Sa Đạo Dương từ trước đến giờ bao che khuyết điểm, tôn tử chính mình là tốt nhất, nếu như không tốt, cũng không cho người khác nói. Vừa thấy Sa Tỉnh Yên khóc nháo lôi kéo tôn tử của chính mình, ngay lập tức liền mất hứng.
Solan tuy rằng rất yêu con trai mình, nhưng đối với quản giáo hài tử một điểm không buông.
Nghe đến Sa Tỉnh Yên nói như vậy, ông lập tức hỏi Sa Nặc Nhân này là xảy ra chuyện gì.
Sa Nặc Nhân chính là đang phiền lòng, căn bản không muốn nói chuyện, muốn đi, Sa Tỉnh Yên liền siết ý phục của cậu không buông tay.
Sa Nặc Nhân phẫn nộ bỏ qua Sa Tỉnh Yên, xoay người rời đi, lại nghe thấy một tiếng thở nhẹ, Solan từ trên cầu thang té xuống.
"Solan!" Sa Phí Đề đứng ở trên lầu, ông muốn tới thư phòng, không nghĩ tới phát sinh biến cố như vậy.
Sa Nặc Nhân kinh hãi, cậu đang đứng ở phía dưới, chạy tới ôm lấy mỗ phụ đang ngã xuống, hai người đồng thời từ trên cầu thang ngã xuống.
Biến cố đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người sợ hãi.
Sa Nặc Nhân từ dưới đất ngồi dậy, căng thẳng dìu Solan, "Mỗ phụ, mỗ phụ người thế nào? Thương tổn chỗ nào rồi?"
"Solan!" Sa Phí Đề vội vội vàng vàng chạy xuống, đem Solan ôm lên.
Solan cau mày, một hơi còn chưa có tìm lại được, không thể nói chuyện.
Lão gia tử cũng bước nhanh xuống dưới, lo lắng nói, "Nhanh đi tìm trị liệu sư đến!"
Sa Tỉnh Vinh huynh muội đã sợ cháng váng, ngơ ngác đứng trên thang lầu, nhìn người một nhà phía dưới.
Sa Nặc Nhân không biết mỗ phụ là thế nào ngã xuống, mà lão gia tử lại thấy rõ, Sa Tỉnh Yên thấy Sa Nặc Nhân muốn đi, sốt ruột kéo cậu, lại đυ.ng ngã Solan đứng ở bên cạnh.
Sa Tỉnh Vinh phản ứng lại trước hết, vội vàng thành khẩn xin lỗi, "Xin lỗi gia gia, Tỉnh Yên không phải cố ý..."
"Cố ý có phải là muốn đem Nặc Nặc đẩy xuống?!" Lão gia tử bắt đầu nóng nảy, ai cũng không đè ép được, "Lần trước tùy hứng đi ra ngoài, Nặc Nặc đi ra ngoài tìm cô, kết quả bị người ta tập kích! Lần này cô lại đem bá mỗ người tay đẩy xuống thang lầu, cô đến cùng muốn làm gì? Sa gia còn có thể yên ổn sao? Sa Tỉnh Yên! Nếu như cô không muốn ở tại Sa gia, liền chuyển ra ngoài!"
Lời này vừa nói ra, Sa Tỉnh Vinh huynh muội đều ngây ngẩn cả người, Sa Tỉnh Yên cũng quên mất khóc.
Sa Tỉnh Vinh cắn răng, cúi đầu xin lỗi, "Xin lỗi, Tỉnh Yên không hiểu chuyện, đều là lỗi của cháu."
Lão gia tử hầm hừ theo sát bọn họ lên lầu, lấy thuốc ra uống, Sa Nặc Nhân trên người cũng có trầy da, cậu muốn qua xem một chút, chỉ để lại huynh muội Sa Tỉnh Vinh.
Sa Tỉnh Yên sững sờ quay đầu lại, không cam lòng nói: "Ca, ta đã làm sai điều gì? Đây là Sa gia nợ chúng ta(ed: nghĩ hay ghê)! Bọn họ nợ phụ thân một cái mạng!"
