Nhảy Disco Trên Mộ Phần Của Ngươi

Chương 27

Lỗ quân thế như chẻ tre, đánh bại Ninh quốc chỉ mất vỏn vẹn có ba tháng, dễ như trở bàn tay.

Sau ba tháng ấy, nước sông Tô Giang cũng dâng lên rất mạnh, muốn qua sông quả thực không phải chuyện dễ dàng, Lỗ quân liền dứt khoát đóng trại bên sông Tô Giang, chờ nước sông xuống sẽ đi tiếp.

Cũng từ lúc ấy, nhiều chuyện không thể giải thích nổi xảy ra.

Giếng khô bỗng dưng trào máu, một mớ tóc dài mọc ra từ giữa chiếc gối, giữa đêm lạnh cứ văng vẳng tiếng thiếu nữ khóc, còn có một người đàn ông chết thảm, binh lính Lỗ quân nhất thời bàng hoàng, lo sợ

Tôn Diệu Quang chưa từng gặp phải mấy chuyện này, tướng quân cũng vậy.

Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra? Dù sao, Tôn Diệu Quang cũng không mấy quan tâm, chỉ cảm thấy ban đêm cùng tướng quân đi dạo quanh Tô thành cũng thật thú vị.

“Tướng quân, ngươi đi chậm một chút.”

Thấy y hổn hển, Nam Vinh Kỳ đi chậm lại, “Nếu mệt thì dừng lại nghỉ thôi.”

Tôn Diệu Quang lắc đầu một cái, đi đến bên cạnh hắn, “Không được, đi cùng ngươi, ta mới thấy yên tâm.”

Ở gần những thứ tà ma này, sợ nhất là phải đứng một mình. Thứ này có thể làm loạn trong quân doanh, chắc chắn không phải thứ bình thường, Tôn Diệu Quang còn muốn sống, nửa bước cũng không dám rời khỏi Nam Vinh Kỳ, đến đi nhà xí cũng phải dắt tay hắn đi cùng.

“Ừ.” Nam Vinh Kỳ cảm thấy y nói cũng có lý, vậy cứ đi cùng y là ổn thỏa.

Bỗng nhiên, Nam Vinh Kỳ dừng bước, xoay người về phía sau nhìn, chẳng biết quân lính đi sau đã biến mất từ lúc nào.

“Sao vậy?” Tôn Diệu Quang cũng định quay đầu lại nhìn, lại bị tướng quân véo má, hắn nhẹ giọng nói, “Đi theo ta là được, ta sẽ bảo hộ người chu toàn.”

________________________

Cố Nại – con người bận rộn phải đóng rất nhiều cảnh, trở về khách sạn thật sớm, rửa mặt xong bắt đầu nằm lên giường lướt Weibo.

Sau đó, trùng hợp thấy được những gì Úc Vũ Hủy đăng lên.

Hôm nay Úc Vũ Hủy đăng ảnh đến hai lần, lần đầu tiên là ảnh được chụp vào khoảng ba giờ chiều nay ở Trường quay Hải thành, có ba tấm là ảnh của cô, ba tấm chụp cơm trưa, còn có… ba tấm có Nam Vinh Kỳ.

Nam Vinh Kỳ chụp cùng một người đàn ông, Nam Vinh Kỳ nghiêm túc chơi xếp hình, Nam Vinh Kỳ cúi đầu ăn cơm.

Hai tấm sau là Úc Vũ Hủy tiện tay chụp lén, hơi mờ, dù vậy, Nam Vinh Kỳ trong ảnh vẫn rất anh tuấn, khiến nhiều người hâm mộ không nhịn được mà muốn liếʍ màn hình.

“Thật đáng ngưỡng mộ! Tại sao tôi lại không thể có một người bạn như vậy! Mà quên đi… Một người vừa hói lại vừa bung bia như tôi, không tìm được bạn bè như vậy là đúng rồi.”

“Màn hình thật bẩn a!”

