Cẩm Thành Mùa Hoa

Chương 36: Bắt Hoắc

Sáng sớm du chước La hương đã triệu tập mọi người lại, dẫn đám người đình trưởng(1), ngũ trưởng(2) và một thiếu niên người Phong hương đi La Khê bắt người. Rất rầm rộ. Trước khi cả đội lên đường đã sớm có kẻ chạy đến nhà Hoắc Đại mật báo. Hoắc Đại đang ngả trên chiếu phì phò ngủ, bất ngờ bị đứa cháu họ hô hoán làm choàng tỉnh.

“Nguy rồi, du chước phái người đến bắt người kìa, ngay cả Lưu Khuyển Tử cũng tới nữa!”

“Lưu Khuyển Tử? Thằng đó là người Phong hương đến bắt tao làm gì?”

Hoắc Đại gãi gãi bụng mắt kèm nhèm thèm ngủ.

“Mấy hôm trước chẳng phải chúng ta chặn cướp cậu hai nhà họ Trang ư, Lưu Khuyển Tử đến trả thù.”

“Tao cướp cậu hai nhà họ Trang động chạm gì đến thằng đó?”

“Nghe nói cậu hai Trang là ân nhân của hắn.”

“Không phải Lưu Khuyển Tử là thằng nhãi hôi lông còn chưa mọc hết thôi à, mày sợ đến vậy.”

Hoắc Đại nhanh tay lẹ chân mặc quần áo, vác đao lên từ sau nhà chạy đi. Còn lại người vợ thút thít trong phòng, gã cũng ngó lơ.

Đợi du chước La hương đến cửa tất nhiên bắt hụt rồi. Nhà Hoắc Đại trừ một người đàn bà lấm lem sướt ma sướt mướt với một con bé bẩn thỉu ra nào còn bóng dáng Hoắc Đại.

Một đám người quay về đường cũ, cũng không uể oải không nhụt chí. Tóm hụt là chuyện thường, những người ở La hương phụ trách trộm cướp thái độ đi bắt Hoắc Đại khá là qua quít.

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

Trên đường trở về Lưu Hoằng hỏi một vị đình trưởng cùng thôn với Hoắc Đại, hỏi Hoắc Đại có còn chỗ trốn nào khác không, đình trưởng đáp: “Có lúc cũng sẽ đến suối La tìm tình nhân nhà họ Hoàng của gã ta. Tình nhân của gã kia gọi là Hoàng Tam Hoa hay Hoàng Nhị Hoa gì đó.” Lại có người đệm vào: “Hoắc Đại là một hán tử, nhiều người ở La hương còn chẳng bắt được gã, Lưu Khuyển Tử cậu có bản lĩnh cỡ nào?”

Lưu Hoằng chẳng rảnh quan tâm, hỏi ra suối La ở ngay gần thôn Đặng. Hắn trở lại thôn Đặng, đến nhà Đặng Định hỏi thăm về suối La.

“Ông Hoàng có một cô con gái tên Tam Hoa, nghe nói là tình nhân của Hoắc Đại. Tôi từng đi qua nhà ông Hoàng rồi, dễ tìm thôi, ngay thượng nguồn con suối, nhà lão dịch một bên…”

Dù sao cũng ở lân cận, Đặng Định rất rõ nhà họ Hoàng.

“Lưu dũng sĩ, đi một mình phải cẩn thận đấy.”

“Không phải một mình.”

Lưu Hoằng nói cảm tạ xong từ biệt Đặng Định.

Đêm đen gió lớn, bên cầu đá nơi suối La Lưu Hoằng ẩn trong bụi cỏ. Bên cạnh còn có một người, ấy chính là lão Đoàn. Thầy trò phối hợp, làm việc không mệt.

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

“Tiểu tử, ta là du chước Phong hương lại đến bắt người của La hương vậy chẳng phải khinh đám La hương không có người à.”