Nếu ngày xưa Sa Tỉnh Yên nói như vậy, Sa Tỉnh Vinh nhất định sẽ trách cứ nàng, ít nhất cần thiết duy trì mặt ngoài hòa thuận, chỉ là lần này, Sa Tỉnh Vinh không có ngăn cản, hắn hận thấu Sa Đạo Dương!
Đêm nay Sa Nặc Nhân nán lại rất lâu mới rời khỏi Sa gia.
Khi Sa Nặc Nhân đi rồi, Sa Tỉnh Vinh lặng lẽ đi ra ngoài.
Trong phòng tối tăm, Nason ngậm thuốc lá, nhìn thấy sắc mặt Sa Tỉnh Vinh, cười nói: "Làm sao vậy? Sa lão gia tử làm khó dễ ngươi?"
Sa Tỉnh Vinh bưng chén lên, uống một hớp trên bề mặt rượu, đem cốc nặng nề thả xuống, không để ý đến nam nhân trêu chọc.
"Ngươi tìm ta ra có chuyện gì?" Sa Tỉnh Vinh hỏi.
"Cũng không phải ta đắc tội ngươi, đừng bày sắc mặt đó cho ta xem." Nason khó chịu.
"Chuyện thì nói, không có chuyện gì ta đi về." Sa Tỉnh Vinh làm bộ phải đi.
"Ai ai ai, ngươi ngồi xuống trước." Nason hít một hơi thuốc nói: "Ta gần đây nghe thấy một tin đồn, nói tinh thần lực của Sa Nặc Nhân không có bị hủy, có thật không?"
"Ngươi đang hoài nghi năng lực làm việc của ta?" Sa Tỉnh Vinh không vui nói.
"Dĩ nhiên không phải. Bất quá, Sa Nặc Nhân tương đối đặc thù, cậu ta so với quái vật còn đáng sợ hơn, trúng phải Phệ Thần Thủy cư nhiên không chết, chỉ là mất đi ký ức, thực sự khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được, nói không chừng, tinh thần lực của cậu ta có thể trở về cũng không phải là không thể đâu?" Nason cười nói.
"Nếu như vậy, vậy tại sao lần trước không trực tiếp gϊếŧ nó, cơ hội tốt như vậy! Bốn Resse cư nhiên không gϊếŧ chết nổi một tên rác rưởi, ngươi đến cùng đã tìm đến những tên như thế nào?" Sa Tỉnh Vinh phẫn nộ, cơ hội ra tay tốt như vậy, cư nhiên chỉ đυ.ng hỏng xe huyền phù của nó.
"Kia hết cách rồi, ai có thể nghĩ tới lão gia tử của cậu ta có thể phái hộ vệ đến, hơn nữa sức chiến đấu đẳng cấp còn không thấp." Nason đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Đúng rồi, người lần trước đột nhiên xuất hiện cứu Sa Nặc Nhân là ai? Sức chiến đấu tựa hồ rất mạnh."
"Anh ta gọi Phượng Ảnh, là bằng hữu của phế vật kia." Sa Tỉnh Vinh nói.
"Phượng Ảnh?" Nason thì thầm: "Chưa từng nghe tới người này a, hắn là ai?"
"Nghe phế vật kia nói, là người của Phượng gia." Sa Tỉnh Vinh đối người này cũng rất kiêng kỵ, luồng khí thế trên người anh, khiến những người tới gần anh rất áp lực.
"Phượng gia? Đứng đầu tứ đại thượng tướng Đế Quốc Phượng gia?" Nason híp mắt lại, "Này ngược lại kỳ quái, ta còn không biết Phượng gia có nhân vật "Phượng Ảnh" này."
"Nghe nói là họ hàng xa." Sa Tỉnh Vinh lại đau đầu khi nghĩ đến cố chấp của muội muội.
"Người của Phượng gia đa số đều nhậm chức ở quân bộ, hắn cũng là quân nhân?" Nason đối người này cảm thấy rất hứng thú.