“Ha ha ha ha, quần áo của anh ấy đều được lựa chọn rất cẩn thận, gu thẩm mỹ thật tốt a!”

“Trong mắt một đứa hủ… Kia là ‘mợ’đúng không?”

Cố Nại hừ một tiếng, đóng phần bình luận, mở một bài đăng khác ra.

Những bức ảnh này mới được đăng lên cách đây không lâu, hình như là ở quán karaoke, người của đoàn phim Trì Mộ ngồi một hàng, nhìn về phía ống kính mà làm mặt quỷ, trong đó cũng có vài người Cố Nại quen, Triệu Quan, Trần Cập Thích, mấy diễn viên phụ trong phim, Nam Vinh Kỳ ngồi chính giữa, làm mặt lạnh, nếu nhìn kỹ có thể thấy anh đang ăn, trong tay cầm một đĩa hoa quả.

Bộ dạng vừa tuấn tú lại vừa cao lãnh.

Cố Nại hừ một tiếng, đang định vào đọc bình luận thì thấy Úc Vũ Hủy đăng lên một bài mới.

Lần này là một đoạn video.

Chưa mở video đã thấy một bàn tay trắng nõn thon dài đang cầm mic.

Cố Nại nhìn bàn tay kia một cái, trong nháy mắt liền biết chủ nhân của nó là ai, cậu đưa tay bật video đó lên.

Giọng nam trầm thấp đầy sức hút truyền ra từ điện thoại, hơi khàn, khiến lòng người xao động, “Ánh lửa thiêu đốt đóa hoa, giấu trong tay áo ba ly rượu, một chén kính minh nguyệt, một chén về trần tục, ánh mặt trời đẩy lùi ánh sao, bình minh yên lặng như tờ, tặng ngươi rượu, vị cay vào họng, say túy lúy mới thôi”

Là bài hát của cậu, “Tam trản tửu”

*Nghĩa là ba chén rượu ấy.

Cố Nại tâm cao khí ngạo, trước giờ không thích người khác hát lại bài hát của mình, cho dù là nghiêm túc hát trên sân khấu, nhưng giờ đây, Nam Vinh Kỳ tùy ý hát như vậy… Cậu lại muốn nghe lại một lần nữa.

Chờ đến khi Cố Nại nhận ra, cậu đã xem đi xem lại video chỉ dài vỏn vẹn hai mươi giây ấy hết nửa giờ đồng hồ.

Nhiều đến nỗi, chính bản thân cũng không nhớ rõ mình đã xem đến bao nhiêu lần.

“A a a a a! Giọng hát thật dễ nghe! Dù không được chuẩn bị tỉ mỉ lắm… nhưng vẫn khiến tôi tan chảy!”

Tan chảy sao? Nào, không phải giọng hát kia vô cùng tốt sao, dù không có chuẩn bị, vẫn thật dễ nghe.

“AAAAAA! Thật là đẹp trai! Bổn tiên nữ muốn gả cho anh!”

Gả cái rắm.

“Đăng thêm mấy cái nữa có được không!? Tôi còn muốn nghe anh ấy hát thêm vài bài nữa của Cố Nại! Hát thêm một lần nữa thôi!”

Cố Nại vô thức đưa tay “like” cái bình luận kia, cậu dừng lại hai giây, sửng sốt nhìn ngón tay cái trong màn hình, lại nhanh chóng hủy hết.

Lo lắng nhìn thật lâu, thấy người bình luận cũng không phát hiện mình, Cố Nại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng, nếu như thực sự thấy, anh sẽ hát sao…?



Nam Vinh Kỳ thấy Thư Viễn Sâm mệt mỏi, liền đi thanh toán rồi đưa anh cùng Úc Vũ Hủy về khách sạn trước.

Dọc đường đi, Úc Vũ Hủy vẫn dán mắt vào điện thoại, hết sức phấn khích, “Oa! Người theo dõi tăng lên thật nhiều!”

Thư Viễn Sâm vỗ đầu cô một cái, “Hư vinh!”