“Hoắc Đại này cướp bóc có ai không ưa, lần này gặp xui rồi.”

“Sư phụ, chốc nữa Hoắc Đại xuất hiện người không cần ra tay.”

“Thằng nhóc ngươi đừng làm xằng quá, sư phụ nghe nói Hoắc Đại võ nghệ cao cường.”

Lão Đoàn dùng sức vỗ cánh tay cái bốp, đập chết một con muỗi to mẫm, hắn ta ngồi xổm trong bụi cỏ làm mồi cho muỗi chỉ vì bắt gian —— cũng không đúng, thật ra lão Đoàn cũng có chút hưng phấn.

Thầy trò hai người chờ đến đêm khuya cuối cùng cũng chờ được Hoắc Đại. Gã ta xách rượu ư ử khẽ hát, lúc đi tới cầu đá còn dừng lại đi tiểu.

“Sư phụ, là gã à?”

“Gã đó.”

Lão Đoàn từng gặp Hoắc Đại nên nhận ra.

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

Lưu Hoằng không vội, hắn chờ Hoắc Đại tiểu xong kéo kéo quần lảo đảo đi mấy bước mới giương cung bắn một tên, thẳng bả vai.

“A!”

Hoắc Đại kêu đau ngã nhào xuống đất, lăn vào bụi cỏ cao tới đầu gối bên dòng suối.

Lưu Hoằng thu cung bước đến, kiểm tra Hoắc Đại, thấy gã nằm không nhúc nhích ở bờ suối. Bờ suối có đá, ngẫm chỉ e gã đập đầu ngất rồi. Lưu Hoằng khom người lật Hoắc Đại lại, không ngờ gã ta đột nhiên bật dậy rút dao đâm về phía Lưu Hoằng. Lưu Hoằng nghiêng người né tránh, bắp đùi lại dính một đao. Hoắc Đại thúc hiện được ý đồ liền liều mạng chạy thẳng, vừa chạy còn vừa chửi.

Lưu Hoằng chẳng buồn kiểm tra vết thương, hắn lại giương cung lên, Lưu Hoằng ngắm muốn bắn trúng chân Hoắc Đại. Gã ta rất xảo quyệt, khom người chạy trong đám cỏ lau. Bóng đêm nhờ tối, cung thủ bình thường rất khó nhắm gã.

“Viu” một tiếng, mũi tên bay ra, Hoắc Đại hét lên rồi ngã gục.

Một tên này bắn trúng đùi Hoắc Đại.

“A Hoằng!”

Lão Đoàn chạy đến, xem xét vết thương của Lưu Hoằng. Lưu Hoằng nói không sao.

Lần này hai thầy trò cùng đi vào bụi lau bắt Hoắc Đại. Hoắc Đại vẫn khập khiễng chạy, nhưng tốc độ chậm chạp, bị lão Đoàn đạp một cước ngã dúi ngã dụi. Lưu Hoằng đi lên tước lấy đao trên người Hoắc Đại. Hoắc Đại ôm vết thương, đau đến mức la ó chửi bới.

“Ta dạy cho ngươi hay, ta là Lưu Khuyển Tử Phong hương.”

Lưu Hoằng túm chặt cổ áo Hoắc Đại, gằn giọng hung dữ.

“Ngươi cũng biết tại sao ta bắt ngươi chứ?”

Hoắc Đại nằm ngửa trong bụi cỏ, vết thương nhức nhối, gã điên tiết:

“Tao chỉ cướp cậu hai Trang, tao không gϊếŧ không hại nó, con chó điên nhà mày đuổi tao khắp nơi làm gì?”

“Dạy ngươi lột quần áo cậu ấy, còn làm cậu bị thương.”

Lưu Hoằng đấm vài cú, giáng thẳng mặt. Hoắc Đại đau đến xỉ vả mắng nhiếc, miệng mồm đầy máu.

