Thu thập thông tin từ bà lão gần đất xa trời, Văn Mạt và Viên Tân mang theo tờ giấy trở lại cục cảnh sát, nhân viên công tác pháp chứng tinh chế từ vết máu trên tờ giấy rồi kiểm nghiệm đúng là máu người đã được 50 năm, đáng tiếc thời gian quá lâu nên không còn cách nào giám định DNA. Vụ án lại rơi vào ngõ cụt.
Cảnh sát cũng đã tiến hành hỏi thăm người nhà bị hại khác nhưng không tìm ra thông tin gì mới. Đại đa số địa điểm mất tích của người bị hại đều là rừng rậm nguyên thủy. Không có ai thấy hành tung của hung thủ.
Ngày hôm nay, đối với Trương Thành Công nhất định mà nói là thời gian khó quên cả đời, rốt cuộc tìm được người vợ đã khuất Hạ Thúy Liên. Trương Thành Công ngơ ngác ngồi ở trong phòng khách, tàn thuốc trong tay cháy nóng đến đầu ngón tay mới phục hồi tinh thần lại. Hai mươi lăm năm, đã lâu như vậy, lâu đến nỗi hắn gần như không nhớ nổi hình dáng của vợ trước. Khi đó hai người mới kết hôn được hai năm, tình cảm ban đầu không tệ, chỉ là mẹ hắn thúc giục muốn được bế cháu, đối với Thúy Liên không để cho tí mặt mũi nào, khi đó hắn cũng ngốc, không che chở cho vợ, để cho cô ấy chịu không ít cực khổ, tại thời điểm một ngày trước khi cô ấy mất tích, mẹ nói bóng nói gió mắng Thúy Liên một trận, bị đàn áp mấy ngày liền khiến Thúy Liên choáng váng buồn nôn, tâm tình cũng không tốt, trong cơn tức giận trở về nhà mẹ đẻ. Hắn vốn muốn cho Thúy Liên ở nhà mẹ đẻ giải sầu vài ngày cho tốt nên không đuổi theo. Chờ qua ba ngày thời điểm đến nhà cha mẹ vợ đón vợ, thì cha mẹ vợ nói Thúy Liên căn bản không trở về. Điều này khiến cho Trương Thành Công sốt ruột nghĩ, có phải trải qua một quãng thời gian không tốt nên cha mẹ vợ giấu con gái đi rồi không. Nghĩ rồi xông vào tìm vợ. Anh trai và em trai của vợ không yên, người đang yên lành sống sờ sờ sao lại biến mất được. Hai phe suýt chút nữa thì đánh nhau. Cũng may con dâu trưởng thôn đứng ra hòa giải, người hai phe ngồi xuống từ từ nói rõ ràng, cả người Trương Thành Công đổ mồ hôi lạnh: Từ ba ngày trước vợ mình rời đi, không có một ai nhìn thấy cô ấy! Cha mẹ vợ gào lên rồi nhào tới trên người hắn vừa khóc vừa đánh, trong miệng không ngừng đòi trả con gái cho tôi. Trương Thành Công không nhúc nhích mặc kệ cho cha mẹ vợ đánh, nếu như thời điểm đó mình ngăn cản vợ rời đi, hoặc là cùng theo về đây, có lẽ vợ sẽ không mất tích.
Hai thôn ở hai bên núi, nếu như muốn đi tới đường cái thì phải lượn hơn nửa núi, phải mất 4 đến 5 tiếng đồng hồ, đường đi nhanh nhất là đi xuyên qua rừng núi, nửa tiếng là có thể đến. Chỉ có điều con đường kia bởi vì trong núi có không ít rắn rết đi lại, không có nhiều người đi lắm. Ngẫm lại ngày đó vợ về nhà mẹ đẻ cũng chiều rồi, muốn về nhà mẹ đẻ trước lúc mặt trời lặn thì chỉ có thể đi đường núi, có phải bị thương ở trong núi rồi không? Hẹn thêm hai thanh niên ở làng rồi tìm kiếm dọc hai bên đường đi, rất nhanh mọi người tại một khe núi dốc đứng tìm được một cái làn, Trương Thành Công liếc mắt nhận ra đây là làn mà Hạ Thúy Liên mang theo ngày đó về nhà mẹ đẻ. Nhưng mà mọi người tìm kiếm mấy cây số xung quanh cái làn, ngay cả hang chuột cũng lục soát, mà từ đầu đến cuối vẫn không thấy Hạ Thúy Liên.
Bừng tỉnh đã qua hơn hai mươi năm, lâu đến Trương Thành Công cho rằng mình đã buông xuống, coi như không, sau năm năm vợ trước mất tích thì lập gia đình mới, lại phát hiện số lượng lớn hài cốt bên trong khu rừng, thời điểm đầu tiên nhanh chạy đến nhận thức hài cốt. Đến cùng, là hắn thiếu nợ cô!
