy mình như điên rồi, cũng giống như bọn thủ hạ nửa đêm không chịu nổi, kéo nhau đi kiếm kỹ nữ làm đến mức hư thoát.
Ông thậm chí không thể tưởng tượng tình cảnh này giống như một cánh quân mới có một ngày, quân đội nước khác đang đêm tập kích đã gϊếŧ đến đại bản doanh của mình, mà mình lại như đang ngủ mơ không biết gì cả.
Nhưng lúc ông nhìn thấy thanh gỗ chặn cửa bị chặt thành hai đoạn, ông mới chấn động thêm lần nữa.
Khâu Viễn Sơn xuống ngựa quan sát kỹ càng mặt bị gãy, ở giữa chỗ gãy là một lỗ hổng to cỡ quả trứng gà, cả cái tiết diện ấy phảng phất như mặt cắt của pha lê chiếu ánh sáng bình đạm, hơn nữa hợp hai súc gỗ đó lại Khâu Viễn Sơn càng thêm kinh ngạc phát hiện cái lỗ nhỏ đó chính là chỗ dễ gãy nhất.
Khâu Viễn Sơn có thể tưởng tượng ra một thương kinh thế tuyệt diệu đó chấn động cỡ nào. Trong đầu ông xuất hiện một bức tranh một người một người phóng tới như gió cuốn.
Chớp mắt đạt tới điểm đột phá cao nhất, sau đó trong lúc vận động nhanh chóng dùng sức mạnh cường đại vung ra một thương chém gãy cây.
Đến lúc Khâu Viễn Sơn ngẩng đầu nhìn về phía thung lũng Mã Kỳ Đốn, sắc mặt ông trở nên già đi hơn cả mười tuổi.
Ông biết mình vì Thương Nguyệt quốc đã chuốc oán với địch nhân cường đại không tưởng nổi.
"Nhanh lên, đưa giấy bút cho ta, dùng hỏa điểu đưa tin!"
Khâu Viễn Sơn ra lệnh, hiện tại chỉ có thỉnh cao thủ trong đế cung mới có thể nửa đường chặn gϊếŧ Dương Chính, ông không thể do dự được.
Kinh thành Y Kỳ Lan nước Thương Nguyệt.
Mạc Luyện Ngọc nhìn hỏa vũ tín Khâu Viễn Sơn đưa tới sắc mặt âm trầm bất định.
Đứng bên y là Ma tể Tu Tư vang danh Thương Nguyệt. Cái danh hiệu Ma tể là không chỉ vì trí tuệ siêu phàm của ông mà còn vì Tu Tư là đại thuật sĩ luyện kim ít ỏi trên đại lục.
Tu Tư mặc bạch bào đại biểu cho thân phận đại thuật sĩ, trên tay cầm một cây pháp trượng bích ngọc. Da mặt ông nõn mịn như trẻ con nhưng từ đầu tóc cho đến râu ria đều trắng xóa, cặp mắt sáng có thần, đầy vẻ trí tuệ nhìn xa trông rộng.
Tu gia là trợ thủ đắc lực nhất của hoàng thất Mạc gia từ lúc Thương Nguyệt bắt đầu khai quốc. Năm đó tổ tiên Mạc gia có thể thuận lợi chiếm được đô thành Y Kỳ Lan của Đại Viêm đế quốc đã sụp đổ là nhờ vào tổ tiên Tu gia chế luyện dược vật tảo trừ mọi chướng ngại, giúp cho Thương Nguyệt đánh chiếm Đại Viêm đế quốc có tài lực và vũ lực hùng hậu nhất mấy trăm năm. Hơn nữa mỗi người Tu gia tuổi thọ đều đạt đến kinh người, tới 300 tuổi.
Ví như Tu Tư, năm nay ông đã 220 tuổi, so với Khai quốc hoàng đế của Thương Nguyệt Mạc Luân Đặc còn hơn mấy tuổi, nhưng Mạc Luân Đặc sớm đã chầu trời.
Sinh mệnh dài như vậy, còn có thiên phú tìm hiểu tri thức các phương diện nên mỗi người Tu gia đều rất khủng bố.
Một đại thuật sĩ luyện kim, cường đại không phải là pháp lực của hắn, mà là tri thức uyên bác của hắn.
Trước mặt Tu Tư, cả Mạc Luyện Ngọc cũng phải cẩn thận lấy lễ vãn bối mà nói chuyện.
"Tu Tư đại nhân, ngài xem sự việc này thế nào?" Nói rồi đưa thư tín qua cho Tu Tư xem.
Tu Tư tịnh không trả lời, ông lấy một quả thủy tinh cầu trong suốt trong tay áo ra, đặt nó lên lòng bàn tay mảnh khảnh thon mịn.