Lão Đoàn lôi Lưu Hoằng ra, lấy dây thừng trói gô Hoắc Đại, tải lên ngựa rồi áp giải đến gặp hương sắc phu.

Mấy du chước, đình trưởng trong La hương mặt mày tối sầm, đã không còn được sư phụ Đoàn cân nhắc nữa. Đều là bắt trộm bắt cướp, nghĩa lớn dâng lên ai còn quan tâm địa bàn làm gì nữa.

Lĩnh tiền thưởng, lão Đoàn với Lưu Hoằng cưỡi ngựa về hương. Đêm đã khuya. Lão Đoàn nói với Lưu Hoằng: “Về nhà ta đi, để A Tư bôi thuốc giúp ngươi.” Lưu Hoằng đáp: “Không cần, nhà cậu hai có thuốc.”

Hai người chia ngả nơi sườn Đinh Tây, lão Đoàn phất tay không quên đốp một câu: “Thế này phải đi tìm cậu hai tranh công rồi.”

Lưu Hoằng muốn thanh minh mấy lời lão Đoàn đã cười sang sảng rời đi.

Cưỡi ngựa phi nhanh khiến vết thương chảy máu mạnh hơn. Mặc dù trên đường đã dùng mảnh vải băng lại nhưng khi đến Trúc lý, ống quần Lưu Hoằng vẫn ướt đẫm, bị máu thấm tràn.

Đêm khuya, nhà họ Trang đã đóng cửa khép nẻo. Lưu Hoằng gõ cửa, A Dịch ra mở. A Dịch thấy trên quần Lưu Hoằng đầm máu mà sợ đến hoảng hồn, há miệng định gọi lại bị Lưu Hoằng che miệng.

“Đừng đánh thức người khác, để cậu hai băng bó cho tôi là được.”

Lúc này A Dịch mới bình tĩnh lại, muốn đỡ Lưu Hoằng nhưng hắn lại khước từ, tự thân lên lầu.

Leo lên thang lầu, Lưu Hoằng ngoảnh đầu nói với A Dịch đang nâng đèn: “Hoắc Đại bị tôi với Đoàn du chước bắt rồi.” A Dịch vui sướиɠ vỗ mạnh bả vai Lưu Hoằng, âm điệu cũng vυ't lên: “Hoằng huynh quả là hảo hán, ta không nhìn lầm ngươi!” Trên trán Lưu Hoằng rịn mồ hôi lạnh, hắn duỗi ngón trỏ trên môi, ra dấu suỵt.

A Dịch dẫn Lưu Hoằng tới phòng ngủ của Trang Dương lại gõ cửa gọi cậu hai.

Trang Dương mở cửa rất nhanh, thấy Lưu Hoằng với máu trên quần áo hắn thì vội ôm vai Lưu Hoằng, dìu hắn vào phòng. “Cậu hai, để tự tôi”, Trang Dương không nghe, nắm chặt cánh tay Lưu Hoằng không buông. Chân bị thương của anh vẫn còn chưa lành hẳn, lúc dìu đỡ Lưu Hoằng vẻ mặt có tỏ nét đau đớn.

“Sao lại bị thương thành thế này!”

Trang Dương đỡ Lưu Hoằng nằm trên giường, anh để A Dịch nâng đèn, bản thân lại kiểm tra vết thương của Lưu Hoằng.

“Cậu hai, A Hoằng bắt Hoắc Đại rồi!”

A Dịch bộp chộp chia sẻ ngay cái chuyện hả hê lòng người này. Trang Dương tảng lờ vén ống quần Lưu Hoằng lên, gỡ miếng vải băng ra, cả miếng vải máu thấm đẫm không nhìn ra nổi màu sắc ban đầu.

“A Dịch, chiếu đèn lại đây!”

