Cẩm Thành Mùa Hoa

Chương 24: Món Đồ Yêu thích

Khuyển Tử biết trên Trang Dương còn có người anh cả, Trang Lan thường hay nhắc đến, kể rằng đại huynh con bé ra ngoài buôn bán. Mặc dù con bé sợ anh cả lắm nhưng vẫn rất thích y. Dù là Trang Bình hay Trang Dương thì tính cách của bọn họ đều rất ôn hòa, Khuyển Tử không khỏi tò mò không biết vị huynh trưởng của Trang Dương kia là người như thế nào.

Đây là lần đầu tiên Khuyển Tử nhìn thấy xe ngựa hoa lệ nhường nào. Trong đó có một chiếc thân xe được sơn màu, ngựa xe được treo trang sức hoa mỹ, mái xe cong cong trong đen ngoài đỏ, gắn dải lụa màu. Đây là một cỗ xe truy có rèm che, mành rèm trước xe che rủ, không nhìn thấy được người ngồi trong xe.

Đi trước cỗ xe là một chiếc xe dẫn đầu không có rèm che, xe diêu nhỏ mà nhanh. Trong xe là một người đàn ông trung niên ngồi ngay ngắn, thân mặc cẩm bào, vóc người khỏe khoắn, tướng mạo khoan hậu. Hiển nhiên đó là cha của A Ly. Chỉ thấy mẹ con nhà họ Trương vây quanh ông, còn A Ly thì lao thẳng vào l*иg ngực ông, dùng cánh tay ngắn mà ôm chặt eo cha mình.

________

Khuyển Tử ngây ngốc nhìn người nhà họ Trương đoàn tụ.

Trong ba cỗ xe ngựa thì có hai cỗ xe diêu, một xe là Trương Ân ngồi, một xe còn lại chính là Trang Bỉnh. Trang Bỉnh cũng một thân áo quần mũ mão đoan trang, hông giắt thanh kiếm. Trông y còn trẻ tuổi nhưng lại rất trầm ổn. Y xuống xe, cúi lạy trước mặt mẹ Trang. Mẹ Trang đỡ y dậy. Y nhìn đàn em thơ một lượt rồi ôm từng người. Tình cảm giữa mấy người con nhà họ Trang rất tốt, tương thân tương ái, quả thực khiến người ta hâm mộ.

Lúc này Trương Ân cũng đi đến nói với mẹ Trang mấy câu gì đó. Người hai nhà Trang Trương đều đứng nhìn một bên, cỗ xe truy vẫn luôn yên lặng không có động tĩnh. Đầu tiên thần sắc mẹ Trang là kinh ngạc, tiếp đó là mừng rỡ nắm tay Trang Bỉnh kích động trò chuyện. Trang Lan và A Bình ngây ngô đứng bên vô cùng mờ mịt, chỉ có Trang Dương đi đến chỗ cậu Trương, trên mặt là nụ cười mừng rỡ.

Khuyển Tử đứng từ xa, không như những người không phận sự đang xúm lại kia. Nó đứng quan sát thần thái người hai nhà Trang Trương, cũng không nghe rõ tiếng họ nói chuyện. Khuyển Tử càng cảm thấy hứng thú với cỗ xe truy kia hơn, đó là ai nhỉ?

Trang Bỉnh dưới sự vây quanh của người nhà và thân thích đi vào sân nhà họ Trang. Xe diêu của Trang Bỉnh đi cuối, đi sát đằng sau xe truy. Ấy vậy mà xe truy vẫn không hề vén màn ra.

Mọi người vây xem đều rất tò mò, sôi nổi suy đoán xem ngồi trong cỗ xe truy kia là người phương nào. Không biết là ai nghe thấy rõ, nói một câu: “Là cô dâu mới đó, cậu cả nhà họ Trang lấy vợ rồi!” Đám người huyên náo, theo sát cỗ xe không tha.

Rốt cuộc cỗ xe ấy cũng dừng lại trong sân nhà họ Trang. Trang Bỉnh đi lên trước xe rồi vén rèm che lên, người ngồi bên trong là một cô dâu trang phục lộng lẫy. Trang Bỉnh đỡ cô dâu xuống xe, nàng e thẹn cúi đầu nắm tay sóng vai cùng Trang Bỉnh, dưới sự tán thành của người nhà mà dẫn cô dâu mới vào cửa.

Cô dâu thướt tha xinh đẹp, khiến người đến vây xem tranh nhau nhìn.