“Cháu hư vinh thì đã làm sao!? Kỳ ca ~ Ngài mai chúng ta có thể đi gặp Cố Nại sao? Tôi nghe nói Cố Nại cũng quay phim tại Trường quay Hải thành, nhưng hôm nay cũng không nhìn thấy!”

Nam Vinh Kỳ cũng gõ đầu cô một cái, so với Thư Viễn Sâm thì mạnh tay hơn nhiều, “Tôi nói lại một lần nữa, đừng có gọi tôi là ‘Kỳ ca’.”

Thư Viễn Sâm cười ra tiếng, “Nhưng có thể gọi ‘chú’.”

Cười cười nói nói, rất nhanh đã về đến khách sạn, Nam Vinh Kỳ thấy ven đường có một quán nhỏ bán mì hoành thánh, lúc ăn tối không ăn được nhiều nên thấy đói, anh đưa thẻ mở phòng cho Thư Viễn Sâm, “Hai người vào trước đi, tôi đi mua mì hoành thánh, hai người muốn ăn không?”

“Ăn!” Úc Vũ Hủy hào hứng cầm lấy chiếc thẻ màu vàng trên tay Nam Vinh Kỳ, “Đại gia a! Phòng suite!"

Đã nửa đêm, trong quán mì kia chỉ có độc một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng, chủ tiệm đứng đó, vẻ mặt hòa nhã, làm người ta cảm thấy hết sức yên bình.

Nam Vinh Kỳ đi tới, mua hai bát hoành thánh, chủ tiệm cười híp mắt rồi mở vung nồi, cho mì vào, trong lúc chờ mì chín thì cho bảy, tám loại gia vị vào bát, “Có ăn cay không?”

“Ừ, để một ít.”

Chủ tiệm gật đầu một cái, lấy mì đã nấu xong vào bát, lại cho thêm nước dùng, mùi thơm thật đậm đà.

Nam Vinh Kỳ không khỏi nuốt nước miếng một cái, như cảm nhận được mùi vị của mì hoành thánh trong miệng.

“Chàng trai, tên cậu là Vinh Kỳ đúng không?”

Nam Vinh Kỳ ngẩng đầu nhìn ông, “Ừ… Sao chú biết?”

Chủ tiệm cười, “Người ở khách sạn bên cạnh sáng nào cũng tới mua hoành thánh ở đây, tôi cũng hay để ý, đừng coi thường tôi lớn tuổi, tôi cũng biết nhiều minh tinh lắm đấy.”

“Vậy chú có biết Cố Nại không? Em ấy cũng tới đây mua hoành thánh sao”

“Cũng từng tới a, hai ngày trước còn dẫn theo trợ lý đến mua hoành thành, lúc đõ cũng đã hai giờ sáng, ai, làm diễn viên cũng không dễ dàng.”



Nam Vinh Kỳ vừa xách hoành thánh lên tầng, vừa dùng điện thoại nhắn cho Cố Nại.

Nam Vinh Kỳ: Em quay xong rồi sao?

Mấy giây sau Cố Nại mới trả lời.

GN: Ừ, quay rất thuận lợi nên xong sớm.

Nam Vinh Kỳ mỉm cười, anh biết, Cố Nại dù bận vẫn sẽ trả lời anh.

Nam Vinh Kỳ: Ăn cơm chưa? Tôi vừa mua mì hoành thánh, em có muốn ăn không? Tôi có thể mang đến khách sạn cho em.

Cố nại sờ cái bụng xẹp lép, có hơi đói, cậu thật sự muốn ăn.

Mì hoành thánh cay cay.

GN: Vậy làm phiền anh, tôi ở khách sạn Thịnh Thế Long, phòng 4017.

Vừa gửi tin nhắn đi, Cố Nại đã bật dậy, dùng tốc độ sấm chớp* mà lật hành lý của mình ra.

*Nguyên văn là, tốc độ như sấm chớp, đến mức không kịp bịt tai.

Quần áo quần áo, cậu không thể ăn mặc như thế này mà xuất hiện trước mặt người hâm mộ!