Trang Dương cúi đầu kiểm tra vết thương, vết đao sâu hoắm, còn đang không ngừng chảy máu. Trang Dương không nghĩ ngợi nhiều vội với một tấm áo tơ tằm trên kệ, xé qua quýt rồi che lấy vết thương của Lưu Hoằng. Anh vẫn còn chưa hoàn hồn, hoảng hốt không thôi.

“Cậu hai, vết thương cần khâu lại.”

Lưu Hoằng nhịn đau vươn tay chạm tay Trang Dương. Hai tay Trang Dương run rẩy, trên đầu ngón tay dính vệt máu Lưu Hoằng. Nghe thấy lời Lưu Hoằng, anh mới tựa tỉnh ra, bắt đầu hành động.

“A Dịch đi gọi A Lan dậy mang kim đến đây.”

A Dịch lập tức rời đi, đi tìm Trang Lan.

“A Hoằng, cậu bịt vết thương để tôi đi lấy thuốc.”

Trang Dương chạy vội tới cái rương bên cạnh, lấy thuốc nước, băng vải ra, anh nhanh chóng trở lại bên Lưu Hoằng, thấy Lưu Hoằng vẫn tỉnh táo, vẫn nhìn anh. Trang Dương hít sâu một hơi ngồi xuống cạnh giường, anh nắm lấy vai Lưu Hoằng, lực dần mạnh hơn. Anh tóc tai rối loạn, ủ rũ như khóc đến nơi, Trang Dương nói: “A Hoằng, từ nay về sau đừng làm tôi sợ giống như vậy nữa.”

Một khắc trước, Trang Dương còn đang vùi trong giấc mộng, bất ngờ Lưu Hoằng mang theo thương tích đến tìm anh, máu me đầm đìa một mảng, khiến người ta sợ hãi.

“Cậu hai, chỉ là vết thương da thịt, không sao đâu. Cậu đừng hoảng.”

Lưu Hoằng duỗi tay chạm lên khuôn mặt còn vương hoảng hốt. Hai người đầu tựa đầu, bốn mắt giao nhau, chẳng hay Trang Lan đã đứng ở cửa.

Từ góc độ Trang Lan nhìn đến trông như A Hoằng huynh nằm trên giường còn huynh trưởng áp lên, hai người sát mặt bên nhau, như làm chuyện gì kỳ quái.

Hơn nữa huynh trưởng tóc dài xõa vai, trên người chỉ có một lớp áo tơ đơn mỏng.

Trang Lan cầm kim chỉ, hô lớn: “Huynh trưởng, kim chỉ mang tới đây.”

Trang Dương xoay người, nhận lấy kim chỉ từ Trang Lan, rối rít một hồi, anh phân phó: “A Lan, muội quay lưng đi đừng nhìn.”

“Huynh trưởng muội không sợ, muội giúp huynh giữ chân A Hoằng huynh lại.”

Trang Lan tò mò nhìn vết thương nơi chân Lưu Hoằng. Cô nàng không sợ máu, tròn mắt nhìn huynh trưởng cầm kim nhọn hơ qua ánh nến.

“Cậu hai, để tôi.”

Lưu Hoằng giãy giụa ngồi dậy, vầng trán hắn rịn mồ hôi lạnh. Trang Dương ấn hắn xuống, thì thầm: “Để tôi khâu.”

Lưu Hoằng mất máu quá nhiều, yếu ớt bải hoải. Giờ đây hắn như một kẻ bất lực mặc người thao túng. Vì lẽ đó dù con nhóc Trang Lan đứng đầu kia giữ chân hắn mà lòng căng thẳng có bấu móng tay ghim trong da thịt hắn cũng đành mặc. Kỹ thuật khâu của Trang Dương quả thực khá đau, tay anh run run, sắc mặt còn bệch hơn cả Lưu Hoằng. Anh chưa từng giúp ai khâu vết thương cả, Lưu Hoằng cũng chưa từng bị thương nặng như vậy, máu chảy nhiều như vậy. Tuy nhiên giờ đưa Lưu Hoằng đi tìm y sĩ cũng không thực tế chút nào, không nói đường đêm khó đi, chỉ sợ đưa Lưu Hoằng đi thì dọc đường hắn cũng hôn mê vì mất máu. Bên người không có ai có thể giúp đỡ, Trang Dương chỉ đành tự mình tiến lên.