Người hầu nhà họ Trang khiêng vô số của hồi môn từ trên xe xuống, có tơ lụa tuyệt đẹp, rồi hộp gỗ nước sơn sặc sỡ lóa mắt và còn cả đồ đồng tinh xảo nào thau chậu, đèn đóm, lư hương.

Đám người bôn ba trong Trúc lý truyền tai nhau, cậu cả nhà họ Trang cưới một tân nương tử mỹ lệ, còn mang đến một xe hồi môn.

Khuyển Tử thấy đám người Trang Dương vào nhà thì cũng rời đi. Không như những người khác cứ vây quanh ngoài sân ngó dáo ngó dác.

***

Ngày hôm đó người hầu nhà họ Trang bận thành một đoàn, gϊếŧ lợn mổ dê, lau rửa bát đĩa. Khuyển Tử đã đến thôn Trúc ở nửa năm nhưng đây vẫn là lần đầu nó nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt như vậy.

Khuyển Tử về nhà, thấy mẹ Lưu từ trước đến giờ luôn yên tĩnh ở nhà dệt vải lúc này lại đứng trên cầu gỗ nhìn quanh. Hiển nhiên bà cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

“Khuyển Tử, nhà họ Trang sao náo nhiệt thế, là ai tới à?”

“Mẹ à, là cậu cả nhà họ Trang trở về, còn rước cả cô dâu về nữa.”

“Khó trách.”Quảng Hư Phủ

Mẹ Lưu cũng biết nhà họ Trang còn có một cậu cả ra ngoài buôn bán.

Hai mẹ con đi về nhà, mắt thấy trời sắp tối, mẹ Lưu đã làm cơm xong. Hai mẹ con ăn mấy món quê mùa, cũng chẳng để ý đến nhà họ Trang đang mở tiệc lớn.

Ban đêm nằm trên giường, Khuyển Tử nhớ mãi không quên cỗ xe truy đẹp đẽ kia. Nó mơ thấy mình cũng có một cỗ xe như thế, đồng thời cũng như vị khách quý ăn vận lộng lẫy như vậy ngồi ở trong xe. Trong giấc mơ nó thấy mình là một vị nam tử trưởng thành, mão kiếm cẩm bào, một mình đánh xe ngựa rong ruổi trên vùng quê.

***

Bữa tiệc gia đình nhà họ Trang ngoại trừ người nhà họ Trang ra cũng chỉ có mời nhà cậu.

Trước khi vào tiệc, Trang Bỉnh dẫn cô dâu làm lễ bái đường trước mẹ Trang, mẹ Trang đỡ họ dậy. Bà nắm tay con dâu nhỏ nhẹ hỏi nàng mấy câu. Cô dâu điềm đạm hiền hòa, cung kính dịu ngoan với mẹ Trang. Mặc dù hôn sự cũng không phải do mẹ Trang làm chủ nhưng bà vẫn rất hài lòng với nàng dâu này.

Sau khi vợ chồng Trang Bỉnh lễ lạy trưởng bối thì lúc này tiểu bối mới vào bàn ngồi xuống, bắt đầu thưởng tiệc.

Cậu Trương Ân ngồi ở vị trí trưởng bối, kể lại ông ở quận Quảng Hán đã chủ trì hôn sự của Trang Bỉnh thế nào.

Mùa xuân Trang Bỉnh cùng cậu đi đến Cốc Xương buôn ngựa, lại vận tải đến quận Quảng Hán. Như thường lệ Trương Ân đi thăm thú uống rượu cùng bạn bè chốn quan trường là Lâm Trung ở trong quận, vừa vặn nghe nói Lâm Trung muốn gả con gái. Cô con gái thứ hai nhà họ Lâm nổi danh là nhã nhặn lịch sự. Trang Bỉnh có ý định cưới vợ lại có cậu hỗ trợ tác hợp. Vốn cũng không dám nghĩ Lâm Trung sẽ đồng ý, người cầu thân rất nhiều mà người có gia thế hơn Trang Bỉnh cũng không thiếu. Sau lấy được sự đồng thuận thì vội vàng tổ chức hôn lễ luôn, không kịp báo cho người nhà ở Lâm Cung.

Quảng Hư Phủ|

“Nhờ có cậu mà mới được thúc đẩy chuyện tốt đẹp như thế này.”

Trang Bỉnh nâng chén tạ ơn, cô dâu ngồi bên cạnh y cũng nâng rượu tỏ lời biết ơn, cúi đầu cung kính.

“Miễn lễ, cũng là do A Bỉnh tuấn tú đoan chính, được người thưởng thức.”

