Nhìn Đường Thế Lương máu chảy như suối nằm xuống đất, giãy giụa vài cái rồi mất động tĩnh. Vương Giai Giai sợ đến ném dao trong tay đi, khóc lớn. Lý Viêm bị Đường Thế Lương đấm vài đấm, khuôn mặt sưng vù, lại nghe thấy tiếng khóc của Vương Giai Giai thì cực kỳ phiền não, hét câm miệng. Cau mày nhìn thi thể trên mặt đất, Vương Giai Giai lấy lại tinh thần, giống như con thỏ bị hoảng sợ nhào vào trong lòng Lý Viêm. Cảm giác được người phụ nữ mình yêu hoảng sợ, trong nháy mắt Lý Viêm cảm thấy mình phải có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy.
Nghĩ đến vụ án gϊếŧ người gần đây nhất trong bộ phận cảnh sát xôn xao, ánh mắt Lý Viêm lóe lên, khiến cho Đường Thế Lương chết bởi hung thủ kia, thì bọn họ sẽ không có chuyện gì.
Lý Viêm đưa Vương Giai Giai đi ra khỏi nhà, đầu tiên là hắn thuê phòng, mua đủ loại thuốc tẩy, kêu mấy người bạn trong cục cảnh sát đi ra ăn cơm tối, nói bóng nói gió hỏi tỉ mỉ thân thể người bị hại, dựa theo đó chế tạo những vết thương trên người Đường Thế Lương, nhìn bầu trời còn sớm, không có lợi cho việc vứt xác, trước tiên đem thi thể bỏ vào trong tủ lạnh. Thừa dịp trời rạng sáng hai người lái xe đem thi thể ném vào trong núi.
Ngày thứ hai lúc đơn vị gọi điện thoại tới hỏi gia đình Đường Thế Lương, Vương Giai Giai nói dối Đường Thế Lương đã một đêm không về. Dẫn cảnh sát phỏng đoán theo phương hướng gây án do sát thủ liên hoàn. Nhưng mà, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hai người cuối cùng cũng không tránh được trừng phạt của pháp luật.
Cùng lúc đó, kết quả giám định DNA của Tiền Tiến Lai cho thấy, hắn và Trương Thành Công có quan hệ cha con cao tới 99%. Tiền Tiến Lai là đứa trẻ bị mất tích do hung thủ lưu lại từ hai mươi bốn năm trước.
Tiền Tiến Lai lần nữa vào cục cảnh sát, thời điểm nhìn thấy Viên Tân và Văn Mạt, hắn rất là nổi giận:
- Các vị vẫn chưa xong? Lần lượt mà gọi tới đây! Đến cùng tôi phạm phải điều gì? Các vị có biết hành vi của các vị tạo cho tôi bao nhiêu rối ren không? Có biết đồng nghiệp nhìn tôi như thế nào không? Có người tốt nào không có việc gì mỗi ngày đều vào cục cảnh sát không? Cấp trên có dự định đuổi việc tôi! Nói cho các vị biết, nếu như tôi thật sự mất việc, thì sẽ đến cục cảnh sát ngồi. Tôi muốn tố cáo các vị tội vô cớ quấy nhiễu dân chúng!
- Tiền Tiến Lai! Vì sao cậu đến chẳng lẽ cậu còn không rõ. Cậu tự khai báo hay chờ chúng tôi giúp cậu nói? Nhìn mấy chữ trên tường này đi, thẳng thắn sẽ khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!
Viên Tân thay đổi ý tốt như lần trước, vỗ bàn nghiêm nghị nói.
- Tôi có gì để nói đây? Thật là không hiểu ra làm sao! Tôi là người ngay thẳng, đoan chính. Muốn ngồi trên đầu tôi mà i*, nói cho các vị biết, không có khả năng!
Tiền Tiến Lai nghe thấy lời nói của Viên Tân thì lập tức nhảy từ trên ghế xuống.
- Tiền Tiến Lai, tỉnh táo một chút, chúng tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện về ông lão mà lần trước cho cậu xem. Xem cậu có bổ sung gì không?
- Ông già kia? Không phải tôi đã nói tất cả rồi sao, chỉ là vô tình nhìn thấy, ngay cả nói ông ta cũng không nói với tôi câu nào, các vị hỏi nhầm người rồi.
- Cậu suy nghĩ cho thật kĩ, thời điểm vừa tới cô nhi viện chưa từng gặp ông ta?
Tiền Tiến Lai nhìn ảnh chụp, quan sát thật kỹ nửa ngày, do do dự dự nói:
- Dường như, dường như từng gặp.
- Hả? Từ lúc nào?
- Ai nha, khó mà nói, dù sao cũng được mười tám năm rồi, hình như từng gặp một lần, trước kia lão bá là đầu bếp thì phải? Tôi nhớ lúc ấy ông ấy cầm đồ ăn phân chia cho những bạn nhỏ như chúng tôi, chỉ có điều thức ăn kia mùi thơm rất quái lạ, khẳng định từ trước tới giờ tôi chưa từng ăn loại thịt như vậy, ông ấy nói là thịt khỉ, khi đó rừng chưa được khai phát, đều nói động vật là bạn cho nên tôi không dám tiếp tục ăn.