Đợi đến khi khâu vết thương xong, Trang Dương ngẩng đầu nhìn Lưu Hoằng, mái tóc anh ướt đẫm mồ hôi, trong mắt ngập cảm xúc phức tạp.

“Huynh trưởng, trông A Hoằng huynh đau lắm đấy. Huynh vừa kéo chỉ là huynh ấy lại nhíu đầu mày.”

Trang Lan nhoài người cạnh giường, cô nàng chờ huynh trưởng khâu xong mới dám nói.

Lưu Hoằng tỏ ý muốn giật bím tóc Trang Lan, cô nàng lại che đầu chạy.

“A Lan, đi ngủ đi.”

“Vâng.”

Trang Lan lưu luyến không thôi, cô nàng đi ra cửa, lại quay lại, ló đầu ngó nhìn. Lưu Hoằng trừng con bé, Trang Lan làm cái mặt quỷ rồi mới chạy đi.

Trang Dương băng bó chân bị thương cho Lưu Hoằng, giúp Lưu Hoằng cởi chiếc quần đẫm máu. Lưu Hoằng lõα ɭồ hai bắp đùi, hắn gằm đầu không dám nhìn Trang Dương. Trang Dương lại như không có chuyện gì, lấy một chiếc quần của mình trong rương quần áo đưa cho Lưu Hoằng.

Thừa dịp Trang Dương quay lưng thu dọn chậu nước với vải vóc thấm máu, Lưu Hoằng vội vàng mặc quần mới vào, gọi là vừa vặn, ống quần hơi ngắn.

Vì còn vết thương ở chân nên sức lực của Trang Dương có hạn, anh dọn qua loa lại căn phòng rồi ập xuống giường nghỉ ngơi.

Hai kẻ bệnh tật nằm kề bên nhau.

Lưu Hoằng xoay người nhìn anh, Trang Dương nói: “Ngủ đi.”

Lưu Hoằng mệt mỏi lắm rồi nhưng không cam lòng ngủ, hắn nhìn Trang Dương cầm lấy trục thẻ tre như lòng muốn đọc. Lưu Hoằng gọi anh:

“Cậu hai.”

“Sao?”

“Cậu hai cũng ngủ đi.”

Lúc này Trang Dương mới tắt đèn, nằm nghiêng đưa lưng về phía Lưu Hoằng.

Trong mờ tối, Lưu Hoằng dần sát lại Trang Dương, ôm lấy Trang Dương. Trang Dương muốn đẩy tay Lưu Hoằng ra tay lại bị Lưu Hoằng nắm lấy.

“Tôi ôm một chút thôi.”

“Mùi hương trên người cậu hai thật thơm.”

Lưu Hoằng áp mặt vào lưu Trang Dương, như thỏa mãn ngửi được hương cỏ thơm nơi Trang Dương mà hắn dần nhắm mắt thϊếp đi.

Nhận thấy Lưu Hoằng đã ngủ, Trang Dương nhấc móng vuốt đang ôm bên hông anh ra. Trang Dương ngồi dậy, lại thắp ngọn đèn dầu lên, anh chẳng hề buồn ngủ, cứ ngồi bên Lưu Hoằng nhìn ngắm khuôn mặt nồng giấc của hắn. Anh vươn tay lên chạm mi mày rồi trượt sống mũi của hắn. Lưu Hoằng ngủ rất sâu, hoàn toàn không hay biết. Trang Dương than một tiếng thở dài không phát ra tiếng, anh thu tay về, dém chăn giúp Lưu Hoằng rồi lại kề bên hắn mà dần thϊếp.