Yêu Người Hai Vạn Dặm

Chương 3: Chẳng qua là thương hắn

Nghĩ đến Lâm Khả Hân, hai tay Cố Thiển siết chặt khăn trải giường, toàn thân trên dưới của nàng không thể ngừng tỏa ra hận ý.

Lâm Khả Hân là bạn tốt nhất của nàng, bình thường Cố Thiển ở trường học kiêu ngạo ương ngạnh.

Sau khi quen biết Lâm Khả Hân, nàng ta thỉnh thoảng sẽ ra chủ ý giúp Cố Thiển trị những cô gái có hảo cảm đối với Tiết Mặc Thần, chủ ý của nàng ta mới mẻ, độc đáo lại lớn mật, dần dần Cố Thiển càng ngày càng tín nhiệm nàng ta.

Nhưng không biết từ khi nào thì Lâm Khả Hân cư nhiên đi cùng Tiết Mặc Thần.

Cố Thiển trong lòng thầm hận, bỗng một ngày nào đó, Lâm Khả Hân thế nhưng tìm nàng, muốn mình cho nàng năm trăm vạn, nàng sẽ rời khỏi Tiết Mặc Thần.

Cố Thiển yêu Tiết Mặc Thần lâu như vậy, làm sao có thể không đáp ứng.

Sau đó Lâm Khả Hân xuất ngoại, Tiếu Mặc Thần say rượu, Cố Thiển nhân cơ hội phát sinh quan hệ với hắn, sau đó Cố gia tạo áp lực đối với Tiết Gia, bức Tiếu Mặc Thần cưới nàng.

Tiếu Mặc Thần biết là nàng cho Lâm Khả Hân tiền để Lâm Khả Hân rời đi, nhưng cũng không tin Lâm Khả Hân tự nguyện rời đi, chỉ cảm thấy là nàng bức bách Lâm Khả Hân, khiến cho hắn rốt cục không tìm thấy bóng dáng Lâm Khả Hân.

Vì thế hắn hận nàng, thậm chí không bao giờ muốn nhìn thấy nàng.

Gia tộc tụ họp, bởi vì Tiếu Mặc Thần không xuất hiện, Tiếu gia gia không hiểu làm sao biết được Tiết Mặc Thần đến bây giờ còn chưa chạm vào nàng liền tức giận gọi hắn về suốt nửa đêm.

Nghĩ đến một màn ngày hôm qua, Cố Thiển sợ run cả người, chán ghét sâu đậm trên mặt Tiếu Mặc Thần khiến nội tâm nàng đau đớn, nàng tìm một kiện áo lông cao cổ khoác lên người, miễn cưỡng che đi dấu vết trên người.

Ngọn nến trên bàn đã tàn, ngăn tủ hỗn loạn, giống như cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình.

Nàng bận rộn cho tới trưa, làm mấy món ăn sở trường, giữ ấm trong hộp, đứa đến công ty của Tiếu Mặc Thần.

“Tiếu phu nhân, tổng giám đốc ngài ấy có chuyện quan trọng, phân phó bất cứ ai cũng không được quấy rầy.” Đi đến cửa phòng làm việc, thư ký lạnh lùng ngăn nàng lại, cự tuyệt nàng ngoài cửa.

“Nếu biết ta là Tiêu phu nhân còn dám ngăn cản ta?” Tầm mắt Cố Thiển sắc bén quét qua, thư ký lập tức cúi đầu, nhưng vẫn kiên định ngăn cản nàng.

Lúc này cửa mở, từ bên trong một cô nàng xinh đẹp lắc mình đi ra, vừa đi vừa nói với người phía sau: “Không cần tiễn, Tiếu tổng, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Nói xong hôn người phía sau một cái, tiêu sái bước đi.

Cố Thiển nhìn nam nhân cười nhạt trước mặt, đột nhiên phát hiện hắn cũng có lúc cao hứng, mỗi lần nhìn nàng không phải nhíu mày chính là châm chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nam nhân nhìn thấy bóng dáng Cố Thiển, lập tức ngừng cười: “Cô tới làm gì?”

