Cố Thiển híp mắt đánh gia mấy người đang ngồi trên sô pha ở phòng khác, nàng vừa đánh giá khoảng cách từ bọn người kia, vừa lui đến vị trí cách cửa không xa, quay mắt về phía bọn họ.
- Đại ca, con nhóc này nhìn không tệ.
Một nam nhân khuôn mặt đnág khinh dâʍ đãиɠ nhìn nàng, ánh mắt không ngời khỏi ngực nàng.
- Tôi chỉ muốn nàng không thể sinh đứa nhỏ ra, còn lại, các người cứ mặc sức hưởng thụ.
Lâm Khả Hân mỉm cười yêu kiều nhìn bọn họ.
Cảm nhận được ánh mắt không tốt của mấy người kia. Cố Thiển hít một hơi thật sâu, mạnh tay đẩy người bên cạnh ra, nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài cửa.
Màn đêm bên ngoài giống như quái thú khổng lổ, kêu gào muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh.
- Mau, mau bắt cô ta lại, đừng để cô ta chạy.
Phía sau truyền đến giọng nói bén nhọn của Lâm Khả Hân.
Cố Thiển hoảng hốt chạy về phía trước, đêm khuya bên trong tiểu khu không một bóng người, nàng muốn lớn tiếng kêu to nhưng lại sợ tiếng kêu sẽ khiến những người phía sau chú ý.
Đang lúc bối rối, nàng chạy hướng ra rừng cây phía sau tiểu khu.
Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Cố Thiển giống như nghe thấy thanh âm của đòi mạng, hoảng hốt chạy bừa sâu vào trong rừng cây.
Cố Thiển chạy đến trong lùm cây, hai tay ôm lấy bả vai của chính mình, ngồi xổm trong bụi cỏ lạnh run.
- Cố Thiển, cô chạy đi đâu?
Giọng nói của Lâm Khả Hân giống như đã đến sát đó, Cố Thiển không dám ngẩng đầu lên nhìn sợ từng hành động sẽ tiết lộ hành tung của mình.
Tiếng bước chân truyền đến, vài ánh đèn pin chiếu qua lại bốn phía, có mấy lần suýt chút nữa chiếu đến chỗ Cố Thiển.
- Một đám ngu xuẩn, các người bảo bây giờ phải làm sao? Bắt một nữ nhân cũng không xong chuyện.
Lâm Khả Hân tìm một hồi cũng không tìm thấy tung tích của Cố Thiển, cô ta tức giận rống to.
- Cmn, cô ít nói lời vô nghĩa với lão tử đi, nếu không phải nhìn cô với Báo ca có chút quan hệ thì ai cmn quản chuyện của cô!
Đột nhiên có tiếng hét to vang lên, dọa Cố Thiển nhảy dụng, nàng động đến cành cây khô dưới chân.
- Suỵt - Lâm Khả Hân ngắn tiếng nói chuyện của bọn họ, sau đó cao giọng hô - Cố Thiển, tôi nghe thấy, cô đang ở gần đây đúng không?
- Cô đi ra, đừng có trốn!
Giọn nói ác ma như gần sát bên tai, lại tựa như đùa mèo ác ý trêu đùa nàng. Lâm Khả Hân vừa lấy tay lay động nhánh cây bên người.
- Ai u, làm sao bây giờ? Tôi giống như sắp bắt được cô rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân không ngừng tới gần, Cố Thiển cắn răng đứng lên, chạy nhanh về phía trước.
- Bắt lấy cô ta!
- Con đàn bà thối, đừng chạy!
- Chạy nhanh bắt cô ta lại!
Cố Thiển nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, bụng có chút đau, tốc độ chạy cũng có chút nhanh hơn, cơn đau không ngừng tăng lên.
Khi thể lực nàng sắp hao hết thì phía trước xuất hiện một mảnh núi giả cao hơn người.
Leo lên núi giả, nàng nhìn thấy phía dưới là nước sông cuồn cuộn, cùng với đó là mặt trời đang mọc ở phía chân trời.
Phía trước sạch sẽ sáng ngời, nhưng nàng nhìn không thấy hi vọng.
Xin lỗi đứa nhỏ, con có lẽ không thể tới thế giới này, nàng vỗ về bụng tuyệt vọng suy nghĩ.
Nàng quay đầu nhìn Lâm Khả Hân rít gào ở phía xa cùng với một đám nam nhân chạy tới, khóe miệng trào phúng khẽ động.
Đột nhiên, cách đó không xa có một chiếc xe hấp dẫn tầm mắt của nàng, nàng nhìn thấy nam nhân bước từ xe xuống hai con mắt muốn nứt ra.
- Tiếu Mặc Thần! Tên đàn ông cặn bã! Ngay cả cốt nhục thân sinh của mình cũng không chịu buông tha! So với việc ở đây chịu sự lăng nhục của anh, thì tôi thà chết trong sạch!
- Tôi nguyền rủa đôi cẩu nam nữ các người chết không tử tế!
- Tôi chết, cho dù hóa thành lệ quỷ cũng muốn đời đời kiếp kiếp quấn lấy các người!
Một chút màu tươi tràn ra từ miệng nàng, rơi lên váy trắng của nàng vẽ ra những đóa hoa chói mắt.
Tiếu Mặc Thần từ trên xe bước xuống nhìn thấy một màn này, đồng tử co rút nhanh, hắn nhìn bóng dáng đơn bạc đứng trên núi giả kia, lòng rung động tột đỉnh.
- Cô bình tĩnh, đừng làm chuyện điên rồ!
Tiếu Mặc Thần vừa nói chuyện với nàng vừa tiến về phía núi giả.
- Mặc Thần, anh cẩn thận - Lâm Khả Hân tiến lên ôm lấy thắt lưng của Tiếu Mặc Thần, cô ta tỏ vẻ bất lực khóc lên - Mặc Thần, lúc em đến Cố Thiển cứ như vậy, cô ấy muốn dùng tự sát để ép em rời khỏi anh.
Tiếu Mặc Thần bỏ bàn tay bám người Lâm Khả Hân ra, chuẩn bị chạy qua cứu người.
Môi Cố Thiển nhẹ nhàng cười, thả mình nhảy xuống, biến mất phía trên núi giả.