Thấy hắn truy hỏi chuyện Phượng Ảnh không tha, Sa Tỉnh Vinh liếc mắt liếc xéo hắn một cái, "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Phượng gia không phải chúng ta có thể động tới."
"Hỏi một chút mà, đêm đó tia sáng tối như vậy, ta còn nhìn thấy hắn, ngươi không cảm thấy hắn đẹp trai quá mức sao?" Nason một mặt mơ màng.
(ed: chỗ này QT để là soái, nếu thấy k ổn mk có thể sửa lại nhé)
Sa Tỉnh Vinh không vui nhắc nhở: "Ngươi đừng có ý đồ với anh ta, cẩn thận hắn bẻ gãy cổ ngươi."
"Oa, dũng mãnh như vậy?" Nason hứng thú cao hơn, "Ta lại rất thích dũng mãnh."
Sa Tỉnh Vinh mắt lạnh nhìn hắn, "Nhắc nhở ngươi đừng có đánh chủ ý lên anh ta, muội muội ta coi trọng hắn."
"Có phải không? Vậy hắn đối lệnh muội thế nào?" Nason nói.
Thế nào? Từ lúc gặp mặt đến giờ hắn cũng chưa tùng cùng Tỉnh Yên nói qua lời nào, Tỉnh Yên có thể là mắt hỏng rồi mới yêu thích hắn, làm cho anh làm ca ca cũng không có cách nào.
Không cần nhiều lời, chỉ cần nhìn biểu tình Sa Tỉnh Vinh Nason liền biết.
"Ta cảm thấy ngươi nên chú ý người này hơn, lấy con mắt của ta đến xem, hắn không phải là người bình thường." Nason nhắc nhở.
Sa Tỉnh Vinh nhíu mày trầm tư.
Nason búng rớt tàn thuốc trong tay xuống, uống một hớp rượu, "Lần trước cho ngươi điều tra phương pháp nâng cao mức đọ dung hợp vật liệu, tra được chưa?"
"Phương pháp kia còn chưa có dùng tại bộ nghiên cứu phát minh, hiện tại còn không rõ ràng lắm, chỉ cần bọn họ sử dụng, ta liền có thể biết." Bên trong bộ nghiên cứu phát minh có cấp dưới của phụ thân lúc còn sống, chỉ cần hắn mở miệng, người kia nhất định nói cho hắn biết, một điểm này Sa Tỉnh Vinh rất tự tin.
Nason ghõ lên ghế sofa suy nghĩ một chút, "Biện pháp kia thật sự là Sa Nặc Nhân nghĩ ra được sao?"
Sa Tỉnh Vinh khinh thường nói, "Ta không tin nó có bản lĩnh này."
Nason cười nhạo, "Chớ coi thường người ta quá vô dụng, nếu như không phải kiêng kỵ cậu ta làm hỏng kế hoạch tranh đoạt vị trí gia chủ của ngươi, ngươi cũng sẽ không hợp tác với ta đi hại cậu ta."
Sa Tỉnh Vinh phản bác trở lại, "Đừng nói ta, các ngươi thì sao? Nếu như không kiêng kỵ nó, như thế nào hao tổn tâm cơ muốn hại nó?"
Nason cười cười, không cùng hắn tranh luận.
Ngay thời điểm Sa Tỉnh Vinh cùng Nason trước sau từ phòng riêng đi ra, cũng không biết là hình ảnh đã bị người ghi chép lại.
Rửa mặt xong xuôi, Xích Linh chuẩn bị đi ngủ, nhận được tin nhắn của bộ hạ.
Nội dung là: Nason đêm nay tiếp xúc một người.
Phía dưới kèm theo một tấm hình, Xích Linh nhíu mày.
Người này đêm nay anh mới gặp qua, chính là anh họ của Sa Nặc Nhân Sa Tỉnh Vinh.