Người nhà mẹ đẻ Hạ Thúy Liên bởi vì con gái mà vô cùng đau xót, mười năm sau chuyển đi nơi ở mới, nhưng Trương Thành Công vẫn ở chỗ cũ. Vì vậy Văn Mạt và Viên Tân mới tìm được, nhưng lần đối mặt này, khiến cho người đàn ông hơn 40 tuổi chảy nước mắt.
- Chúng tôi đã xác định vợ của anh - Hạ Thúy Liên là một trong những người bị hai của vụ án. Anh có biết lúc đó chị ấy đang mang thai không?
Trương Thành Công khϊếp sợ nhìn Viên Tân, làm sao có thể? Hắn trông mong đứa con cả đời, thì ra, thì ra đã mất từ hơn hai mươi lăm năm trước sao? Hắn lắp bắp hỏi Viên Tân:
- Thật... Thật không? Tôi đi bệnh viện... Đặc biệt... Kiểm tra, tôi yếu cái đó, xác suất thụ thai rất thấp, bác sĩ cũng nói... Nói tôi có thể sẽ không có con, khi đó Thúy Liên... Mang thai thật sao?
Hắn liều mạng nhớ lại, lúc Thúy Liên mất tích là ngày mùa, có vài ngày không muốn ăn cơm, cả ngày đều mệt rã rời, chỉ muốn ngủ. Mẹ hắn còn tưởng rằng Thúy Liên lười biếng không muốn làm việc, nói không ít lời khó nghe, ai cũng không nghĩ đến chuyện kia.
- Tôi đúng là đang tạo nghiệp mà!
Người đàn ông trung niên quỳ rạp xuống mặt đất, đau thương khóc thành tiếng.
So với mất đi một người thân thì chuyện đau buồn hơn là mất đi hai người thân! Đoán chừng Trương Thành Công vĩnh viễn cũng không thể xóa được bóng ma này.
Nhân viên khám nghiệm tử thi báo cáo, hài cốt của Hạ Thúy Liên rõ ràng có dấu vết sinh nở, nhưng thời điểm tử vong xương chậu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, mà cảnh sát cũng không phát hiện được hài cốt của trẻ sơ sinh. Như vậy trẻ sơ sinh này còn sống không? Nếu như còn sống, có phải được hung thủ nuôi lớn không, bồi dưỡng nó trở thành thực nhân giả, tiếp tục gây án theo bản thân hung thủ? Như vậy trẻ sơ sinh này chắc là trai, hiện tại hẳn là được hai mươi bốn tuổi. Hai người quyết định về thôn xóm của Trương Triều Dương hỏi thăm thôn dân.
Khiến cho bọn họ thất vọng, hơn hai mươi năm trước chưa người nào trong thôn thấy nhà Trương Triều Dương có trẻ con, càng chưa từng nghe thấy tiếng khóc của trẻ. Chỉ có điều một ông cụ trong thôn nuôi dê từng một thời gian bán sữa dê cho Trương Triều Dương, không biết chính hắn uống hay là dùng cho việc khác.
Nếu không có manh mối ở trong thôn, hai người lại chiến đấu liên tục ở nhiều nơi, tại hai cô nhi viện của thành phố Z, hai mươi bốn năm trước đứa bé nam được đưa đến cô nhi viện không nhiều lắm, chỉ có năm người, mà năm người này cũng mang theo mức độ khiếm khuyết rất khác nhau.
Cục cảnh sát thành phố Z, cầm tất cả danh sát cô nhi do cục dân chính cung cấp, Văn Mạt nhìn tỉ mỉ từng tài liệu của từng đứa bé, không phải giới tính không đúng thì là tuổi tác không đúng, nếu không thì thời gian đưa tới cô nhi viện không đúng.
Ở trong xấp tài liệu này, Văn Mạt không ngoài ý muốn mà thấy được tên của Chu Dật Quần và Tiền Tiến Lai, hai đứa bé này cùng nhau được đưa đến cô nhi viện khoảng mười lăm năm trước, cha mẹ Chu Dật Quần tử vong do tai nạ xe cộ, còn cha mẹ Tiền Tiến Lai bị bắn chết do buôn lậu thuốc phiện.
Văn Mạt nhìn tư liệu trong tay, không nhịn được thất thần: Đến cùng là bí ẩn đứa trẻ bị mất tích này có quan hệ với vụ án này không? Nếu có, thì đến tột cùng nó đang ở đâu? Không phải do Trương Triều Dương tự tay nuôi lớn, cũng không bị đưa vào cô nhi viện, chẳng lẽ dứt khoát đưa người khác nuôi nấng sao? Nếu quả thật như vậy, không có văn bản ghi chép, người trong cuộc giữ kín như bưng, càng không dễ tìm.
Nhưng sâu trong nội tâm Văn Mạt trước sau tin tưởng, cho dù biếи ŧɦái như Trương Triều Dương, cũng sẽ không hạ thủ với một đứa trẻ sơ sinh, cô tin chắc, đứa bé này nếu bây giờ còn sinh sống trên cõi đời này, rất có thể sẽ là hung thủ.