Văn Mạt hết chỗ nói, nếu như ký ức của Tiền Tiến Lai là chính xác, thì trong thành phố này người từng ăn qua thịt người đoán chừng không ít. Bọn họ thật hạnh phúc khi không biết chân tướng. Chỉ nghe Tiền Tiến Lai miêu tả mùi vị canh thịt khiến cho cô muốn nôn ra cơm tối ngày hôm qua rồi, chứ đừng nhắc tới ăn thịt người thật.
Cảnh sát điều tra cũng chứng minh thời gian làm việc của Tiền Tiến Lai ổn định, thu nhập không thấp, ngoại trừ thời điểm vừa mới vào cô nhi viện thì tinh thần rất sa sút, sau đó thì tính cách rất niềm nở, có không ít bạn, quy luật sinh hoạt, trong nhà cũng không tìm được bất kỳ chứng cớ nào cho thấy hắn là sát nhân ăn thịt người.
- Lúc ở cô nhi viện, ông ta có hay tiếp xúc với đứa bé nào không?
Tiền Tiến Lai suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu:
- Không chú ý, không biết.
Văn Mạt đổi một câu hỏi khác:
- Vậy cậu có chú ý đứa bé nào cả ngày hành tung khó đoán không?
Lúc này đây, Tiền Tiến Lai trả lời rất nhanh:
- A, là bạn thân của tôi, các vị đều đã gặp rồi đó, Chu Dật Quần. Tôi nhớ có một đoạn thời gian tất cả chúng tôi phải đi ra ngoài tìm phế phẩm, mang về cô nhi viện để bán lấy tiền, cải thiện ăn uống. Khi đó cơ bản chúng tôi đều hoạt động theo tụ năm tụ ba, mỗi lần tôi muốn cùng một tổ với Chu Dật Quần, cậu ấy đều kiếm cớ từ chối muốn tìm người khác, nhưng mỗi lần đều cầm về rất nhiều phế phẩm. Đoán chừng là cậu ấy tìm được nơi rất nhiều phế phẩm không muốn để cho chúng tôi biết mà thôi.
Tiền Tiến Lai được loại bỏ tình nghi, Văn Mạt báo cho hắn về bí mật thân thế, Trương Thành Công từ sớm đã bị cảnh sát gọi tới cục công an, mặc kệ Tiền Tiến Lai có phải hung thủ hay không thì Văn Mạt đều dự định nói cho hắn biết sự thật, may mắn hắn không phải là hung thủ. Cốt nhục nhận ra nhau qua vụ án mà chuyện duy nhất khiến mọi người vui mừng!
Tuổi còn nhỏ mất đi cha mẹ, Tiền Tiến Lai rất khát vọng tình thân, nhìn thấy một người trung niên chậm rãi đi tới, mắt và miệng tương tự mình, huyết thống là thứ liên hệ kỳ diệu nhất trên thế giới. Hai người im lặng nhìn đối phương, sau đó hai cha con ôm nhau khóc rống trong phòng thẩm vấn...
Chu Dật Quần biết, số lượng lớn hài cốt đưa tới sự chú ý của cảnh sát, hắn bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian, trừ khi hắn rời khỏi thành phố này, hoặc là dừng gây án. Nhưng mà, nghĩ thì dễ, nếm trải qua tư vị tốt đẹp như vậy, sao có thể cam lòng buông tha?
Hắn đã sớm trù tính kết thúc của mình, chỉ chờ đến đúng giờ. Thiết kế của hắn chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Lúc cảnh sát tìm được nhà Chu Dật Quần, người đã sớm rời đi - nhà trống. Tủ lạnh được hắn lau dọn tỉ mỉ, trong phòng tắm lưu lại mùi của nước giặt. Xem ra hung thủ biết cảnh sát muốn bắt hắn.
Mà Chu Dật Quần không biết chân trước hắn vừa rời đi thì chân sau cảnh sát tìm tới cửa, quét dọn sạch sẽ là những điều sư phụ dạy cho hắn, gần như đã biến thành bản năng của hắn, không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở nhà mình.
Hắn cẩn thận tách thịt người, xách lấy vật trong tay, thừa dịp không có người chú ý chạy vào căng tin, đem mấy thứ bỏ vào tủ lạnh. Sau đó như trút được gánh nặng đi vào khu rừng, lẳng lặng ngồi trên thảm cỏ ngắm cảnh đẹp xung quanh, đợi cảnh sát tới.
Sau hai giờ, nhân viên công tác khu rừng nhìn thấy thông báo của cảnh sát thì gọi điện thoại báo nguy. Thời điểm cảnh sát chạy đến, sắc mặt Chu Dật Quần bình tĩnh ngắm mặt trời lặn, lạnh nhạt nói:
- Cuối cùng các ngươi đã tới.