Lời tán dương cháu ngoại nhà mình, Trương Ân chưa bao giờ keo kiệt lời hay.

Khác với cậu khoan hậu nhân ái, mợ lại khôn khéo hỏi thăm tình trạng nhà họ Lâm, nhà có mấy người anh chị em, tỷ muội trong nhà đã đều xuất giá chưa, huynh đệ thì làm nghề gì.

Cô dâu nhẹ nhàng đáp lại, không mất lễ phép. Lúc nàng đáp lời, Trang Bỉnh vẫn luôn mỉm cười nhìn rồi gật đầu. Một chi tiết nhỏ như thế đều rơi hết vào tầm mắt Trang Dương. Trang Dương biết huynh trưởng nghiêm túc thận trọng, rõ ràng là yêu cô gái này tha thiết.

Cô dâu mới tên là Lâm Tường, tên thuở nhỏ là A Tế. Trong nhà có bốn chị em, chị cả đã xuất giá gả đi, em gái còn nhỏ, em trai tên Lâm Vũ, đang theo học ở thành Cẩm Quan, tuổi tác cũng không chênh lệch Trang Dương là mấy.

Người lớn trò chuyện đều là chuyện trong nhà, đám trẻ con không có hứng thú. Trang Lan múc một bát canh thịt uống ngon lành, mi mày cong cong. Vì có món ngon làm bạn mà trong lòng con bé cũng đều vui tươi hớn hở.

***

Tiệc rượu tàn, mẹ Trang nắm tay cô con dâu vào phòng nói chuyện. Trang Bỉnh tiễn gia đình cậu mợ ra đến ngoài cửa rồi lại kêu các em về phòng mình.

Buôn ngựa tuy gian lao nhưng thu vào rất phong phú. Trang Bỉnh kiếm không ít tiền, vì vậy mới được nhà họ Lâm ưu ái mà cưới được người vợ đẹp. Trang Bỉnh đối xử với người trong nhà rất hào phóng, mỗi khi đi buôn ngựa trở về đều sẽ mang ít thứ về cho đàn em ở nhà.

Thấy anh cả mở một cái rương lớn ra, Trang Lan chân chó chạy đến, ghé sát lại bên người Trang Bỉnh mà thân mật gọi đại huynh. Trang Bỉnh cười nói: “Giờ cũng biết gọi ta là đại huynh rồi đấy.” Hôm nay cô bé Trang Lan ngơ ngác cả ngày, có lẽ là vẫn còn mơ màng về việc huynh trưởng kết hôn rồi mình có thêm một người chị dâu. “Đại huynh là tốt nhất.” Trang Lan ôm chặt cánh tay Trang Bỉnh không buông. “Được rồi được rồi.” Trang Bỉnh tách Trang Lan ra. Lúc này mới rảnh tay mà lấy một đôi lục lạc bằng đồng từ trong rương ra. Lục lạc dùng dây đỏ thắt lại, hình thức hoa văn đẹp đẽ. Trẻ con nhà bình thường không có đồ chơi, mà con trẻ nhà giàu dù có thì cùng lắm cũng chỉ là mấy món đồ nhỏ bình thường mà thôi.

“Oa, là lục lạc! Muội thích lắm, cảm tạ đại huynh!”

Trang Lan nhận lấy lục lạc cột vào bên hông, thích thú tinh tang chạy ra khỏi phòng. Đừng coi con bé xưa nay thô lỗ, thực chất con bé rất thích chưng diện. Chắc là đi tìm mẹ để khoe khoang rồi.

Nhìn bóng Trang Lan vui mừng nhảy nhót, Trang Bỉnh bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Y cũng chỉ có một cô em gái này, tất nhiên là được y thương yêu nhất.

“A Bình qua đây.”

Trang Bỉnh ngẩng đầu nhìn Trang Bình. Trang Bình luôn rất an tĩnh, cũng rất hiểu chuyện. Nhưng lại hơi nhát.

“Đại huynh.”Quảng Hư Phủ|

Trang Bình đứng bên cạnh Trang Bỉnh, cậu bé cười mắc cỡ.

“Ở trên đường đi buôn thấy một bộ cờ nên mua về cho đệ chơi, nhưng không được làm chậm trễ việc học đâu nhé.”

Trang Bỉnh lấy ra hay hộp trúc đựng quân cờ và một cái bàn cờ từ trong rương. Bàn cờ cũng là bằng trúc, có thể cuộn lại, không hề tốn diện tích.

“Cảm tạ đại huynh.”

