Trong văn phòng tổng giám đốc.
“Hu hu, Mặc Thần, may em kịp chạy đi, nếu ở lại Cố Thiển nhất định sẽ gϊếŧ em!”
Lâm Khả Hân tỉnh lại ngồi trên sô pha, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tiếu Mặc Thần hút thuốc, có chút phiền chán nhìn hai mắt rơi đầy lệ của cô ta, lại chợt nhớ tới bộ dạng tuyệt vọng khi rời đi của Cố Thiển.
“Em thực sự rất sợ hãi, em nghĩ đến quãng thời gian trước đây nàng dùng thủ đoạn đuổi em đi, em liền rất sợ hãi, mỗi tối đi ngủ đều gặp ác mộng!” Lâm Khả Hân vừa nói một bên liền dựa vào lòng Tiếu Mặc Thần.
“Cô ta đối xử với em như thế nào?”
“Cô ta phái người đến nhà của em hắt máu chó, còn mỗi ngày gửi thư đe dọa đến em. Mặc Thần, em thực sự rất sợ!” Giọng nói Lâm Khả Hân mang theo tiếng khóc nức nở, giống như lại nghĩ tới cảnh tượng đó, run bần bật.
Nghe Lâm Khả Hân nói, Tiếu Mặc Thần chẳng nói câu nào, sắc mặt âm trầm, cánh tay ôm ôm lấy Lâm Khả Hân dần dần siết chặt, đến khi người trong lòng có chút đau mới buông cánh tay ra.
“Mặc Thần, anh không cần phải khó xử, em như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần anh vẫn ổn là được.”
Mỹ nhân trong lòng hai mắt rưng rưng yếu đuối nhìn Tiếu Mặc Thần.
“Anh sẽ không để cô ta làm em tổn thương thêm một lần nào nữa.”
Tiếu Mặc Thần kiên định trả lời.
“Mặc Thần, anh đối với em thật tốt.”
Cô nhắm hai mắt đưa chính đôi môi đỏ mọng của mình lên.
Nhìn đôi môi đỏ mọng như hỏa diễm rừng rực gần trong gang tấc, Tiếu Mặc Thần cau mày, trước mắt bỗng hiện lên một khuôn mặt quật cường khác.
“Em nghỉ ngơi thật tốt, anh còn có việc.” Sau đó hắn quay đầu, tránh khỏi nụ hôn này, rời khỏi văn phòng.
Lâm Khả Hân nhìn bóng lưng hắn rời đi, hai tay siết chặt.
Mà Cố Thiển, sau khi về nhà, liền kéo hết tất cả rèm cửa sổ xuống. Nàng có chút sợ, sợ cửa sổ không đóng kín thì sẽ có người từ bên ngoài đi vào, sau đó ép nàng phải bỏ đứa nhỏ đi.
Nàng cho Vương thẩm nghỉ một ngày, đợi đến khi Vương thẩm rời đi liền khóa kỹ cửa chính, khóa trái cửa phòng ngủ, sớm nằm trên giường.
Làm sao bây giờ?
Nàng thật sự không có biện pháp nói với Tiếu Mặc Thần.
Cố Thiển nhìn đèn trên trần nhà, lời Lâm Khả Hân nói có thể là sự thực, Tiếu Mặc Thần hận nàng như vậy, nhất định sẽ không chấp nhận đứa bé này.
Hiện tại, lựa chọn duy nhất của nàng là ly hôn với hắn, rời khỏi nơi này, sau đó tìm một chỗ âm thầm sinh đứa nhỏ.
Hai tay của nàng đặt lên bụng. Tuy đứa nhỏ này ở trong thân thể nàng còn chưa đến một tháng, nhưng nàng giống như cảm nhận được một sinh mạng nhỏ đang tồn tại, một mình cô đơn sợ hãi đột nhiên có nơi kí thác.
Vậy thì li hôn đi, một mình nàng có thể nuôi lớn đứa nhỏ!
Trong lòng nàng âm thầm quyết định, cả đời nàng cũng không cần kết hôn nữa, loại hôn nhân này nàng lĩnh giáo một lần là đủ rồi.
Suy nghĩ lung tung như vậy, nàng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Bang bang bang!
Từ cửa truyền đến tiếng đá cửa.
Cố Thiển tỉnh dậy từ trong mộng, trái tim sợ tới mức muốn nhảy ra bên ngoài. Không đợi nàng từ trên giường ngồi dậy, cửa đã bị người bên ngoài đá văng, nàng ôm chăn hoảng sợ nhìn người tới.
Tiếu Mặc Thần khuôn mặt lạnh lùng tiến đến phía Cố Thiển:
“Khóa cửa như vậy để làm gì?”
Cố Thiển muốn lùi về phía sau lại bị bàn tay to lớn của Tiếu Mặc Thần chụp lấy, cả người ngồi vào trong lòng hắn.
“Anh... Tôi đi lấy cho anh cốc nước.”
Cố Thiển khẩn trương nói, giọng có chút run run, nàng giãy dụa muốn rời khỏi hắn.
“Không cần, hiện tại tôi muốn cô tới thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.”
Nói xong hắn cởϊ qυầи áo, sau đó muốn cởi luôn quần áo của nàng.
“Không cần. Tôi không cần!”
Cố Thiển nghĩ đến đứa bé trong bụng mình, hai tay theo bản năng bảo vệ bụng, nàng sợ hắn làm tổn thương đến đứa nhỏ.
“Lúc buộc tôi cưới cô sao cô lại không nói không cần?”
Tiêu Mặc Thần gằn giọng nói từng chữ.
Hắn nắm lấy đầu của nàng, để cho nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lực độ từ cằm truyền đến khiến cho Cố Thiển càng thêm tỉnh táo.
“Đừng, hôm nay tôi không được!” Hai chân Cố Thiển dùng sức đá về phía trước, cả người giãy dụa.
“Hôm nay không được? Vậy khi nào thì được?”
Cố Thiển không biết, có đôi khi sự giãy dụa của nữ nhân càng kích phát nam nhân, nhìn bộ dáng muốn khóc của Cố Thiển, Tiếu Mặc Thần nháy mắt có phản ứng.
Đôi chân dài của hắn gắt gao giam cầm hai chân Cố Thiển, một bàn tay cố định hai tay nàng lên trên đầu.
“Là không được hay là không muốn cho tôi làm? Trước đây khi cô lên giường của tôi cũng chưa từng thanh cao như vậy?”
“Ngoài miệng nói lời từ chối nhưng thân thể lại vô cùng thành thực.”
Tiếu Mặc Thần nhếch khóe môi lên.
Cố Thiển chau mày, nàng dùng sức giãy dụa đến hai mắt đỏ lên, toàn bộ ánh mắt giống như ứ máu. Nàng giống như con thú nhỏ điên cuồng dùng răng nanh cắn hết tất cả những gì có thể cắn được.
Thái độ của nàng càng làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tiếu Mặc Thần. Nghĩ đến khả năng nàng có thể vì nam nhân khác mà từ chối hắn, đáy lòng của hắn nảy lên một loại cảm xúc khó có thể biểu đạt thành lời, trong lòng nóng lên, động tác càng thêm dùng sức.