“Nữ nhân ban nãy là ai?” Cố Thiển cố gắng khiến cho mình không có biểu tình ghen tị.

Tiếu Mặc Thần không kiên nhẫn phất phất tay: “Nếu cô tới đây chỉ để nói điều này thì cút trở về cho tôi!”

Cố Thiển ngừng một chút, nàng điều chỉnh che đi biểu tình trên mặt, cố gắng khiến cho mình nhìn không không giống như vặn vẹo.

“Hôm nay cơm trưa em làm rồi, anh có muốn ăn một chút hay không?” Hai tay ôm lấy cặp l*иg của Cố Thiển có chút đông cứng, dời đi chủ đề vừa rồi.

Tiếu Mặc Thần hơi vuốt vuốt cằm, xoay người cùng nàng tiến vào văn phòng.

Nhưng sau khi tiến vào, hắn cũng không để ý gì tới Cố Thiển, giống như nàng không tồn tại.

Cố Thiển mở từng lớp trong cặp l*иg, đặt trên bàn làm việc của hắn, nàng mỉm cười yếu ớt nói với hán: “Hôm nay em làm món thịt bò anh thích nhất, còn có...”

Tiếu Mặc Thần nhìn cái miệng nhỏ nhắn của nàng hé ra, khép lại, không hiểu sao trong lòng có chút phiền chán, tựa như lúc đêm qua làm, hắn vốn nghĩ không muốn hôn nàng, nhưng lại giống như bị mê hoặc, muốn thân cận nàng.

Hiện tại nhìn nàng bộ dáng biết vâng lời khiến trong lòng hắn càng thêm khó chịu, hắn không kiên nhẫn quét những thứ trên bàn xuống.

“Nơi làm việc khi nào có thể tự do dùng cơm? Không nhớ rõ lúc tôi làm việc ghét nhất là bị người khác quấy rầy sao?”

Cố Thiển nhìn đồ ăn bị quét đổ, thấp giọng nói: “Tiếu Mặc Thần, em biết anh chán ghét em, nhưng anh có thể hay không đừng đạp hư tâm huyết của em, đó là thành quả một buổi sáng của em.”

“Đối với loại người như cô, tôi liếc mắt một cái cũng cảm thấy ghê tởm.” Hắn bình tĩnh phủi phủi tay áo không dính chút bụi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí.

“Đừng quên lúc trước là ai tiếp nhận rồi nhận “bố thí” của Cố gia! Hiện tại anh không thèm để ý tới tôi, mà lúc đó, là ai trước mặt bố mẹ tôi nói muốn chiếu cố tôi cả đời? Đây là cái anh gọi là chiếu cố?”

Lời chỉ trích bén nhọn của Cố Thiển như đâm vào trong lòng hắn, năm đó hắn nghĩ rằng sẽ sống với nàng thật tốt.

Nhưng từ khi hắn từ mẹ Lâm Khả Hân biết được Cố Thiển bức nàng rời đi, sau đó hận ý trong lòng hắn không ngừng tiết ra ngoài, từ đó về sau, ngay cả gặp nàng cũng không muốn.

“Đa tạ sự bố thí của nhà cô, một năm nay tôi bồi thường đã vượt xa sự bố thí lúc trước các người cho tôi, cho nên có bồi thường tôi vẫn sẽ bồi thường, về phần cô...”

Hắn tiến lên, nắm lấy cằm Cố Thiển, tà ác nhìn nàng: “Thì vĩnh viễn hưởng thụ trong cái nấm mồ hôn nhân của cô đi! Hiện tại, cút!”

Vừa dút lời, thư ký của hắn lập tức xuất hiện ở cửa: “Phu nhân, mời.”

Đôi mắt Cố Thiển có chút đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, không nghĩ hắn lại để nàng mất mặt trước mặt cấp dưới, sửa sang lại vạt áo, đạp giày cao gót thong dong rời đi.