Trang Bình nâng món quà trong tay, mặt mày hớn hở. Cậu bé này ưa yên tịnh, đánh cờ đúng là rất hợp với thằng bé. Trang Bình cũng vui vẻ mang quà rời đi. Không thể không nói, sở thích của bọn họ đều được đại huynh Trang Bỉnh nắm rõ.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Trang Bỉnh và Trang Dương, Trang Bỉnh nói: “Lúc ta không có ở đây, chuyện trong nhà đã khiến đệ hao tâm rồi.” Trang Dương xấu hổ đáp: “Đệ ở nhà nhàn nhã, không sánh bằng một phần ngàn huynh trưởng dãi gió dầm sương, gian lao thâm nhập Man hoang.” Trang Bỉnh vỗ vỗ vai Trang Dương, hai anh em ôm nhau một cái. “Chúc mừng huynh trưởng.” Trang Dương cười nói. Trang Bỉnh cũng đáp lời: “Trên đường ta còn luôn suy nghĩ nên nói hôn sự với người nhà như thế nào.” Chuyện này quá đột ngột, cũng vui mừng yên tâm được người nhà tiếp nhận. “Huynh trưởng vừa ý thì tất sẽ là cô gái tốt rồi.”Trang Dương có ấn tượng không tệ đối với chị dâu. “Nàng tốt lắm.” Hiếm thấy Trang Bỉnh lộ ra vẻ mặt cười say đắm. Có điều trời tối đèn mờ, Trang Dương không nhìn ra.

“Huynh trưởng, việc thu tiền các hộ mướn ruộng mai đệ sẽ kể cho huynh nghe. Huynh đi lại đường xá mệt nhọc, nên đi nghỉ ngơi sớm thôi.”

Trang Dương hành lễ, định lui ra khỏi phòng ngủ của anh cả, tránh chốc chị dâu lại trở về rồi chạm mặt. Dẫu sao còn xa lạ, sợ rằng sẽ làm khó chị dâu.

“Mấy chuyện này không cần nói với ta, đệ quản tốt là được. A Dương, đệ khoan hãy đi.”

Trang Bỉnh đứng dậy, đến bên cạnh giường lấy ra một vật dài được cất trong hộp gỗ, hộp gỗ sơn màu trông rất tinh xảo.

“Nhiều năm ở Trúc lý không có tiếng đàn sáo, ngay cả ta cũng có lúc nhớ đến.”

Trang Bỉnh đưa hộp gỗ cho Trang Dương, Trang Dương nhận lấy như ôm một đứa trẻ sơ sinh. Lúc này Trang Dương đã biết trong hộp gỗ là có món đồ gì. Hốc mắt anh thấm ướt, lộ vẻ xúc động nói: “Cảm tạ huynh trưởng.”

Trang Bỉnh thở dài, “Tủi thân đệ rồi, nếu cha vẫn còn sống thì làm sao có thể để đệ không có nổi một cây đàn.”

Thuở nhỏ Trang Dương học đàn. Sau khi rời khỏi thành Cẩm Quan anh đã không có một cây đàn riêng cho mình nữa. Trang Dương rất thích đàn, nhớ đến phu tử Chu Cảnh dạy mình có một cây đàn mà Trang Dương cũng hay mượn người để gảy. Đến khi Chu Cảnh rời đi, Trang Dương cũng chưa từng chạm vào đàn được lần nào nữa. Ở Trúc lý vắng vẻ hoang sơ, người biết chữ còn khó tìm huống hồ là người hiểu đàn.

Nhắc đến cha, Trang Bỉnh lại thấy khó chịu trong lòng. Trong bốn đứa nhỏ y là lớn nhất, đối với người cha Trang Thọ y vẫn còn nhớ rõ ràng, ký ức đối với cuộc sống xa hoa năm đó đến giờ vẫn còn nhớ nguyên như mới.

“Huynh trưởng chớ đau lòng, đệ cũng không phải có đàn mới rồi đây sao.”

Trang Dương cười nói, anh vuốt ve hộp gỗ.

Trang Dương lui ra khỏi phòng anh mình rồi về lại phòng, lúc này anh mới từ từ mở hộp gỗ ra. Trong hộp gỗ là một cây đàn vẫn luôn tha thiết ước mơ, chất liệu tinh tế, màu sơn tao nhã. Không dám thử thanh sắc, vì giờ đã là đêm muộn, sợ rằng sẽ quấy nhiễu giấc mộng của người khác. Trang Dương vuốt ve thân đàn như vuốt ve tình yêu của anh vậy. Anh còn trẻ vẫn chưa có người thương, nhưng lại có lòng yêu vật.