Tư Tư nhắm mắt lẩm bẩm niệm, Mạc Luyện Ngọc biết đây là một loại thuật pháp, y từng thấy qua pháp lực cường đại vô cùng của Tu Tư liền khoanh tay lui lại im lặng ngắm nhìn.
Đột nhiên cả đại điện biến thành lúc tối lúc sáng, các cây cột chống bắt đầu rung động kịch liệt, trong không khí dày đặc vô số hàn khí lạnh lùng âm u. Thủy tinh cầu chầm chậm bay lên cách bàn tay Tu Tư một xích thì dừng lại, chiếu ra ánh sáng chói mắt.
Đến khi ánh sáng tan biến, Mạc Luyện Ngọc phát hiện trong thủy tinh cầu xuất hiện một bức tranh.
Một người một ngựa lao như gió lốc, thân ảnh nhanh chóng đến mức chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh trong không trung, đêm đen kịt, mũi thương lóe lên giống như tia chớp, là điểm nhấn của toàn bức tranh, phảng phất như trời đất vạn vật đều dung hòa vào trong điểm đó, ngoài ra không còn gì quan trọng.
Chỉ xem tranh Mạc Luyện Ngọc cũng cảm thấy một luồng khí thế áp bức ập đến, không khí như đông kết lại.
Lúc một con ngựa lao vào cửa gỗ khổng lồ, Mạc Luyện Ngọc cảm giác trái tim mình đập điên cuồng... Điểm sáng đó cuối cùng giống như núi lửa bùng phát, kéo theo một loạt phản ứng tiếp theo sau.
Thanh gỗ bị chém gãy, đại môn cũng run rẩy.
Lúc này Mạc Luyện Ngọc phát giác một hiện tượng kỳ quái, có một hồng quang mờ nhạt bao quanh một người một ngựa này, tiếp theo sau đó, con ngựa lại có thể một cước mở ra cánh cửa nặng ngàn cân, tuy chỉ là một khe hở nhỏ nhưng cũng quá mức khủng bố rồi.
Đến khi bức họa không còn Mạc Luyện Ngọc vẫn còn chấn động hồi lâu vì một thương kinh thế kia chưa tỉnh hồn lại.
Không giống như bọn binh sĩ, Mạc Luyện Ngọc là một cao thủ võ kỹ chân chính, y là bát phẩm kiếm sĩ, gần đến mức cửu phẩm kiếm thánh, hơn nữa y năm nay mới 40 tuổi, nên biết kiếm thánh trẻ nhất đại lục là 50 tuổi, Mạc Luyện Ngọc là thiên tài võ kỹ chứ chẳng nghi. Vì thế y có thể nhìn ra chấn động bên trong một thương đó, lại càng thêm kinh sợ.
Bởi vì y biết bản thân không thể làm đến mức đó được.
Y liều mạng dùng toàn lực cũng có thể chém gãy thanh gỗ, nhưng lực lượng phản chấn cuồng bạo như vậy có thể làm cho y chết không có đất chôn.
Tên ở trong bức họa lại có thể làm được.
Vì thế lúc Mạc Luyện Ngọc nhìn thấy hỏa vũ tín của Khâu Viễn Sơn đưa tới còn nửa tin nửa ngờ, một người hỏa thiêu liên doanh, gϊếŧ chết 638 người, sau đó một thương phá cửa, Khâu Viễn Sơn từ lúc lập quốc tới giờ dám giỡn chơi với ta sao?
Lúc này Tu Tư cất tiếng, ôn tồn hiền hòa giống nhưn một bình rượu đã ủ trăm năm:"Đây là ta từ ký ức của binh sĩ tử vong mà làm ra, bức tranh ngài thấy chính là cảnh phòng tuyến Mã Kỳ Đốn thất thủ đêm qua."
Thì ra là thật, Mạc Luyện Ngọc cảm thấy khí lực toàn thân phảng phất như bay mất.
"Đây là sức lực gì, hắn là ai? Có lực lượng cường đại như thế không thể là một nô ɭệ được, không thể... KHông thể a"
Mạc Luyện Ngọc lẩm bẩm, trong mắt đầy vẻ không tin:"Ta nghe Băng nhi nói qua, người nay ở Tử vong doanh tuy mạnh nhưng đến đấu khí cũng không tu luyện được, chỉ là thể thuật rất xuất chúng, người như vậy sao có thể xuất ra một thương như vừa rồi."
Tu Tư đã thu quả cầu vào trong tay áo.