Thời điểm Xích Linh đang tra án Cổ Đằng Nhất bị hại, phát hiện quản gia Ni Phổ của Cổ Đằng Nhất từng cùng Nason gặp qua mấy lần, thời điểm điều tra bí mật lại không tìm được chứng cự tham dự của Nason, từ đó anh luôn phái người chú ý tên này. Trước đây không lâu, Nason đến tinh cầu Sevina, người của Xích Linh luôn luôn theo dõi hắn, trước đó vài ngày tên này luôn sống phóng túng, không có chuyện đứng đắn, mãi đến tận đêm nay mới bắt được hắn tiếp xúc với Sa Tỉnh Vinh.
Sau trầm tư, vẻ mặt của anh càng ngày càng lạnh, phát một tin ngắn cho bộ hạ: Điều tra Sa Tỉnh Vinh.
Những ngày qua Sa Nặc Nhân không thuận đến mức dị thường, trước tiên không nói tại Sa gia cùng Sa Tỉnh Yên không vui, chỉ nói riêng Xích Linh, một ngày chạy đến trường học mấy lần, làm cho Đồ Tân lão sư, chỉ cần nhìn thấy cậu liền lạnh lẽo trừng mắt, không có chuyện gì còn tìm lý do dạy bảo cậu cách duy tu. Trước kia Đồ Tân là lão sư Sa Nặc Nhân thích nhất trong ban, sau khi Xích Linh làm như vậy, cậu đặc biệt sợ nhìn thấy Đồ Tân.
Bất quá trong những việc này, cuối cùng cũng coi như có một chuyện hài lòng, đó chính là, cậu mỗi ngày đều nhìn Xích Anh Quả lớn lên!
Xích Anh Quả trong chậu thân cây tráng kiện mạnh mẽ, lá xanh quả hồng, quả thật nhìn rất tốt.
Sa Nặc Nhân từ trương học trở về, liền đem chính mình giam ở trong phòng, thử dùng ý thức lực đánh thức Pidgey bên trong khuyên tai.
Cậu gọi liền ba tiếng, Pidgey thật sự xuất hiện trong phòng. Trang phục vẫn là thời điểm nó biến mất, cái gì cũng không đổi.
"Pidgey, ngươi không sao chứ?" Sa Nặc Nhân đối với nó một lần có thể trấn áp ba con cao cấp dị thú cấp tám trở lên rất là bội phục, bất quá cũng rất lo lắng.
|Không có chuyện gì, Xích Anh Quả trưởng thành rồi?| Pidgey hỏi.
Sa Nặc Nhân: "..."
Lại chỉ dùng ý thức lực giao lưu.
Hết cách rồi, Sa Nặc Nhân cũng chỉ đành dùng ý thức lực nói chuyện: |Đã chín rồi, một tháng một lần, ta đã tính ngày, hôm nay vừa vặn.|
Không cần Sa Nặc Nhân nhiều lời, Pidgey từ lâu đã ngửi được hương vị của Xích Anh Quả, đôi chân ngắn bước nhanh chạy qua, duỗi ra tay nhỏ, hái một khỏa trái cây đỏ tươi bắt đầu gặm, miệng vừa hạ xuống, nước lền chảy ra, ngay cả nước quả cũng là đỏ tươi, màu giống như máu, làm cho Sa Nặc Nhân chỉ có thể nhìn mà nuốt nước bọt.
Mỗi trái Xích Anh Quả đều lớn như trái mận vậy, Pidgey gặm mấy lần liền xong một trái, liếʍ liếʍ miệng, đem hột cẩn thận thu vào trong túi sách của mình. Sau đó trở lại bên trong khuyên tai, lấy ra một cái đĩa thủ công tinh xảo, tỉ mỉ đem trái Xích Anh Quả đều hái xuống, đặt ở trong cái đĩa. Đây là thức ăn một tháng của nó, nhất định phải bảo quản tốt.
Nếu theo ý nghĩ của Sa Nặc Nhân, ăn một trái hái một trái, như vậy mới tươi ngon, bất quá, tất cả Nguyên Quả đều rất kỳ quái, mỗi một loại đều có chu kỳ ra quả của riêng nó, quả chín sau khi hái xuống, ở vị trí cũ đồng thời sẽ tiếp tục mọc ra trái cây mới.