Ông bình thản nói:"Đây không phải lực lượng đấu khí, ngài thấy sau khi hắn xuất ra một thương đó khắp người đều có hồng quang lờ mờ sao, đó là biểu tượng tinh thần lực đã được thực chất hóa, là sức mạnh chân chính ghê gớm nhất. Tuy thanh niên này không lãnh ngộ được ứng dụng chân chính của tinh thần lực nhưng chỉ trong sát na thăng hoa thì đủ để xuất ra một thương tuyệt thế như vừa rồi."
"Tinh thần lực thực chất hóa?" Mạc Luyện Ngọc trong mắt đầy nghi vấn.
Tu Tư gật đầu xoay người bước tới bên song cửa, bên ngoài cả vườn tuyết rơi trắng xóa, gió lạnh lùa vào đại điện. Tu Tư bạch bào bay phất phới giống như sứ giả thần giới.
"Loại lực lượng này đã nhiều năm không xuất hiện. Nếu nói là nhiều năm không xuất hiện... thì chỉ có một địa phương là có thể xuất hiện ra thôi."
"Địa phương nào? Mạc Luyện Ngọc đi tới sau lưng Tu Tư.
Tu Tư cười nhạt:"Vân Trung Thành"
Mạc Luyện Ngọc sắc mặt đại biến:"Ngài nói hắn là Vân Trung quân?"
Tu Tư than khẽ, có vẻ cô đơn:"Hắn khẳng định không phải người ở nơi đó, nếu thực sự là Vân Trung quân, ngài dù có phái mấy ngàn người cũng vô dụng!"
"Không tốt!" Mạc Luyện Ngọc sắc mặt xanh lè:"Ngài phải thấy cặp mắt cừu hận của hắn chứ, người này không trừ, Thương Nguyệt ta tất sẽ bị hắn gây họa lớn."
"Ta nói rồi, thanh niên này chưa lĩnh hội cách ứng dụng tinh thần lực, chỉ là sát na thăng hoa thôi, hiện tại đại khái là cung mạnh hết tầm, ngài chỉ cần phái một đội Sư thứu kỵ sĩ đi truy đuổi là có thể gϊếŧ được."
Lúc Tu Tư nói câu này, tay phải phất một cái ra ngoài song, ống tay áo trắng rộng phất qua... Một con chim nhỏ màu thủy tinh xuất hiện ở không trung, lặng lẽ bay về phương xa...
Dương Chính thực sự không chịu nổi, nếu không phải tín niệm chi trì thì hắn đã gục rồi.
Hiện tại hắn biến thành một thi thể thường thấy ở Bi Thương hoang nguyên, sau khi thớt ngựa phá cửa chạy trên trăm dặm, vào sâu trong Bi Thương hoang nguyên thì hí thảm một tiếng kiệt sức mà chết.
Một cước phá cửa đó đã hao tận sức sốn của con ngựa.
Nó còn có thể tiến vào sâu trong Bi Thương hoang nguyên, còn theo được chỉ dẫn từ trước là đã hoàn thành sứ mệnh rồi.
Dương Chính lăn từ mình ngựa xuống, nửa bên thân thể không thể động đậy, tay phải từ lúc một thương phá cửa giống như đã rời khỏi thân mình, không đau chỉ cảm thấy trống rỗng, đầu đau muốn vỡ, Dương Chính chưa từng trải qua cảm giác này, trong đầu tựa như có ngàn vạn cây châm đâm vào ngập tận cốt tủy.
Dương Chính tịnh không biết bản thân đã rơi vào nguy cơ cực lớn.
Tinh thần của một người là hữu hạn, lúc hắn dùng đầu óc để sử dụng tinh thần phụ hà (tạm dịch là sức mạnh tinh thần) tần suất vượt quá bản thân thì sẽ sinh ra di chứng đáng sợ về sau.
Tinh thần phụ hà quá lớn, tần suất đầu óc rối loạn rất dễ làm cho người ta tâm thần phân liệt, hậu quả thông thường là biến thành người ngớ ngẩn hoặc người cây cỏ.
Một thương phá môn của Dương Chính không chỉ vượt quá năng lực tiếp thụ của thân thể, càng làm cho tinh thần của hắn gánh chịu khiêu chiến chưa từng có.
Cho nên hiện tại hắn hoàn toàn mất năng lực chống đỡ, chỉ có thể nằm gục nơi hoang dã trung tâm Bi Thương hoang nguyên này thôi.
Trên trời tuyết rơi dày đặc.
Dương Chính nằm nơi hoang dã, hơi thở rất yếu ớt, đầu óc đau đớn rối loạn, không lúc nào không hành hạ hắn, hắn rất muốn ngủ nhưng cả nguyện vọng nhỏ bé đó cũng khó mà đạt được.
Mưa tuyết khắp trời che phủ Dương Chính, lúc này Dương Chính hoàn toàn là một đống tuyết trắng.
Tuyết bao phủ khắp người hắn
Giống như một con nhộng khổng lồ.